Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 708



“Tam Giới, cậu là phật môn, cậu có hiểu về Dunny của Ấn Độ đó không? Nói nghe xem!”

Cơ Uẩn đang rầu rĩ trong lòng hỏi Tam Giới ở bên cạnh.

“Cái này à!” Tam Giới cười nói: “Dunney đó rất có tiếng trong Phật môn, thực lực của hắn ta tuyệt đối không yếu hơn Trần Dật Thần, hơn nữa hắn còn là một tên võ điên, đối với việc tập võ đã đến mức si mê luôn rồi, tôi khuyên cậu, vừa lên sân khấu thì nhanh chóng đầu hàng nhận thua đi, như vậy có thể giảm được nỗi đâu cho da thịt!”

Nghe thấy lời của Tam Giới, Cơ Uẩn càng thêm u uất, anh ta thật sự không ngờ mình lại xui như vậy, hoàn toàn không chút nghi ngờ gì về lời của Tam Giới nói.

Trong lúc Tam Giới nói chuyện, vừa vươn tay lấy ra một quả cầu trắng, bên trên viết số 40, anh ta bị phân đến nhóm 15, vậy mà lại cùng nhóm với Hồng Dịch.

“Ừm, xem ra vận khí của mình cũng không tồi, không có cùng nhóm với Trần Dật Thần, nhưng nhóm này vậy mà lại có một người nước H!”

Lại nói đến Hồng Dịch, sau khi anh ta bốc thăm xong thì không có rời khỏi, mà ánh mắt cứ nhìn chăm chăm lên màn hình lớn, sau khi số của Tam Giới xuất hiện, anh ta lộ ra một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía khán đài ở bên dưới.

Trong đám người, anh ta nhìn thấy sư phụ Hồng Thiên Bá của mình, sau đó anh ta gật đầu một cái như đang nói với sư phụ mình, sẽ đánh bại võ giả nước H này ở trước mặt mọi người, tẩy sạch sự sỉ nhục của sư phụ.

Hồng Thiên Bá ở trên khán đài cũng nhìn thấy mã số, cũng nhìn thấy đồ đệ Hồng Dịch.

Hồng Thiên Ba lộ ra nụ cười lạnh, như đang đáp lại đồ đệ của mình, mới ván đầu đã gặp người giới võ học nước H rồi, kết quả này, cũng không tệ.

Trần Dật Thần trong đám người cũng nhìn thấy kết quả này, nhưng anh vốn không có lo lắng, Tam Giới vốn không quan tâm đến mấy cái hư danh này, Hồng Dịch cho dù có thực lực không tệ, nhưng Tam Giới cũng sẽ không phải thằng bất tài, chỉ cần không cho đối phương cơ hội, thì chắc sẽ không sao.

Ánh mắt Trần Dật Thần lộ ra sự trầm tư: “Hồng Dịch, Đông Thần, Arthur còn có Ron, mấy người này nếu như thi đấu thuận lợi thì sẽ đối thủ khi mình tiến vào chung kết, nhưng mình vẫn hy vọng tên William đó có thể vào chung kết, như vậy mình có thể đích thân giết hắn ta, để báo thâm thù hai chân sư huynh bị tàn phế!”

Nghĩ đến đây, Trần Dật Thần lại không nhịn được mà siết chặt nắm đấm, sát ý tuôn ra ngoài, anh phải nhất chiến thành danh.

Cuộc thi võ học cấp thế giới, võ đài này sẽ là nơi anh hoàn toàn nổi danh thế giới, anh phải hoàn toàn đánh bại tất cả kẻ địch, sau đó giẫm lên xương cốt của bọn họ, trở thành cường giả chân chính trong thế hệ trẻ của thế giới.

Sau khi kết thúc bốc thăm, tất cả tuyển thủ thi đấu đã chia nhóm theo mã số, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.

Trên đài chủ tịch có Giáo hoàng của Nước V, còn có mấy lão đại cấp bậc thế giới, lúc này đang ngồi trên đài, thần sắc nhàn nhã mà chuẩn bị quan sát tình hình cuộc thi lần này.

Sau đó các tuyển thủ các nước hoặc là đội trưởng, nhân viên công tác đều rời khỏi đấu trường mà đi về phía khán đài, hoặc là đi đến giáo đường Quang Minh ở không xa phía trước khi để chuẩn bị trước trận đấu.

Căn cứ theo quy củ trước đây thì ba ngày đầu là cuộc thi nhóm nhỏ, mỗi nhóm nhỏ mỗi ngày thi đấu hai trận, sau đó người thắng sẽ vào vòng đấu loại rồi thi tiếp.

Bên nước H, Trần Dật Thần là một trong 16 cường giả.

Thiên Ưng ở nhóm 12, đối thủ của anh ta là Pakkargo, vị vương giả thuộc thế hệ trẻ của Ai Cập.

Tam Giới thì ở nhóm 15, đối thủ của anh ta là đích truyền của Hồng Thiên Bá, Hồng Dịch.

Còn Cơ Uẩn ở nhóm thứ năm, nhóm của anh ta thi tương đối sớm, đối thủ của anh ta là tên võ si Dunney, truyền nhân của Phật Môn Ấn Độ.

Hơn, trận thi đấu đầu tiên chính là cuộc thi của anh ta và Dunney, có thể nói là màn mở đầu đặc sắc của cuộc thi lần này.

“Bây giờ thời gian còn sớm, chúng ta đi giáo đường, hay là qua khán đài?”

Trần Dật Thần, Thiên Ưng, Cơ Uẩn và Tam Giới đi cùng nhau, trong đó Tam Giới hỏi.

“Hay là ở lại để xem thi đấu đi, để mở mang tầm mắt, tìm hiểu cường giả của những nơi khác, đối với chúng ta mà nói là rất có ích!”

Thiên Ưng vốn không nghĩ sẽ so đo với Trần Dật Thần điều gì, nhưng anh ta cũng không cam tâm, cuộc thi võ học cấp thế giới lần này, chính là cơ hội tốt nhất, anh ta muốn thể hiện thực lực của mình, tranh thủ lấy một thứ hạng tốt.

“Haiz, coi cũng như không, có coi thì chúng ta cũng không đánh bại 16 cường giả đó!”

Vẻ mặt Cơ Uẩn rầu rĩ, sau khi anh ta biết kinh nghiệm và thực lực của Dunney thì trong lòng cứ mãi chả dấy lên được ý chí chiến đấu.

“Tôi thấy Thiên Ưng nói không sai, hay là cứ coi một chút đi, bất luận lần này có thể giành được thành tích hay không thì đối với sau này cũng rất có giúp ích mà!”

Chính vào lúc này Trần Dật Thần mở miệng, phải biết võ công Đoạn Sơn Hà của anh chính là được tạo ra bằng cách dung nạp các loại chiêu phức tông phái. Biết thêm về võ thuật của các trường phái khác, một là rất có ích để hiểu được sức mạnh của đối thủ, và thứ hai, nó cũng rất hữu ích cho võ công Đoạn Sơn Hà của anh.

“Được, vậy nghe Trần Dật Thần, chúng ta cùng đi xem thi đấu.”

Thanh âm của Trần Dật Thần vừa dứt, thì Tam Giới vội vàng nói.

Cơ Uẩn vốn không có nói gì, chỉ là cả người hoàn toàn không còn ý chiến đấu gì nữa, cũng không ôm hy vọng gì về cuộc thi đấu lần này nữa rồi.

Khu vực quan sát chia làm hai phần, không ở cạnh nhau, lúc này Trần Dật Thần đang ở cùng nhóm võ giả ở trong khách sạn khi nãy.

“Hở?”

Tam Giới hở lên một tiếng, sau đó giả vờ chắp hai tay lại nói: “Thiện tai, thiện tai, chư vị thú chủ, bên phía đông có một cô gái vừa xinh đẹp, vừa quyến rũ, còn có chút mê người đang tới kìa!”

Trần Dật Thần, Cơ Uẩn, Thiên Ưng, Tam Giới vừa mới tới khu vực quan sát thi đấu thì Tam Giới đã tinh mắt, nhìn thẳng về phía xa xa.

“Hửm!”

Thanh âm của Tam Giới vừa dứt thì ba người Trần Dật Thần đều sững sờ, sau đó men theo ánh mắt của Tam Giới nhìn qua, ở khu khách VIP có một cô gái mặc áo bào màu trắng đang đứng.

Tuy khoảng cách từ chỗ bọn họ đến khán đài có hơi xa, nhưng bọn họ đều là người tập võ, tai mắt cực kỳ nhạy, có thể nhìn được dung mạo mỹ nữ một cách rõ ràng.

Cô gái đó có mái tóc dài đến eo, suôn mượt như làn nhung mềm mịn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng trong, hệt như hai viên bảo thạch.

Lấp lánh như vậy, có thể nói là khiến cho tất cả các cô gái đều khóc thét, cô ta đi tới đâu thì đều là nhân vật được chú ý, dung nhan này cực hiếm có trên thế gian.

Hơn nữa cơ thể của cô gái cũng vô cùng đẹp, trước nhô sau cong, lộ ra cảm giác khiến người ta động lòng.

Điều khiến người ta chú ý chính là trước ngực cô ta có đeo một thập tự giá màu bạc, lấp lánh sáng rỡ dưới ánh mặt trời.

Lúc này sự chú ý của tất cả mọi người đều bị dung nhan của cô ta thu hút.

“Đây là….thánh nữ Giáo Đình, Tiffany!”

Trong đám người có không ít người có quen biết rộng, lúc này liền có thể nhận ra ngay thân phận của cô gái.

“Mẹ tôi ơi, thật khó tưởng tượng, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì thật khó tin trên đời lại có một mỹ nữ vừa đẹp, cao quý, lại còn điển nhã như vậy!”

“Tiffany là thánh nữ Giáo Đình, đâu phải là người mà người khác có thể so được!”

Nhất thời, tất cả mọi người đều bị thu hút, bàn tán xôn xao.

Trần Dật Thần cũng nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của cô gái đó, lúc này anh cũng không thể không thừa nhận, dung nhan, hoặc là cơ thể của Tiffany, hoặc là khí chất phát ra từ trên cơ thể, có thể nói là có một không hai.

Đối với sự bàn tán và khen ngợi từ xung quanh, Tiffany coi như không nghe thấy, cô ta đã sớm quen với hoàn cảnh như vậy rồi, lúc này cô ta đi tới khu vực khách VIP mới vẻ mặt vô cảm.