Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 770



CHƯƠNG 770: CƯỚI TRẦN DẬT THẦN

“Sao hôm nay con vui vẻ vậy?”

llanbo – quốc vương nước A vừa đến vườn hoa lại thấy công chúa Anne đang vui mừng nhảy nhót thì không nhịn được hỏi.

Bởi vì Quốc vương llanbo biết gần đây Công chúa Anne vẫn rầu rĩ không vui, ông ta cũng biết công chúa Anne luôn để tâm tới Trần Dật Thần.

Vì mấy công ty cá độ, Caesar và đám người giới thượng lưu luôn bàn luận về trận đấu này, tuyên truyền Trần Dật Thần sẽ thua trận, do đó công chúa Anne đặc biệt lo lắng cho sự an toàn của anh.

Ông ta đã rất lâu không nhìn thấy công chúa Anne vui vẻ như hôm nay.

“Quốc vương!”

Thầy Quốc vương llanbo đi tới trong vườn, tất cả người làm vườn đều dừng tay, hành lễ chào ông ta.

“Ba, ba đã tới rồi!”

Công chúa Anne cũng dừng tay, thả bình tưới cây xuống, vừa đi tới bên cạnh Charlie vừa cười nói.

“Sao ba có thể tới đây vậy?” Trong ấn tượng của công chúa Anne, ba thường bận rộn, rất ít khi tới đây.

“Ba tới thăm conl”

Charlie khẽ cười nói: “Ba đã biết tin Trần Dật Thần của Nước H thắng trong trận đấu đó. Ba nghĩ chắc con sẽ rất vui mừng. Hôm nay ba thấy con còn vui nhiều hơn cả sự tưởng tượng của ba đấy!”

Công chúa Anne bị ba nói trúng tim đen, lúc này trên mặt không khỏi dâng lên rặng mây đỏ, hơi xấu hỗ.

“Con đi dạo với ba đi!”

Quốc vương llanbo hiền hòa nói với công chúa Anne.

“Vâng!”

Công chúa Anne kéo tay quốc vương đi về phía xa.

Đúng lúc này công chúa Anne đột nhiên nhớ ra điều gì lại không cười nữa, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Ba còn nhớ rõ giao hẹn của chúng ta không? Ba sẽ không đổi ý chứ?”

Đôi mắt to đẹp của công chúa Anne nhìn chằm chằm vào ba mình, chờ đợi câu trả lời của ông ta.

Quốc vương llanbo dừng lại, nghiêm túc nói: “Con chắc hẳn hiểu rõ về ba, ba là người nói không giữ lời sao?”

Trần Dật Thần đã đánh thắng Arthur, vậy chỉ còn William có thể uy hiếp anh. Nhưng dù vậy, anh rất có khả năng đoạt được giải quán quân.

Trước đây công chúa Anne và Quốc vương llanbo — ba cô ta đã giao hẹn với nhau, nếu Trần Dật Thần đoạt được giải quán quân trong cuộc thi võ học thế giới, vậy mọi chuyện sẽ do công chúa Anne tự mình quyết định.

Trước đây công chúa Anne đã nói qua một lần, lúc này lại nhắc tới làm Quốc vương llanbo — ba cô ta không vui, nghiêm túc nói tiếp: “Con trúng độc của Trần Dật Thần quá sâu rồi. Con phải biết, cho dù ba muốn đổi ý cũng phải đợi sau khi cuộc thi võ học thế giới lần này kết thúc mới thực hiện!”

“Ba còn có một việc nữa, chắc hẳn là chuyện tốt đối với con!” Quốc vương llanbo cố tình ra vẻ huyền bí không nói hết lời.

“Chuyện gì vậy ba?” Công chúa Anne không biết chuyện gì có thể làm mình vui mừng.

“Trải qua thời gian tìm hiểu này, ba quyết định từ chối lời cầu hôn của gia tộc Roboli, con cũng không cần lấy Caesar Roboli nữa!”

Tin tức này làm Công chúa Anne hơi bất ngờ. Phải biết trước đây ba cô ta đặc biệt nghiêm túc nói cô ta nhất định phải lầy Caesar Roboli.

Mà bây giờ ba cô ta tự nhiên chủ động từ chối đối phương, chẳng lẽ là vì Trần Dật Thần thắng trong trận đấu? Nhưng Anne nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không hoàn toàn vì nguyên nhân này.

“Ba, chắc là gia tộc Roboli chủ động đề xuất nhỉ?”

Anne suy nghĩ một lát mới nói.

“Ha ha ha, không hồ danh là con gái của ba, thông minh!”

Quốc vương llanbo cười ha ha, cũng không buồn bực vì bị Anne nhìn thầu nguyên nhân, có thể thầy được ông ta rất cao hứng.

Đúng như lời Anne nói, nhà Roboli đã chủ động đề nghị hủy bỏ hôn ước lần này, nguyên nhân chủ yếu là do kết quả của trận đấu lần này.

Trần Dật Thần thắng trận, mà Arthur – anh trai Caesar cũng là chỗ dựa của anh ta đã thua trận này, đồng thời bị anh đánh gãy một cánh tay.

Kết quả này khiến địa vị của Arthur trong gia tộc Roboli không còn được như trước. Bởi vì anh ta thua trận đã khiến cho cuộc sống của anh ta thay đổi.

Arthur đã vậy, càng không cần phải nói tới Caesar Roboli.

Sau khi gia tộc Roboli biết tin tức Arthur thua trận, đã lập tức hủy bỏ hôn ước giữa Caesar và gia đình hoàng gia nước A.

Đôi mắt tuyệt đẹp của công chúa Anne sáng ngời, vội vàng hỏi: “Ba, vậy sau này ba sẽ không can thiệp vào cuộc hôn nhân của con nữa chứ?”

Quốc vương llanbo im lặng một lát nói: “Chờ sau cuộc thi võ học thế giới này kết thúc rồi hãy nói!”

Tuy nói vậy nhưng trong đầu Quốc vương llanbo đang nghĩ, nhỡ Trần Dật Thần thật sự chiến thắng trong cuộc thi đấu, vậy ông ta nên làm thế nào?

Trong cung điện giáo đình ở nước V, trên mặt một nữ tu còn treo giọt nước mắt, vành mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc.

“Ò? Cô làm sao vậy?” Thánh nữ Tiffany buồn bực hỏi.

“Không ngờ ngài Arthur đấu thua, hơn nữa còn gãy một cánh tay, trong lòng tôi có cảm giác khó chịu!”

Nữ tu lau nước mắt trên mặt, trả lời.

Arthur là ai chứ? Đó chính là đối tượng được tất cả nữ tu ngưỡng mộ. Anh ta còn trẻ đã đạt được Hóa Kình trung kỳ, trở thành Thánh Ky Sĩ – đội trưởng hộ vệ trẻ tuổi trong giáo đình.

Nhưng một người đàn ông hoàn mỹ như vậy lại thua trong trận đấu, còn thua thảm hại.

Sau khi tin tức này truyền vào trong giáo đình, tất cả nữ tu đều khóc lóc, vô cùng đau lòng.

“Sao ngài không thương tâm vậy?”

Nữ tu đang đau lòng, lúc này cô ta lại thấy thánh nữ Tiffany không có phản ứng gì thì không nhịn được hỏi.

“Ừ, tôi thầy hơi đáng tiếc nhưng không thương tâm!”

Thánh nữ Tiffany nói thật, trong lòng cô ta không muốn nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Arthur sau trận đấu nhưng lại càng không muốn nhìn thấy Trần Dật Thần thua trận.

Nữ tu không hiểu tại sao thánh nữ Tiffany nói vậy. Trong lúc nữ tu định hỏi thì phía sau truyền đến tiếng bước chân. Hai người quay đầu nhìn lại.

“Ra mắt giáo hoàng!”

“Ra mắt giáo hoàng!”

Nữ tu vội vàng đứng lên thi lễ, thánh nữ Tiffany cũng thi lễ.

Giáo hoàng Zeus liếc nhìn thánh nữ Tiffany, sau đó nói với nữ tu: “Cô ra ngoài trước đi!”

Nữ tu vội vàng đáp vâng rồi xoay người rời khỏi phòng.

Sau khi nữ tu rời đi, giáo hoàng Zeus ngồi trên sofa liếc nhìn thánh nữ Tiffany nói tiếp: “Ta biết cô thích Trần Dật Thần, cậu ta đã thắng trong trận này khiến cô rất vui mừng. Nhưng ta hi vọng cô đừng lộ rõ vẻ hài lòng trên mặt như vậy!”

Zeus thở dài nói tiếp: “Cô phải biết vẻ mặt cô như vậy sẽ làm Arthur bị tổn thương nặng nề. Ta hi vọng cô đừng biểu hiện ra tâm trạng trong lòng trước mặt anh ta?”

“Vâng, giáo hoàng, tôi biết rồi!”

Thánh nữ Tiffany khẽ gật đầu. Tuy cô ta không có cảm giác với Arthur, cũng không thích đối phương, nhưng không nhất thiết phải tổn thương anh ta.

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa!”

Giáo hoàng Zeus dừng một chút mới nói tiếp: “Nếu ta để cô lầy Trần Dật Thần, cô có… bằng lòng không?”

“Dạ?”

Cái miệng nhỏ nhắn của thánh nữ Tiffany hơi mở ra lộ vẻ kinh ngạc. Khi cô ta kịp phản ứng, trên mặt chợt ửng hồng và hơi xấu hỗ, nhất thời luống cuống tay chân.