Người đàn ông cười khẩy: "Không phải do cháu định đoạt, cháu gái ngoan của tôi."
Vừa nói, tay anh đã chạm vào cổ áo ngủ của cô, Hạ Hạ tuyệt vọng buột miệng: "Tôi, tôi đang đến kỳ!"
Dừng một chút, anh ngước mắt lên nhìn cô: "Cho nên?"
Trong lòng Hạ Hạ tràn đầy sợ hãi và phản kháng, nhưng cô cũng biết mình không thể đối đầu trực diện với anh, cô nói: "Làm ơn đừng chạm vào cháu...chú út."
Đã nhiều ngày như vậy, nghe lại hai chữ "chú út" này, nhưng thứ duy nhất anh nhìn thấy trong đôi mắt cô lại chỉ có sự tuyệt vọng. Nước mắt và sự tuyệt vọng trộn lẫn vào nhau, nhìn rất chướng mắt.
Anh buông tay ra, đứng thẳng lên, khinh thường nhìn cô: "Vậy thì đừng nói nhảm nữa, Chu Hạ Hạ, nếu cháu không tự mình cởi, tôi sẽ tìm người giúp cháu cởi ra, không đảm bảo là nam hay nữ đâu."
Hạ Hạ biết có lẽ cô không thể trốn thoát được, cô chậm rãi ngồi dậy, trong mắt tràn ngập sự im lặng chết chóc.
Cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà sáng rực ngoài cửa sổ: "Tôi muốn kéo rèm lại."
"..." Người đàn ông đi tới, tùy ý kéo nó lại.
Rèm cũng đã kéo xuống.
Những ngón tay thon nhỏ của cô gái cởi từng nút một. Đồng thời, nước mắt cũng từng giọt lăn xuống, nặng nề nhỏ xuống, in thành những bông hoa nhỏ trên bộ đồ ngủ mỏng manh.
Chu Dần Khôn cau mày nhìn.
Người biết thì còn biết là anh chỉ yêu cầu cô cởi quần áo, người không biết chắc họ sẽ cho rằng anh kêu cô tự lột da của cô xuống không bằng. Có cần thiết phải khóc đến thế không?
Thời điểm những chiếc nút được cởi ra, làn da trắng nõn của cô lộ ra từng chút một. Từ xương quai xanh đến vai, từ bả vai đến cánh tay, đến ngực và bụng dưới.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ đèn đường ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm mỏng manh, người đàn ông có thể nhìn rõ từng chỗ da thịt trên cơ thể cô, trắng đến phát sáng, lại mỏng manh đến mức không cần chạm vào cũng có thể biết nó mềm mại và mịn màng đến mức nào. Cả căn phòng tràn ngập mùi kem sữa.
Cô gái thực sự phát triển khá tốt, bộ ngực thanh tú, núm vú có màu hồng xinh xắn, thậm chí không cần mặc nội y vẫn đứng thẳng, không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để một bàn tay ôm trọn.
Đôi mắt của Chu Dần Khôn hơi tối lại. Thấy cô gái ngước lên nhìn mình, anh nói: "Tiếp tục."
Nếu tiếp tục, cô sẽ phải cởi quần.
Hai tay Hạ Hạ từng chút một kéo chiếc quần ngủ ra, trong phòng có thể nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp, đôi chân trắng nõn cân đối của cô phản chiếu trong mắt người đàn ông, thon dài và thẳng tắp.
Lại nói dối.
Người đàn ông liếc nhìn khoảng trống giữa hai chân cô, rõ ràng là không có đến tháng. Anh cũng không thèm tranh luận với cô, liếc nhìn xuống dưới, thấy đầu gối cô có chút ửng đỏ, anh ngước mắt lên nói: "Sao vậy?"
Cô gái cúi đầu: "Lỡ đụng phải."
"Đụng vào đâu?"
"...Trên thùng carton." Hạ Hạ không hiểu trong tình huống này hỏi về một vấn đề lạc quẻ như vậy thì có ích gì.
Chu Dần Khôn thấy cô đưa tay lau nước mắt, không kiên nhẫn nói: "Đứng lên quay người lại."
Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt nhục nhã, Chu Dần Khôn chậc lưỡi: "Sao mà phiền phức thế?"
Vừa nói, anh vừa đi về phía trước.
Hạ Hạ đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, đặt đôi chân trắng nõn lên giường, mái tóc dài và bộ đồ lót nhỏ nhắn trở thành thứ duy nhất có thể che giấu sự xấu hổ của cô.
Chu Dần Khôn im lặng cẩn thận quan sát.
Với thị lực của anh, ánh sáng từ cửa sổ cũng đủ để anh có thể nhìn rõ từng bộ phận trên cơ thể cô. Không ở ngực, không ở cánh tay, không ở bụng dưới, không ở hai bên eo, không ở lưng. Bắp chân và bắp đùi không tì vết, ánh mắt quét qua cặp mông nhỏ nhắn đầy đặn được bọc trong bộ đồ lót màu trắng, cuối cùng dừng lại ở một điểm.
"Từ từ." Anh bước lại gần, ngón tay chạm vào lưng dưới của cô gái.
Hạ Hạ đưa lưng hướng về phía người đàn ông, cơ thể khẽ run lên, cô nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại.
"Cạch" một tiếng, có người bật đèn trong phòng lên, Hạ Hạ vô thức đưa tay lên che mắt, khi cô nhìn lại, người đàn ông đã ở rất gần cô.
Cô đứng trên giường còn anh đứng dưới giường.
"Sao lại có vết sẹo ở đây?"
Hạ Hạ quay đầu nhìn lại, anh đang nói về vết sẹo ở lưng dưới của cô. Cô lắc đầu: "Không biết. Nó vẫn luôn ở đó."
Người đàn ông ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của cô. Đôi mắt vừa mới khóc, lông mi còn ướt đẫm, hình dáng anh phản chiếu bên trong. Lúc cô tiến lại gần, anh thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm nồng nàn hơn. Cô nghiêng người như vậy, bộ ngực hơi nhô lên ngượng ngùng đỏ ửng, bị những sợi tóc rải rác che khuất, chỉ có thể nhìn thấy mờ nhạt.
Ánh đèn trong phòng chiếu xuống, thân thể cô ấm áp run rấy, cổ tay anh chạm vào mép quần lót của cô, chất liệu đồ lót mềm mại, vừa vặn bao bọc lấy nơi bí ẩn của cô gái.
Bàn tay to vốn đang vuốt ve vết sẹo phần lưng dưới của cô vô thức cử động, đầu ngón tay trượt lên. Cơ thể cô gái nhạy cảm run lên.
Đúng lúc này, trong căn hộ có tiếng gõ cửa, Chu Dần Khôn quay người lại, nghe thấy bên ngoài có giọng nói: "Anh Khôn."
Chu Dần Khôn sải bước đi ra ngoài. Hạ Hạ còn chưa kịp mặc quần áo, lúc anh vừa bước ra, cô đã chạy xuống khỏi giường khóa cửa lại đến tận hai lần.
Thấy cửa mở ra, A Diệu nói: "Anh Khôn, sao anh vẫn chưa xuống, anh có phát hiện gì không? Người đã đến rồi, ở ngay bên dưới."
"Để họ lên đi." Chu Dần Khôn nói: "Mở vết sẹo phần lưng dưới của con bé ra."
Bản dịch chỉ đăng duy nhất tại wattpad liahkim_n
*
Việc khóa trái cửa của Hạ Hạ cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại là đổi lấy được một con dao mổ lạnh ngắt.
Nhiều dụng cụ khác nhau được đẩy vào phòng cô, gần như biến căn phòng thành một phòng phẫu thuật đơn giản. Phần lưng dưới được gây mê nên cô không thấy đau, nhưng cô biết có người đang rạch vết sẹo của mình ra, như thể đang kiểm tra, lục lọi, cuối cùng thực sự có thứ gì đó được lấy ra.
Cô khó khăn nhìn lại, nhưng bác sĩ mặc áo blouse trắng đã bước ra ngoài.
Âm thanh còn sót lại duy nhất trong phòng là tiếng khâu da thịt.
Thứ được đưa cho Chu Dần Khôn là một chiếc thẻ nhớ được bọc trong một lớp chất liệu đặc biệt, vết máu vẫn còn dính trên mép.
Bác sĩ nói: "Đúng như dự đoán, vật này được đặt trong cơ thể cô gái trẻ này, dựa trên phán đoán của chúng tôi và lời khai của cô ấy, thứ này đã ở trong cơ thể cô ấy ít nhất là mười hai mười ba năm."
Mười hai mười ba năm trước, Chu Hạ Hạ chỉ mới hai ba tuổi.
"Ha." Chu Dần Khôn lấy thẻ nhớ ra: "Anh cả của tôi quả là một người cha tốt."
Trong phòng, bác sĩ và phụ tá sau khi khâu xong vết thương liền đi ra, cởi găng tay ra: "Vết thương không sâu, cũng đã được khâu lại, sau khi thuốc tê hết tác dụng thì sẽ hơi đau một chút, cần phải dùng thuốc giảm đau. Bây giờ có thể cho bệnh nhân uống một chút nước, sau đêm nay là có thể ăn uống bình thường."
Cả hai bác sĩ đều đang nói chuyện với Chu Dần Khôn, A Diệu không có việc gì để làm. Nghe bác sĩ nói xong, A Diệu đi rót một cốc nước ấm rồi đi về phía phòng ngủ của Hạ Hạ.
Chu Dần Khôn nhìn qua. Vừa khâu xong, người bên trong cũng chưa mặc quần áo.
"Hà Văn Diệu, cút lại đây."
A Diệu bị kêu lại, tưởng Chu Dần Khôn có chuyện muốn nói, lập tức đi tới, trên tay vẫn đang cầm cốc nước ấm.
Chu Dần Khôn liếc nhìn nữ hộ lý vừa khâu vết thương cho Hạ Hạ: "Cô đi đi."
"À, được." Trợ lý bác sĩ nói: "Tôi cũng cần dặn dò cô bé một số thứ."
Bác sĩ dặn dò xong rồi rời đi.
Chu Dần Khôn đang ngồi trên sô pha, trước mặt là một chiếc laptop, thẻ nhớ cắm ở bên cạnh, nội dung trong thẻ nhớ hiển thị trên màn hình.
Sau khi đọc xong, Chu Dần Khôn đóng máy tính lại, A Diệu bước tới dọn dẹp.
Sau khi có được thứ mình muốn, người đàn ông đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đi được nửa đường, anh nghe thấy một giọng nói phát ra từ trong phòng ngủ, hình như đang gọi anh.
Chu Dần Khôn dừng lại, nhìn A Diệu: "Xuống dưới đợi tao."
"Vâng, anh Khôn."
Người đàn ông chân dài bước vào phòng của cô gái, dụng cụ bên trong đã không còn, căn phòng trở lại hình dáng trước đây.
Hạ Hạ nằm sấp trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Cảm giác được có người đi vào, cô gọi: "Chú út?"
Chu Dần Khôn đi tới, nhấc chăn lên che đôi vai trần của cô: "Nói đi."
"Cháu... Trong cơ thể cháu có thứ gì à?"
Chu Dần Khôn ậm ừ, có lệ nói: "Trên người cháu có một thứ kì lạ mọc lên, tôi đã hái xuống cho cháu rồi."
Hạ Hạ không tin, nhưng cô cũng biết Chu Dần Khôn sẽ không nói ra sự thật, cô mím môi hỏi: "Đây là lý do tối nay chú đến?"
"Phải."
Nếu không thì còn có thể vì cái gì được nữa?
Nhìn môi cô không chút huyết sắc nào, anh liếc nhìn chỗ đã được đắp chăn: "Có đau không?"
Hạ Hạ lắc đầu: "Không cảm nhận được."
"Chú út." Cô lại gọi.
"Nói đi." Anh đút hai tay vào túi quần, liếc nhìn chiếc ly bên cạnh xem cô có muốn uống nước không.
"Chú đã hứa sẽ để lại căn hộ này cho cháu phải không, vậy sau này chú có quay lại đây không?"
Tưởng là muốn nói cái gì đó quan trong, hóa ra toàn là lời vô nghĩa. Anh đã có được mọi thứ mình muốn, vậy anh còn quay lại nơi này để làm gì?
Chu Dần Khôn nói: "Không."
"Vậy..." Cô khó nhọc di chuyển, nghiêng đầu nhìn anh: "Chú có thể để lại chìa khóa được không?"
Cô không muốn trải nghiệm cảm giác đáng sợ khi có người mở cửa lúc nửa đêm lần nữa. Dù sao anh cũng sẽ không để ý đến căn hộ nhỏ này, nếu anh không quay lại đây nữa thì việc cô đòi lại chìa khóa cũng là điều hợp lý.
Nhưng câu trả lời lại là tiếng đóng sầm cửa, nó lớn đến mức khiến vết thương của cô rung lên. Hạ Hạ giật mình, sau đó bình tĩnh lại, vươn tay ra khỏi chăn nhặt chùm chìa khóa bị ném trên mặt đất lên.
Đây là lần thứ hai A Diệu nhìn thấy Chu Dần Khôn vẻ mặt u ám đi ra từ chỗ Chu Hạ Hạ. Anh đóng sầm cửa xe nói: "Đến Bangken."
Vẻ mặt của A Diệu thay đổi.
Bangken, phòng tập Muay Thái mà Anh Khôn thường đến khi tâm trạng không tốt.
May mắn là, lần này người bị đánh không phải là A Diệu. Trận đấu kéo dài đến 5 giờ sáng, đối thủ lần lượt thay đổi, A Diệu nghe điện thoại xong quay lại, nhìn thấy cảnh tượng ở hiện trường, toàn thân chợt đau nhức.
Người đàn ông trên võ đài quyền anh bán khỏa thân, găng tay dính đầy máu, mồ hôi chảy ròng ròng.
"Anh Khôn." A Diệu bước đến dưới võ đài: "Em vừa nhận được tin thời gian Hòa An ngồi ngồi ở khách sạn đã được quyết định."
Chu Dần Khôn tháo găng tay ra: "Cầm đồ về Myanmar, đích thân đưa cho lão Hàn, sau đó để mắt tới nó, đảm bảo nó thành công trước khi tao quay lại."
"Vâng."
Thẻ nhớ được lấy ra khỏi cơ thể Hạ Hạ là công thức chế tạo LDS, địa chỉ phòng thí nghiệm và thông tin chính xác mà Chu Diệu Huy cất giấu sau khi tiếp quản từ Tái Bồng.
"Ngoài ra." Chu Dần Khôn từ võ đài bước xuống: "Bảo Tạp Na thu dọn đồ đạc theo tao đến Hồng Kông."