Chín giờ tối, Hạ Hạ từ trong phòng đi ra, nhìn về phía phòng Chu Dần Khôn cách đó không xa, bên trong không có ánh đèn.
Hôm qua trải qua bao vây truy đuổi, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt mỏi nên đi ngủ từ rất sớm. Biệt thự hôm nay yên tĩnh đến lạ thường, người giúp việc người Philippines nói sáng sớm có cảnh sát tới, tâm tình của ông Hà rất không tốt. Hạ Hạ chỉ đi loanh quanh trong vườn một lát rồi trở về phòng, học bài xong, cô ngẩng đầu lên mới nhận ra trời đã tối. Tắm xong, cô lại bôi thuốc lên vết thương ở lưng dưới, rồi chợt nhớ ra điều gì đó.
Hôm qua trên taxi đi về, cô hỏi anh có muốn mua thuốc không, Chu Dần Khôn nói trong biệt thự có một ít thuốc, anh nói lúc về phải đến gặp ông ngoại trước, để Hạ Hạ đi tìm. Kết quả là sau bữa tối cô lại đi ngủ mất, hoàn toàn quên béng là phải đi kiếm thuốc cho anh.
Hạ Hạ mặc áo khoác vào, lấy thuốc và băng gạc tìm được từ trong hộp y tế, định đặt trước cửa phòng Chu Dần Khôn.
Biệt thự của Hà Ngọc Long rất rộng, chia thành hai tòa nhà, Hạ Hạ sống trong một tòa nhà độc lập nhỏ gần vườn, nằm tách biệt với tòa nhà chính, nên cô sẽ không gặp phải người lạ nào ra vào, việc này cũng khiến cô cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn.
Phòng của Chu Dần Khôn nằm trong tòa nhà chính, cần phải đi qua con đường vườn hoa. Hạ Hạ vừa đi ra, từ xa đã nhìn thấy một bóng người cao lớn, liếc mắt liền nhận ra.
Chỉ là Chu Dần Khôn không có ý định quay lại phòng.
Hạ Hạ muốn gọi anh, nhưng khoảng cách quá xa, chắc anh không nghe thấy được. Bây giờ anh trở lại rồi, tốt hơn là nên đích thân đưa thuốc cho anh, nếu không Chu Dần Khôn nghĩ đến nhất định sẽ lại mắng cô.
Hơn nữa, tại sao anh lại đi về phía sau biệt thự? Giúp việc người Philippines từng nói, phía sau biệt thự là nơi ông cố nuôi chó, những con chó đó rất hung dữ, chúng hay cắn người nên đều bị nhốt trong chuồng chó, bị xích lại.
Nhất thời tò mò, Hạ Hạ đi theo.
Càng đi về phía sau càng nghe thấy tiếng chó sủa, chúng hung dữ đến mức Hạ Hạ bất giác dừng lại.
Nói đến động vật, cô thích những con vật nhỏ bé, mềm mại hơn, thường né tránh những con vật to lớn, hung dữ.
Cô nhìn thấy Chu Dần Khôn đi thẳng vào đó.
Bên trong ngay lập tức vang lên tiếng chó sủa dữ tợn hơn. Đi xem chó... rồi sẽ sớm đi ra phải không? Nghĩ như vậy, Hạ Hạ đột nhiên bị một vật mềm mại dưới chân chạm vào, Hạ Hạ cúi đầu nhìn xuống, là một con mèo con.
Con mèo lông trắng lặng lẽ kêu meo meo.
Hạ Hạ mỉm cười nhẹ nhàng bế nó lên, con mèo trắng nhỏ mềm mại như một quả bóng trong lòng cô.
Cô ôm nó ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh, chiếc xích đu lắc lư nhẹ nhàng, con mèo trắng nhỏ nằm trong lòng cô như sắp ngủ say. Tay cô gái vuốt ve mèo con, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn con mèo, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng chuồng chó.
*
Chuồng chó rất rộng, chứa hàng chục con chó sói to lớn hung dữ.
Mỗi con đều được nuôi tách biệt, ở giữa là hồ nước lạnh. Nước lạnh trong hồ dẫn tới máng ăn cho chó săn.
Lúc này, một người đàn ông bán khỏa thân đang quỳ trong ao nước lạnh. Hắn quỳ thẳng tắp, lưng bị roi xé toạc, trên bức tường đối diện treo vô số dụng cụ tra tấn. Ở đây, dù tiếng roi hay tiếng la hét có lớn đến đâu cũng sẽ bị tiếng chó sủa át đi, bên ngoài không nghe được chút manh mối nào.
Máu từ vết thương trên lưng chảy xuống ao nước lạnh, sau đó chảy theo máng ăn đến lũ chó sói, chúng vốn đã quen uống máu, cho nên ánh mắt chúng nhìn người trong ao thèm thuồng đến kinh tởm. Ai không chịu nổi hình phạt mà chết trong ao sẽ bị ném thẳng xác vào bầy chó sói, xác chết bị chúng xé thành từng mảnh, một chút cặn bã cũng không để lại.
Chu Dần Khôn bước vào, tiếng quất roi trong chốc lát liền dừng lại, anh nhìn người bên trong mỉm cười: "Tôi muốn nói chuyện riêng với hắn."
Người cầm roi biết đây là cháu trai của ông Hà, chỉ mới tới được vài ngày trước, ông Hà đã sắp xếp cho anh làm việc trong xã đoàn, ngược lại Ngụy Diên lại bị phạt đưa vào chuồng chó, không cần phải nói cũng biết ai quan trọng hơn.
Người đàn ông lập tức gật đầu, không hỏi han gì đi ra ngoài, đồng thời rất thân sĩ đóng cửa lại.
Chu Dần Khôn đi ngang qua bầy chó sói, đi đến ao nước lạnh, người quỳ bên trong nghiêng đầu nhìn anh. Chu Dần Khôn cúi đầu quan sát Ngụy Diên.
Các đường cơ săn chắc, cho thấy sức mạnh anh ta có được sau nhiều năm tập luyện. Nếu như bỏ qua những vết thương mới ở lưng sang một bên, trên ngực và bụng dưới lại có khá nhiều vết sẹo cũ.
Bên dưới khuôn mặt học giả này, lại là cơ thể của một bậc thầy có tập luyện.
*Học giả: ý kêu cái mặt trông tri thức.
"Lần này tôi quay về mục đích chỉ để mượn sức của Hòa An Hội đạt được một thỏa thuận làm ăn lớn. Tôi lấy vị trí của anh cũng chỉ vì mục đích kinh doanh, nếu không, anh có cho không tôi, tôi đây cũng không cần." Chu Dần Khôn cầm chiếc roi còn dính máu tươi nhúng vào trong ao nước lạnh, máu tươi nhanh chóng lan ra.
Anh hơi nhướng mày, cầm roi lên nhìn, trên cán roi còn sót lại những hạt muối. Chịu đựng được cũng khá đấy.
Ngụy Diên trừng mắt nhìn anh: "Vậy ra cậu cũng không phải người kinh doanh đồ trang sức."
Chu Dần Khôn nghịch cái roi, nghe vậy thì cười khẩy: "Cái thứ đó thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Một hộp đầy cũng không bằng một viên gạch trắng."
Sắc mặt Ngụy Diên hơi thay đổi, rõ ràng hiểu Chu Dần Khôn đang nói về vấn đề gì.
"Ông ấy sẽ không bao giờ đồng ý."
"Ông ngoại đã già rồi, cũng nên đến lúc về hưu hưởng phúc, ông ấy đồng ý hay không thì có gì quan trọng? Một khi ông ấy nghỉ hưu, xã đoàn cũng không liên quan gì đến ông ấy nữa. Nếu không, tại sao phải lựa chọn người đứng đầu xã đoàn?"
Chu Dần Khôn đi tới gần hắn, quỳ một gối xuống, nhìn vào mắt Ngụy Diên: "Ba năm là thời gian tiến hành bầu cử, ba năm đủ để mở rộng tất cả các kênh. Hồng Kông dùng làm nơi trung chuyển nguồn hàng từ Myanmar, lợi nhuận hàng năm có hàng chục nghìn trường ngựa đua cũng thể so sánh được. Tôi sẽ không ở Hồng Kông lâu, cần phải có người phụ trách chỗ này. Cho nên sau ba năm, xã đoàn vẫn là của anh, về phần lợi nhận có thể thương lượng."
Ngụy Diên nhìn đôi mắt đen đó không nói gì.
"Đương nhiên, anh cũng có thể không đồng ý, hiện tại cũng có thể đi gặp ông ngoại khiếu nại. Nhưng bây giờ ông ấy có tin hay không cũng khó nói. Còn về phần tôi, sống chết không thừa nhận, còn nói với ông ấy vết thương hôm qua đau đớn như vậy."
"Ha. Vậy ra, từ đầu đến cuối đều đã được tính toán kỹ lưỡng." Ngụy Diên cười lạnh.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt hắn lóe lên. Lần trước trường đua ngựa được phê duyệt nhanh như vậy, lần này cảnh sát của O Ký đến hỏi thăm cũng trùng hợp như vậy, lần đầu có thể là trùng hợp, nhưng lần thì hai thì không có khả năng lại là trùng hợp... Nhất định có nguyên nhân sâu xa hơn kết nối đằng sau nó.
Chu Dần Khôn đợi mấy giây, không đợi được câu trả lời, anh vứt roi xuống, đứng dậy bước ra ngoài.
"Đợi đã." Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Người đàn ông dừng lại.
"Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cậu, ai có thể nói chắc chắn điều gì sẽ xảy ra trong ba năm nữa."
Chu Dần Khôn quay lại mỉm cười hỏi: "Mày còn lựa chọn nào khác sao?"
Nghe vậy, Ngụy Diên hơi cụp mắt xuống. Ông Hà thậm chí còn chưa nghe hắn giải thích đã trực tiếp trừng phạt hắn. Ông ấy không quan tâm ai đã ra lệnh, cũng không quan tâm có hiểu lầm hay không, Ông ấy chính là đang tuyên bố không ai được có ý định động vào cháu trai mình.
Nếu muốn ở lại Hoà An Hội, hắn không thể trở thành kẻ thù của Chu Dần Khôn, ít nhất là ngoài mặt. Lùi lại một bước suy nghĩ, ông Hà đã có dự định lựa chọn hai người kế nhiệm, nếu nhất quyết muốn giết chết Chu Dần Khôn, chọc giận Ông Hà, cuối cùng sẽ để miếng bánh này rơi vào trong tay người khác.
"Được, tôi đồng ý." Ngụy Diên đơn giản nói.
Chu Dần Khôn nhướng mày, nhìn chằm chằm vào anh ta vài giây. Sau đó đi về phía trước, đưa tay về phía Ngụy Diên: "Vậy thì hợp tác vui vẻ."
Ngụy Diên nắm tay, Chu Dần Khôn trực tiếp kéo hắn lên: "Sao còn quỳ thế, tôi sẽ đi nói chuyện với ông ngoại."
*
Hạ Hạ bất tri bất giác đợi ở bên ngoài rất lâu, cô đợi đến khi con mèo ngủ say rồi tỉnh lại, cuối cùng nó không muốn nằm trong lòng cô nữa, nhảy xuống bỏ chạy.
Cô chờ đợi mệt mỏi, khi xuống xích đu chuẩn bị rời đi thì thấy cửa chuồng chó mở ra, có hai người đi ra.
Nhìn thế này thì họ cao gần bằng nhau, ánh sáng đằng kia mờ nhạt, nhìn không rõ mặt, nhưng nhìn tư thế đứng của hai người kia, nhìn sơ qua đã biết ai là Chu Dần Khôn, Hạ Hạ sợ anh lại đi mất, sợ lại không đuổi theo kịp nên lần này cô gọi trước: "Chú út!"
Ngụy Diên quay lưng về hướng đó, nghe thấy giọng nói, hắn vô thức quay lại, nhìn thấy cô gái bên chiếc xích đu, hắn có chút giật mình. Quay lại lần nữa, đối diện với đôi mắt của Chu Dần Khôn.
Ngụy Diên nói: "Tôi đi trước."
Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn rời đi, lại nhìn Chu Hạ Hạ.
Cô đang định đi về phía này thì người đàn ông đi tới trước: "Sao khuya không ngủ lại chạy lung tung thế?"
"Chú út, người đó là ai vậy? Sao hai người cùng nhau đi ra khỏi chuồng chó vậy?"
Nghe có vẻ khó xử.
"Chu Hạ Hạ, tôi đang hỏi cháu đấy, cháu đến đây làm gì? Cháu định tìm ai?"
Anh hỏi cậu này thật kỳ lạ, cô còn có thể tìm ai nữa. Hạ Hạ đưa thuốc cho anh: "Đương nhiên là tìm chú, sao chú lại gỡ hết băng gạc ra thế?"
Chu Dần Khôn liếc nhìn thứ cô đưa qua, không nhận lấy: "Tối qua tôi bảo cháu tìm, cháu đi đâu? Vết thương thối rữa cũng không đợi được cháu đem thuốc đến."
Nói xong cũng không đợi cô bước chân đi về phía trước. Hạ Hạ đi theo: "Hôm qua cháu mệt quá nên quên mất, hôm nay lúc bôi thuốc mới nhớ ra, lập tức chạy tới tìm chú đây."
"Cháu nhớ phải bôi thuốc lên vết thương của mình, nhưng lại không quan tâm đến vết thương của người khác, cho dù nó có thối rữa, hay là tôi có chết đi cháu cũng không quan tâm phải không?"
Lại bắt đầu rồi đấy. Hạ Hạ cau mày, thấp giọng biện hộ: "Vết thương của chú không nghiêm trọng như vậy."
Người đàn ông dừng lại, quay người lại. Hạ Hạ thấy tình thế không ổn, vội vàng tiến lại gần nói: "Thật sự không phải cháu cố ý quên, chú mau chóng về bôi thuốc sẽ ổn thôi."
Dù sao cũng không phải vết thương của cô, tuỳ tiện xử lý một chút là coi như xong. Người ta thì nuôi sói mắt trắng, anh lại đi nuôi thỏ mắt trắng, còn không phải là một con sói nữa chứ.
Chu Dần Khôn không kiên nhẫn: "Sao không nhanh lên."
Hai người quay trở lại tòa nhà nhỏ dành cho một gia đình nơi Hạ Hạ ở, Chu Dần Khôn nhấc chân đi lên lầu.
Hạ Hạ lập tức tóm lấy anh, người đàn ông quay người lại, cô cảnh giác mở to mắt nhìn chằm chằm anh: "Chú út, ở, ở trong phòng khách thôi, phòng của cháu ở phía trên, chẳng có gì thú vị để xem cả."
Cảnh giác nhưng lại bối rối, Chu Dần Khôn nhớ lại bốn chữ đã lâu không nhớ đến— trưởng bối nam.
*男性长辈: 4 chữ nha mí tình iu.
Vẻ mặt của Chu Hạ Hạ này là đang đề phòng đàn ông hay đề phòng trưởng bối?
"Sống một mình ở đây không sợ sao?" Chu Dần Khôn cũng không miễn cưỡng phải đi lên lầu làm gì, trong phòng con gái thực sự chẳng có gì đáng để nhìn, anh vừa ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách vừa nói.
Thấy anh không lên lầu, Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm, đi tới mở hộp thuốc và bông gạc ra, vừa mở vừa trả lời: "Không sợ."
Chu Dần Khôn lập tức cau mày: "Vậy tại sao trước đây cháu lại nói bản thân sợ ở một mình?"
Lúc này, chiếc tăm bông nhúng thuốc nhẹ nhàng chạm vào cổ anh, cô tiến lại gần, mùi kem thơm ngát xộc thẳng vào mũi anh, ánh mắt anh rơi vào cánh tay thon thả lộ ra sau khi cô xắn tay áo lên.
"Trước đây..." Hạ Hạ nhớ tới trước đây cô từng dùng lý do này để nói lời quanh co với anh nên đành phải lấp liếm: "Biệt thự trước quá lớn, căn biệt thự này lại nhỏ hơn, hơn nữa còn có một giúp việc người Philippines ở cùng, cho nên mới không sợ."
Vừa nói cô vừa nhìn kỹ vết thương trên cổ anh, vết thương vốn không sâu, hiện tại đã khá hơn, có bôi thuốc hay không cũng không quan trọng.
Sau đó Hạ Hạ nhìn về phía vai anh, vết thương ở đó còn nghiêm trọng hơn vết thương trên cổ.
Người đàn ông trực tiếp cởi áo khoác ra, Hạ Hạ vội vàng nói: "Không cần cởi bên trong! Chỉ cần mở cổ áo ra một chút là có thể bôi được."
Giọng điệu có chút gấp gáp, lại có chút ra lệnh?
Chu Dần Khôn trừng mắt nhìn cô: "Sao lại có nhiều yêu cầu như vậy chứ."
Không được phép lên lầu, không được cởi áo, mới không gặp một ngày đã có nhiều vấn đề như vậy.
"Cháu... cháu sợ chú cởi quần áo sẽ bị cảm. Chú út, cháu đây là đang quan tâm đến chú."
Vừa nói, cô vừa mở cổ áo anh rồi nhanh chóng bôi thuốc, sau đó bàn tay nhỏ đưa ra đưa vào, dán lại miếng gạc trong người, miếng băng được dán rất kỹ nhưng không hề chạm vào cơ thể anh.
Làm xong việc này, Hạ Hạ đi sang một bên thu thập bông gòn và băng gạc, rất giữ khoảng cách với anh. Không hiểu sao, mỗi khi ở một mình với Chu Dần Khôn, cô luôn cảm thấy bất an và lo lắng không thể giải thích được.
"Chu Hạ Hạ." Người đàn ông ngồi trên sofa gọi cô.
"Hả? Sao vậy?" Cô nhìn qua.
Chu Dần Khôn nhìn cô: "Người anh hàng xóm mà cháu nhắc đến bao nhiêu tuổi?
Hạ Hạ không ngờ anh lại hỏi chuyện này, nhớ kỹ lại một lúc cô mới trả lời: "Lớn hơn cháu, anh ấy còn rất cao, rất giỏi đá bóng và học tập cũng giỏi nốt, luôn đứng thứ nhất."
"Hỏi tuổi, đừng nói nhảm nữa."
"Cụ thể thì cháu không nhớ, lúc đó anh ấy là một thiếu niên, bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, hẳn là cũng ở độ tuổi hai mươi."
Chu Dần Khôn lại hỏi: "Nhớ tên không?"
Hạ Hạ lắc đầu: "Không nhớ chính xác lắm, nhưng cháu nhớ trước đó chúng cháu đều gọi anh ấy là anh Vĩ."
"Họ là gì?"
"Hình như... họ Hứa. Anh ấy rất đẹp trai, mọi người đều thích anh ấy, họ nói anh ấy có thể trở thành một ngôi sao trong tương lai."
*Ngôi sao: ý là nghệ sĩ ấy.
"Cháu cũng thích anh ta à?"
Hạ Hạ chưa kịp trả lời, Chu Dần Khôn đã nói tiếp: "Có lẽ lại là một người bán mông khác."
Nói xong, anh đứng dậy cầm áo khoác rời đi. Hạ Hạ mất hai giây mới phản ứng lại, mới nhớ tới thần tượng Jeffrey mà cô từng nói với anh trước đây, cô cau mày nhìn bóng lưng người đàn ông đóng sầm cửa lại, miệng lưỡi quá ác độc.