Trong đêm tối, chiếc ô tô lặng lẽ lao tới. Lúc Ngụy Diên đến thì Hoàng Triệu Luân đã ở đó.
"Ngài Hoàng." Hắn đi tới: "Trần gia trả lời rất nhanh."
Hoàng Triệu Luân đối với chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên: "Trần Huyền Sinh mới vừa trở về, muốn làm chủ xã đoàn, hắn cần phải có một vụ làm ăn lớn mới thuyết phục được dư luận."
Ngụy Diên khẽ cau mày: "Ý ngài là..."
"Trần gia đã bán heroin số 3 và số 4 trong những năm 1970 và 1980, trở thành kẻ đứng đầu xã đoàn ở Hồng Kông. Sau đó Chính phủ ra lệnh trấn áp mạnh mẽ ma túy, Trần gia lúc ấy chuyển hướng sang kinh doanh ở nước ngoài. Không chỉ Trần gia mà nhiều trùm ma túy khởi nghiệp ở Hồng Kông thời điểm đó cũng phải gián đoạn lại công việc kinh doanh của họ ở đây."
Hoàng Triệu Luân nói: "Nhưng các con đường địa phương ở Hồng Kông không được phép bị gián đoạn. Trong số tất cả các hiệp hội, Đông Hưng có lãnh thổ lớn nhất và nhiều người nhất, nhiều đến mức cảnh sát không thể giám sát hết. Chỉ cần họ thiết lập lại mạng lưới buôn bán ma túy bằng cách sử dụng các phương thức "chuyển tay" và "đổi chủ", một khi triển khai hoàn toàn sẽ đem lại nguồn thu nhập khổng lồ không thể tưởng tượng được."
"Theo cách này, nguồn cung cấp hàng hóa của Trần gia trước đây chỉ đủ để họ bán ra nước ngoài, nếu họ mở rộng hoàn toàn lãnh thổ của mình ở Hồng Kông, họ bắt buộc phải cần nguồn cung lớn hơn và dài hơn."
"Đúng vậy. Chính vì Chu Dần Khôn cũng nhìn thấy điểm này nên mới tiếp cận Trần gia. Nếu suy đoán của tôi không sai, sau khi liên lạc cùng Trần Huyền Sinh, họ sẽ thực hiện một giao dịch thử* nước, Trần gia muốn xem chất lượng hàng hóa, còn Chu Dần Khôn muốn xem con đường vận chuyển của Trần gia. Nếu giao dịch lần đầu tiên diễn ra suôn sẻ, chắc chắn sẽ có những giao dịch lớn hơn trong tương lai. Việc sử dụng phương pháp "chuyển tay" cho các giao dịch lớn là không khả thi. Chắc chắn sẽ yêu cầu cả hai bên phải có mặt để kiểm tra hàng hóa và thu tiền. Lúc đó chúng ta sẽ hành động."
*Giao dịch thử nước: làm thử, kiểm tra thử.
Lúc này, Hoàng Triệu Luân nhìn Ngụy Diên: "Cậu là một nhân tố quan trọng trong vụ án lần này đấy."
"Tôi hiểu." Ngụy Diên nói: "Tối mai, Trần gia sẽ khai trương sòng bài ở Ma Cao và mời Chu Dần Khôn đến. Lời mời này chắc không đơn giản như một lời xu nịnh."
Hoàng Triệu Luân gật đầu: "Có cần hỗ trợ không?"
Ngụy Diên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không cần, chúng ta lúc này không thể đánh rắn động cỏ được."
"Được." Hoàng Triệu Luân vỗ vai hắn: "Cẩn thận."
*
Buổi tối trước khi Chu Dần Khôn ra ngoài, anh đi ra vườn sau nhìn xem trước. Trong khu vườn giữa tòa nhà chính của biệt thự và tòa nhà nhỏ độc lập, một cô gái đang thẫn thờ ngồi đó.
Chu Dần Khôn xoay khuy măng sét nói: "Đi gọi con bé tới đây."
"Vâng, anh Khôn."
Còn chưa đến giờ ăn tối, Hạ Hạ chống cằm nhìn cảnh vật trong vườn thư giãn. Nhìn thấy A Diệu đi tới, cô lập tức mỉm cười đứng dậy.
"A Diệu, anh đang tìm tôi à?"
"Anh Khôn bảo cô qua đấy."
Hạ Hạ quay đầu lại, nhìn thấy Chu Dần Khôn đang nói chuyện với Lâm Thành ở bên kia, thậm chí còn không nhìn về hướng này. Cô lại nhìn A Diệu, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
A Diệu thực sự không biết, hắn nói thật.
Chu Dần Khôn nói chuyện với Lâm Thành xong, anh nhìn sang, cau mày. Bảo đi gọi Chu Hạ Hạ tới, hai phút rồi hai người đó vẫn đang nói chuyện.
Hạ Hạ nhìn thấy sắc mặt Chu Dần Khôn có chút không ổn, cô cũng không buồn hỏi thăm chuyện gì xảy ra, vội vàng bước tới.
"Chú út, chú đang tìm cháu à?"
Chu Dần Khôn hỏi: "Học xong chưa?"
"Hôm nay học xong rồi." Hạ Hạ trả lời.
Người đàn ông nhìn cô nói: "Đi thay quần áo, đưa cháu đi chơi."
Cô gái nghe vậy hai mắt sáng lên, cô tưởng mình sẽ lại bị mắng vô cớ, nhưng không ngờ Chu Dần Khôn lại kêu đưa cô đi chơi, vẻ mặt rõ ràng rất thoải mái: "Đi đâu ạ?"
"Ma Cao." Chu Dần Khôn nói: "Một sòng bạc mới mở."
Lại là sòng bạc.
Hạ Hạ nghe được hai chữ này có chút buồn ngủ. Nhưng cô chưa đến Ma Cao bao giờ, cô cũng muốn đến nhìn một cái.
"Chú út, chú đợi chút cháu đi thay quần áo ngay."
*
Vốn để tiết kiệm thời gian, cho nên dự định đi trực thăng đến. Nhưng cũng không gấp lắm cho nên cuối cùng Lâm Thành thu xếp được một chuyến phà.
Đi thuyền từ Hồng Kông đến Ma Cao mất một giờ, thời gian không dài cũng không ngắn, thuyền rất lớn, trên thuyền có rất nhiều khách du lịch, rất náo nhiệt.
Chu Dần Khôn đang tựa người vào lan can hút thuốc, vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn. Rõ ràng là anh không hài lòng với cái thuyền do Lâm Thành sắp xếp.
Một nhóm du khách cười đùa ồn ào, mấy người bán đồ ăn vặt chiếm hết nửa thuyền, Chu Hạ Hạ lên thuyền thì không thành thật ở một chỗ, cô đi loanh quanh mua đồ ăn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tuy rằng Lâm Thành không biết cụ thể nguyên nhân, nhưng hắn có thể nhìn ra Chu Dần Khôn không hài lòng. Dặn dò của anh Khôn có chút tùy hứng, yêu cầu lại rất cao, cho dù là hắn chọn chiếc thuyền sang trọng và đắt tiền nhất cũng chưa chắc đã đáp ứng được tiêu chuẩn của anh.
"Thực xin lỗi, anh Khôn." Lâm Thành không có biện hộ, thành thật thừa nhận sai lầm của mình.
Chu Dần Khôn phớt lờ hắn.
Năm mươi phút sau khi thuyền khởi hành, thuyền trưởng thông báo với hành khách thuyền sẽ cập bến ngay lập tức, lúc này Hạ Hạ mới tự mình quay lại. Trông còn rất vui vẻ hài lòng với bữa ăn của mình.
"Chu Hạ Hạ." Chu Dần Khôn ném tàn thuốc đi, gọi người tiến lên.
Anh liếc nhìn số tiền trong tay cô: "Lấy tiền ở đâu ra?"
Hạ Hạ không ngờ anh lại đột nhiên hỏi như vậy: "Là... lần trước ấy."
"Lần nào."
"Lần trước đến công viên giải trí khi cháu còn nhỏ, sau khi mua kẹo đó, xong sau đó chú không có cần tiền."
"Không cần tiền." Người đàn ông chế nhạo cười: "Tai nào của cháu nghe thấy tôi nói tôi không cần, dùng tiền của tôi trông cháu cũng khá thoải mái đấy chứ nhỉ?"
Anh mở tay cô ra kiểm kê. Ngày hôm đó ném cho cô cả một cọc tiền mặt, mà bây giờ số tiền lớn đó chẳng còn lại bao nhiêu.
Chu Dần Khôn ngước mắt lên: "Ăn hết rồi à?"
Cô gật đầu. Cô đã dùng một ít trước đó, hôm nay trên thuyền còn tiêu rất nhiều. Đồ ăn ở đây ngon nhưng đắt hơn ở dưới thuyền rất nhiều.
Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô, Hạ Hạ vô thức nhìn xung quanh, xung quanh có nhiều khách du lịch như vậy, mà còn bị công khai kiểm tra tiền, tai cô đỏ bừng, hối hận vì lúc trước không chủ động trả lại tiền cho anh.
"Chú út, khi trở về cháu sẽ trả lại tiền cho chú."
Đây không phải là chuyện có trả hay không, Chu Dần Khôn tịch thu toàn bộ số tiền bỏ vào túi. Vấn đề là Chu Hạ Hạ này có ít tiền trong người là không coi ai ra gì.
Một khắc sau, xung quanh vang lên mấy tiếng cảm thán trầm thấp, ai ngờ người đàn ông cao ráo tuấn tú như vậy lại lấy tiền của một cô gái, thậm chí còn không để lại đồng nào.
A Diệu đã quen với cảnh tính toán quen thuộc này. Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Thành nhìn thấy, tuy trên mặt hắn không có biểu hiện gì là không thích hợp, nhưng trong mắt đều đã hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lúc này thuyền đã cập bến, trên đài hành khách vang lên tiếng thúc giục xuống thuyền. Chu Dần Khôn nắm lấy cổ tay Hạ Hạ đi về phía trước.
Người và xe của Hòa An Hội đang đợi ở bến tàu, người đứng phía trước chính là Ngụy Diên.
Nhìn thấy bóng người trắng trẻo bên cạnh Chu Dần Khôn, trong mắt Ngụy Diên hiện lên vẻ kinh ngạc, thấy cô bị người đàn ông bên cạnh dẫn đi, hắn vô thức cau mày.
Ánh mắt Chu Dần Khôn lúc này quét qua, Ngụy Diên nói: "Xe đã chuẩn bị xong."
Hạ Hạ không ngờ lại có nhiều người đi theo như vậy, huống chi còn có cả Ngụy Diên.
Sau đêm đó, một thời gian lâu cô không gặp được Ngụy Diên, mặc dù không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô biết trong xã đoàn Ngụy Diên hiện tại đang ở dưới trướng Chu Dần Khôn.
Hạ Hạ chỉ vừa nhìn hắn một cái đã bị kéo lên xe. Hai người ánh mắt giao nhau chỉ có hai giây, Hạ Hạ phát hiện sắc mặt hắn hốc hác hơn trước, trên mặt cũng không có nụ cười, cô không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nghĩ như vậy, cô lại nhìn Chu Dần Khôn. Tính tình anh không tốt, chẳng lẽ...
Người đàn ông bên cạnh cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu lại: "Nhìn cái gì?"
Hạ Hạ cúi đầu chỉ vào cổ tay cô: "Có chút đau."
Sức tay của anh có chút lớn, lòng bàn tay ấm áp, nóng rát, dù không dùng chút lực nào cô cũng cảm thấy đau. Chu Dần Khôn buông tay ra, quả nhiên, trên làn da trắng nõn của cô vẫn còn hằn lại dấu tay.
Anh không buồn nói thêm. Đã từng nhìn thấy vô số những thứ mỏng manh, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy thứ nào mỏng manh như vậy, tuỳ tiện chạm vào cũng có thể để lại dấu vết. Lần trước bị bắt đưa về đồn cảnh sát, còn sống được đúng là may mắn.
Ngụy Diên im lặng nhìn xe lái đi, Đại Đông bên cạnh nhận thấy có gì đó không ổn: "Anh Diên, sao vậy?"
Hắn tưởng Ngụy Diên nhìn thấy Chu Dần Khôn đại diện Hòa An đến tham gia khai trương sòng bạc nên cảm thấy không thoải mái.
Ngụy Diên ngoảnh mặt đi nói: "Không sao."
Lái xe đến thành phố giải trí Sands Macao mất hai mươi phút.
Sòng bạc mới được xây dựng nằm trong khu vườn bên bờ biển cạnh Bến phà Hồng Kông và Ma Cao, đây là sòng bạc kiểu Mỹ quy mô lớn đầu tiên ở Ma Cao, từ sòng bạc, nhà hàng đến phòng nghỉ, nơi đây có mọi thứ, vẻ ngoài tráng lệ chiếu sáng cả một nửa bán đảo Ma Cao.
Lúc này, trước cửa sòng bạc, những chiếc xe sang trọng lần lượt dừng lại, những kẻ bước ra đều là những kẻ có tên tuổi.
Vừa xuống xe, Lâm Thành và A Diệu đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Những ông lớn bước ra khỏi xe sang không phải mang theo vợ thì là mang nhân tình. Chu Hạ Hạ trông có vẻ đặc biệt giữa những người phụ nữ cao ráo, nóng bỏng và ăn mặc xinh đẹp.
Sau khi vào cửa lại gặp một người khác có hành động rất kỳ lạ, tuy khung cảnh đã không còn quá xa lạ nữa.
Trần Huyền Sinh cũng không mang theo người yêu, đứng bên cạnh hắn là một cô gái có đường nét khuôn mặt có chút giống hắn. Người phụ nữ này là con gái của Trần Anh Kiệt, chị gái cùng cha khác mẹ của Trần Huyền Sinh..
Là hai xã đoàn danh giá nhất Hồng Kông, Hiệp hội Đông Hưng và Hiệp hội Hòa An gần đây đều đổi chủ, dù có vô số mỹ nhân nóng bỏng mặc đồ hở hang nhưng ánh mắt của mọi người vẫn đổ dồn vào hai người này.
Nhìn thấy Chu Dần Khôn, Trần Huyền Sinh vòng tay qua eo Trần Thư Văn đi tới. Trên eo có thêm một bàn tay, Trần Thư Văn không hài lòng cau mày, nhưng cũng không tránh ra.
"Ngài Chu, rất vui được gặp anh."
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, mặc dù nghe nói Trần Huyền Sinh đã hai mươi bốn tuổi, nhưng nhìn giống như chỉ mới hai mươi, đeo một cặp kính gọng vàng, mặc bộ thường phục màu trắng, dáng người cao gầy, nhìn như một sinh viên mới tốt nghiệp.
Ngược lại là Chu Dần Khôn, anh mặc vest đen, không thắt cà vạt, áo sơ mi đen cởi một nửa, trông không giống người tốt.
Hai người một trắng một đen, Chu Dần Khôn bắt tay Trần Huyền Sinh, thuận tiện còn nhìn sang người đang đứng bên cạnh hắn.
"Cô Trần rất xinh đẹp."
Trần Thư Văn mặc dù không muốn chú ý đến giọng điệu ngả ngớn này của anh nhưng Trần Huyền Sinh liếc cô ấy, cho nên cô ấy đành mở miệng nói: "Cảm ơn."
Trần Huyền Sinh cũng nhìn về phía người bên cạnh Chu Dần Khôn: "Vị tiểu thư này cũng rất xinh đẹp."
Xét theo độ tuổi của người kia thì hẳn là không phải người yêu.
Nhưng cũng không nhất định là không phải. Trần Huyền Sinh nhìn Chu Dần Khôn, hắn cảm thấy người đàn ông này là kẻ biến thái, dù có là trẻ con cũng hạ miệng nuốt được.
Chu Dần Khôn lại nói: "Đưa trẻ con trong nhà tới chơi."
Trẻ con? Trần Huyền Sinh hơi nhướng mày, lại liếc nhìn Hạ Hạ.
Xưng hô không sai, nhưng giọng điệu của Chu Dần Khôn lại khiến nó trở nên mơ hồ. Giống như nói về một tiểu bối, nhưng cũng giống như... một cái tên thân mật dành cho người tình nhỏ.
Hạ Hạ thấy Trần Huyền Sinh lại nhìn mình, thấy hắn có vẻ tò mò nên cô lại mỉm cười với hắn. Hai mắt cô trong sáng lại vô tư, không hề có một chút gì vẻ quyến rũ nào của một người phụ nữ trải đời. Trần Huyền Sinh quay đầu nhìn lại, có lẽ thật sự chỉ là một tiểu bối mà thôi.
Hay đấy. Nhân dịp này không mang theo một người phụ nữ mà lại mang theo một đứa nhỏ?
Nhưng hắn cũng không hỏi thêm câu nào nữa: "Chúng ta vào trong rồi nói chuyện."
Đi lên phòng VIP trên tầng ba, rộng đến mức có thể chứa được hàng trăm người. Bên trong đang vang lên tiếng nhạc khiêu vũ sôi động, có một người phụ nữ câu lấy cổ người đàn ông nhảy múa. Hạ Hạ nhìn thấy cử chỉ thân mật và động tác vặn hông bừa bãi có chút kinh hoảng, nhưng đôi mắt vẫn thành thật nhìn chằm chằm.
Việc khai trương sòng bạc luôn là một sự kiện náo nhiệt nhất, Trần Huyền Sinh mang theo Trần Thư Văn lên nói vài câu, sau đó ngồi vào bàn đánh bạc, chơi ván đầu tiên của sòng bạc.
21* rất dễ chơi và số tiền đặt cược không hề nhỏ.
*21: Blackjack, Vingt-et-un hay Pontoon, bên mình gọi là xì dách. Sử dụng 52 lá bài, so điểm cao thấp, 21 là cao nhất, hoặc là 1 lá bài át cộng với 1 lá bài giá trị 10, bài lớn hơn 21 thì thua
Hạ Hạ nhẩm tính số chip trước mặt, ít nhất thì cũng phải năm mươi đến sáu mươi triệu. Mỗi lần chia bài, lòng cô lại run lên, càng lúc cô càng cảm thấy mình thực sự không giỏi cờ bạc—suy nghĩ thua mất tiền khiến cô khó chịu.
Vừa chơi được hai ván thì có người đập bàn.
"Tôi có ý kiến, hay chúng ta làm điều gì đó thú vị hơn đi."
Người nói là một doanh nhân giàu có người Ma Cao, có giao dịch làm ăn với nhà họ Trần, kể từ khi ngồi xuống, ánh mắt của hắn không ngừng liếc nhìn bốn phía: "Ở đây có nhiều người đẹp như vậy, cũng không thể để mỹ nữ nhàm chán ngồi không thế chứ."
Rõ ràng trong lời nói của hắn có ý đồ, Trần Huyền Sinh cười nói: "Anh Văn, anh muốn thêm loại cược nào?"
"Chà, đặt cược một điệu nhảy chắc cũng không phải quá đáng đi?" Hắn ta đã ôm một người phụ nữ trong tay rồi nhưng vẫn không nhịn được nhìn xung quanh những người phụ nữ khác.
Nói dễ nghe thì là muốn nhảy. Nhung nói trắng ra, họ không quan tâm đến chuyện thắng thua, chỉ là muốn trao đổi phụ nữ cho nhau.
Mấy trò đùa bẩn thỉu của bọn đàn ông.
Đương nhiên, vấn đề này người quyết định vẫn là Trần Huyền Sinh. Những người đến ủng hộ tối hôm nay không phú thì quý, không dễ động đến thể diện của ai cả.
Hắn gật đầu: "Vậy thì cùng vui vẻ thôi. Nhưng anh Văn, bây giờ là xã hội văn minh, muốn khiêu vũ thì có thể, nhưng phải công bằng, không muốn thì không thể ép buộc. Đàn ông có thể mời phụ nữ, và phụ nữ cũng có thể mời đàn ông. Chỉ có một cơ hội, và người thắng sẽ có quyền quyết định."
"Được được, bắt đầu đi!" Đối phương sảng khoái đồng ý.
Hạ Hạ ngồi đối diện nghe bọn họ nói chuyện, nhẹ giọng hỏi Chu Dần Khôn: "Chú út, ý là người thắng hoặc là bạn gái của người thắng có thể mời người khác giới có mặt khiêu vũ hả?"
Mùi thơm dễ chịu tràn vào mũi, Chu Dần Khôn hít một hơi, lười biếng ậm ừ một tiếng rồi kỳ quái hỏi lại: "Trò này cháu nghĩ tôi nên thắng hay thua?"
Cái này vẫn còn phải hỏi sao? Thắng thua liên quan trực tiếp đến hàng chục triệu USD tiền mặt, Hạ Hạ không chút do dự: "Đương nhiên là phải thắng."