Một tuần sau Hà Ngọc Long được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh chung, nhưng ông vẫn không tỉnh lại.
Huyện Yau Tsim Mong*.
*Du Tiêm Vượng: một trong 18 quận của Hồng Kông, nằm ở phía tây của Kowloon.
Có một ngôi nhà bên trong tòa nhà dân cư cũ. Bên ngoài có tiếng trẻ con rượt đuổi và tiếng nấu ăn trước giờ ăn trưa.
Cách đó một cánh cửa, không khí trong góc phòng rất nghiêm túc.
"Cho nên, sau khi cậu từ sòng bạc Ma Cao trở về, Chu Dần Khôn không kêu cậu liên lạc với Trần gia nữa?"
"Vâng." Ngụy Diên nói: "Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, sản phẩm thử nghiệm hôm đó cũng không phát hiện ra manh mối nào, chính Chu Dần Khôn dừng lại nửa chừng, cho nên không có lý do gì đột nhiên chặn hết thông tin, nếu không có mệnh lệnh của hắn, trực tiếp hỏi thăm đường vận chuyển hàng của Trần gia sẽ gây ra nghi ngờ, nhưng nếu còn chần chừ nữa, tôi sợ chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội."
Hoàng Triệu Luân nghe xong trầm mặc vài giây: "Hoặc là hắn đã bắt đầu nghi ngờ cậu, hoặc là, như chúng ta đã dự đoán trước đó, hắn đang chuẩn bị một thương vụ lớn hơn, lớn đến nỗi không thể để cho bất cứ ai biết, tránh trường hợp rò rỉ tin tức ra ngoài, nên ngay cả cậu cũng không được biết."
"Nếu là trước đó thì hắn không có lý do gì để giữ lại. Nhưng nếu thật có giao dịch lớn hơn thì chúng ta phải chuẩn bị trước, hiện tại Chu Dần Khôn chỉ sử dụng hai người, một người tên là A Thành và người còn lại tên là A Diệu, hắn không dùng đến bất kì người nào của Hòa An, thậm chí hắn còn không quan tâm đến việc kinh doanh của hiệp hội."
Không lấy được tin tức từ Chu Dần Khôn, cảnh sát không thể triển khai, càng không nói đến việc ra tay bắt hết bọn chúng trong ngày giao dịch.
Hoàng Triệu Luân suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cô gái được nhắc đến trong nhật ký bí mật của cậu có còn ở với Chu Dần Khôn không?"
"Chúng ta không thể kéo em ấy vào." Ngụy Diên từ chối mà cần không suy nghĩ.
"Vậy trừ cô bé đấy ra, cậu có thể nghĩ ra biện pháp nào khác có được tin tức sao?" Hoàng Triệu Luân bình tĩnh nói.
Ngụy Diên không nói gì.
Căn phòng thoáng chốc rơi vào im lặng.
"Cậu phải biết rằng tình hình hiện tại vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Nhưng nếu một khi bỏ lỡ cơ hội này, để Trần Huyền Sinh và Chu Dần Khôn hợp lực, cho dù đó là mở ra được toàn bộ các con đường buôn bán ma túy ở Hồng Kông hay sử dụng Hồng Kông làm điểm trung chuyển để mở rộng thị trường nội địa đi chăng nữa, thì vùng đất này và vô số người dân ở đây sẽ bị ma túy bào mòn, đến lúc đó cho dù có cử bao nhiêu điệp viên ngầm đến, tốn bao nhiêu lực lượng cảnh sát cũng không thể khôi phục lại được. Tôi nghĩ cậu hiểu về tác hại của ma túy hơn bất kỳ ai khác."
Nói đến tác hại, không ai biết rõ hơn người đã từng chứng kiến mẹ mình nghiện ma túy và lên cơn phát điên, đồng thời còn chứng kiến được cảnh bà ấy không thể chịu đựng được cơn nghiện nữa mà chọn kết thúc mạng sống.
Ngụy Diên cúi đầu, trong phòng ánh sáng mờ nhạt, khó có thể nhìn rõ biểu tình của hắn.
Im lặng hồi lâu, hắn lên tiếng: "Vậy ngài, tôi tuân theo mọi mệnh lệnh của lực lượng cảnh sát. Có điều, tôi không thể kéo theo một người vô tội xuống nước chỉ vì nhiệm vụ của mình."
Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu.
"Chu Dần Khôn là một kẻ điên, hắn làm việc không tuân theo lẽ thường. Để giành được vị trí đứng đầu trong xã đoàn, hắn sẵn sàng không từ thủ đoạn, thậm chí là đưa luôn bản thân hắn vào đồn cảnh sát. Ngay sau khi Chu Dần Khôn có được cái vị trí kia, ông Hà đột ngột phát bệnh rất đáng ngờ, rất có thể là ông ấy đã biết ý định thực sự của Chu Dần Khôn và cố gắng ngăn chặn nhưng lại bị diệt khẩu, loại người này không có nhân tính, nếu để hắn biết Hạ Hạ có liên quan đến chuyện này, biết em ấy muốn ngăn chặn và phá hủy kế hoạch của hắn, Chu Dần Khôn sẽ làm gì em ấy? Sẽ tra tấn hay thậm chí là giết chết?"
"Cho nên khả năng cao là cô ấy sẽ đồng ý." Sau khi nghe những gì Ngụy Diên nói, Hoàng Triệu Luân đột nhiên nói điều này.
"Cái gì?"
"A Vĩ, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là Chu Hạ Hạ có đồng ý hay không, mà là chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị Chu Dần Khôn phát hiện." Hoàng Triệu Luân nhìn hắn: "Chuyện khác không nói, nhưng tại sao cậu lại chắc chắn như vậy? Chỉ dựa vào khoảng thời gian ngắn ngủi hai người ở bên nhau khi còn nhỏ sao? Con người sẽ thay đổi theo thời gian."
"Tôi cũng đã cho rằng con người ai rồi cũng sẽ thay đổi." Ngụy Diên cúi đầu nhìn cuốn sách dày cộm và cũ kỹ trên bàn: "Mọi chuyện sẽ trở nên lẫn lộn, vẩn đục và nhút nhát, nhưng em ấy thì không, tuy rằng em ấy họ Chu, nhưng Chu Hạ Hạ và Chu Dần Khôn không phải là cùng một loại người, khi còn nhỏ em ấy ấm áp và tốt bụng, tôi tin em ấy có thể phân biệt đúng sai."
"Cho nên có thể hiểu là cô ấy sẽ không vì mối quan hệ thân thích mà đứng về phía Chu Dần Khôn vô điều kiện."
"Ngài—" Ngụy Diên đang định nói gì đó nữa thì bị Hoàng Triệu Luân cắt ngang.
"A Vĩ, chúng tôi không có ý muốn đẩy cô ấy vào nguy hiểm, chỉ cần cô ấy cung cấp một chút manh mối cho chúng ta, đồng thời chúng ta cũng để mắt tới Trần Huyền Sinh, chỉ cần một trong hai bên có động tĩnh, không khó để suy ra hành động tiếp theo của họ. Chỉ là thời gian không chờ đợi ai cả, nên chúng ta phải thử mọi cách có thể, nếu không sẽ rơi vào thế bị động."
"Những ngày này cảnh sát đang điều tra nội bộ vấn đề cảnh sát phản bội, để đảm bảo an toàn, hoạt động này sẽ được Phòng Tình báo Hình sự của chúng ta xử lý và sẽ không có ai sẽ báo trước cho họ. Tôi lấy danh nghĩa Chánh thanh tra xin cam đoan sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về Chu Hạ Hạ trong chiến dịch lần này, và tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn cho cô ấy."
"Tôi tin tưởng mắt nhìn của cậu về cô ấy. Cho nên cậu được phép dùng mọi cách để thuyết phục cô ấy, kể cả là tiết lộ danh tính thực sự của mình."
Ánh mắt Ngụy Diên có chút chuyển động.
Hoàng Triệu Luân hiểu ánh mắt đó, vỗ vai hắn: "Ít nhất hãy để cô ấy hiểu rằng cô ấy không giúp đỡ Ngụy Diên với tư cách là một tên xã hội đen, mà là cảnh sát CIB Hứa Gia Vĩ, người đã hoạt động bí mật 9 năm tại Hồng Kông."
*
Sau bữa trưa, Hạ Hạ thu dọn đồ đạc rồi cùng giúp việc người Philippines đi ra ngoài.
Đây là lần thứ ba trong tuần cô đến thăm Hà Ngọc Long trong bệnh viện.
Ấn tượng của Hạ Hạ về ông cố là ông rất bận rộn, từ khi chuyển đến, mỗi ngày có rất nhiều người ra vào biệt thự, tất cả đều tìm ông cố bàn chuyện.
Nhưng ông rất tốt, khi buổi trưa không có ai, ông ấy sẽ mời Hạ Hạ đi ăn cùng ông ấy, hỏi cô có quen ở đây không, có muốn mua gì không, hay cô có muốn ra ngoài chơi không.
Lúc ở bên ông, Hạ Hạ luôn có thể nghĩ đến một người—Tái Bồng, khi đó, ông nội cô cũng quan tâm cô như vậy, hỏi thăm chuyện học tập và cuộc sống của cô. Bây giờ nhìn lại, cảm giác như đã qua cả một đời.
Dù đã được chuyển đến phòng bệnh chung nhưng bác sĩ cho biết Hà Ngọc Long vẫn chưa tỉnh lại và không thể nghe thấy người nhà nói chuyện.
Nhưng mỗi lần Hạ Hạ đến đó, cô vẫn ngồi cạnh ông trò chuyện với ông về tình hình gần đây. Điều thường nói nhất là chú bận nên không đến bệnh viện thăm ông.
Hôm nay vừa ra ngoài đã đụng phải Ngụy Diên, Hạ Hạ và cô giúp việc người Philippines đều có chút kinh ngạc.
"Tôi đến lấy hợp đồng đã ký trước đó, sau đó đến bệnh viện gặp ông Hà." Ngụy Diên nhìn Hạ Hạ trước, mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó nhìn người giúp việc Philippines, trên tay cô ấy đang cầm đồ, nói với Ngụy Diên bọn họ cũng sẽ đến bệnh viện.
Ngụy Diên nói: "Vậy tôi đưa hai người đi."
"À, được." Cô giúp việc người Philippines lập tức gật đầu, Hạ Hạ ngồi ở phía sau, suốt chặng đường cũng không nói nhiều. Ngược lại, cô giúp việc người Philippines ngồi phía trước cùng Ngụy Diên trò chuyện rất vui vẻ.
Lúc đến phòng bệnh, Hạ Hạ đi đến bên giường chào Hà Ngọc Long, ông ấy nhắm mắt lại không đáp lại.
Giúp người Philippin việc và hộ lý có tay nghề cao đã khéo léo thay quần áo cho Hà Ngọc Long, Hạ Hạ và Ngụy Diên đến gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình, câu trả lời vẫn giống như lần trước, ông ấy vẫn đang trong tình trạng hôn mê và cần tiếp tục theo dõi.
Hạ Hạ lịch sự gật đầu nói cảm ơn. Sau khi ra khỏi phòng bác sĩ, cô khẽ thở dài rồi đi về phía phòng bệnh.
Ngụy Diên ngăn cô lại: "Hạ Hạ."
Cô quay người lại.
"Anh có chuyện muốn nói với em."
*
Bốn giờ chiều, trên một con du thuyền tư nhân ở cảng Victoria, một cô hầu bàn xinh đẹp trong bộ quần áo hở hang quỳ bên cạnh rót đầy rượu cho Chu Dần Khôn.
Người đàn ông đang có tâm trạng vui vẻ, tiện tay ném cho cô ta một cọc tiền mặt. Người phục vụ ngượng ngùng cười, cô ta đã từng gặp rất nhiều người đàn ông giàu có và hào phóng, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người đàn ông giàu có và hào phóng như vậy. Còn đang định chạm vào bàn tay đang đặt trên ghế tựa của anh thì đột nhiên có một giọng nói từ phía sau vang lên: "Anh Khôn."
Người phụ nữ quay người lại, một người đàn ông mặc đồ đen bước tới.
Trên mặt Lâm Thành không có biểu cảm gì, gặp người ngoài cũng không khách khí chút nào: "Cô đi được rồi."
"À, vâng." Cô ta thấp giọng đáp lại, lại nhìn Chu Dần Khôn. Đáng tiếc, anh vẫn đang nghe điện thoại và không hề nhìn tới cô ta.
Lâm Thành ở bên cạnh chờ Chu Dần Khôn cúp điện thoại mới đến gần.
"Anh Khôn, lô hàng chúng ta đánh dấu đã xuất hiện ở Châu Âu, phần lớn được lưu hành ở Anh, một lượng nhỏ được bán sang Ireland, Pháp và Đức."
"Vương quốc Anh, quả nhiên." Chu Dần Khôn đặt điện thoại sang một bên: "Lão Hàn nói gì?"
"Lão Hàn đã đích thân qua đó, Trần Huyền Sinh chắc hẳn đã tốn rất nhiều công sức trong những năm du học ở Anh. Các con đường đều rộng mở, các băng nhóm lợi dụng trẻ em và người lớn sức yếu buôn bán, phân phối hàng hóa từ thành phố lớn đến thị trấn và khu vực nông thôn. Cảnh sát Anh thường xuyên bắt được trẻ em nhưng không tìm ra được kẻ đứng sau chúng, cuối cùng cũng không có cách giải quyết triệt để."
"Lão Hàn ước tính có ít nhất một nghìn chuỗi ma túy như vậy bao phủ khắp khu vực. Nếu không có sự chuẩn bị trước thì chúng ta đã không thể truy ra nơi bán những hàng hóa này."
"Trần Huyền Sinh xem ra cũng có chút năng lực." Chu Dần Khôn cầm ly rượu lên: "Thương vụ đầu tiên hắn làm sau khi trở về thành công như vậy, Trần gia chắc chắn sẽ không phản đối, vậy hắn còn giữ lại Trần Anh Kiệt làm gì? Trần Anh Kiệt còn chưa chết một ngày thì Trần Huyền Sinh cũng sẽ chỉ là một người đứng ra đại diện, chẳng lẽ hắn thật sự không xuống tay được?"
Lâm Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là có liên quan đến Trần Thư Văn, cô ta luôn ở bên cạnh Trần Anh Kiệt trong bệnh viện, nghe nói hai cha con có quan hệ rất tốt, Trần Thư Văn chắc chắn không muốn Trần Anh Kiệt chết. Hơn nữa, em nghe nói Trần Huyền Sinh và Trần Thư Văn cùng nhau liên thủ giết chết Trần Anh Lương, lúc Trần Anh Lương đang lẩn trốn, là Trần Thư Văn lừa hắn đi ra bằng cách tung tin cô ta sẽ ủng hộ Trần Anh Lương ngồi lên vị trí đứng đầu, cho nên hắn vừa ló mặt ra đã bị Trần Huyền Sinh giết chết."
"Có lẽ Trần Thư Văn và Trần Huyền Sinh đã trao đổi lợi ích, Trần Thư Văn giúp Trần Huyền Sinh loại bỏ những kẻ bất đồng chính kiến, Trần Huyền Sinh đáp ứng sẽ giữ lại một mạng cho Trần Anh Kiệt."
Chu Dần Khôn nghe xong cười khẩy: "Hai chị em này chơi tình thú vui nhỉ. Trần Huyền Sinh làm sao lại không tìm được người giết chết Trần Anh Lương chứ, hắn ta giữ lại cái mạng cho Trần Anh Kiệt chủ yếu là vì đánh chủ ý lên Trần Thư Văn."
Lâm Thành giật mình: "Anh Khôn, ý anh là..."
"Nếu Trần Huyền Sinh không muốn ngủ với Trần Thư Văn thì Trần Thư Văn sẽ có cơ hội đàm phán với hắn sao." Anh vặn vặn cổ, quay lại chủ đề trước đó: "Bảo Lão Hàn không cần phải quay lại Myanmar, trước cứ tìm hiểu kỹ lưỡng các kênh thông tin của Trần gia."
"Còn Hồng Kông thì sao?"
"Hồng Kông." Ngón tay Chu Dần Khôn vuốt ve mép ly rượu: "Cảnh sát sắp chặn cửa rồi, chơi nữa chỉ phí thời gian, nói sau đi."
Lâm Thành gật đầu đồng ý. Xét theo tình hình hiện tại, bất kỳ động thái nào cũng có thể dẫn đến kẻ địch tứ phía, như vậy quá mạo hiểm và không có lợi cho việc thực hiện theo kế hoạch ban đầu.
"Nhân tiện, anh Khôn, Trần Huyền Sinh có vẻ rất hứng thú với LSD và muốn mua nó với số lượng lớn."
Ai không muốn thứ sinh lời như vậy mới là đầu óc có vấn đề. Chu Dần Khôn không có gì ngạc nhiên: "Vậy thì đồng ý với hắn."
Lâm Thành nghe vậy do dự: "Anh vẫn muốn tiếp tục giao dịch với Trần gia sao?"
Rõ ràng Chu Dần Khôn đã phái Hàn Kim Văn đi đến Anh quốc để thăm dò các kênh hải ngoại của Trần Huyền Sinh, một khi phát hiện ra gì đó có thể trực tiếp thiết lập mối quan hệ, bỏ qua Trần gia, sử dụng các con đường nước ngoài hiện có để bán LSD.
Chu Dần Khôn nhướng mày: "Không nói như vậy, làm sao sẽ có người mắc câu chứ."
Lâm Thành suy nghĩ hai giây liền hiểu ra.
"Sau khi tin tức truyền đi, chúng ta sẽ thông báo cho công ty dược phẩm của Chu Diệu Huy sản xuất fentanyl trên diện rộng. Bảo Lão Hàn nhận hàng ở Anh, dùng lô hàng này để kiểm tra nước, xác nhận không có vấn đề gì trước rồi mới chuyển LSD ra ngoài."
"Đã hiểu." Lâm Thành lúc này đột nhiên nghĩ tới cái gì nói: "Nói như vậy, Trần Huyền Sinh rất nhanh sẽ phát hiện ra chúng ta đang nhắm vào các con đường nước ngoài của hắn."
"Vậy thì giải quyết hắn trước khi hắn phát hiện ra."
"Rõ."
Lúc này, A Diệu bên cạnh vẫn chưa nói gì, liếc nhìn điện thoại, bước tới báo cáo: "Anh Khôn, y tá bệnh viện nói Chu Hạ Hạ và giúp việc người Philippines lại đến bệnh viện, nhưng lần này lại đi cùng một người đàn ông, theo miêu tả thì hẳn là Ngụy Diên."
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Chu Dần Khôn không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt bất giác tối sầm.
Anh đặt ly rượu xuống hỏi: "Đến bao lâu rồi?"
"Giúp việc người Philippines đã quay về. Chu Hạ Hạ và Ngụy Diên nói họ đến gặp bác sĩ để hỏi thăm tình hình, nhưng họ lại không quay lại."
A Diệu hỏi: "Anh Khôn, anh có muốn mang cô ấy về không?"
"Không cần." Chu Dần Khôn cười khẩy: "Đây là biết tao sẽ không đến bệnh viện nên đặc biệt tìm ra một cơ hội tốt. Nhất định là có chuyện quan trọng cần nói, cho nên tao làm sao lại chen chân vào được."