Mỗi một lời Chu Dần Khôn nói ra còn đau đớn hơn một nhát dao đâm vào người hắn, mặt Ngụy Diên đầy máu và nước mắt, hắn dùng hết sức lực vùng vẫy.
Không chỉ có hắn, Hạ Hạ cũng biết, một khi mũi tiêm này tiêm vào người thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cô biết chiếc ống nhỏ này là một cực hình còn đau đớn hơn cả cái chết đối với anh A Vĩ. Nhưng cô không thể dùng hết sức bẻ gãy cổ tay người đàn ông, thấy anh định tiêm heroin vào người Nguỵ Diên, cô đã dùng hết sức ngăn cản nhưng vẫn không có tác dụng, Chu Dần Khôn hất tay cô ra, Hạ Hạ bị hất ngã xuống đất.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy khẩu súng bị Chu Dần Khôn ném xuống đất. Cô lao tới mà không cần suy nghĩ.
Cổ Chu Dần Khôn lạnh buốt, bàn tay đang định bơm tiêm liền dừng lại, chậm rãi quay đầu, họng súng lạnh ngắt áp vào cổ. Mặt người con gái cầm súng trắng như tờ giấy, hai mắt đỏ hoe, tay cầm súng run rẩy không ngừng.
"Thả anh ấy đi." Hạ Hạ thở gấp, lo lắng kêu lên: "Chú út, xin chú để anh ấy đi."
Khóe môi Chu Dần Khôn chậm rãi nhếch lên.
Rất tốt. Anh dạy cô cách dùng súng, cuối cùng cô lại dí súng vào cổ anh. Anh cứu mạng cô, còn giờ cô lại đang đe dọa anh chỉ vì một kẻ tạp chủng này.
"Chu Hạ Hạ."
Người được gọi tên run rẩy nhìn anh.
Chu Dần Khôn lại nói: "Hôn tôi, tôi có thể cân nhắc việc thả nó ra."
"Cái gì?" Tay cầm súng của cô càng run rẩy dữ dội hơn.
"Ba." Anh trực tiếp bắt đầu đếm ngược.
"Chú thực sự định để anh ấy đi?"
"Hai."
Cô nhanh chóng trở nên lo lắng. Mặc dù trước đó cô đã từng bắn một khẩu súng, nhưng khẩu súng trên tay cô rõ ràng khác với khẩu súng trước đó, mà cô thì hoàn toàn không biết cách sử dụng nó. Cô không chắc liệu Chu Dần Khôn có giữ lời hay không, nhưng cho dù anh có giữ lời thì cô và anh làm sao có thể—
Cả hai người đều hiểu ý Chu Dần Khôn. Nếu Hạ Hạ thỏa hiệp, cô sẽ chỉ nhận được kết quả tồi tệ hơn.
"Một."
Vừa dứt lời, Chu Dần Khôn không chút do dự bắt đầu hành động, Hạ Hạ lập tức ôm lấy cổ anh, nghiêng người tới. Không ngờ người đàn ông lại cười khẩy: "Thật sự có thể làm bất cứ điều gì cho nó."
Hạ Hạ vừa nghe nói đã biết có chuyện không ổn nhưng đã quá muộn. Chu Dần Khôn nắm lấy tay cô, ép cô bóp cò, một tiếng vang lớn viên đạn bắn ra, xuyên qua ngực trái Ngụy Diên, để lại một lỗ đạn sâu hoắm ở góc tường.
Máu từ ngực anh ta chảy ra.
Hạ Hạ ngã xuống đất, hai tay tê dại, bất lực nhìn người trên mặt đất dần dần không còn động đậy. Chu Dần Khôn gỡ súng trong tay cô ra, cúi đầu hôn lên tai cô, nói vào tai cô: "Phải làm sao đây, hiện tại người giết nó lại chính là cháu."
Tiếng sấm vang dội bên ngoài che đậy đi sự sụp đổ và tiếng hét bất lực của cô gái trong nhà kho.
Toàn thân cô gái lạnh toát ngất đi, người đàn ông bế cô sải bước đi ra ngoài mà không quay đầu nhìn lại.
Ngụy Diên nằm ngửa trên vũng máu, tầm mắt mờ mịt, nhìn Hạ Hạ bị bế lên xe.
Mưa trút xuống như máu chảy ra khỏi cơ thể. Nhìn bóng xe phóng đi, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lúc này, cơ thể dần trở nên nhẹ nhàng trống rỗng, mang lại cảm giác thư thái đã lâu không có. Anh ta thực sự đã quá mệt mỏi rồi.
Là một đặc vụ chìm, anh ta không ngây thơ, số lần sử dụng bạo lực vượt xa những tên xã hội đen thực sự ngoài kia. Là một sĩ quan cảnh sát, anh ta thậm chí còn chưa có một ngày nào mặc cảnh phục. Anh ta là người xám xịt, không trắng cũng không đen, theo thời gian, ngay cả bản thân anh ta cũng không thể phân biệt được mình là người tốt hay người xấu, việc mình làm là việc tốt hay việc xấu.
Cho đến khi gặp lại cô ấy, cô gái tên Chu Hạ Hạ.
Cô nói cô hiểu anh ta và tin rằng anh ta sẽ là một cảnh sát giỏi. Chính cô cũng là người khẳng định chắc chắn rằng sự kiên trì thực hiện mọi hoạt động bí mật là việc làm đúng đắn. Khi cô nói những lời này, đôi mắt cô trông tin tưởng và yêu mến anh ta như thủa cô còn nhỏ.
Rồi anh ta nảy ra ý tưởng thừa nhận sự thật trước mặt cô. Nhưng cuối cùng, anh ta thậm chí còn không thể bảo vệ và giúp đỡ cô bé anh ta quen khi còn nhỏ.
Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, so với cơn mưa tầm tã bên ngoài cũng chẳng đáng là bao.
*
Máy bay trở về Thái Lan sẽ sớm cất cánh.
Trước khi cất cánh, Lâm Thành báo cáo tình hình hiện tại qua điện thoại, câu đầu tiên là: "Anh Khôn, ông Hà vừa qua đời trong bệnh viện."
Chu Dần Khôn không có phản ứng gì: "Nói chính sự."
"Hiện các phương tiện truyền thông Hồng Kông đều đang đưa tin vụ ma túy bị cảnh sát thu giữ ở đường hầm Thủy Tuyền Ô, các cấp cao điều hành của Đông Hưng đã bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn, Trần Huyền Sinh đã trốn thoát cùng với Trần Thư Văn. Cảnh sát ra lệnh muốn khen thưởng, sau đó thành lập một đội đặc nhiệm, tuyên bố nhất định phải bắt giữ kẻ đứng đằng sau vụ án ma túy này. "
Chu Dần Khôn khinh thường cười: "Trần gia bị tổn thất nặng nề, cảnh sát đang bận bắt giữ Trần Huyền Sinh, đây là thời điểm để Hòa An thôn tính thị trường và phát triển, gặp phải chuyện không ổn thì đến gặp Hồng Bác Thành, nhận được nhiều tiền như vậy hắn đương nhiên không thể thờ ơ."
"Vâng, anh Khôn."
"Đừng liên hệ với Đoàn Khải nữa, tao không ở Hồng Kông, nếu qua lại chỗ hắn, hắn nhất định sẽ kiếm cách cắn lại mày."
"Hiểu ạ."
Lần này Lâm Thành tạm thời ở lại ở Hồng Kông để giải quyết hậu quả, chỉ có A Diệu quay trở lại cùng Chu Dần Khôn. Theo Chu Dần Khôn lâu như vậy, A Diệu có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Anh Khôn đang không tốt.
Ngoài ra, mục đích ban đầu của việc đến Hồng Kông lần này là dùng nơi này để mở cửa thị trường nội địa, việc phát hiện ra công ty dược phẩm của Chu Diệu Huy ở Hồng Kông chính là điều tuyệt vời. Theo kế hoạch ban đầu, sau khi giành được vị trí thành công, trước tiên họ sẽ lợi dụng Trần gia để mở các con đường trong và ngoài nước, sau đó dùng cảnh sát Hồng Kông để bắt Trần gia rồi ngồi không thu lợi.
Có điều, kết quả hiện tại rõ ràng là không đạt yêu cầu.
Cảnh sát từ lâu đã nhận ra, bọn họ đều đang theo dõi chặt chẽ nên kế hoạch mở thị trường nội địa Trung Quốc phải gác lại, mục đích duy nhất bây giờ là tìm ra các con đường bán hàng ở châu Âu, có điều Trần Huyền Sinh vẫn còn sống sót trốn thoát, cho nên phía sau vẫn còn mối đe doạ.
Nhìn chung, chuyến đi Hồng Kông không được suôn sẻ lắm nên chẳng trách Anh Khôn tâm trạng không tốt.
Máy bay sẽ cất cánh trong vài phút nữa, điện thoại của A Diệu lúc này lại rung lên. Lúc lôi ra thì thấy vẫn là số đó, suy nghĩ một lúc, anh ta nhìn người đàn ông đối diện đang nhắm mắt ôm Chu Hạ Hạ ngủ say: "Anh Khôn."
"Nói."
"Hôm nay cô Tạp Na đã gọi cho em ba lần rồi."
Chu Dần Khôn mở mắt ra.
A Diệu đưa điện thoại qua, anh nhấc máy trả lời, giọng nói vui mừng của Tạp Na lập tức từ đầu dây bên kia truyền đến: "A Diệu, anh Khôn có ở cạnh anh không? Tôi muốn nói chuyện với anh ấy."
"Có chuyện gì?" Người đàn ông lạnh lùng nói.
Bên đó dừng một chút, giọng nói lập tức nghẹn ngào: "Anh Khôn, khoảng thời gian này em bị cha nhốt lại, cũng bị tịch thu điện thoại nên mới không liên lạc được với anh. Anh vẫn đang ở Hồng Kông phải không? Khi nào thì anh trở về Thái Lan? Em sẽ tìm cách—"
"Không cần." Chu Dần Khôn ngắt lời: "Cô chỉ cần ở nhà làm con gái ngoan của cha cô là được."
Giọng nói bên kia lập tức im bặt, vài giây sau mới hỏi lại: "Vậy... anh đã sớm biết cha tôi là ai từ lâu rồi, hai năm trước anh không còn chạm vào tôi nữa, lúc đó anh đã chán ngấy tôi rồi phải không? Anh giữ tôi lại tất cả đều là vì cha tôi, vì cha tôi nên anh mới ở bên tôi. Anh giữ tôi bên cạnh chỉ vì mục đích lợi ích của bản thân anh thôi phải không?"
Chu Dần Khôn không trả lời, sự im lặng này chính là ưng thuận.
Giọng nói bên kia run run, như thể cô ta không tin được sự quan tâm và đối xử đặc biệt mà cô ta nhận được lại không hề chứa đựng sự chân thành, cuối cùng bất lực nắm lấy tia hi vọng cuối cùng hỏi lại: "Anh có từng yêu em không, dù chỉ là một chút?"
Hết lần này đến lần khác đều hỏi những câu hỏi vô nghĩa, người đàn ông hết kiên nhẫn cúp máy.
Đầu bên kia, Tạp Na ngơ ngác nhìn điện thoại, không thể tin được mối tình hơn ba năm lại kết thúc đơn giản như vậy, thế mà tất cả đều chấm hết chỉ trong một cuộc điện thoại kéo dài chưa đầy ba phút.
Được thông báo máy bay sắp cất cánh.
Chu Dần Khôn ném điện thoại cho A Diệu, cúi đầu nhìn cô gái trong tay anh vẫn còn hôn mê nhưng nước mắt lại vẫn vương trên khuôn mặt non nớt. Tay cô đã được băng bó, cơ thể vô cùng ấm áp, có lẽ là do sốt.