Thay vì chờ đợi được sự tra tấn đau đớn như tưởng tượng, Hạ Hạ lại cảm thấy hơi thở nam tính nóng bỏng đang đến gần, cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy anh dường như đang muốn hôn cô, cô sợ hãi chống lấy vòm ngực anh: "Chú định làm gì vậy?!"
"Còn có thể làm gì, thử xem cháu thích tôi nhất là thích đến mức nào."
Hạ Hạ giật mình: "Chú điên rồi—a a a!"
Sức lực cự tuyệt trong lồng ngực anh một chút cũng không đáng nhắc tới. Anh tùy ý hôn cô, Hạ Hạ lập tức đổ mồ hôi, anh thật sự điên rồi! Bọn họ là chú và cháu gái!.
Rất lâu rồi mới hôn lại, môi cô vẫn thơm và mềm mại như thế. Chỉ là không hợp tác lắm, cứ vùng vẫy suốt.
Hạ Hạ vừa kinh ngạc vừa chán ghét, dù vùng vẫy thế nào đi nữa cô cũng không thoát khỏi được gông cùm của anh, một tay anh ôm eo cô, tay còn lại giữ sau đầu cô, khiến cô không thể quay đầu đi. Sau đó anh nhẹ nhàng cạy răng cô ra, đưa lưỡi mình vào.
Khoảnh khắc lưỡi họ chạm vào nhau, cô bị anh đẩy vào gương, nụ hôn càng trở nên nóng bỏng hơn.
Người đàn ông rất thích chiếc lưỡi nhỏ ướt át ấm nóng này, hòa quyện với vị kem ngọt không ra ngọt sữa không ra sữa, mỗi lần mút lấy môi cô, cô cũng sẽ run rẩy theo, căn phòng tràn ngập âm thanh mơ hồ của môi lưỡi đan xen, Chu Hạ Hạ thở dốc, sức lực cạn kiệt vì vùng vẫy, cơ thể không tự chủ được mà té xuống.
Cùng lúc đó, cô rõ ràng cảm nhận đươc có thứ gì đó cứng cứng ấn vào đùi mình, bàn tay ôm eo cô trượt vào gấu quần.
Lòng bàn tay chạm vào làn da mỏng manh, hơi thở của Chu Dần Khôn lập tức trở nên nặng nề hơn. Bàn tay đưa lên cao, rõ ràng có ý định xâm lấn. Hạ Hạ chậm rãi rút tay ra khỏi vòm ngực anh, dùng đầu ngón tay mò mẫm trên bàn trang điểm, may mắn chạm được con dao vừa trượt khỏi lòng bàn tay cô.
Cô biết anh đang đắm chìm trong nụ hôn đến mức không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác, Hạ Hạ buộc mình phải chịu đựng sự dâng trào trong lòng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đáp lại.
Quả nhiên anh lập tức cảm nhận được, Chu Dần Khôn nhếch khóe môi, dùng đầu ngón tay cởi áo lót của cô. Phía trước được thả lỏng, cô cầm con dao đâm vào cổ Chu Dần Khôn, người đàn ông vẫn đang hôn môi nhưng cánh tay của anh đã chặn được con dao đâm tới.
Cánh tay anh đau nhức, cuối cùng cũng rời khỏi môi cô, nhìn sang một bên. Trên cánh tay anh có một vết cắt đỏ tươi, máu từ khuỷu tay chảy xuống đất.
Lúc anh buông ra, Hạ Hạ cố gắng chạy đến ban công gần nhất với hy vọng cuối cùng, Chu Dần Khôn không quan tâm đến vết thương trên cánh tay, anh túm lấy gáy cô, kéo cô lại, ấn mạnh cô vào gương, phát ra âm thanh vỡ vụn.
Môi cô vẫn còn dính pha lê*, sưng lên hơi đỏ, trông vô cùng đẹp mắt. Nhưng trong mắt lại chỉ hiện lên sự ghê tởm không thể che giấu, ghê tởm đến mức cô hết lần này đến lần khác tìm đến cái chết trước mặt anh.
*Pha lê: tự hiểu đi mấy má.
Về phần mình, Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn nơi nào đó, không chi thích hôn, mà mẹ nó đối mặt với con sói mắt trắng còn cứng đến dạng này.
"Thà chết chứ không chấp thuận phải không?"
"Đúng vậy." Cô không chút do dự trả lời, cái bình vỡ rồi thì cho nó nát luôn đi: "Tôi không phải kẻ điên, cũng không phải kẻ biến thái như chú!"
"Được." Chu Dần Khôn đứng thẳng dậy, lấy khăn giấy lau đi vết máu trên cánh tay nói: "Dù sao cũng là cháu gái của tôi, tôi cũng không thể giết cháu được."
Cô càng chán ghét, anh càng cố ý nhắc tới hai chữ cháu gái này. Hạ nghe xong liền cảm thấy buồn nôn, bụng khó chịu, sắc mặt tái nhợt: "Vậy thì làm ơn để tôi đi đi."
"Được." Chu Dần Khôn dễ dàng chấp thuận: "Tôi cho cháu một cơ hội, trả lời tôi một câu, chỉ cần cháu nói sự thật, tôi sẽ để cháu đi."
Hạ Hạ khó tin nhìn anh.
Người đàn ông nhướng mày: "Ép buộc loại chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, tôi cho cháu một cơ hội, xem cháu có nắm bắt được hay không."
Trong mắt cô gái lấy lại chút sáng: "Được, chú hỏi đi."
Chu Dần Khôn nhìn cô chằm chằm: "Cháu còn giấu tôi cái gì nữa không?"
Giấu cái gì?
Hạ Hạ hơi cụp mắt xuống, trong lòng cẩn thận nhớ lại. Mọi việc gì cô làm, dù muốn trao tặng tài sản của ba, hay là đoàn tụ với anh trai hàng xóm khi cô còn nhỏ, giúp anh che giấu thân phận cuối cùng cũng đều bị anh phát hiện. Cô không thể nghĩ ra được điều gì khác.
Nhìn thấy cô nghiêm túc suy nghĩ, bộ dáng đáng yêu như vậy, lửa giận trong lòng người đàn ông nhân cũng hạ xuống một chút.
Sau khi xác nhận trong đầu nhiều lần, Hạ Hạ ngẩng đầu lên: "Không có."
"Chắc chưa?"
"Ừ."
Anh nhướng mày, lấy ra điện thoại di động ra, gọi điện, nhấn nút rảnh tay sau đó đặt lên bàn trang điểm ngay cạnh cô.
Bên kia nhanh chóng bắt máy: "Anh Khôn."
Là giọng của A Diệu.
"Số điện thoại nước ngoài kia kiểm tra thế nào?"
Hạ Hạ trong lòng run lên, không khỏi nhìn Chu Dần Khôn, trong mắt anh tràn đầy thích thú.
Trong điện thoại, A Diệu nói: "Là số Canada. Phải mất một lúc mới kiểm tra được vì số này đã khóa. Người dùng cuối cùng là một học sinh học tại một trường trung học cơ sở quản lý kiểu quân đội ở Canada. Bạn cùng phòng của hắn là Tụng Ân, cháu trai của Thác Sa."
Lời nói vừa dứt, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.
Trên màn hình, thời gian gọi vẫn tăng lên từng giây.
Hạ Hạ sửng sốt, sao có thể... Đã nhiều ngày cô không liên lạc với Tụng Ân, ngay cả bản thân cô cũng quên mất sự tồn tại của Tụng Ân.
"Đáng tiếc cháu đã lãng phí cơ hội cuối cùng của mình."
Chu Dần Khôn đặt hai tay lên bàn trang điểm, lại vòng cô vào giữa người, nghiêng đầu hỏi: " Cháu gái thân yêu của tôi, cháu có muốn tự mình cởi quần áo hay là tôi giúp cháu cởi?"
Tới đây rồi thì mức độ kiên nhẫn của anh cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, nhìn những giọt nước mắt trong hốc mắt cô chờ chực chảy ra ngoài, ngửi thấy mùi thơm của cô, phần thân dưới cứng đến đau nhức.
"Chú, chú út."
Im lặng một lát, cách gọi lại đổi thành chú út.
Hạ Hạ biết lúc này đối đầu trực diện với anh chẳng khác nào lấy trứng đập vào đá, từ lúc anh vào phòng đến nay, cô đã cố gắng chống cự rất nhiều lần nhưng đều không thành, trái lại còn khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Cô không hiểu sao mối quan hệ của cô và anh lại trở nên căng thẳng, chị Tạp Na đã nói với cô Chu Dần Khôn là một người thích ăn mềm không ăn cứng.
Cho nên cô cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng giao tiếp với anh: "Chú là chú út của cháu, chú và ba cháu là anh em, chúng ta không thể... như thế này."
Chu Dần Khôn nhìn cô mở miệng khép miệng, cảm thấy buồn cười. Cái xương mềm này thật là linh hoạt, co được giãn được, vừa rồi còn quyết liệt ồn ào, bây giờ biết được không thể tránh thoát lại quay ra nhượng bộ.
"Chu Hạ Hạ." Anh nhéo cằm cô, quang minh chính đại hôn lên môi cô: "Nếu lúc này còn có thời gian nói nhảm nữa, sao không nghĩ cách cư xử cho phải phép, làm tôi thoải mái, tôi có thể cân nhắc để đứa bạn vô dụng đó của cháu đi."
Hạ Hạ sẽ không bao giờ tin chuyện này nữa.
Có điều Chu Dần Khôn không cho cô cơ hội do dự từ chối nữa, anh bế cô lên, Hạ Hạ lập tức hét lên giãy giụa nhưng vẫn bị đè xuống giường.
"Không, không! A Diệu, A Diệu, cứu tôi với, cứu tôi với!"
Đầu bên kia điện thoại do dự hai giây, vẫn không cúp máy. Chu Dần Khôn nhìn lại, đúng lúc này, một tiếng bíp, đầu bên kia cúp máy trước.
Hạ Hạ nhìn thấy anh cởi áo, lộ ra thân hình cường tráng: "Không, làm ơn, chú út, làm ơn tha cho cháu đi, làm ơn."
Chu Dần Khôn cúi xuống sờ mặt cô: "Thật không hợp tác, tôi có nên đi tìm một người tới cứu cháu không? Cháu tự mình chọn một người đi, Tụng Ân ở Canada xa xôi, Suchela ở bệnh viện, hay là bà ngoại ở viện dưỡng lão?"
"À nhân tiện, cách đó không xa còn có Tạp Na trước đó còn chăm sóc cho cháu. Hiện tại cô ta đang ở Hồng Kông."
Từng cái tên một được đọc lên, đôi mắt của người dưới thân dần trở nên bất lực tuyệt vọng, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Chu Dần Khôn lau đi cho cô, sau đó cầm lấy đôi tay quấn băng gạc của cô vòng qua cổ anh. Cô trở nên trầm lặng và cư xử tốt, người đàn ông rất hài lòng, anh hôn từ môi đến chóp mũi, trán, má đến cằm rồi đến cổ.
Ngón tay cởi từng cúc áo của cô, nghiêng đầu liếm vết máu tươi trên cổ cô.
Vết thương không sâu nhưng dùng lưỡi liếm rồi mút vẫn khiến cô nhăn nhó vì đau. Vị máu thoang thoảng lan ra đầu lưỡi, anh ngậm dái tai cô, tận hưởng sự run rẩy nhẹ nhàng của cô trong vòng tay.
Chưa từng đọc H nhưng dịch truyện thì đâm đầu trúng truyện H, không dịch thì matday, thôi lỡ có không được mượt thì mọi người tha lỗi cho em.