Sau khi trời tối, đèn đường cách đó không xa lần lượt bật sáng.
Ánh đèn chiếu sáng toàn bộ bãi biển, khiến hình dáng một mình ngồi trên bãi biển càng thêm cô đơn. Buổi tối, gió biển thổi vào người cô có chút lạnh, mặc dù đã mặc áo khoác khách sạn đưa đến nhưng tay chân Hạ Hạ vẫn rất lạnh.
Gió thổi làm tóc tung bay, cũng làm cho những giọt nước mắt trên mặt cô trở nên lạnh giá.
Cô nhìn mặt biển mờ mịt vô tận trước mặt như thể nhìn thấy được tình cảnh của mình lúc này. Tối tăm, mù mịt, đừng nói đến lối thoát, cô thậm chí đã chẳng còn hi vọng gì nữa rồi.
Cô đưa tay lau nước mắt, nước mắt thấm ướt tấm gạc trắng.
Lúc tỉnh dậy toàn thân đau nhức, ngay cả việc ngồi dậy cũng khiến cô thở dốc đau đớn, nhưng cô vẫn cố gắng từng bước một đến được đây, cô không muốn ở trong căn phòng đó, nếu ở trong đó thêm một giây nào nữa, những ký ức đau đớn đó sẽ tiếp tục hiện lên trước mắt cô.
Bất lực, tuyệt vọng và tủi nhục đã làm lu mờ mọi nỗi đau trong cơ thể.
Gió biển có thổi bao nhiêu cũng không thể thổi bay đi được.
Không biết qua bao lâu, lại có một mùi thơm thoang thoảng bay qua. Lần này không phải cô giúp việc mang thức ăn đến mà là bác sĩ. Anh ta cầm đĩa cơm đứng cách Hạ Hạ hai bước.
"Chu tiểu thư, cô cả ngày nay đều chưa ăn gì, anh Chu nói cô thích những thứ này, cho nên cô có muốn nếm thử không?"
Nghe được xưng hô anh Chu trong lời nói, trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt, thân thể Hạ Hạ bất giác run lên, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: "Mang đi đi."
Bác sĩ im lặng hai giây nhưng không rời đi, từ khi Hạ Hạ tỉnh lại, anh ta mới nhận ra một điều - phán đoán của anh ta đối với bệnh nhân này dường như có chút không chính xác.
So với những cô gái cùng tuổi, sức khỏe của cô kém hơn một chút, cô sốt nhẹ nhưng nằm trên giường mãi không tỉnh dậy, nguyên nhân chủ yếu cũng là do cô không muốn tỉnh dậy. Cho nên anh ta cho rằng cô yếu đuối cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vì vậy lúc cô thức dậy đi thẳng về phía bãi biển khiến cho tất cả mọi người kể cả anh ta đều sợ hãi. Nhưng sự thật là cô ấy không hề có ý định tự tử.
Mặc dù ở đây không lâu nhưng bác sĩ có thể nhìn rõ giữa hai người cùng họ Chu này có một mối quan hệ vặn vẹo cấm kỵ. Và cũng rõ ràng mối quan hệ này là gượng ép.
Trên thế giới này, kẻ mạnh luôn chiếm được mọi thứ còn kẻ yếu thì không thể tiến về phía trước.
Cô gái trước mặt anh ta trông có vẻ yếu đuối nhất trong những kẻ yếu đuối. Cô còn trẻ, không có tài chính, mạng sống và thân thể đều nằm trong tay người đàn ông đó. Thứ duy nhất cô có thể kiểm soát được có lẽ chỉ là trái tim không thể cưỡng ép đoạt đi.
Nghĩ đến đây, anh ta tiến lại gần hơn một chút, quỳ một chân xuống bên cạnh Hạ Hạ.
"Là bác sĩ của cô, tôi có nghĩa vụ chăm sóc thân thể của cô, nhưng tôi không thể kiểm soát suy nghĩ của cô, cũng không có quyền bảo cô nên nghĩ gì. Điều tôi muốn nói là cô còn trẻ, có lẽ là trước mắt đã xảy ra chuyện lớn, giống như là một ngọn núi không thể trèo lên, nhưng thời gian trôi qua, khi nhìn lại cô sẽ phát hiện đây cũng không phải là chuyện lớn gì."
Hạ Hạ nhìn mặt biển, không có phản ứng.
Bác sĩ dừng lại rồi nói: "Tôi từng phẫu thuật cho một kẻ giết người hàng loạt. Người đàn ông đó bắt đầu giết người từ khi còn là một thiếu niên, hắn đã giết hơn năm mươi người trong vòng mười năm, lúc đó giới truyền thông đã đặt cho hắn ta một biệt danh là cỗ máy giết người*. Sau đó cỗ máy giết người này nằm trên bàn mổ của tôi, cô có biết cảm giác của tôi lúc đó thế nào không?"
*Đoạn này nguyên văn dịch là Killing Machine nha.
Cô gái nhìn sang.
Bác sĩ nói: "Tôi thấy ngạc nhiên hơn là sợ hãi. Tôi dùng dao mổ để mổ xẻ cơ thể hắn, máu cũng nóng hổi, nội tạng giống hệt người thường, tim đập từng nhịp từng nhịp một. Lúc đó tôi nhận ra, thật ra hắn cũng là một con người chứ không phải cái gọi là máy móc."
"Cho nên dù có đáng sợ đến đâu thì hắn cũng chỉ là một con người bình thường. Miễn bạn là con người, bạn cũng sẽ có logic của riêng của mình, và nó sẽ không bao giờ giống nhau." Bác sĩ nhìn Hạ Hạ, mỉm cười hỏi: "Thành ngữ này không biết sử dụng có đúng không? Khi tôi học ở Mỹ, tôi cũng tham gia một lớp học tiếng Trung như một môn tự chọn. "
Thấy Hạ Hạ trầm tư nhìn mình, bác sĩ nói: "Hy vọng cô có thể hiểu ý của tôi."
Nhưng cô gái chỉ nhìn chằm chằm anh ta vài giây rồi quay đầu sang một bên, tiếp tục im lặng nhìn bờ biển. Cô không nói, bác sĩ cũng không ép buộc, đồ ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng đã bị thổi nguội, anh ta đành phải đem nguyên vẹn trở về.
Đúng lúc anh ta đứng dậy rời đi, Hạ Hạ đột nhiên nói: "Hôm nay là ngày mấy?"
"Ngày 2 tháng 12."
Cô gái ánh mắt hơi động, ngày mai sẽ bắt đầu đi học.
"Tôi phải ở đây bao lâu?"
Bác sĩ dừng lại, thành thật nói: "Tôi e là sẽ không thể rời đi cho đến khi anh Chu quay lại."
Đáp án như dự kiến, Hạ Hạ cụp mắt xuống, không hỏi thêm câu nào nữa.
*
Chợ phố cổ Kokang, biệt thự Bạch gia.
Tiếng leng keng của những ly rượu vang đỏ đặc biệt rõ ràng.
"A Khôn, đã lâu rồi cậu không quay lại đây." Ngồi ở ghế chính là Bạch Minh Đàn, tuy trên đầu tóc đã bạc trắng nhưng sắc mặt vẫn hồng hào: "Tháng trước mới thay đổi đầu bếp, nào nếm thử ẩm thực Vân Nam chính thống của Trung Quốc."
Bạch Minh Đàn là thế hệ thứ ba sinh ra ở Vân Nam, Trung Quốc, sau đó ông ta gia nhập Đảng Cộng sản Myanmar, cuối cùng giành được độc lập từ tay Đảng Cộng sản Myanmar, trở thành một trong những người quyết đoán và quyền lực nhất.
"Bố, bố không có chuyện gì muốn nói với anh Khôn à?"
Người nói là Bạch Lệ Quân, đang ngồi bên phải Bạch Minh Đàn, hôm nay cô ta đã đặc biệt thay váy, đi giày cao gót, mái tóc dài gợn sóng tỏa sáng nhẹ nhàng dưới ánh sáng ấm áp. Khác hoàn toàn với vẻ ngoài thường ngày của cô ta, mặc quân phục, đi bốt và buộc tóc đuôi ngựa cao khi bắn súng.
"A Khôn." Người đàn ông ngồi bên cạnh cô ta mỉm cười nói: "Cậu biết nó từ nhỏ, cũng hiểu rõ nó nhất, con bé không biết dè dặt là gì nên cũng đừng cười nhạo nó."
Chu Dần Khôn nhướn mày nhìn Bạch Lệ Quân. Mới nhìn thoáng qua khuôn mặt của người sau đã hơi đỏ lên, nhưng ánh mắt của người đàn ông không dừng lại trên người cô ta lâu mà nhìn về phía Bạch Minh Đàn: "Có chuyện gì vậy chú Đàn?"
"Không có gì nghiêm trọng đâu."
Bạch Minh Đàn đặt đặt ly rượu xuống, vừa nói vừa lấy khăn ăn lau miệng: "Nghe nói Ngõa Bang rất vô lễ, cứ ba ngày một lần hết phá ruộng lại phá núi chắc cũng khiến cậu tổn thất kha khá."
"Không sao, đánh một lần có thể yên bình được vài ngày." Chu Dần Khôn cố ý hỏi: "Tại sao chú Đàn lại quan tâm đến chuyện này?"
Bạch Minh Đàn vẫy tay, giúp việc mang xì gà cho ba người đàn ông có mặt, xì gà đã được châm lửa. Bạch Mậu Ân nhìn Bạch Lệ Quân trước: "Ôi, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao, con hút thuốc ở nhà mà lại không bị bố mắng." "
"Còn không phải là nhờ phúc của A Khôn sao." Bạch Minh Đàn mỉm cười nói: "Khôn, nói chuyện với Ngõa Bang rất dễ, tôi sẽ đi, nếu chúng ta không thể đạt được thỏa thuận vậy chúng ta sẽ đấu tranh, không có gì phải sợ hãi cả."
Hàm ý là tìm lý do để sử dụng Lực lượng Đồng minh Kokang dưới danh nghĩa chính thức.
Ông ta đề nghị giúp đỡ, Chu Dần Khôn cũng không từ chối: "Đây là một vấn đề rắc rối, chú Đàn muốn gì thì cứ trực tiếp nói."
Vừa nói lời này, Bạch Minh Đàn liền mỉm cười hài lòng. Nói chuyện với người thông minh rất thuận tiện, ngay từ đầu đã biết phải trả lời gì.
"Vậy thì không nói những chuyện vớ vẩn đó nữa, hiện tại cậu đã tiếp quản toàn bộ công việc kinh doanh của Tái Bồng và A Huy, toàn bộ thị trường Thái Lan đều mang họ Chu. Người Trung Quốc có câu cây cao đón gió. Một khối mỡ lớn như vậy, nếu chỉ là một mình cậu xử lý, lại không có người giúp đỡ, về sau sẽ càng ngày sẽ càng gặp nhiều rắc rối."
Chu Dần Khôn cười không nói gì.
"Hai nhà chúng ta quen nhau đã lâu, nói đến mới nhớ, lúc ông cụ nhà cậu thành lập quan đội vũ trang, ông ta thậm chí còn đào góc tường của tôi. Có điều là sau đó ông ta đã cứu mạng con gái tôi, chúng tôi cũng đã giúp đỡ lẫn nhau vài lần. Tôi cũng chứng kiến cậu lớn lên, trong hai người con trai của Tái Bồng, cậu là người tôi ưng ý nhất, đủ tàn nhẫn và cũng sẵn sàng chấp nhận rủi ro. Một người đàn ông vốn nên có bản chất đẫm máu như vậy."
"Bây giờ ông cụ đi rồi, phía Ngõa Bang lại áp lực đè nặng. Là người lớn, tôi cũng không thể để người khác ức hiếp người của mình, cho nên chỉ cần chúng ta trở thành một gia đình, đừng nói đến Ngõa Bang, thậm chí là toàn bộ Myanmar đều phải đến trồng thuốc phiện cho cậu."
"Một gia đình." Chu Dần Khôn hỏi: "Gia đình nào?"
"Khôn" Bạch Mậu Ân nói: "Tôi chỉ có một đứa em gái, nếu nó kết hôn, nhà họ Bạch đương nhiên sẽ là chỗ dựa lớn nhất của cậu. Từ giờ trở đi, dù cậu có ở Myanmar hay không, cậu cũng không phải lo lắng về bất cứ điều gì ở đây. "
"Ồ, vậy." Đầu ngón tay người đàn ông chơi đùa với điếu xì gà chưa đốt: "Nếu là một gia đình, thì phải tính toán sổ sách rõ ràng phải không?"
"A Khôn đúng là thông minh."
"Bố!" Bạch Minh Đàn vừa nói xong đã thấy Bạch Lệ Quân cau mày nhìn chằm chằm ông ta.
"Nhìn xem, còn chưa kết hôn khuỷu tay của con đã hướng ra ngoài rồi." Bạch Minh Đàn lắc đầu nhìn Chu Dần Khôn: "Bạch gia là để cậu sử dụng, sau khi giải quyết vấn đề Ngõa Bang, chúng ta chỉ cần 30% số tiền lợi nhuận từ việc bán thuốc."
Nói xong, ông nhìn con gái mình hỏi: "Như vậy là được rồi đúng không?"
Cuộc thảo luận ban đầu thực ra là chia 5050, nhưng Bạch Lệ Quân sợ chia quá nhiều nên Chu Dần Khôn sẽ trực tiếp từ chối. Bạch Mậu Ân đề nghị chia 4060, nhưng bây giờ Bạch Minh Đàn mở miệng đã nói thành tam thất*, Chu Dần Khôn vốn không nên có lý do gì để từ chối.
*Tam thất: chia 7/3
"Cũng gần như vậy." Bạch Lệ Quân đầy mong đợi nhìn người đàn ông đối diện.
Dưới ánh đèn trong sân, bóng dáng người đàn ông trầm mặc, anh mặc bộ thường phục màu đen đơn giản, uể oải thần bí ngồi đó. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh khi còn nhỏ, cô ta đã biết cả đời này mình sẽ không bao giờ để được người khác vào mắt nữa.
"Ba mươi phần trăm..." Chu Dần Khôn ném điếu xì gà lên bàn, phát ra một tiếng nhẹ.
Ba người còn lại có mặt trong lòng trầm xuống, thậm chí 30% cũng không đồng ý?
Bạch Minh Đàn trên mặt không có biến hóa, chỉ là ánh mắt có chút trầm xuống, lúc này Chu Dần Khôn bắt gặp ánh mắt của ông ta, giọng điệu thoải mái nói: "Không phải là hơi ít sao?"
Bạch Lệ Quân kinh ngạc nhìn anh.
"Bốn mươi phần trăm, coi như là lòng thành của tôi." Nói xong, anh cầm ly rượu lên.
"Được!" Bạch Minh Đàn cũng cầm ly rượu lên: "Vậy thì quyết định đi, từ nay chúng ta sẽ là một gia đình."
Tiếng ly rượu chạm vào nhau, Chu Dần Khôn uống cạn rồi đứng lên: "Tôi còn có việc khác phải làm cho nên xin phép đi trước..."
"Anh Khôn, tôi tiễn anh." Bạch Lệ Quân đi theo.
Nhìn thấy con gái nắm tay Chu Dần Khôn trìu mến bước ra ngoài, Bạch Minh Đàn chỉ vào cô ta nói với con trai: "Nhìn con bé kìa, trông có ra sao không chứ."
Bạch Mậu Ân không khỏi ngạc nhiên: "Ai bảo Bạch Lệ Quân thích hắn chứ, từ nhỏ đã thích, thích nhiều năm như vậy, cuối cùng tâm nguyện của nó cũng thực hiện được, chỉ cần là nó được hạnh phúc. Chỉ là—"
"Chỉ là cái gì?"
Bạch Mậu Ân nói: "Hắn chủ động nhắc đến 40%, khiến con có chút bất ngờ. Nếu chuyện này là do Chu Diệu Huy hoặc ông già của hắn đề nghị con cũng sẽ không ngạc nhiên như vậy. Nhưng đây là Chu Dần Khôn... hắn ta chưa bao giờ là người dễ nói chuyện như vậy."
Bạch Minh Đàn không đồng tình với điều này: "Dù khó nói chuyện đến đâu cũng phải hiểu rõ tình hình. Hầu như tất cả các cánh đồng thuốc phiện của hắn đều ở Ngõa Bang. Dù trong tay trang bị quân đội có tiên tiến đến đâu thì số lượng cũng không đủ để chống lại chính quyền Ngõa Bang. Hắn nếu không có sự giúp đỡ của chúng ta, hắn sẽ tiêu đời."
"Đúng vậy." Bạch Mậu Ân mỉm cười gật đầu.
Spoil C141: Người cô đầy vết thương chạy xuống biển, quyết tâm vứt bỏ nửa phần đời còn lại.