Nơi đến lần này là Pyinmana, một thị trấn nhỏ ở miền trung Myanmar.
Tháng trước, Chính phủ Myanmar thông báo sẽ đổi thủ đô từ Yangon sang Pyinmana, tất cả công chức sẽ chuyển đến đây làm việc, trong khi gia đình họ sẽ tạm trú tại Yangon.
Lái xe trên đường rộng nhưng chỉ có thể nhìn thấy một vài chiếc xe. Thị trấn nằm ở vùng núi miền trung Myanmar, cách Mandalay 250 km về phía nam, bên bờ phải thượng nguồn sông Sidang và cách Yangon 390 km về phía bắc. Nhìn chung, là thủ đô mới nên nơi đây cũng không hề vắng vẻ chút nào so với thủ đô cũ là Yangon.
Tiếng gầm của đoàn tàu thỉnh thoảng vang lên trên tuyến đường sắt cách đó không xa, sau khi đi qua tượng Phật cổ, chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ hướng về phía ngọn núi, cuối cùng dừng lại trước lối vào của một nông trại hẻo lánh ở giữa lưng chừng núi.
Xe vừa dừng lại, con chó sói trong sân bắt đầu sủa dữ dội.
"A Nhĩ Pháp, đừng sủa nữa." Một giọng nam từ tốn vang lên, con chó lập tức dừng lại ngồi cạnh cũi, nó giống như một người lính, cảnh giác với tất cả những người từ bên ngoài muốn xâm nhập.
Đây là nơi ở của Tướng Ngang Anh, Tổng Tham mưu trưởng Bộ Quốc phòng của chính phủ quân sự Myanmar. Nghe tiếng chó sủa, ông ta đặt ấm nước tưới rau trên tay xuống, quấn khăn tắm trên cổ, mặc áo cộc tay đi dép lê bước ra ngoài.
"Tướng Ngang Anh, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, A Khôn." Ngang Anh đưa tay vỗ vỗ vai Chu Dần Khôn: "Cậu hiện tại đang ở một ví trí cao, cần người và hàng, cậu dự định kiếm bao nhiêu tiền đây."
Bầu không khí có vẻ thoải mái, A Diệu không đi theo vào. Anh ta nhìn điện thoại di động của mình, ở đây ngay cả tín hiệu điện thoại di động cơ bản nhất cũng không có chứ đừng nói đến các thiết bị giám sát khác, khó trách Ngang Anh lại chọn sống ở đây.
Sau đó, anh ta nhìn con chó. Chó chăn cừu Đức có bộ lông nguyên chất và tiếng sủa to, đôi mắt lanh lợi sắc bén, là một trong những giống chó tốt nhất.
Từ ngoài cửa đi vào, đi ngang qua ruộng rau, Ngang Anh kêu Chu Dần Khôn: "Cậu muốn ngồi đâu cũng được, đợi tôi tưới xong cái này đã."
Chu Dần Khôn không khách sáo chút nào, ngồi xuống xong mới nói: "Nếu anh muốn rời khỏi thủ đô thì nên tìm một nơi tốt hơn, nơi này không có nhiều người ở, gần giống như một thị trấn ma."
"Nơi này hơi xa xôi, nhưng so với Yangon thì đây lại là báu vật, dễ phòng thủ và khó tấn công, tòa nhà chính phủ được xây dựng trong thung lũng, rất yên tâm. Cậu cũng biết đấy, Yangon là nơi phòng thủ địa lý giống như một cái phễu không chứa được cát, còn người Mỹ thì lại ra tay bất cứ lúc nào chúng muốn, lúc đó khóc thì cũng muốn rồi."
Ngang Anh tưới rau xong, rửa tay rồi cười nói: "Tôi khá thích nơi này, nhưng vợ con tôi thì không thích. Hôm đó con trai tôi đến thăm, nó còn nói sẽ không bao giờ đến đây sống. Cho nên bọn họ sẽ ở lại Yangon. "
Ông ta lau tay rồi bước tới ngồi xuống: "Nhưng cậu có bận tâm đâu, cậu còn tìm mọi cách đến gặp tôi. "
"Tôi đã đề cập chuyện này với Tổng tư lệnh rồi, một người thông minh như cậu cũng biết việc gia hạn hợp đồng sẽ không có lợi cho chính phủ quân sự Myanmar mà." Ngang Anh đi thẳng vào vấn đề: "Khi Khôn Sa đầu hàng, cha của cậu đã trở thành người quyền lực nhất vào thời điểm đó. Chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian để chiến đấu chống lại Khôn Sa, cho nên nếu lại tiếp tục chiến đấu với Tái Bồng một lần nữa, chúng tôi lúc đó sẽ có khả năng thắng sao? Đó là lý do tại sao chúng tôi đã có thỏa thuận đó. "
Chu Dần Khôn hiểu, cũng đi thẳng vào vấn đề: "Tôi hiểu. Nhưng tôi không có ý định gia hạn thêm hợp đồng nào khác. Tôi chỉ là một doanh nhân, tôi kiếm tiền, và không hề có hứng thú với quyền lực chính trị. Cho nên, ở Myanmar rộng lớn có đặc khu độc lập, hoặc có khu vực đặc biệt nào hay không, đối với tôi đều không quan trọng, cũng chẳng có gì đặc biệt cả."
"Ý cậu là gì" Ngang Anh pha trà: "Cậu nói nghe thử xem."
"Nếu tôi đoán không nhầm, Tổng tư lệnh sớm muộn gì cũng phải giành lại quyền kiểm soát Kokang."
Nghe vậy, Ngang Anh nhướng mày: "Trong vòng năm năm, chính phủ quân sự chắc chắn sẽ giành lại quyền kiểm soát Kokang."
"Có gia đình Bạch ở đây, năm năm cũng không làm được." Chu Dần Khôn nói thẳng.
"Đúng vậy, hơn nữa không chỉ có Bạch gia." Ngang Anh nói: "Đừng chỉ nhìn Bạch gia, Lâm gia, bên cạnh đó còn có Đan Uy cùng với Miêu Luân gia, nội bộ của bọn họ đều là tử chiến, nhưng một khi cuộc chiến nổ ra, bốn gia tộc đó sẽ là những người đầu tiên bị cột lại thành một, Đan Vi và Miêu Luân thì vẫn ổn, nhưng Bạch gia và Lâm gia đều có quân đội trong tay, càng thêm phiền toái."
Đến lúc này, Ngang Anh cười hỏi: "Nghe nói cậu cùng Bạch gia có quan hệ không tệ, Bạch Minh Đàn còn gả con gái của ông ta cho cậu, ông ta đối với cậu hẳn là rất coi trọng."
Chu Dần Khôn cười như không cười: "Chuyện này truyền đi nhanh như vậy sao."
Ngang Anh mỉm cười nhưng không nói gì.
"Bạch gia xác thực đang gặp khó khăn, nhưng cũng không đến nỗi phiền toái đến mức không thể đứng dậy được. Ai có mắt đều có thể nhìn ra, Kokang không có mục tiêu chính trị rõ ràng, cũng không có chính sách lớn nào được ủng hộ, về mặt quân sự thì chỉ có quân đội chứ không có vũ khí hạng nặng, chỉ có ưu điểm là tận dụng được lợi thế về địa hình và con người, sớm muộn gì cũng sụp đổ."
"Ý cậu là gì?" Ngang Anh đặt một tách trà đã rót trước mặt anh, ngập ngừng nói.
Chu Dần Khôn nhấp một ngụm trà, nhàn nhã nói: "Tướng Ngang Anh, nói với Tổng tư lệnh việc gia hạn hợp đồng lần này tôi sẽ chân thành."
Ngang Anh đang uống trà thì dừng lại, ngước mắt lên nhìn anh.
Có điều Chu Dần Khôn đã đặt tách trà xuống đứng dậy rời đi. Ngang Anh nhìn bóng lưng rời đi của anh, mỉm cười nhấp một ngụm trà. Con trai út của Tái Bồng, nhìn chung tham vọng cũng không nhỏ.
Tuy nhiên, cũng khiến người khác phải tò mò, không biết tiếp theo anh sẽ làm gì.
*
Từ Pyinmana trở về Kokang, xe đi xuyên qua thành phố đi vào khu vực sông Qingshui.
Quận Qingshuihe nằm ở ngã ba Kokang và Wa State, địa hình chủ yếu là đồi núi, là một trong những căn cứ của liên minh vũ trang của Pyinmana nằm ở Rừng Tashan thuộc quận Qingshuihe.
Nửa dưới nửa núi Tashan là đồn điền trà, phía trên nửa chừng núi là rừng rậm cho nên không có cơ hội do thám trên không. Lực lượng liên minh thỉnh thoảng thay đổi căn cứ đồn trú và hiện tại họ đang đóng quân ở khu vực sông Qingshui.
Xe địa hình tiến vào khu rừng rậm, dấu vết đều bị che lấp, càng đi lên địa hình càng dốc, sau khi rẽ qua điểm canh gác cuối cùng, chính thức tiến vào căn cứ vũ trang.
Ngọn núi phía sau là nơi huấn luyện bắn súng và pháo binh, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Mặc dù trời đã tối nhưng buổi huấn luyện hôm nay vẫn còn sớm để kết thúc, xe đậu dưới bục chỉ huy, đây là độ cao chỉ huy có tầm nhìn đẹp nhất, đứng trên đỉnh có thể nhìn bao quát toàn bộ căn cứ Tashan.
Chỗ này không có nhiều quy củ như vậy, tuy rằng có rất nhiều người nhìn thấy Chu Dần Khôn tới, nhưng cũng không ngừng động tác huấn luyện lại, tiếp tục làm việc của mình. Tuy nhiên, có rất niên trinh sát trẻ chưa từng gặp Chu Dần Khôn trước đây nên không khỏi tò mò nhìn về phía bục chỉ huy.
"A Khôn!"
Ngô Nỗ, người đứng đầu lực lượng vũ trang bước ra, hắn được Tái Bồng cho gia nhập lực lượng vũ trang cùng năm với Hàn Kim Văn, sau khi tay phải của Hàn Kim Văn bị phế, ông ta được điều động đến phụ trách việc phân phối ma túy, việc quản lý lực lượng vũ trang được giao cho Ngô Nỗ.
Hồi đó hai anh em họ Chu bị đưa vào lực lượng vũ trang để huấn luyện, họ đi theo Hàn Kim Văn và Ngô Nỗ, sau đó Chu Diệu Huy bỏ cuộc giữa chừng, cuối cùng trở thành Hàn và Ngô hai người cùng giày vò Chu Dần Khôn.
Ngô Nỗ khác với Hàn Kim Văn, tính khí thất thường thô bạo, trong quá trình huấn luận hắn nhắm đến việc giết làm mục tiêu, những người có thể sống sót đều là những người có đầu óc và kỹ năng xuất sắc.
Chu Dần Khôn nhìn thấy Ngô Nỗ, nhớ tới lúc còn nhỏ nửa đêm bị tấn công, Ngô Nỗ lái xe với khẩu súng trên tay đuổi anh chạy từ trên đỉnh núi xuống chân núi rồi lại đuổi từ chân núi lên đỉnh núi. Mãi đến khi bắn hết đạn hắn mới xuống xem anh đã bị bắn bao nhiêu phát, có chết hay chưa.
Mặc dù lúc đó Tái Bồng đã nói chết cũng không sao, nhưng Hàn Kim Văn vẫn luôn có chừng mực, chỉ có Ngô Nỗ căn bản không quan tâm anh sống hay chết.
Bước vào phòng họp, Chu Dần Khôn đi thẳng vào vấn đề: "Lão Ngô, tìm người làm việc*."
*Nguyên văn: 找两个脸生的 tại hỏng hỉu nói gì á
"Làm sao, có việc?" Ngô Nỗ ngồi xuống nhìn Chu Dần Khôn: "Gần đây bận rộn chuyện gì, gầy đi một chút rồi, đàn ông gầy quá không đẹp."
Chu Dần Khôn nhìn cái bụng căng ra bộ đồ rằn ri của hắn, đúng là đánh rắm.
*Đánh rắm: nói xạo, nói điêu.
"Bạch gia và Lâm gia đã quá quen thuộc với người của chúng ta, muốn làm gì họ cũng khó." Chu Dần Khôn khoanh tay nhìn Ngô Nỗ: "Có thứ gì có thể dùng không?"
"Ý cậu là gì?" Ngô Nỗ trừng mắt: "Tại sao lại không? Còn trẻ, chưa từng xuống núi, khuôn mặt rất được, muốn hai người? Đủ không?"
"Nếu không đủ, nghĩa là huấn luyện không đủ."
Ngô Nỗ vừa nghe liền hiểu ý, xua tay: "Đã nhiều năm như vậy, tôi đã không không còn cảm giác hận thù nữa. Hai đứa trẻ, nghe thì dễ. Tối nay tôi sẽ chọn ra, đừng lo."
Nói xong, hắn sờ cằm: "Ngược lại là Ngõa Bang này, nhiều lần nhảy nhót trước mặt chúng ta, cậu có kế hoạch gì không? Nếu không để chúng tôi can thiệp, liệu người và súng dùng để quản lý thuốc phiện có đủ để đánh bại quân đội Ngõa Bang hay không? Chúng ta sẽ mất hàng chục triệu trong một lần, nếu đây thực sự là chính sách nhảm nhí mà họ thực hiện để cấm hoàn toàn việc trồng cây thuốc phiện thì chẳng khác nào việc kinh doanh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn sao?"
"Không vội." Chu Dần Khôn nói: "Cho nên tôi mới nhờ ông tìm cho tôi hai người có ích."
"Cậu tính sử dụng cho việc gì?" Ngô Nỗ suy nghĩ một lát: "Được, chỉ cần cậu hiểu được. Sau đó tôi sẽ giải thích cho cậu về lô vũ khí mới mà lần trước tôi có được."
Báo cáo này được thông qua trong một giờ, vấn chưa đến bảy giờ, bên ngoài vang lên tiếng sôi động.
Chu Dần Khôn nhướng mày, A Diệu đứng dậy nhìn về phía cửa sổ, Ngô Nỗ vừa xin Chu Dần Khôn 20 triệu đô la để mua thiết bị mới, hắn vui vẻ nói: "Chúng đã huấn luyện được nửa năm rồi, tôi đồng ý đêm nay cho bọn họ nghỉ ngơi, vừa vặn cậu lại đến, mỹ nhân, thịt nướng và bia, không thiếu thứ gì!"
Quả nhiên, thời thế đã thay đổi, anh thế mà nghe được chữ "nghỉ ngơi" từ miệng Ngô Nỗ, cái thứ mà anh chưa từng nghe được trước đây.
"Đi thôi. Những người phụ nữ này bị bắt khi buôn lậu ở đây, bọn cảnh sát đủ khôn để những người phụ nữ xinh đẹp này ra ngoài kiếm tiền, họ nhận ân huệ và lấy tiền của cả hai bên. Ai kêu phụ nữ Myanmar toàn có làn da thô ráp và vàng vọt, không có người nào nào đẹp mắt. Khôn, hôm nay cậu sẽ được thay đổi khẩu vị!"
Mọi người thông cảm cho em, biết chắc là có sai sót rồi, chương này khó hiểu quá.