Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 22



Giọng cậu bé rụt rè.

Hạ Hạ nhìn theo hướng cậu bé chỉ, cô nhìn thấy rất nhiều lều bạt, trên bãi biển cũng có rất nhiều người, thoạt nhìn sẽ nghĩ bọn họ đều là khách du lịch. Tuy nhiên, cơ thể cậu bé lại để trần phần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần đùi, chân không mang giày, gầy gò như thể đã lâu rồi chưa được ăn no.

Hạ Hạ hỏi: "Bọn họ cũng là trẻ con như em à?"

Cậu bé gật đầu.

Hạ Hạ nhìn những hộp bento chưa bán được còn sót lại trên bàn. Số tiền bán hàng từ việc từ thiện cũng được dùng để giúp đỡ những người gặp khó khăn, đứa trẻ trước mặt và những đứa trẻ cần giúp đỡ rõ ràng là cùng thuộc một loại người, mặc dù chắc chắn họ sẽ không có tiền để mua nhưng nếu có thể trực tiếp giúp đỡ họ, cũng có thể coi như đang đi đúng ý định ban đầu của trại hè này.

Vì thế Hạ Hạ nói: "Chờ chị một lát."

Cậu bé nhìn thấy Hạ Hạ đi đến một quầy hàng khác cách đó không xa, nhìn nữ sinh ngồi bên trong nói gì đó. Cậu bé nhìn thấy rõ vẻ khinh thường trên mặt chị gái mũm mĩm kia, lập tức quay mặt đi, không nhìn nữa.

Chỉ cần không nhìn, như vậy nó sẽ không cảm nhận được sự khinh thường.

Hạ Hạ muốn dùng tiền của mình mua mấy chai nước, chỗ bán nước ở quảng trường hơi xa, mà cậu bé thì đang đợi cô.

"Tiểu Hạ, em lo chuyện bao đồng quá rồi đó." Người nói là học sinh trường trung học Patana, một cô gái Thái Lan có thể nói được bốn thứ tiếng.

Vừa rồi cô ấy đã chú ý tới việc Hạ Hạ cho đứa trẻ kia đồ ăn trưa, bây giờ Hạ Hạ còn đến tìm cô ấy mua nước, cô gái Thái Lan lớn hơn Hạ Hạ hai tuổi rất khó hiểu.

"Đây là đâu? Là Pattaya. Mà ở Pattaya có rất nhiều trẻ em bị bỏ rơi trên đường phố bởi vì chúng được sinh ra bởi gái mại dâm. Chuyện này rất phổ biến, em có thể lo hết chúng được sao? Chị khuyên em nên tránh xa những người này, nói không chừng bọn chúng sinh ra đã mắc bệnh AIDS."

Chỉ mới hai ba câu đã làm Hạ Hạ sửng sốt.

Cô chưa bao giờ đến Pattaya, trước đây chỉ nghe nói vốn là một quốc gia theo Phật giáo, nhưng là nơi duy nhất ở Thái Lan mà việc buôn bán tình dục được hợp pháp hóa. Lần đầu đến đây, nhưng cô lại cảm thấy nơi đây không khác gì những thành phố khác.

Cậu bé vẫn giữ nguyên tư thế đứng ban đầu, bất lực nhìn cô, Hạ Hạ sửng sốt vài giây, sau đó nói: "Xin lỗi, làm phiền chị rồi."

Đối phương nhún vai, tỏ vẻ không hiểu tại sao cô lại thích xen vào việc của người khác như vậy, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn đưa cho Hạ Hạ năm chai nước.

Nhìn thấy Hạ Hạ ôm nước trở lại, đôi mắt đứa trẻ lấp lánh. Hạ Hạ kêu cậu bé ôm chặt hộp cơm, hai người một lớn một nhỏ đi, nhỏ dẫn đường, lớn đi theo, hướng về một nơi nào đó trong đám người trên bãi biển.

Bước trên bãi biển mềm mại, những cơn gió ấm áp phả vào mặt mang theo mùi nước biển thoang thoảng.

Càng đi về phía đám đông, họ càng cảm nhận được từng đợt nắng nóng, đợt nắng nóng này không chỉ đến từ nhiệt độ thấp ở Thái Lan vào tháng 6, mà còn từ... Hạ Hạ đang chăm chú đi theo cậu bé, vượt qua một người phụ nữ đột nhiên bước ra khỏi lều, đôi mắt của Hạ Hạ lập tức mở to. 

Trên bãi biển có rất nhiều người, nhưng người phụ nữ này lại khỏa thân bước ra ngoài, bộ ngực tròn trịa và phần dưới...

Tác động trực tiếp vào thị giác của cô, khiến cho mồ hôi trên trán cô đổ ra. Đều là phụ nữ, cô cũng chú ý đến thân thể mình mỗi lần tắm, Hạ Hạ biết rõ cô không nên nhìn, nhưng vẫn không khống chế được ánh mắt của mình, nhìn theo người phụ nữ kiều diễm trong đám người đang lắc lư cuồng nhiệt, nhiệt tình như lửa vui chơi trên biển.

Cô nhìn thấy cảnh tượng đó liền hít sâu một hơi. Trong đám đông đang cười đùa, có cả nam nữ, già trẻ, mà cũng không phải chỉ có một người khỏa thân, có người nhảy múa hôn nhau, có người thì dứt khoát ném quần áo lót đi, cơ thể lao xuống biển, nhanh chóng biến mất.

Lúc này, trong lều bên cạnh vang lên thứ âm thanh kỳ quái, sau đó từ trong lều nơi người phụ nữ khỏa thân vừa đi ra, hai nam một nữ lần lượt đi ra, mặc rất ít, nhưng trên mặt đều không có chút ngượng ngùng nào.

Hạ Hạ nhìn những chiếc lều khắp bãi biển này, trong lòng hoảng sợ.

Chợt mu bàn tay cô nóng bừng, Hạ Hạ giật mình. Lúc nhìn xuống, cô thấy đứa trẻ đang cầm hộp cơm đi phía trước đã quay lại. 

Thực ra cậu bé đã gọi Hạ Hạ mấy lần, nhưng vì bãi biển quá ồn ào mà Chu Hạ Hạ lại mất tập trung nên cô không nghe thấy.

Sau đó cậu vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Hạ Hạ bằng bàn tay mà nó vừa mới lau sạch bằng khăn ướt.

Thấy Hạ Hạ nhìn lại, đứa trẻ chỉ về phía trước. Hạ Hạ nhìn sang, thấy mấy đứa trẻ khác đang ngồi cùng nhau, đứa lớn hình như khoảng mười một, mười hai tuổi, đứa nhỏ trông khoảng hai ba tuổi, cũng đang bị những đứa trẻ khác bế.

Cả trai và gái đều mặc rất ít quần áo, trên người đều bẩn thỉu, có bé còn cầm mấy túi đựng thực phẩm trên tay, chắc là đang nhặt đồ ăn thừa của người khác.

Nhìn thấy cậu bé cầm mấy hộp cơm trên tay, theo sau là một cô em đang cầm nước, trên mặt bọn trẻ đều có vẻ ngạc nhiên khó tả, nhưng trong sự ngạc nhiên lại có chút đề phòng.

Hạ Hạ đi tới đặt nước xuống, lập tức có đứa trẻ chạy tới chộp lấy, cát văng tung tóe khắp nơi, Hạ Hạ vô thức lùi lại vài bước. Sau đó cô phát hiện, đứa trẻ đi cùng cô đang nhìn cô, nhìn thấy cô lui về phía sau, vẻ mặt có chút mất mát.

Nhưng chỉ hai giây, cậu bé lập tức cười toe toét với cô, rồi đưa hộp cơm trưa trên tay cho cậu bé lớn nhất.

Hai người thì thầm gì đó, cậu bé lớn sờ đầu cậu nhỏ rồi hét lớn vài tiếng, một nhóm trẻ con chạy lại, một số cầm nước, một số cầm hộp cơm, đều ngoan ngoãn nói lời cảm ơn với Hạ Hạ.

Hạ Hạ có chút xấu hổ, sắp hết giờ nghỉ trưa, cô phải về chuẩn bị đồ đạc cho buổi bán hàng từ thiện buổi chiều, nên cô mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt bọn trẻ.

Lúc quay lại, cô cảm thấy có chút xúc động, thức ăn và nước uống đơn giản như vậy mà dường như lại là báu vật vô giá trong mắt những đứa trẻ này.