Xong xuôi cũng đã hơn tám giờ, Hạ Hạ đi ra, nhìn thấy Chu Dần Khôn đang thay quần áo, may là nửa người dưới đã thay xong, Chu Hạ Hạ thấp giọng nói: "Cháu xong rồi" rồi vội vã ra ngoài.
Giống như nán lại thêm một giây nữa cũng là nguy hiểm.
A Diệu đưa quần áo đến.
Hắn đứng trong phòng khách, lúc nhìn thấy Chu Hạ Hạ từ phòng Chu Dần Khôn đi ra thì sửng sốt giây lát. Hắn lập tức nhìn về phía ghế sofa, trên đó vẫn còn dấu vết của người đã nằm qua, nhìn Hạ Hạ vừa mới rửa mặt, giờ mới hiểu.
Sau đó hắn nhìn thấy Chu Dần Khôn đi ra, A Diệu có chút chột dạ nhìn đi nơi khác.
Là do đi theo Chu Dần Khôn quá lâu, chứng kiến qua nhiều việc anh làm không có giới hạn, cho nên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng cảm thấy không có gì quá đáng. Ngay cả khi từ loạn luân được gắn với Chu Dần Khôn, A Diệu cũng không cảm thấy nó quá mâu thuẫn.
Nhưng về phương diện này, cũng không đến mức đó.
Anh Khôn muốn loại phụ nữ nào mà chả được? Từ ngoại hình đến tính cách, Chu Hạ Hạ không phải là mẫu người mà Chu Dần Khôn sẽ thích. Ngược lại, cô còn là mẫu người mà anh ghét nhất.
Ví dụ như anh Khôn thích những người phụ nữ có thân hình nóng bỏng, nhưng Chu Hạ Hạ này nhìn đã biết không được.
Ví dụ như anh Khôn thích những người có tính cách hoạt bát, trong khi Chu Hạ Hạ này lại mỏng manh và thích khóc.
Ví dụ như anh Khôn thích những người hiểu chuyện, Chu Hạ Hạ không những không biết nhìn sắc mặt mà còn dính người như keo.
...
Hơn nữa, cô còn là con gái của Chu Diệu Huy. Nó sẽ chỉ khiến anh Khôn chán ghét cô thêm mà thôi.
Nghĩ như vậy, A Diệu lại nhìn Chu Hạ Hạ, cô đang cầm cốc uống nước.
Quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đen, trong lòng A Diệu run lên: "Anh Khôn, ừm... à, cô Kiều Toa Ngang đêm qua nhìn thấy chúng ta trên du thuyền, sau đó gọi cho em hai lần để hỏi xem cô ấy có thể qua đây không."
Chu Dần Khôn bình tĩnh nhìn hắn hai giây: "Ai?"
Lúc này, một giọng nói nhỏ từ bên cạnh truyền đến: "Là nữ diễn viên Kiều Toa Ngang từng làm người mẫu à?"
Cô ấy và Jeffrey đóng vai người yêu, khi đó Hạ Hạ cảm thấy chị gái đó quá xinh đẹp nên đã đặc biệt tìm hiểu một chút, lại phát hiện ra cô ấy cũng tốt nghiệp Đại học Chulalongkorn, trở thành người mẫu vì hứng thú và nổi tiếng sau khi vô tình nhận một bộ phim. Vì thế sau khi tốt nghiệp liền dấn thân vào ngành diễn viên.
Tại sao một nữ minh tinh xinh đẹp và thông minh như vậy lại gọi cho Chu Dần Khôn?
Nghe thấy cô đột ngột cắt ngang, Chu Dần Khôn nhìn sang nói: "Sao thế, lại là thần tượng của cháu à?"
Có điều, lời nói của Chu Hạ Hạ lại khiến anh nhớ tới Kiều Toa Ngang là ai. Người phụ nữ đó dáng người cao, tính tình có chút nóng nảy nhưng lại rất giỏi làm nũng. Chẳng nhớ là làm sao mà quen biết được, người đẹp chủ động tìm anh như vậy, nếu từ chối thì sẽ rất bất lịch sự.
Chu Dần Khôn hỏi: "Sân bay còn chưa bay được à?"
A Diệu gật đầu: "Việc kiểm soát giao thông này dành cho đường bộ, đường biển và đường hàng không. Sau khi lệnh cấm này được gỡ bỏ hoàn toàn thì mới có thể bay. Nhưng sẽ không quá hai ngày."
Hai ngày không dài cũng không ngắn, thời gian thích hợp.
"Bảo cô ta qua chơi." Chu Dần Khôn nói rồi bước ra ngoài, vừa đi được hai bước thì nghe thấy có người gọi mình.
Chu Dần Khôn quay người lại.
Chu Hạ Hạ vẫn cầm chiếc cốc trong tay, háo hức nhìn anh: "Chú út, chú đi đâu vậy..."
Lời nói vừa rồi của A Diệu ý là cô vẫn chưa thể rời đi, điều đó có nghĩa là cô phải tìm cách ở lại ở bên cạnh Chu Dần Khôn.
Chu Dần Khôn chỉ biết hai ngày là đủ để trải qua một cuộc tình không nhàm chán, anh gần như quên mất rằng kẻ gây rối này cũng không thể rời đi. Cứ để Chu Hạ Hạ ở đây với việc nuôi con cho Chu Diệu Huy thì có khác gì nhau?
Người đàn ông mỉm cười nói: "Đi ăn."
Ăn.
Một lời nói tưởng chừng như bình thường nhưng thốt ra từ miệng anh lại khiến cô gái theo phản xạ dạ dày đau nhức. Nghĩ tới chuyện trước đó, Chu Hạ Hạ theo bản năng co rúm người lại: "Vậy... cháu không đi. Chú út, cháu sẽ ở lại đây. Cháu hứa sẽ không động vào đồ đạc của chú hay chạy lung tung."
Tính toán nhỏ nhặt này, muốn tiếp tục ở bên cạnh anh, nhưng lại không muốn chịu khổ, trên đời sao có thể có chuyện tốt như vậy?
Chú út làm ra vẻ người lớn: "Không ăn sao mà được? Lại đây."
Chu Hạ Hạ hối hận vì đã hỏi nhiều thêm một câu, cô đứng yên một chỗ: "Thật sự không cần, kỳ thật cháu cũng không đói."
Chu Dần Khôn thu lại nụ cười: "Chu Hạ Hạ."
Cô gái nhìn thấy liền vội vàng chạy tới, run rẩy nói: "Đây, đây."
Không ngờ, giây tiếp theo Chu Dần Khôn lại mỉm cười, xoa xoa đầu cô, cuối cùng nắm lấy vành tai cô gái nhỏ: "Cháu lần nào cũng phải nói hai lần mới nghe được, tai cháu không dùng được nữa à? Hay là bỏ nó đi nhé?"
Chu Hạ Hạ nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Cháu sẽ ngoan mà!"
*
Ba người họ đến một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông, Chu Hạ Hạ ngạc nhiên, có nhiều người đến uống trà buổi sáng như vậy sao.
Trang trí của quán trà có màu đỏ thuần, giống với cách trang trí của nhiều cửa hàng Trung Quốc ở khu phố người Hoa ở Bangkok. Ông chủ đến từ Hồng Kông, Trung Quốc, lúc lên đồ ăn thì giọng nói đặc sệt tiếng Quảng Đông, lúc sau lại nói tiếng phổ thông Hồng Kông để chào khách, lúc sau lại đứng trước cửa mạnh dạn mời chào kinh doanh bằng tiếng Thái.
Khách du lịch bị mắc kẹt do kiểm soát giao thông khiến hoạt động kinh doanh của quán trà này càng phát đạt hơn thường lệ.
Một cô phục vụ xinh đẹp trong bộ sườn xám dẫn họ đi qua đại sảnh, đại sảnh chứa hàng trăm bàn ăn, tất cả đều chật kín người. Chu Hạ Hạ thầm nghĩ, nơi này nhất định ăn rất ngon.
Khi đến phòng riêng trên tầng hai, người phục vụ đưa ra ba thực đơn. Mắt Chu Hạ Hạ lập tức sáng lên. Tối qua cô chỉ ăn một chút trái cây, bây giờ đã đói rồi, nhìn thấy hình ảnh trên thực đơn, cô vô thức liếm môi.
A Diệu biết rõ khẩu vị của Chu Dần Khôn nên đã gọi hồng trà và điểm tâm nhẹ không ngọt của Trung Quốc. Chu Dần Khôn ngồi ở chủ vị bàn tròn nhìn người nào đó xem thực đơn một lúc, rồi lại lặng lẽ nhìn anh, như đang đợi anh hỏi cô muốn ăn gì.
Nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng Chu Dần Khôn cũng không có ý định hỏi.
May mắn là, người phục vụ rất có năng lực quan sát hỏi: "Quý cô có cần gì không?"
Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu: "Tôi có thể gọi thêm một phần bánh trứng không?"
Nói xong, cô liếc nhìn người đàn ông ngồi ở ghế chính, thấy anh không nói gì, Chu Hạ Hạ quay đầu lại, ngoan ngoãn lễ phép nói với người phục vụ: "Còn có bánh bao tôm pha lê, xíu mại hấp và bánh bao xá xíu—"
Mặt Chu Hạ Hạ lập tức đỏ lên, có thể nhìn ra cô đang xấu hổ, lắc lắc đầu.
"Không có tiền mà còn gọi nhiều như vậy?"
A Diệu bình tĩnh nhìn Chu Dần Khôn, hắn chưa thấy anh Khôn keo kiệt như vậy bao giờ. Bình thường còn dám bỏ ra rất nhiều tiền mua mười quán trà cỡ này, tại sao Chu Hạ Hạ ăn một bữa cơm mà cũng so đo vậy?
Nhưng hắn lại sớm nhận ra, việc chi tiền cho những người phụ nữ khác ít nhất cũng thu lại được điều gì đó. Tiêu tiền cho Chu Hạ Hạ này hoàn toàn vô ích. Anh Khôn là một doanh nhân, cực kỳ nhạy cảm với kiểu làm ăn thua lỗ chỉ có ra mà không có vào này.
Mặc dù A Diệu cạo trọc, cánh tay kì lạ, vẻ ngoài lạnh lùng đáng sợ nhưng so với Chu Dần Khôn, hắn mới là một quý ông chân chính. Mặc dù Chu Hạ Hạ quả thực là con gái của Chu Diệu Huy, nhưng cô không liên quan gì đến việc kinh doanh của gia đình, nên không cần phải làm khó cô.
Vì vậy A Diệu gật đầu với người phục vụ. Người phục vụ bị lời nói không mặn không nhạt của Chu Dần Khôn dọa cho sợ, cũng không dám quyết định có nên thêm món ăn hay không. Cuối cùng cũng nhìn thấy lệnh chỉ thị, sau đó vội vàng cúi đầu, đọc xong thực đơn rồi nhanh chóng chạy mất dạng.