Vào cuối tuần áp chót của tháng 6, Hạ Hạ đã hoàn thành các khóa học và kỳ thi tại trại hè quốc tế.
Kỳ thi vừa kết thúc, Hạ Hạ trở về phòng gọi điện về nhà, người bắt máy là Tát Mã, giọng nói dịu dàng của bà hỏi Hạ Hạ xem cô có học tập chăm chỉ hay không, có nhớ nhà không, cô bật khóc: "Mẹ ơi, con nhớ ba và mẹ."
Nghe con gái làm nũng, bà vừa thấy đau lòng lại vừa thấy đáng yêu.
"Hạ Hạ, cuối tháng là sinh nhật ông nội, ba con vẫn chưa về, mẹ sẽ đợi ông ấy về rồi chúng ta mới đi." Tát Mã nói: "Bây giờ con đang ở Chiang Rai phải không?"
Hạ Hạ gật đầu, nói vâng.
Cuộc thi thể thao được tổ chức tại sân gôn quốc gia Santiburi ChiangRai, đây là một sân golf rất lớn được mở ra hoạt động từ năm 1992, golf là một trong những môn thi chính thức của cuộc thi thể thao trại hè quốc tế.
Sau khi kỳ thi kết thúc, trại hè sẽ được tổ chức trở về Bangkok, nhưng nơi này chỉ cách thị trấn Mae Sai nơi ông cụ Tái Bồng ở một giờ đi đường, gần hơn rất nhiều so với việc đi từ Bangkok qua.
Tát Mã không nỡ để Hạ Hạ đi tới đi lui nên hỏi: "Con có thể tự mình bắt xe đến chỗ ông được không? Nếu có thể mẹ sẽ liên lạc với giáo viên cho con."
"Được ạ, con sẽ đến chỗ ông nội ở trước chờ ba mẹ tới."
Lần này cô rời nhà đi một mình, mặc dù trải qua nguy hiểm nhưng Hạ Hạ cảm thấy dường như mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tát Mã nghe con gái nói vậy, bà mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng dặn dò thêm vài câu rồi hai mẹ con mới cúp máy, sau đó Tát Mã liên lạc với giáo viên ở trại hè, giáo viên phụ trách trại hè mua cho Hạ Hạ một vé máy bay đến Mae Sai, đồng thời giải thích chi tiết những vấn đề an toàn cần chú ý, cuối cùng là tận mắt nhìn Chu Hạ Hạ lên xe rồi mới rời đi.
Một giờ nghe có vẻ dài nhưng thực ra không dài đến thế. Hạ Hạ ở trong xe nhắm mắt một cái, khi mở mắt ra lần nữa thì cô đã đến nơi rồi.
Lúc xuống xe, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ người Thái cách đó không xa.
Anh ta giơ cao tấm biển, có tên cô viết bằng tiếng Thái, tiếng Trung, cùng một dòng chữ lớn bằng tiếng Anh để bày tỏ sự chào đón, trên mép tấm biển còn có hình vẽ nguệch ngoạc một chú cún con. Người đàn ông cũng nhìn thấy cô gái ôm hành lý, anh ta cười toe toét, làn da nâu sẫm và hàm răng trắng tương phản rõ rệt, anh ta chạy nhanh tới cầm lấy đồ trong tay Hạ Hạ.
Cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông này bao giờ, cô thận trọng lùi lại một bước, nhìn tấm biển trên tay anh ta, rồi lại nhìn anh ta.
Chàng trai cũng nhận thấy sự lo lắng của cô, ngay lập tức giải thích rằng ông cụ đã nhờ anh ta đến đón cô. Cho biết mẹ cô đã gọi điện cho ông cụ bảo là Hạ Hạ sẽ tự mình đi từ Chiang Rai đến.
Nghe giải thích mấy câu, Hạ Hạ mới yên tâm, cô lại nhìn con cún con vẽ trên tấm biển thì không khỏi bật cười, cô đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi mà.
Trở lại Mae Sai, nơi này gần giống với hình ảnh mơ hồ trong ký ức của cô.
Tái Bồng là mãi sau này mới tới đây định cư, Hạ Hạ chỉ đến đây hai ba lần khi cô còn nhỏ. Trước đây, ba rất hay đến đây nhưng thường đến một mình, hiếm khi đưa mẹ và cô đi cùng, ký ức về ông nội cũng có chút mơ hồ, nhưng hàng năm vào ngày sinh nhật của ông nội, cô và ông nội đều nói chuyện qua điện thoại.
Trong ấn tượng của Hạ Hạ, ông nội cô không đáng sợ như người khác nói, ông luôn mỉm cười khi nói chuyện với cô.
Là thị trấn nhỏ nhất ở miền bắc Thái Lan, Mae Sai không lớn, tổng cộng chỉ có một con đường được đặt tên dẫn đến cây cầu biên giới. Hầu hết các cửa hàng, quầy hàng trong thị trấn đều hướng ra sông và sát đường chính, phân bố ở hai bên. Sự tấp nập này càng khiến con đường trông nhỏ hơn.
Mặc dù là một thị trấn nhỏ và kín đáo nhưng nó lại chiếm một vị trí địa lý rất đặc biệt.
Cầu biên giới cũng được ví như cửa ngõ cực Bắc của Thái Lan, dưới cầu là phụ lưu của sông Me Kong, bắc qua sông từ Myanmar và Lào, trở thành nơi duy nhất của Thái Lan và Myanmar đi được vào Tam giác vàng.
Trên đường đi, Hạ Hạ có thể nhìn thấy người và xe ra vào chợ đầu mối ở cảng Mae Sai, cô cũng có thể nhìn thấy từ xa quân đội Thái Lan đang tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt các phương tiện đến từ Myanmar.
Cô cũng đã nhìn thấy những cảnh tượng này khi cô còn nhỏ.
Tuy nhiên, cô không giám cắt ngang câu chuyện thiến loắng của chàng trai bên cạnh, người đàn ông này tự giới thiệu, anh ta làm việc bán thời gian bên cạnh ông nội và tên là Mai Kim. Cả tiếng Thái và tiếng Trung đều nói rất chuẩn. Hạ Hạ nhìn dáng người gầy gò của anh ta, trông cũng không lớn lắm, thoạt nhìn cũng không giống...
"Đây rồi!"
Mai Kim chỉ về phía trước: "Ông cụ còn đang bận."
Hạ Hạ nhìn sang, thấy một sạp hàng ven đường, trời nóng bức, bếp lò đặt ngay bên kia đường, nằm gần bờ sông, ở đó bày rất nhiều bàn ghế nhỏ, xung quanh bếp lửa còn có rất nhiều người, có cả đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ. Tiểu Hạ lại gần, lúc này mới thấy rõ đó là quầy bán cá nướng.
Người đang nướng cá là một ông cụ khoảng ngoài sáu mươi, mặc một chiếc áo trắng ngắn tay sạch sẽ, trên tay còn cầm một chiếc quạt lá hương bồ kiểu xưa, có bảy tám miếng cá nướng trên đó.
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái mở to, hiển nhiên cô không ngờ rằng Tái Bồng - một trong những trùm ma túy hàng đầu ở Tam giác vàng, thế mà lại đang ngồi bên lề đường bán cá nướng.
Hơn nữa, cách nướng cá nhìn còn rất chuyên nghiệp, một tay quạt than, một tay rải các nguyên liệu rồi lật cá, cuối cùng lấy từng con ra đĩa, làm chỉ trong một lần là xong, thời gian còn lại còn không quên trò chuyện cùng thực khách.
Đúng như suy nghĩ của Hạ Hạ, chàng trai trẻ Mai Kim lúc nãy đến đón cô, anh ta quả thực không phải là một tên côn đồ của băng đảng nào cả, cũng chỉ đơn giản là một người làm việc tại quán cá nướng của Tái Bồng.
Vừa nhìn thấy vài con cá nướng được đưa ra, Mai Kim đặt hành lý của Hạ Hạ xuống đất, chạy tới rửa tay trước vòi nước, sau đó quen thuộc đưa đĩa cho ông cụ, rồi bưng món cá nướng ra cho khách.
Sau khi đã lên hết món trên bàn thì người chế biến mới có thể nghỉ ngơi.
Ông kéo chiếc khăn trắng trên vai lên lau mồ hôi, Hạ Hạ thấy mu bàn tay lau mồ hôi của ông nhăn nheo, mạch máu nổi đầy lên. Cô bước tới ngoan ngoãn gọi: "Ông nội."
Tái Bồng nhìn thoáng qua đã nhận ra cô cháu gái của mình, vừa rồi ông bận đến nỗi không nhận ra rằng Mai Kim đã quay lại. Nhìn thấy cô gái sạch sẽ đứng đó gọi ông nội, Tái Bồng vẻ mặt vui vẻ, tay cầm quạt cũng vẫy tay chào Hạ Hạ: "Nào, lại đây!"
Hạ Hạ ngoan ngoãn bước tới, Tái Bồng giơ tay ra so, lời nói còn cường điệu lên: "Ô, sao lại cao như vậy? Trước đây cháu còn nhỏ xíu như vầy."
Vừa nói, ông vừa lấy thứ gì đó từ trong túi ra, nheo mắt nhìn rồi nói: "Tiểu Hạ, nhìn xem có phải không?"
Hạ Hạ nhìn thấy là một bức ảnh cũ có hơi mờ, trong đó là hình ảnh mẹ cô đang bế cô, lúc đó cô chỉ mới bốn năm tuổi. Bức ảnh thành ra như này chắc là đã được lấy ra xem nhiều lần.