Chu Hạ Hạ cảm nhận được ánh mắt nào đó đang nhìn mình, cô quay đầu lại, thấy Chu Dần Khôn không nói gì, dường như chỉ là vô tình nhìn sang đây, cô nghĩ một chút rồi chủ động nói: "Chú út?"
Một tay Chu Dần Khôn gõ lên tay vịn, tay kia lại loay hoay với chiếc điện thoại: "Nói."
Hạ Hạ đứng dậy đi tới, ngồi xổm bên cạnh chiếc ghế thư giãn: "Ngày mốt là sinh nhật của ông nội, cháu muốn gọi điện cho ba mẹ hỏi xem khi nào họ sẽ đến."
Dừng một chút, cô hỏi tiếp: "Có được không ạ?"
Lần trước anh nổi giận chỉ vì một cuộc điện thoại, cho nên ở trước mặt anh mà lại tự ý gọi cho ba khiến cô có chút sợ.
Người đàn ông ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của sữa, anh nghiêng đầu nhìn. Chu Hạ Hạ ngồi xổm bên cạnh tay anh, trông mong nhìn anh. Nhìn thế này, có vẻ thuận mắt hơn trước một chút. Chu Dần Khôn tâm tình vui vẻ nói: "Ừ."
Chỉ một chữ như vậy, trên mặt Chu Hạ Hạ đã tràn đầy vui mừng, nịnh nọt rót thêm một ly Coca đá cho anh, sau đó thì lon ton cầm điện thoại di động trở về phòng.
Cô vừa rời đi, điện thoại của Chu Dần Khôn liền vang lên.
Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng cuộc gọi này cũng đã đến.
Anh nhấc máy: "Thế nào?"
Bên kia vang lên giọng nói của A Diệu: "Anh Khôn, kiểm chứng ở Singapore bên này so với ở Thái Lan cũng không làm anh thất vọng. Ngô Bang Kỳ có tình nhân là giám đốc của Hội từ thiện ở Thái Lan, tài khoản ngân hàng mà cô ta quản lý là tài khoản của hội đồng nên không tìm thấy vấn đề gì trong tài khoản. Nhưng nếu tiếp tục kiểm tra sâu hơn, chắc sẽ đào ra được vấn đề."
Chu Dần Khôn giễu cợt nói: "Đi vòng một vòng lớn rồi cuối cùng mới chảy về tài khoản ở nước ngoài của hai anh em Ngô Bang Kỳ?"
"Đúng vậy. Công ty hóa chất thuộc quyền sở hữu của Ngô Bang Trực và Ngô Bang Kỳ đã được bán cho Hội đồng từ thiện. Hội đồng đặt cho nó cái tên là dự án từ thiện, cuối cùng thì số tiền mua bán trực tiếp được chuyển thẳng vào tài khoản. Nhưng mà nhà máy hóa chất vẫn tiếp tục hoạt động, số tiền kiếm được cũng đều thuộc về anh em nhà họ Ngô."
"Bao nhiêu."
A Diệu trả lời: "Bắt đầu từ năm trước, mỗi năm sẽ không dưới 300 triệu đô la Mỹ, và sẽ còn nhiều hơn nữa trong tương lai."
*300 triệu đô la Mỹ: 7.318.500.000.000 VĐN
Quả nhiên là tài chính dồi dào nên mới dám chi số tiền lớn như vậy, còn đòi hợp tác quanh năm. Tâm tình Chu Dần Khôn tốt hơn: "Hắn dự định đi đâu?"
"Colombia."
Chu Dần Khôn nhướng mày: "Quả nhiên."
Cộng hòa Colombia là một quốc gia trên đất liền và trên biển nằm ở phía bắc Nam Mỹ, giáp Venezuela và Brazil ở phía đông, giáp Ecuador và Peru ở phía nam, giáp Thái Bình Dương ở phía tây, Panama ở phía tây bắc và Biển Caribe ở phía bắc. Có thể nói, địa hình mở rộng về mọi hướng khiến nơi đây trở thành trạm trung chuyển tốt nhất cho hoạt động vận chuyển buôn lậu.
Quan trọng hơn, đây là thiên đường của cocaine*.
*Cocaine: thuốc phiện trắng, còn gọi là coke, thuộc loại chất kích thích mạnh. Tác dụng là tạo cảm giác hưng phấn, kích động. Cocaine là một loại ma túy bất hợp pháp được sử dụng phổ biến thứ hai tại Mỹ sau cần sa. Trên thế giới, Mỹ có tỷ lệ lạm dụng cocaine cao nhất, tiếp theo là New Zealand, Mexico, Colombia.
"Đủ liều lĩnh đấy, ông ta muốn tập hợp hàng hóa từ Nam Mỹ và Châu Á lại, vận chuyển từ Colombia bán sang Mỹ và Châu Âu thông qua Venezuela và Caribe."
A Diệu không hiểu lắm, chỉ trả lời một cách mơ hồ nói: "Chắc là vậy."
Chu Dần Khôn mỉm cười. Cảm thấy hành vi tự đi đến chỗ chết này của Ngô Bang Kỳ không còn cứu được nữa.
Ở Colombia có một hoàng đế ngầm tên là Esco. Vào những năm 1990, người này đã kiểm soát hơn 80% số cocaine được bán ở Colombia sang Mỹ. Mặc dù lão già Esco đã chết cách đây 8 năm, nhưng hiện tại nắm giữ thị trường là đứa con hoang nhỏ Esco của ông ta, người này thậm chí còn tàn nhẫn hơn so cha mình, Ngô Băng Kỳ đương nhiên không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng... Ngô Bang Kỳ có chết hay không thì có liên quan gì đến anh? Thứ anh quan tâm là chỉ cần cử người theo dõi Ngô Bang Kỳ, anh sẽ không phải lo lắng về việc mở rộng con đường ở Châu Âu và Mỹ. Lúc đó Ngô Bang Kỳ chết còn đỡ phiền phức hơn.
"Được rồi, quay về đi." Chu Dần Khôn nói xong cúp điện thoại.
Sau đó nhìn thời gian, lúc này Tái Bồng đã sắp ngủ trưa dậy.
Vừa bước vào tới cửa đã thấy ông cụ đang bày bàn cờ bằng cờ Trung Hoa chính tông.
"Ba." Chu Dần Khôn đi vào: "Con có chuyện muốn nói với ba."
Thấy là anh, Tái Bồng vẫy vẫy tay: "Ba đang định gọi cậu đây, lại đây chơi vài ván."
Chu Dần Khôn đi tới ngồi xuống, lúc này trong phòng cũng không có mát mẻ như bên ngoài.
"Bật điều hòa được không?"
Tái Bồng tặc lưỡi, quay người lấy chiếc quạt hương bồ, bật quạt điện cho nó thổi vào người con trai: "Được chưa? Đừng có nhiều tật xấu như vậy."
Chu Dần Khôn không thèm tranh cãi, Tái Bồng ngồi đối diện anh, anh đi nước cờ đầu tiên, bắt đầu với cú đánh phía trước và tấn công con tốt ở phía đối diện. Chu Dần Khôn thực hiện bước tiếp theo, nhảy ngựa và tấn công bằng con pháo.
Cùng lúc đó anh nói thêm: "Ba, Ngô Bang Kỳ của sở cảnh sát muốn Ice và số 4*."
*Ice: ám chỉ methamphetamine có nghĩa là ma túy đá, nó có nhiều tên lắm (Ice, meth, crystal meth, shabu, crystal, glass, shard, p)
Số 4 là ám chỉ heroin (bạch phiến), thêm một tên mỹ miều hơn cho mấy cưng hiểu (nàng tiên trắng).
Tái Bồng nghe xong cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nước đi tiếp theo là phi tướng.
"Chuyện này cứ nói cho anh cả của cậu."
Chu Dần Khôn biết trước sau cũng nhận được câu nói như này, liền đi theo Tái Bồng tiến thêm một bước. Đánh con tốt, không thay đổi nước đi của ván cờ nhiều lắm.
"Việc này cần phải có sự đồng ý của ngài trước, Ngô Bang Kỳ muốn một số hàng lớn, hắn còn muốn hợp tác quanh năm."
"Một số hàng lớn?" Tái Bồng không cho là đúng, thản nhiên nói: "Lớn bao nhiêu?"
"Cộng hai thứ này lại, ít nhất mỗi năm cũng phải 700kg."
Nghe vậy, Tái Bồng ngước mắt lên.
Một đôi mắt giống như có mây mù lóe lên: "Hắn chỉ là Phó cục trưởng, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Hắn dùng công quỹ từ quỹ từ thiện, nhưng sổ sách sạch sẽ, tiền đều ở tài khoản nước ngoài. Đã điều tra rồi, không tra ra gì cả. Nghĩa là, có lẽ đã có ai đó nắm được điểm yếu, chỉ cần ông ta xuống đài liền trốn ra nước ngoài, hàng hóa sẽ không bán ở địa bàn của chúng ta."
Tái Bồng lại cúi đầu, đi nước cờ khác. Im lặng hai giây, ông thúc giục: "Đến lượt cậu."
Chu Dần Khôn kiên nhẫn ra thêm một bước, anh đi quân xe.
"Đã hỏi dự định bán nó ở đâu chưa?"
"Người thì đến Colombia còn hàng sẽ đến Mỹ."
Tái Bồng gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "Thằng nhóc hay đi cạnh cậu lần này không đi theo chính là để làm những việc này phải không?"
Chu Dần Khôn không có gì phải giấu giếm: "Đúng vậy."
"Colombia bên kia...có một thằng nhóc của Esco để lại. Ngô Bang Kỳ không có vũ khí không thể ra ngoài sáng. Hắn dám đi nhưng lại không điều tra người đang đứng đằng sau à? Dù hắn có ngu ngốc đến đâu cũng đến mức tự đi nộp mạng vào chỗ chết như vậy."
Vừa nói xong con pháo trong tay Tái Bồng đã ăn luôn con tốt của Chu Dần Khôn ở phía đối diện. Hai lần phi tướng trước đó khiến con ngựa của Chu Dần Khôn không thể đánh trả được con pháo của Tái Bồng.
Ván cờ rơi vào thế bị động.
Có điều, tâm trí Chu Dần Khôn không đặt vào việc chơi cờ, cũng không buồn bực vì bị ăn mất một con mà vẫn bình thường như cũ: "Việc này có thể từ từ điều tra, không làm chậm trễ giao dịch đầu tiên."
Nói xong, anh ngước mặt lên, ánh mắt nhìn về phía Tái Bồng, gọi: "Ba".
"Ừ, cũng đúng." Tái Bồng ngắt lời: "Vậy chuyện này giao cho anh cả của cậu đi, nó dù sao cũng quen thuộc với Nam Mỹ."
Quân cờ của Chu Dần Khôn vừa cầm lên lại rơi về chỗ cũ.
"Dựa vào cái gì?"
Tái Bồng thong thả suy nghĩ một lúc rồi giơ tay chuẩn bị ăn "xe" của anh.
"Cậu là cầu nối đương nhiên cũng sẽ nhận được một phần lợi ích."
"Việc kinh doanh này là của con." Chu Dần Khôn giữ chặt tay cầm quân cờ mà Tái Bồng đang muốn hạ xuống.
Tái Bồng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh: "Cậu nói thử, việc làm ăn này quan trọng nhất là gì?"
Không cần Tái Bồng nhắc nhở anh cũng biết, sẽ không bao giờ thiếu người mua thuốc, mà là thiếu nguồn cung cấp hàng hóa chất lượng cao. Nếu không, Ngô Bang Kỳ cũng sẽ không bỏ gần tìm xa, vứt bỏ nguồn hàng ở Nam Mỹ, hắn tìm Chu Dần Khôn, chính là nhắm đến nguồn hàng trong tay Tái Bồng.
"Vậy Khôn, cái gì là của cậu? Nguồn cung cấp hàng, hay là thị trường."
Tái Bồng dùng chiếc quạt hương bồ gõ nhẹ vào mu bàn tay của Chu Dần Khôn, bàn tay đại nghịch bất đạo cứ giữ mãi lấy tay cha mình.
"Lần sau không cần hỏi nữa."
Nói xong, Tái Bồng vẫn ăn quân cờ của Chu Dần Khôn.