Lúc Hạ Hạ thật sự tỉnh lại thì trời đã tối, trong khoảng thời gian này cô lúc tỉnh lúc mơ, cơn sốt cứ lên cao rồi lại hạ xuống, Tát Mã ngồi cạnh không dám rời đi nửa bước.
Trong phòng có mùi thức ăn, đôi mắt cô khó khăn mở ra, gọi một tiếng "Mẹ..."
Lời còn chưa nói xong đã có người đáp lại.
Tát Mã bưng nước ấm tới, Hạ Hạ được bà đỡ ngồi dậy, cổ họng khô khốc được nước ấm rót qua, cô ngơ ngác nhìn đôi chân sạch sẽ lộ ra từ trong chăn.
Cổ họng vừa khô vừa đau, vừa nghẹt mũi lại vừa mệt, đây đều là những triệu chứng của bệnh cảm. Có lẽ là do đêm qua cô đổ nhiều mồ hôi.
Tuy nhiên, cơ thể cô không còn nhớp nháp khó chịu như lúc mới thức dậy vào buổi sáng nữa, mẹ cô đã giúp cô lau hết chỗ bẩn trên người, bà còn giúp cô mặc lại quần áo sạch sẽ rộng rãi. Hạ Hạ nhìn thấy chiếc váy trắng tinh được đặt ngay ngắn ở cuối giường.
Khi tham dự đám tang, nên mặc quần áo màu đen hoặc thuần trắng.
Nước mắt cô tuôn rơi, cô cầm chiếc cốc và bắt đầu khóc nấc lên.
Tát Mã đau lòng sờ đầu Hạ Hạ: "Hạ Hạ ngoan, ông nội nhìn thấy con như vậy sẽ rất đau lòng. Đám tang của ông nội đang được chuẩn bị, nhưng ba nói con cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, đừng đi ra đó tham dự. Ý tốt và lòng hiếu thảo của con ông nội đều hiểu được."
"Vậy sao được..." Hạ Hạ nghẹn ngào ngước mặt lên: "Tại sao không cho con tham dự?"
Tát Mã lau nước mắt: "Ông nội qua đời, sẽ có rất nhiều người lớn đến, mọi người cũng sẽ nói một số chuyện mà con không thích hợp nghe. Cho nên con nghe lời ba mẹ có được không?"
Ba cô không cho cô tham dự có lẽ là nguyên nhân giống như trước đây ông từng nói với cô - trẻ con thì không nên xen vào việc của người lớn.
Mà đám tang của ông nội thì chỉ có mặt của người lớn, vì vậy nên cô không thích hợp để tham gia.
Thấy Hạ Hạ im lặng gật đầu, Tát Mã ôm cô nói: "Mẹ làm mì hải sản cho con, thức dậy rồi thì ăn một chút đi. Mẹ sẽ đi làm món mà ba con thích, ba đã không ăn gì từ sáng rồi, mẹ thật sự không yên tâm. Bé con, ăn xong rồi nghỉ ngơi đi nhé. Mẹ sẽ quay lại với con sau."
Nghe thấy ba cô đã cả ngày nay chưa ăn gì thì Chu Hạ Hạ gật đầu nói: "Mẹ, mẹ đi đi."
Tát Mã đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Hạ. Cô bước xuống giường, xỏ dép vào rồi đi đến bàn, trước mặt là món mì hải sản mà Tát Mã làm cho cô. Tiếng khóc vốn bị kìm nén dần dần trở nên to hơn, nước mắt cứ thế rơi vào bát mì.
Ngày đầu tiên cô đến Mae Sai cô cũng đã ăn mì, lúc đó ông nội vì nấu cà ri bò cho cô mà người đầm đìa mồ hôi, cô thấy ngon nên đã ăn hết cả đĩa, khi đó quạt chỉ thổi cho một mình cô, ông nội còn lo cô bị nóng nên còn quạt thêm cho cô.
Thế mà ông nội đã qua đời vào tối qua. Cô sẽ không còn được ăn những món ăn mà ông tự tay nấu nữa, sẽ không còn có ai như ông nội, dù cô có làm gì thì cũng khen ngợi cô vô điều kiện. Bữa tối hôm qua thế mà lại là bữa ăn cuối cùng của cô với ông nội, còn nhớ đêm qua, cô đã quên chúc ông nội ngủ ngon.
Hô hấp của cô gái nghẹn lại.
Tối qua lúc ba cô về phòng cũng đã rất muộn, ba cùng ông nội trò chuyện rất vui vẻ, ông thậm chí còn kêu mẹ cô cứ ngủ trước đi. Lúc cô trở về phòng vẫn chưa thấy buồn ngủ, nhưng vừa chạm vào gối đã ngủ ngay, tuy nhiên mới ngủ được một lát đã muốn đi vệ sinh.
Sau đó, khi cô ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn thấy Chu Dần Khôn.
Lúc đó cô còn thấy anh cười rất dị.
Loại sợ hãi không thể giải thích được đó có lẽ là cái gọi là trực giác, nó được hình thành trong vô thức - cứ mỗi khi anh cười như vậy, nhất định lại có chuyện khủng khiếp xảy ra.
Và... sáng nay cô nhận được tin ông nội đã qua đời.
Hơi thở của cô lúc này trở nên dồn dập khó chịu, vậy giữa chuyện này có mối liên quan nào không? Nhưng mà cô chỉ nhìn thấy một mình anh vào đêm qua.
Vì lý do nào đó, lòng bàn tay Hạ Hạ đổ đầm đìa mồ hôi, trong lòng cô dâng lên một nỗi nghi ngờ đáng sợ.
Chu Dần Khôn đêm qua lại làm ra chuyện đáng sợ nào đó, có lẽ chuyện đáng sợ này có liên quan đến cái chết của ông nội.
Có lẽ... trong đầu lại nảy ra một số ý nghĩ đáng sợ hơn, chân cô gái mềm nhũn ra suýt nữa thì ngã xuống, cô cố gắng nắm lấy mép bàn để chống đỡ cơ thể.
Không thể nào, ông nội rõ ràng là ba ruột của chú.
Cô nhắm mắt lại, buộc bản thân phải ngừng suy nghĩ lung tung. Nhưng những cảnh tượng đáng sợ cứ liên tiếp hiện lên trước mắt cô, Chu Dần Khôn từng chĩa súng vào ba cô, từng bóp cổ cô đòi ném cô xuống khỏi Tháp Sathorn. Người thân và tình nghĩa đối với anh dường như không quan trọng chút nào.
Vậy chẳng lẽ anh và ông nội đã xảy ra tranh chấp? Đây là điều cô sớm đã lo lắng từ lâu.
Nhất thời có nhiều dòng suy nghĩ khác nhau lần lượt xuất hiện trong đầu cô, nhưng cuối cùng thì sự nghi ngờ lại chiếm ưu thế.
Đau khổ hay tiếc nuối cũng được nhưng Hạ Hạ lại không muốn tin rằng ông nội cô đã đột ngột qua đời như thế này. Điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là kể cho ba nghe tất cả những gì cô thấy và nghi ngờ.
Nhưng sau hàng ngàn suy nghĩ, ngay cả cô cũng cảm thấy vô lý. Nực cười, sao cô lại có thể nghĩ như vậy, nói cho ba những điều này, không phải ông cũng sẽ thấy buồn cười sao.
Cô không nhận ra rằng cơ thể mình đang khẽ run lên, cũng không quan tâm đến việc bản thân đã bình tĩnh lại hay chưa, cô quay người đi về phía cửa. Mẹ nói mẹ sẽ giúp ba làm đồ ăn nên chắc mọi người đều đang ở trong cửa hàng của ông nội, chỉ cách đây vài bước chân thôi.
Nghĩ như vậy, cô bước tới cửa mở ra, mùi khói thuốc đột nhiên phả vào mặt cô.
Bóng đêm bao trùm, người đàn ông mặc còn áo sơ mi đen, cởi vài cúc trên cổ, dáng người cao lớn, cường tráng, người nọ vừa bước lên bậc thang cuối cùng, đang cúi đầu nghiền nát tàn thuốc.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tàn thuốc đã được dập tắt, anh ngước mặt lên.
Nhìn cô gái cứng đờ tại chỗ quên cả thở, Chu Dần Khôn mỉm cười: "Đi đâu vậy?"
Anh lại mỉm cười, giống hệt như đêm qua.
Hạ Hạ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, tựa như mối quan hệ hòa hợp mấy ngày trước chưa từng xảy ra, giờ phút này cô chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Cô mở miệng định gọi ba, nhưng tiếc là đã muộn, cô chưa kịp gọi thì bàn tay của người đàn ông đã bịt miệng và mũi cô lại, anh dễ dàng ôm lấy cả người cô vào lòng.
Cánh cửa bị anh đóng lại chỉ bằng một tay.
Phòng cô có mùi rất thơm, ngoài mùi thức ăn còn có mùi kem đặc trưng của Chu Hạ Hạ.
Cơ thể mềm mại run rẩy của cô bị ép vào bức tường cứng rắn sau lưng, Hạ Hạ bị kẹt giữa góc giường và vách tường, trong phòng lại chỉ có hai người bọn họ, cô sợ hãi nhìn người đàn ông, nước mắt theo khuôn mặt rơi vào lòng bàn tay anh.
Chu Dần Khôn hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: "Sao bé con lại sợ hãi như vậy? Dạo này chúng ta không phải rất tốt sao?"
Chu Hạ Hạ lắc đầu, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ.
"Lắc đầu là có ý gì, không sợ sao, hay là cháu cảm thấy chúng ta không hợp nhau?"
Hỏi xong, anh không cho cô cơ hội trả lời, một tay bịt miệng cô lại, tay kia xoa tóc cô như vò đầu con cún trước đây anh nuôi.
"Tôi tò mò một chuyện nên tới hỏi cháu." Chu Dần Khôn tiến lại gần, gần như là dán sát vào người cô: "Tối qua cháu có gặp ai không?"
Mấy chữ như một chiếc búa nặng nề này đánh vào Chu Hạ Hạ.
Trong lòng cô run lên, cô lập tức lắc đầu, ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt rất chân thành.
Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn cô. Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay che miệng và mũi cô không dấu vết bắt đầu dùng sức.
Cảm giác ngột ngạt dần dần ập đến, Chu Hạ Hạ sợ hãi vùng vẫy, cô đặt hai tay chống lên lồng ngực người đàn ông, cố đẩy anh ra, nhưng anh vẫn bất động như thể không cảm nhận được, thờ ơ nhìn mặt cô chuyển từ đỏ sang xanh, Hạ Hạ đau đơn cầu xin, hai tay lại nắm lấy tay người đàn ông, cố gắng tách ngon tay anh ra.
Chỉ là bàn tay càng ngày càng siết chặt, cảm giác choáng váng, ngạt thở càng ngày càng nặng nề. Hạ Hạ không còn nhìn rõ được người trước mặt nữa, đầu óc cô trống rỗng, đột nhiên cô dùng hết sức quay đầu qua, thế mà kì lạ là làm cho giữa tay người đàn ông và mặt cô tạo ra một khoảng trống. Chu Hạ Hạ không suy nghĩ mà mở miệng cắn.
Giây tiếp theo, quai hàm cô đau nhói, mặt cô bị bàn tay che miệng và mũi kia bóp chặt, miệng cô còn hơi hé mở, người đàn ông có thể nhìn thấy hàm răng trắng và cái lưỡi hồng hồng bên trong.
"Không chỉ nói dối mà còn muốn cắn người sao?" Ngón tay cái của anh chạm vào môi dưới của cô, mạnh tay một chút đã để lộ ra hàm răng ngay ngắn bên trong.
"Không, không phải..." Giọng Hạ Hạ khàn khàn, cơ thể cô dán chặt vào tường, cố gắng tránh đi hơi thở nóng bỏng của anh.
"Vậy bé con, cháu có thể nói sự thật không? Nếu như cháu nói dối, có một chữ không thành thật, chú sẽ bẻ một cái răng của cháu."
Công bằng mà nói thì cả cơ thể của anh che khuất hoàn toàn tầm nhìn của cô, Hạ Hạ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong có ai đó sẽ đi ngang qua và đến cứu cô.
"Ngoan nào, tốt nhất là cháu đừng có mong có người tới cứu."
Chu Dần Khôn buông mặt Hạ Hạ ra, lau nước mắt cho cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô.
"Mặc kệ là ai đến, chỉ cần bọn họ phát hiện bí mật của chúng ta, vậy cũng chỉ có thể đi cùng với ông nội của cháu."