Tang lễ của Tái Bồng diễn ra tại làng Mae Salong nằm sâu trong núi, đây mới là trại căn cứ thực sự của Tái Bồng ở Mae Sai.
Ngôi làng lớn này tập hợp cả quân đội vũ trang và nông dân trồng lương thực, dưa và trái cây, từ quân đội vũ trang đến nông dân đều là người Trung Quốc. Phần lớn nông dân sống ở lưng chừng núi, lúc này đều rúc trong nhà không dám ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng ô tô chạy lên núi.
Rất nhiều người đến dự đám tang của Tái Bồng, những tên trùm băng đảng từng lộ mặt hoặc chưa, những người này đến từ các nước châu Á và một vài người là bạn cũ của ông cụ, họ nhận được tin thì liền chạy đến trong đêm.
Làng Mae Salong vốn yên tĩnh bao năm, nay lại trở nên ồn ào và sôi động.
Một trong những nhà kho lớn trên đỉnh núi ban đầu được dùng để chứa đạn dược nay được dùng để tổ chức tang lễ. Thứ đầu tiên nhìn thấy khi từ dưới chân núi đi lên là di ảnh của Tái Bồng, phía dưới di ảnh còn có các lư hương ba chân làm bằng đá, rượu hoa quả, vàng thỏi dùng để cúng tế, bên dưới là hoa cúc trắng bao quanh.
Chu Dần Khôn và Chu Diệu Huy mỗi người đứng một bên, những người đến dự đám tang trước tiên cúi lạy di hài ở giữa nhà tang lễ, sau đó dâng hương và kính hoa tỏ lòng thành kính, cuối cùng đặt hoa cúc trắng lên trên di hài đã phủ vải trắng.
Thác Sa đến từ Bangkok, là người đến cuối cùng. Hai tay ông cầm một hũ tro cốt chạm khắc hình rồng bằng gỗ mun đưa nó cho Chu Diệu Huy. Tuy gấp gáp làm xong trong đêm nhưng tay nghề lại rất tinh xảo, đáy hộp có khắc dòng chữ Trung Quốc "Hóa hạc đông quy, chân tính vĩnh tại*".
*Hóa hạc đông quy, chân tính vĩnh tại (hóa thành hạc quay về hướng đông, bản chất thật sẽ tồn tại mãi): người mất sẽ trở về cội nguồn, nhưng bản chất thật thì còn mãi.
Chu Diệu Huy sờ được bát tự này, hai mắt đỏ lên: "Cảm ơn."
Sau đó tiến lên đặt hũ tro cốt đã chuẩn bị, Thác Sa đứng trước di hài của Tái Bồng hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì bước ra ngoài.
Bước tiếp theo là đưa linh cữu đi tuẫn táng, nổ mười phát súng rồi đưa di hài lên xe hỏa táng.
Mười hai giờ trưa, tang lễ bắt đầu.
Có tổng cộng bốn mươi hai chiếc bàn tròn, những người thân thiết nhất trong suốt cuộc đời của Tái Bồng đều ngồi ở bàn chính. Chu Diệu Huy, Chu Dần Khôn, Mạt Thiện - người quản lý việc trồng cây thuốc phiện cho Tái Bồng, Tra Sai - vị tướng vũ trang cố thủ ở Mae Salong, Hàn Kim Văn, người phụ trách hàng chục nghìn đơn hàng phân phối, đồng thời cũng là người vận chuyển ngọc bích, gỗ đến bến cảng và đảm nhận các hoạt động kinh doanh khác cho Tái Bồng.
Với tư cách là con trai cả và là người kế vị được Tái Bồng chọn, Chu Diệu Huy đứng lên nâng ly, giọng điệu bình tĩnh trầm ổn: "Sự việc xảy ra đột ngột, mọi người đều đến đây tiễn ba tôi một đoạn đường cuối cùng, tôi và A Khôn đều rất cảm kích. Mà các vị đều là những người đã đi theo ba tôi từ khi ông chỉ có hai bàn tay trắng, gắn bó đến hàng chục năm qua. Cũng mong các chú sau này sẽ chiếu cố nhiều hơn."
Nói xong, ông uống cạn ly rượu trên tay.
Mọi người đều hướng đến bàn chính nâng ly.
Người đầu tiên trả lời là Mạt Thiện, hắn rót thêm một ly rượu nữa rồi nhìn Chu Diệu Huy: "A Huy, lời này của cậu là khách sáo rồi. Anh Tái Bồng mấy năm nay có thể sống vô tư như vậy đều là nhờ công lao của cậu. Người trẻ các cậu quản lý tốt việc làm ăn thì mấy ông già như chúng ta mới có thể sống một cuộc sống thoải mái. Chúng tôi sau này còn phải dựa vào cậu, còn hi vọng cậu chiếu cố chúng tôi, để mấy lão già ở đây còn kiếm được chút tiền dưỡng già. Nào, để tôi kính cậu một ly."
"Cũng cảm ơn chú Mạt Thiện đã tín nhiệm tôi."
Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn hai người vừa uống đưa đẩy qua lại. Anh châm một điếu thuốc nhìn người bên kia.
Ngồi đối diện anh là Hàn Kim Văn, người phụ trách phân phối ma túy cho Tái Bồng, người đàn ông này thông minh lại khéo léo, lúc mười tuổi đã làm việc dưới quyền Tái Bồng, Tái Bồng thấy ông ta cơ thể tốt, cho nên đã gửi ông ta đến lực lượng vũ trang. Ông ta quả thực rất xuất sắc, nhưng lại xui xẻo, năm mười tám tuổi, tay phải của ông ta bị nổ nát trong một trận hoả hoạn.
Sau đó, Tái Bồng giao cho ông ta phụ trách phát triển đội vận chuyển hàng hóa, từ buôn bán bí mật đến vận chuyển nhiều chặng, ông ta dần dần đã thiết lập được một mạng lưới buôn bán dày đặc và hùng mạnh.
Thấy Chu Dần Khôn nhìn sang, Hàn Kim Văn ho nhẹ một tiếng, dùng tay trái cầm ly rượu lên: "Chú Mạt Thiện nói phải. Nhưng A Huy à, doanh số bán hàng của chúng ta mấy năm nay giảm sút, anh em phía dưới hiển nhiên là kiếm ít hơn những năm trước. Hôm nay mượn danh tiếng của ông cụ, tôi cũng muốn hỏi cậu một câu, liệu chuyện kinh doanh này về sau vẫn tiếp tục như vậy sao?"
Nghe vậy, tiệc tang vốn còn đang náo nhiệt dần dần yên tĩnh lại.
Trong lòng Chu Diệu Huy biết rõ, nguyên nhân khiến những người này có thể đến nhanh như vậy lại còn không thiếu một người không chỉ là vì bọn họ muốn tiễn Tái Bồng đi lần cuối, mà nguyên nhân lớn hơn là vì họ muốn nhìn thấy miếng thịt to béo trong tay Tái Bồng có thể xé ra được cho họ một miếng mỡ hay không.
Nghe Hàn Kim Văn nói xong, vẻ mặt Chu Diệu Huy vẫn không thay đổi: "Đây là quy tắc do ông cụ đặt ra, ông ấy vừa đi lại thay đổi thì thật quá bất kính."
"A Huy." Một người đàn ông mập mạp ở bàn bên cạnh cũng bưng ly rượu cười nói: "Chúng tôi nhìn cậu lớn lên, biết cậu là người hiếu thảo, nghe lời ông cụ nhất, chúng tôi cũng rất quý mến cái tính các này của cậu. Nhưng mà cũng không thể vì lòng hiếu thảo của cậu mà không cho chúng tôi kiếm tiền chứ, cậu thấy có phải không? Cậu là người kế vị được ông cụ chỉ định, bây giờ ông cụ đã không còn, người nắm quyền điều hành chính là bản thân cậu. Hàng năm bán bao nhiêu hàng, còn không phải là chỉ cần một câu của cậu thôi sao?"
Chu Diệu Huy cười lạnh một tiếng: "Người ta nói người đi trà nguội, nhưng mà trà này có phải nguội nhanh quá rồi không."
Chu Dần Khôn - người đã im lặng từ nãy giờ nói: "Anh cả, làm ăn là làm ăn, chú Đan Nại rõ ràng đang nói chuyện làm ăn với anh, anh lại đi nói chuyện tình cảm với người ta."
Anh mỉm cười: "Cái này không phải rất vớ vẩn sao?"
Chu Diệu Huy quay đầu lại nhìn Chu Dần Khôn ngồi bên cạnh, lại nhìn người đàn ông vừa tiếp nối chủ đề của Hàn Kim Văn.
Chu Dần Khôn khi còn rất nhỏ đã gia nhập lực lượng vũ trang, mà chính tay Hàn Kim Văn đã dẫn dắt hai người vào quân đội. Cả hai anh em đều được Hàn Kim Văn đích thân huấn luyện, sau đó Chu Diệu Huy rút lui giữa chừng nhưng Chu Dần Khôn vẫn kiên trì đến cùng. Cho nên Hàn Kim Văn cũng được xem như là một nửa bề trên của Chu Dần Khôn.
"Cho dù là chuyện công việc đi nữa thì hôm nay cũng không phải là thời điểm thích hợp để bàn bạc. Nếu mọi người có thắc mắc gì thì chúng ta có thể hẹn gặp vào lúc khác."
"Vậy thì phiền phức lắm." Chu Dần Khôn tuỳ ý dập tàn thuốc: "Vừa vặn hôm nay mọi người đều có mặt, có chuyện gì thì cùng nhau nói, nếu như anh không quyết định được thì em vẫn có thể giúp đỡ anh."
"Lời này của Khôn rất có đạo lý." Hàn Kim Văn cười nói: "A Huy, cậu không muốn nói chuyện làm ăn thì chúng tôi cũng không tiện ép buộc cậu. Chỉ là hàng chục ngàn anh em dưới trướng của chúng ta dù không thể sống trong biệt thự lớn, không đủ tiền để thưởng thức những món ăn sang trọng, thì cũng không thể để bọn họ cơm cũng ăn không đủ no mà phải không? Nào để tôi nói cho cậu nghe, đều là con trai của ông cụ, chúng tôi cũng đều biết năng lực của hai anh em các cậu. Không bằng mở cửa hai bên thì sao nhỉ, cậu làm theo quy tắc của cậu, còn A Khôn thì làm theo cách làm của nó, dù sao thì các con đường của nhà xưởng đều được mở rồi, có tiền thì mọi người có thể cùng nhau kiếm."
Nói vòng vèo một hồi cuối cùng tôi cũng đi vào vấn đề.
Ý đồ của Hàn Kim Văn là giao việc kinh doanh ma túy của ông cụ cho Chu Dần Khôn.
Một số người nghe xong thì cũng gật đầu, Thác Sa ngồi giữa vẻ mặt phức tạp.
Người có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra đây là muốn đạp đổ Chu Diệu Huy, khi ông cụ còn ở đây, lượng hàng vận chuyển giảm xuống cũng không ai dám nói ra nói vào, Chu Diệu Huy chỉ kế thừa công việc kinh doanh của cha mình nhưng lại không có sự đột phá, ông không phải từ trong mưa bom bão đạn bước ra, cho nên sức uy hiếp so với ông cụ thì thua xa.
Mặc dù trong vài năm qua quả thực ông đã quản lý công việc kinh doanh của ông cụ rất tốt, nhưng sự thật là ông kiếm được ít tiền hơn những năm trước. Ông tự mình kiểm soát gần như là tất cả nguyên liệu thô và nhà máy, còn không cho phép người khác can thiệp, sớm muộn gì cũng sẽ có người bất mãn. Nhưng thời gian lại sớm hơn dự tính, ánh mắt Thác Sa rơi vào thân ảnh bên cạnh Chu Diệu Huy.
Không hợp tình hợp lý, nhưng lại nằm trong dự liệu. Nếu lúc Tái Bồng ở đây còn có thể kiềm chế Chu Dần Khôn một chút, thì... Chu Diệu Huy hiện tại lại đang gặp nguy hiểm.
Đáng tiếc hiện tại lại đang nói chuyện trong nhà người ta, không đến lượt người ngoài can thiệp.
Tại bàn chính, Mạt Thiện - bạn thân của Tái Bồng là người đầu tiên từ chối.
"Hàn Kim Văn, nói như vậy có nghĩa là sao?" Mạt Thiện nói tiếp: "Mặc dù anh Tái Bồng không lập di chúc, nhưng anh ấy đã tuyên bố từ vài năm trước rằng A Huy sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của anh ấy. Lúc đó rõ ràng anh đã đồng ý rất sảng khoái mà, cái gì mà lời cậu ấy nói cũng giống như là lời của ông cụ, quản lý tốt mấy tên lính dưới tay là được, còn chuyện hàng hóa có chuyển đi được không, chuyển đi được bao nhiêu thì anh có quyền quản sao?"
Chu Dần Khôn nheo mắt gọi "Chú Mạt Thiện."
Mạt Thiện nhìn qua.
Nhìn thấy Chu Dần Khôn rót một ly rượu, đứng dậy cầm ly rượu trên tay đi tới.
Anh bước đến gần Mạt Thiện, nghiêng người đặt ly rượu xuống, thuận tay còn gác tay lên vai Mạt Thiện: "Chú già rồi, đừng tức giận như vậy."
Mạt Thiện cảm thấy bàn tay đặt lên vai mình rất nặng, ép ông ta không thở nổi.
Chu Dần Khôn cúi đầu: "Chú cùng ông già nhà tôi chắc phải bôn ba ba mươi bốn mươi năm rồi."
Mạt Thiện không biết tại sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, Chu Dần Khôn nhìn như đến đây để nâng ly, nhưng trong lòng ông ta không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt. Nhưng dù sao ông ta cũng là người đi theo Tái Bồng cùng trải qua sinh tử, trước mặt nhiều người như vậy, Chu Dần Khôn với tư cách là một con cháu không thể làm gì quá đáng.
Mạt Thiện nói: "Năm nay đã 40 năm rồi".
"Ồ. Đã lâu như vậy rồi." Chu Dần Khôn vỗ vỗ vai ông ta: "Chú một mực giúp ông già quản lý đất đai trồng trọt, sống ở vùng núi rất bất tiện."
Mạt Thiện nhìn thấy anh cầm ly rượu vang lên.
"Chú cũng nên tận hưởng tuổi già rồi. Sau khi nghỉ hưu muốn sống ở đâu thì chú cứ việc nói với tôi."
Mạt Thiện nghe vậy cau mày, không chạm vào ly rượu Chu Dần Khôn cầm, thậm chí còn giơ tay lên tỏ vẻ không hài lòng đẩy ly rượu sang một bên.
"A Khôn, chuyện này thì cậu không cần lo, tôi và ông cụ đã làm bạn mấy chục năm, ông ấy vừa đi, anh cả của cậu mới lên tiếp quản công việc, rất bận rộn. Nếu cậu muốn tôi lui về sau, vậy cũng phải đợi một thời gian cái đã. Nếu không, xuống dưới đó gặp được Tái Bồng, tôi đây cũng không có mặt mũi mà gặp."
Chu Dần Khôn cười cười lắng nghe, nghe xong gật đầu rồi đặt ly rượu trở lại bàn: "Cho nên đây gọi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Mạt Thiện đột nhiên cau mày, đang định quay đầu nhìn anh, nhưng lại không nghĩ tới, khoảnh khắc tiếp theo, đầu ông ta đột nhiên bị một lực rất mạnh đập xuống bàn.
"Chu Dần Khôn!" Chu Diệu Huy gầm lên thì đã muộn, không thể ngăn chặn được tiếng "bộp" nặng nề kia.
Mạt Thiện còn chưa kịp mở miệng, một đôi đũa đen đã cắm vào thái dương của ông ta, xuyên từ huyệt thái dương bên kia đi ra, đầu như xiên vào chiếc đũa, đôi mắt mở to.
Không ai ngờ rằng chuyện như thế này lại đột ngột xảy ra, hai người ngồi bên trái và phải của Mạt Thiện mặt trắng bệch, gần như theo bản năng rời khỏi chỗ ngồi, cách xa Chu Dần Khôn.
Chu Dần Khôn lại cầm ly rượu lên, từ từ rót xuống đất.
Cuối cùng, anh nhìn Chu Diệu Huy rồi từ từ bước tới.
"Anh, chú Mạt Thiện sẽ không phụ trách việc trồng trọt nữa, vừa lúc là có người ở chỗ tôi—" Lời còn chưa dứt, Chu Dần Khôn đã dừng lại.
Trước mặt anh là một họng súng đen ngòm.
Người đàn ông cao lớn mặc đồ đen ngồi cạnh Chu Diệu Huy giờ phút này đã chắn trước người Chu Diệu Huy, đối đầu trực tiếp với Chu Dần Khôn.
Hàn Kim Văn đập bàn, rút súng đứng dậy: "Tra Sai mày điên rồi phải không?"