"Chú Thác Sa, có việc?" Chu Dần Khôn nghịch nghịch chiếc bật lửa, phát ra từng tiếng lách cách.
Xung quanh Thác Sa không có ai khác, ông bước vào, hỏi thẳng vào vấn đề: "Là cậu làm?"
A Diệu cau mày.
Chu Dần Khôn không thèm để ý: "Ông đoán xem?"
Thác Sa im lặng hai giây, bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, nói: "Mặc kệ phải hay không phải, A Huy cũng đã chết, bây giờ không có người cản trở cậu nữa, cậu cứ làm những việc trước đây cậu không được làm, cậu muốn làm gì thì làm. Tôi sẽ lo tang lễ cho A Huy, cũng không cần cậu nhọc lòng lo lắng cho vợ con cậu ấy."
Người đàn ông trên ghế sofa cười nhạo, đứng dậy bước tới gần Thác Sa.
"Chú Thác Sa, chị dâu và cháu gái của tôi sao tôi lại phải cần người ngoài chăm sóc?" Chu Dần Khôn đến gần, nhỏ giọng nói: "Chú nghĩ chú gửi cháu trai của mình sang Mỹ thì không có ai tìm được nó sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Thác Sa cứng đờ, kinh ngạc lại có phần không tin, dường như Chu Dần Khôn đang lừa ông ấy.
"Chú, tốt nhất là chú đừng xen vào chuyện của người khác." Chiếc bật lửa mà Chu Dần Khôn đang chơi đùa được nhét vào túi áo của Thác Sa.
"Nếu không có một ngày lửa cũng sẽ lan đến nhà của chú, chú không có cách nào cứu được đâu."
Thác Sa cau mày nhìn anh một lát, sau đó lấy bật lửa ra ném lên bàn, không nói lời nào nữa rời đi.
"A Diệu." Chu Dần Khôn gọi.
"Anh Khôn."
"Đi đưa chị dâu và cháu gái về. Đám tang mày lo liệu."
"Vâng." A Diệu đáp lại rồi đi ra ngoài.
Chu Dần Khôn ngồi tựa lưng vào ghế sofa: "Nói tiếp đi."
"Được." Luật sư tiếp tục đoạn vừa rồi: "Thay vì để người thừa kế được chỉ định biến mất, còn có một cách khác tốt hơn, đó là để người thừa kế được chỉ định tự nguyện ký hợp đồng cho tặng và chuyển nhượng trước khi đến tuổi trưởng thành. Tuy nhiên, người thừa kế là trẻ vị thành niên nên quá trình thừa kế sẽ phức tạp hơn so với người thừa kế đã trưởng thành, nhưng so với các cách làm khác, chẳng hạn như người thừa kế qua đời, việc người thừa kế thực hiện các quyền của mình sau khi trưởng thành, v.v., thì dễ dàng hơn nhiều."
Hạ Hạ và Tát Mã được người của Chu Dần Khôn đưa về, những người canh gác bên ngoài biệt thự cũng là người của anh. Gọi cho mỹ miều thì là bảo vệ sự an toàn của hai mẹ con, nhưng thực chất lại là giam lỏng.
Nhưng Hạ Hạ lúc này căn bản cũng chẳng còn tâm tư quan tâm đến chuyện này.
Hai tay cô vẫn còn quấn băng, cô cẩn thận múc cháo mới nấu vào bát rồi đi lên lầu. Mỗi một bước đi, vết thương ở chân lại đau nhức.
Khi đến cửa phòng Tát Mã, Hạ Hạ dừng lại. Cơn đau ở chân và tay đã dịu đi một chút, cô gái hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười rồi mở cửa bước vào.
"Mẹ, con nấu cháo cho mẹ."
Tát Mã ngồi ở mép giường, hướng mặt ra cửa sổ, quay lưng về phía cô.
Từ lúc Hạ Hạ tỉnh lại cho đến lúc đi đến nhà xác, cuối cùng khi được đưa về, cô chưa nghe thấy mẹ nói với cô một lời nào. Bà đã ngồi bất động như thế kể từ khi trở về. Hạ Hạ có gọi thế nào cũng không đáp lại, mà bà cũng không nhìn cô lấy một cái.
"Mẹ..." Giọng cô gái nghẹn ngào, cô đặt cháo sang một bên, chịu đựng cơn đau ở chân, quỳ xuống bên cạnh chân Tát Mã, nhẹ nhàng đặt đôi tay quấn băng gạc lên đầu gối bà lắc lắc.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, con sợ, Hạ Hạ sợ." Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô cảm của Tát Mã, nước mắt lặng lẽ trượt xuống khóe mắt, nhỏ xuống đất.
Mùi cháo tràn ngập căn phòng, nhưng cuối cùng lại chuyển từ nóng sang lạnh, cho đến khi nguội hẳn.
Hạ Hạ quỳ đến khi vết thương trên đầu gối cô tê dại, nhưng Tát Mã thậm chí còn không thèm nhìn xuống cô. Bà ấy cứ vậy, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng "dong dong", Hạ Hạ quay người lại, nhìn thấy bên ngoài là một người đàn ông mặc đồ đen.
"Tang lễ sẽ được diễn ra vào 10 giờ sáng mai."
*
Tang lễ của Chu Diệu Huy được tổ chức rất long trọng, tuy bản thân Chu Dần Khôn không đến nhưng trong mắt người ngoài, số tiền đó đã được chi tiêu đàng hoàng.
Khi A Diệu bước vào, Tạp Na vừa mới bưng ly nước cho Chu Dần Khôn, thấy A Diệu đi vào, biết có chuyện nghiêm túc muốn nói nên khẽ gật đầu với anh ta rồi bước ra ngoài.
"Không sao, phần còn lại anh tự lo đi." Sau khi cúp điện thoại, Chu Dần Khôn liếc nhìn người vừa bước vào: "Tang lễ đã kết thúc rồi à?"
"Tang tang sẽ bắt đầu ngay bây giờ."
A Diệu nói: "Anh Khôn, cả Tát Mã và Chu Hạ Hạ đều không đến."
Chu Dần Khôn không hề bất ngờ chút nào.
Sau khi Chu Diệu Huy qua đời, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, phần lớn thời gian chỉ ôm đầu khóc, còn khóc cho đến nỗi không dậy tham dự đám tang được nữa.
Nghĩ đến đây liền cảm thấy chán ghét: "Không đi thì thôi, bận tâm làm gì."
A Diệu do dự: "Anh Khôn, hay là anh... đi qua nhìn thử xem."
Tại biệt thự của Chu Diệu Huy, một chiếc xe cấp cứu đang đậu bên ngoài. Sau khi vào cửa đi lên lầu, lại thấy cửa của một căn phòng ở tầng hai đang mở, đứng bên ngoài là người của Chu Dần Khôn và một bác sĩ mặc áo blouse trắng*. Nhìn thấy Chu Dần Khôn đi tới, mọi người đều tránh ra, người đàn ông đi tới cửa phòng, nhìn xem bên trong đang xảy ra chuyện gì.
*Đoạn này sao tác giả lại ghi là mặc áo khoác trắng, t tức nên t sửa.
Dưới bức ảnh cưới khổng lồ là người phụ nữ với khuôn mặt không một giọt máu. Quần áo thì lộn xộn, rất rõ ràng vừa nhìn đã biết là mới trải qua các hoạt động cấp cứu khẩn cấp. Trên tay còn đang ôm một chiếc áo khoác lớn, là quần áo của đàn ông, hình như vốn dĩ nó đang được đắp lên người bà ấy.
Tát Mã nằm trên giường của bà và chồng bà uống thuốc tự tử.
Anh đã nhìn thấy vô số người chết, cho nên trong mắt Chu Dần Khôn chẳng có tý dao động nào. Nhưng tầm mắt lại dán chặt vào nền đất cạnh giường, nơi thân hình nhỏ nhắn đang cuộn tròn.
A Diệu cho biết, người đầu tiên phát hiện thi thể của Tát Mã là Chu Hạ Hạ, cô đã đến gọi cho mẹ cô khi giờ tang lễ bắt đầu. Bác sĩ xác định thời điểm nạn nhân tử vong là đêm qua, đến 8 giờ sáng ngày hôm nay khi tìm thấy thì đã quá muộn.
Cô gái ngồi trên mặt đất, máu rỉ ra từ miếng gạc trên chân. Mái tóc che kín khuôn mặt. Nếu không phải trên người có chút dao động, có lẽ ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng đó cũng là một thi thể.
Chu Dần Khôn thờ ơ liếc nhìn thi thể thật trên giường.
Hầu hết phụ nữ đều nhẫn tâm, đặc biệt là phụ nữ đã làm mẹ. Họ có thể tự tử vì chồng nhưng lại không chọn sống vì con.