Trong phòng, cô gái ôm chân ngồi ở góc giường, lặng lẽ nhìn hũ tro cốt trên tủ đầu giường. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ được bật sáng, chiếu lên hũ tro cốt, làm cho hình ảnh và tên trên đó càng rõ ràng hơn.
Cô không chạm vào nó, như thể cô đang bối rối và xa lạ. Chỉ lặng lẽ quan sát.
Tạp Na bước tới, đặt đồ trên tay sang một bên rồi ngồi xuống chỗ mép giường.
Cô ta theo tầm mắt của Hạ Hạ nhìn về phía hũ tro cốt, người phụ nữ trong ảnh rất xinh đẹp, nụ cười ôn hòa nhưng lại đặc biệt quyến rũ. Cô ta cũng từng cứ ngơ ngác nhìn tấm ảnh trên hũ tro cốt như thế này, khó khăn chấp nhận sự thật rằng mẹ cô ta sẽ không thể đồng hành cùng cô ta được nữa.
"Cô mất mẹ năm mười hai tuổi."
Một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Nghe vậy, cô gái bất động nhìn sang.
Thấy cô nhìn sang, Tạp Na khẽ mỉm cười.
"Bà ấy bị bệnh nặng, phải nằm viện hơn một năm rồi mới ra đi. Khi bà ấy đi, bà rất gầy, không còn nhiều tóc, trên mặt và tay có nhiều vết bệnh lý, không thể đi được, nói chuyện cũng không rõ ràng."
"Nhưng mẹ đã nắm tay cô mỉm cười ra đi. Dù lúc đó cô không muốn buông tay nhưng cô cũng biết mẹ sẽ không còn phải chịu đựng nỗi đau của bệnh tật hay những ngày cô đơn nữa."
Nói đến đây, giọng nói của Tạp Na hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn nở nụ cười.
"Những năm mẹ bệnh, ba cô bận lắm, bận đến mức hiếm khi ông ấy về nhà chứ đừng nói đến việc đến bệnh viện bầu bạn với vợ. Mà cô thì lại phải đi học nên chỉ có thể đến sau giờ học. Vì vậy, phần lớn thời gian người ở bên cạnh chăm sóc bà đều là bác sĩ, y tá và hộ lý. Mặc dù bà chưa bao giờ phàn nàn nhưng cô biết bà rất buồn."
Ánh mắt Hạ Hạ lại nhìn về phía di ảnh của Tát Mã, nghĩ về lần cuối cùng cô nhìn thấy mẹ mình. Bà chỉ lặng lẽ ngồi đó, cả người như cạn kiệt sức sống, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Chắc hẳn lúc đó bà ấy buồn lắm.
"Ngay cả ngày cử hành tang lễ của mẹ, ba cô cũng không đến. Sau mấy năm bận rộn làm việc, cuối cùng ông cũng được thăng chức. Dù không tận mắt nhìn thấy nhưng cô biết xung quanh ông có bao nhiêu người xum xuê nịnh nọt, thậm chí là chẳng còn lấy chút thời gian để quay về dự tang lễ. "
"Cô một mình tiễn mẹ đi, sau đó trở về nhà tự nấu một bát cà ri mà mẹ yêu thích. Ăn xong thì tự đi làm bài tập."
Cô gái ngơ ngác nhìn.
Tạp Na nắm tay cô lại: "Bởi vì lúc đó bản thân cô vẫn luôn có một cảm giác rất mãnh liệt rằng mẹ vẫn luôn ở bên cạnh cô, vẫn luôn quan sát cô. Chắc hẳn điều mẹ muốn thấy nhất nhất định là cô được sống một cuộc sống bình thường, khỏe mạnh và hạnh phúc, chứ không phải là chán nản vì cái chết của bà rồi rơi vào tình trạng suy sụp đau khổ."
Lúc này, Tạp Na lấy cháo đã nấu chín, đưa lên miệng thổi thổi.
"Hạ Hạ, mẹ cháu chắc chắn cũng sẽ hy vọng như vậy."
"Mặc dù cô không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nghĩ ba mẹ cháu rất yêu nhau phải không?"
Hạ Hạ gật đầu nhưng không nói gì.
Ba mẹ yêu nhau nhiều đến nỗi mẹ không chấp nhận được việc ba rời đi, cho nên bà ấy thậm chí đã bỏ cô đi tìm ba. Mẹ... đến phút cuối cùng cũng không nói thêm với cô một lời nào, bà ấy đưa ra quyết định rất dứt khoát.
Cô không thể hiểu được, lại càng không tin bản thân đã trở thành trẻ mồ côi. Không có báo trước, cô cứ thể trở thành đứa trẻ không cha không mẹ.
Chẳng lẽ khi ba cô qua đời, cô đã nói sai hay làm sai điều gì đó khiến mẹ cô càng đau buồn hơn nên đã chọn cách rời xa cô mà không chút do dự nào?
Nhìn vẻ mặt bối rối đó, Tạp Na có lẽ cũng có thể đoán được cô bé đang nghĩ gì.
"Hạ Hạ." Cô ta nhẹ nhàng gọi.
Cô gái nhìn lên.
"Đôi khi người ta sẽ hy sinh bản thân mình vì những người hoặc những thứ mà họ trân quý. Ví dụ như người mẹ sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì con, người vợ sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì chồng. Sẽ chẳng có lý do nào cả, người lớn chính là như vậy. Họ vốn dĩ không phải sinh ra để làm người lớn, cũng sẽ có lúc bốc đồng hoặc làm điều dại dột. Đó không phải lỗi của cháu, đừng tự trách mình, được không?"
Một thì cháo ở nhiệt độ thích hợp được đưa lên môi cô, Hạ Hạ nhìn khuôn mặt thanh tú tràn ngập vẻ quan tâm trước mặt, vô thức mở miệng ăn cháo.
Ăn đồ ấm, cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô bưng bát ăn từng miếng cháo, Tạp Na lại đo nhiệt độ cho cô, cuối cùng cũng không còn sốt nữa.
Tuy nhiên, cô vẫn không muốn nói chuyện. Sau khi Tạp Na đi ra ngoài, Hạ Hạ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhìn hũ tro cốt không nói một lời.
Trong một tuần tiếp theo, họ là những người duy nhất ở trong biệt thự. Đến bữa ăn Tạp Na sẽ đến phòng cô, mang đến các loại đồ ăn khác nhau cho Hạ Hạ. Cô vẫn không muốn nói chuyện, Tạp Na cũng không miễn cưỡng, nhìn sắc mặt cô gái đã tốt hơn lúc mới đến rất nhiều, trong lòng đại khái cũng biết được thân thể chắc hẳn là không còn vấn đề gì nữa.
Còn nút thắt trong lòng kia thì cho dù là đồ ăn ngon hay thuốc tốt đến mấy cũng không giúp ích được gì.
Nhưng theo quan điểm của Tạp Na, mọi chuyện rồi cũng sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp. Ví dụ như cô ta đã nhiều lần nghe thấy tiếng nói bên trong phòng Hạ Hạ. Có lẽ cô bé đã nói hết lời bản thân muốn nói với hũ tro cốt.
Chờ thêm mấy ngày, Tạp Na sáng sớm đã gõ cửa phòng Hạ Hạ. Lần này, bên trong không có tiếng "Mời vào" mà thay vào đó là tay nắm cửa di chuyển rồi mở ra.
Cô gái chắc vừa mới rửa mặt xong, tóc vẫn còn ướt.
"Hạ Hạ, hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta ra vườn ăn sáng nhé?"
Đây là lần đầu tiên Tạp Na đề nghị rời khỏi phòng sau khi Hạ Hạ tự nhốt mình trong phòng suốt mười hai ngày qua. Mặc dù không muốn ép buộc cô bé nhưng cũng không thể cứ để cô bé tự nhốt mình trong phòng được.
Hạ Hạ sửng sốt trước đề nghị này, sau đó gật đầu.
"Được." Cô đáp.
Sau đó là một nụ cười yếu ớt.
Những ngày này, cô chưa hề mỉm cười với Tạp Na lấy một lần. Cô không phải cố ý, chỉ là cứ như thể cô đột nhiên quên mất cách cười vậy.
Mặc dù vậy, chị gái xinh đẹp và hiền lành này vẫn chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon cho cô mỗi ngày theo nhiều cách khác nhau, cũng đã sớm phát hiện ra loại đồ ăn mà cô thích. Khi ngửi thấy mùi thơm trên người Tạp Na, lại nghe được giọng nói của cô ấy, cô sẽ cảm thấy ấm áp và an toàn.
Trong những ngày được chăm sóc chu đáo này, cô thậm chí còn không nói một lời cảm ơn tử tế với Tạp Na.
Edit: Đây cũng là tấm lòng đầu tiên mà em nhận được, cảm ơn bạn rất nhìu~~~