Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 8



Chu Hạ Hạ vừa bước tới liền nhìn thấy A Diệu đóng cửa xe lại, cô ngơ ngác đứng đó, không biết phải làm sao.

Cô không thể để Chu Dần Khôn đến nhà mình được.

Không có bóng cây, cái nóng buổi chiều bao trùm lấy cô, Chu Hạ Hạ hai tay cầm lấy mảnh vải trên cái váy nhỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cô nhìn A Diệu, nhưng người này lại vô cảm, không nói một lời nào.

Cũng là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như vậy, Chu Dần Khôn đối xử với phụ nữ có thể nói là dịu dàng, ngoại trừ trên giường có chút hung bạo, nhưng những lúc khác anh chưa bao giờ keo kiệt, chứ đừng nói là bỏ rơi một cô bé dịu dàng ngoài xe ở nhiệt độ cao thế này.

Kiểu bắt nạt này thực sự không phải là phong cách của Chu Dần Khôn. A Diệu nhìn Chu Hạ Hạ, tuổi còn nhỏ như vậy, dáng người mảnh khảnh như vậy, quả thực không phải mẫu người mà anh Khôn sẽ thích. Chu Dần Khôn thích kiểu người đầy đặn, quyến rũ, Tạp Na sống trong biệt thự của anh mặc dù có tính cách dịu dàng, khiêm tốn nhưng vẻ ngoài lại vẫn xinh đẹp, gợi cảm.

Vậy... anh Khôn không phải bắt nạt phụ nữ mà là bắt nạt con cháu sao? Nó cũng giống như Tụng Ân vừa rồi. Nghĩ như vậy thì hợp lý rồi.

Chu Hạ Hạ muốn ngăn người đàn ông trong xe lại, nhưng cô lại không dám mở cửa. Những ngón tay mảnh khảnh của Chu Dần Khôn kẹp lấy điếu thuốc, anh liếc nhìn vào người nào đó bên ngoài xe bị mồ hôi làm ướt váy, rồi lại liếc nhìn người đàn ông không biết tại sao lại đứng bên ngoài giống cô.

"Hà Văn Diệu, lên đây."

Giọng điệu của anh rất thiếu kiên nhẫn.

A Diệu đang đứng bên ngoài lập tức di chuyển, anh ta mở cửa xe, ngồi lên.

Nhìn thấy xe sắp phóng đi, Chu Hạ Hạ lo lắng đến mức bất chấp, một giây sau liền mở cửa ngồi lên. Điều hòa trong xe bật rất nhỏ, bỗng nhiên bị hơi lạnh bao trùm, lạnh đến mức cả người Chu Hạ Hạ rùng mình, mùi khói khiến cô ho khan mấy tiếng.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô.

Đều đã lên rồi, lại còn bày đặt ngồi sát vào cửa xe, giữ một khoảng cách rộng lớn, ai không biết còn tưởng cô bị bắt cóc. Cảm nhận được ánh mắt đó trên người mình, Chu Hạ Hạ không dám nhìn anh, nhưng cố gắng giải thích với anh.

"Chu, Chu..."

Chu Dần Khôn ngậm điếu thuốc trong miệng, anh không lên tiếng.

Hạ Hạ dừng lại, nhưng vẫn không dám gọi thẳng bằng tên: "Chú Chu... chú có thể..."

"Chú Chu?"

Chu Dần Khôn nhướn mày, cô gọi như thể hai người không quen nhau vậy.

Chu Dần Khôn vừa lên tiếng, cô liền ngậm miệng, nghĩ ngợi liền gọi anh: "Chú út".

Cô thực ra muốn gọi Chu Dần Khôn sau khi biết anh đã làm tổn thương ba cô. Nhìn anh đối xử với Tụng Ân như vậy, cô càng hận anh hơn. Nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông này, cô không thể kiềm chế được cảm giác sợ hãi, không chỉ tim đập nhanh hơn mà còn toát mồ hôi lạnh, hai chân trở nên yếu ớt.

"Tới Mandarin."

Chu Dần Khôn vừa nhìn Chu Hạ Hạ vừa nói.

A Diệu phía trước bẻ lái lái xe ra đường.

"Chú có thể..." Chu Hạ Hạ nhìn anh thăm dò, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen phù phiếm đó, cô lập tức quay đi: "Đừng đến nhà cháu."

Chu Dần Khôn lắc đầu.

Hạ Hạ cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

"Cháu gái nhỏ." Anh dập điếu thuốc, ngoắc ngón tay về phía cô, ra hiệu cho cô ngồi gần lại chút.

Chu Hạ Hạ do dự vài giây, sau đó di chuyển khoảng hai centimet. Chu Dần Khôn tức đến bật cười, quả thực thú vị hơn nhiều so với việc nuôi chó trước đây.

"Lần trước không phải chú bảo cháu sẽ dẫn cháu đi ăn đồ ăn ngon rồi sao? Tại sao lại sợ như vậy."

Chu Dần Khôn câu một sợi tóc trên vai cô, quấn vào ngón tay chơi đùa: "Yên tâm, chuyện của người lớn không liên quan đến trẻ con."

Ý là tuy tôi đánh ba cô nhưng tôi sẽ không đánh cô.

Nhưng Chu Hạ Hạ không tin, cô buột miệng nói: "Vậy tại sao chú lại chặt ngón tay của Tụng Ân, cậu ấy, cậu ấy cái gì cũng không làm."

Nghe vậy, A Diệu đang lái xe cũng chợt nhìn vào gương chiếu hậu.

Trong gương chiếu hậu, sắc mặt Chu Hạ Hạ đỏ bừng, giống như đang tức giận. Chu Dần Khôn lại không hiểu sao cô lại nhắc đến thằng nhóc Tụng Ân kia, vẻ mặt không thay đổi, chỉ là ngón tay đột nhiên động đậy.

"A, đau..." Sợi tóc vẫn quấn quanh ngón tay anh, Chu Hạ Hạ đột ngột bị kéo lại, nằm ở sấp ghế sau, ngón tay cô chạm vào chân người đàn ông, hình như cô đã chạm vào cái gì đó, ngón tay như bị bỏng lập tức rút lại.

Tóc vẫn quấn quanh ngón tay Chu Dần Khôn, Chu Hạ Hạ không kịp lùi lại, mùi khói và mùi máu kèm với rượu thoang thoảng trên quần áo anh xộc vào mũi, sau đó một bàn tay to gần như véo lấy nửa khuôn mặt của cô, cưỡng bức Chu Hạ Hạ ngẩng đầu lên.

"Ồ, vừa rồi cháu nhìn thấy rồi phải không?" Chu Dần Khôn hiện tại đã hiểu: "Cho nên cháu mới gọi tôi là đồ thối nát."

Dùng một chút lực trên tay, anh lập tức nhéo lên một vết đỏ trên mặt cô: "Là như thế này phải không?"

Sức lực nam nữ luôn khác biệt, Chu Dần Khôn không dùng nhiều sức thế mà Chu Hạ Hạ đã cau mày đau đớn.

"Nói câu này trong tiếng Trung như thế nào nhỉ?" Người đàn ông nghiêm túc suy nghĩ: "Có phải gọi là hướng khuỷu tay ra ngoài* đúng không?" Không biết là do nhiệt độ trong xe quá thấp hay do giọng nói tươi cười của người đàn ông đó quá lạnh mà Chu Hạ Hạ đột nhiên run lên.

*Nguyên văn:得叫胳膊肘往外拐对不对 Hướng khuỷu tay ra ngoài: ý chỉ bênh người ngoài.

Chu Dần Khôn đã từng nhìn thấy loại sợ hãi này rất nhiều ở phụ nữ. Nhưng vào lúc này, xúc cảm nơi đầu ngón tay mềm mại và mịn màng khiến anh dừng lại giây lát rồi mới buông khuôn mặt nhỏ ra.

Làn da mịn màng, trắng trẻo thế này thực sự chỉ có thiếu nữ mới có được.

Cô gái không đồng ý với lời nói của anh. Chu Hạ Hạ không cho rằng mình đang bênh người ngoài, ngược lại, cô cho rằng mình và Tụng Ân thân thiết hơn rất nhiều.

Ý nghĩ này hiện lên trên mặt cô không thể nào rõ hơn được nữa.

Là người đã từng nuôi dạy thứ gì đó trước đây, Chu Dần Khôn rất không hài lòng với phương pháp giáo dục con cái của vợ chồng Chu Diệu Huy, nuôi một đứa nhát cáy như vậy, ăn no xong chạy ra ngoài và giúp đỡ người khác. Nếu như đã có duyên gặp mặt, anh có thể thay cái gia đình vô dụng này giáo dục con cái một chút.

Xe dừng ở khách sạn Mandarin Oriental.

Chu Hạ Hạ không biết anh muốn đưa cô đến đây làm gì, nhưng cô còn chưa kịp hỏi rõ ràng thì cổ tay mảnh khảnh đã bị nắm lấy, không cho phép từ chối đưa cô vào trong mà.