Hai giờ sáng, Hạ Hạ bị đánh thức bởi âm thanh đáng sợ bên ngoài.
Không biết căn hộ này đã được xây bao nhiêu năm mà toàn bộ mạch điện trên tầng hai đều bị hỏng. Cô đã ngủ trên ghế sofa ở tầng dưới ba ngày nay. Nơi này không sầm uất như ở trung tâm thành phố, ban ngày đã rất yên tĩnh rồi, ban đêm lại càng đáng sợ hơn. Hai đêm liên tiếp, cô đều nghe thấy những tiếng la hét ghê rợn.
Theo lý mà nói, ở đây không thể có sói, âm thanh cô nghe được cũng không giống tiếng sói tru. Lại nghe giống tiếng gầm của một con voi hơn. Nhưng những con voi bình thường đều không kêu như vậy, chỉ có những con voi hoang dã hung dữ mới có tiếng kêu khủng khiếp vậy thôi.
Nghĩ đến đây, cô bật dậy khỏi ghế sofa, nép vào một góc, cũng không dám bật đèn. Trong đầu không tự chủ được bắt đầu nhớ lại những cảnh đẫm máu trên bản tin khi voi rừng tấn công con người, nó còn giẫm sống họ xuống bùn cho chết.
Có hai rạp xiếc lớn ở Thonburi, chẳng lẽ những con voi trong đó đã trốn thoát?
Tiếng kêu vang vọng khắp nơi, Hạ Hạ căng thẳng đứng dậy khỏi ghế sofa, khom người di chuyển ra dưới cửa sổ, nhưng lại không dám đứng thẳng nhìn ra ngoài. Cô nghe nói hầu hết những con voi trong rạp xiếc đều bị đối xử rất tàn nhẫn, khi phát điên, chúng rất tàn nhẫn và hung dữ, thân hình to lớn của chúng có thể trực tiếp nghiền nát một chiếc ô tô.
Hạ Hạ không khỏi lo lắng về căn hộ nhỏ mà cô đang ở.
Thoạt nhìn có thể biết nơi này đã cũ, không những tầng 2 không có điện mà lò sưởi ở tầng 1 sử dụng lâu ngày cũng đã bị hỏng. Không biết cửa sổ và cửa ra vào có bền không, nhưng nếu như con voi điên kia thật sự xông vào giẫm cô thành thịt nát thì sao?
Càng nghĩ cô càng sợ, một cơn gió lạnh từ đâu thổi đến khiến cô rùng mình. Cô quay người muốn tìm thứ gì đó để quấn chặt mình, tấm vải trắng dùng để che bụi đã được cô vất vả giặt sạch, trở thành chiếc chăn bông mỏng manh trong ba ngày qua.
Vừa quay người lại, bên ngoài đã có động tĩnh. Đó là tiếng bước chân nặng nề trên bậc thang gỗ.
Hạ Hạ đột nhiên nín thở.
Một tiếng, rồi một tiếng nữa truyền đến rất rõ ràng. Cô theo phản xạ rúc vào cạnh ghế sofa để trốn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô chạy chân trần vào bếp cầm con dao lên.
Âm thanh vừa rồi không giống như tiếng voi bước lên, mà bậc thang gỗ bên ngoài cũng hoàn toàn không chịu được sức nặng của con voi. Có thể bước lên cầu thang từng bước một...còn không phải con người thì là ai nữa?
Cô hai tay cầm dao nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bếp, không hiểu sao tối nay hai người vốn canh gác bên ngoài lại không có ở đó.
Hơi thở của Hạ Hạ càng lúc càng dồn dập. Nếu là voi hoang, cô có thể chạy lên lầu trốn, voi không thông minh như vậy, không biết tìm người nên cô có thể trốn thoát. Nhưng nếu đó là kẻ xấu thì sao? Khi hắn đi vào nhìn thấy dấu vết có người sống ở đây, hắn sẽ đi tìm, tìm không thấy tài sản liền giết cô?
Hai tiếng "bang bang" vang lên.
Cơ thể Hạ Hạ run rẩy.
Giây tiếp theo lại phát ra hai tiếng "bang bang" nữa.
Tiếng đập cửa vang lên cho thấy người kia đang không có kiên nhẫn, tiếp theo có khả năng sẽ đạp cửa xông vào, Hạ Hạ vội vàng trốn ra sau cửa, buộc mình phải bình tĩnh lại, trong đầu cô hiện lên bốn chữ—đánh đòn phủ đầu.
Cơ hội của cô chỉ có duy nhất một lần, ngay khi kẻ xấu không chú ý cô phải tìm cơ hội trốn thoát. Chỉ cần chạy ra khỏi cánh cửa này cô mới có cơ hội sống sót. Cô không dám nghĩ đến, nếu như trốn trên lầu rồi để hắn tìm ra thì bản thân sẽ có kết cục như thế nào.
Quả nhiên, khi bên trong không có phản ứng, bên ngoài tiếng gõ cửa cũng dừng lại.
Cô nắm chặt con dao.
Đột nhiên "Đoàng!", một tiếng súng vang lên, cả căn hộ rung chuyển, cửa bị người bên ngoài đá văng ra.
Hạ Hạ không ngờ người đó sẽ có súng, hoảng sợ trong giây lát, sau đó càng bị nỗi sợ hãi bao trùm, khi người bên ngoài bước vào, còn chưa chạm vào công tắc đèn, cô đã dùng dao lao thẳng vào người anh ta.
Có điều, khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay cô đau nhói, toàn bộ cơ thể cô bị một lực mạnh mẽ kéo về phía trước. Con dao rơi xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh, mặt cô đập vào một cơ thể cứng rắn. Sau khi nổ súng, mùi thuốc súng hòa cùng mùi rượu nồng nặc và hơi thở nam tính nóng bỏng, Hạ Hạ cảm nhận được chiều cao và sức mạnh của đối phương, nỗi sợ hãi càng mãnh liệt hơn, cô vùng vẫy đến tuyệt vọng, toàn thân run rẩy, nhưng người nọ lại dễ dàng nắm chặt lấy eo cô, khẩu súng trên tay người đàn ông dí sát vào eo.
Chu Dần Khôn vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùi kem ngọt không ra ngọt sữa không ra sữa.
Con mẹ nó, sao đến nơi quỷ nào cũng ngửi thấy cái mùi này vậy.
Có điều, anh thích.
Thân thể người trong lòng vô cùng mềm mại, nhỏ nhắn kề sát vào người anh. Có lẽ là do lâu rồi không ăn mặn nên thấy hơi lạ lẫm.
"Sao vậy, còn không nhận ra tôi sao?"
Còn dám dùng dao đâm anh.
Chu Hạ Hạ đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, lập tức ngẩng đầu lên, muốn xác nhận có phải chú út hay không. Nhưng người đàn ông hoàn toàn không cho cô cơ hội này, bàn tay cầm súng tóm lấy gáy cô, hôn lên.
Khoảnh khắc môi chạm vào nhau, đôi mắt cô gái vì kinh ngạc mà mở to ra, sau đó càng liều mạng vùng vẫy hơn trước. Tuy nhiên sức lực của người đàn ông quá lớn, cơ thể nhỏ nhắn bị anh ôm chặt nằm trọn trong vòng tay.
Chu Dần Khôn cảm thấy đôi môi vừa chạm vào mềm mại đến khó tin, mùi hương dễ chịu tràn ngập trong miệng và mũi, như thể vừa nếm được vị ngọt. Tâm tình sung sướng không giải thích được, anh một tay ôm lấy gáy cô, tay kia vuốt ve khuôn mặt cô.
Chạm vào làn da mềm mại cùng với chiếc cằm nhỏ nhắn, ngón tay mơn trớn dái tai cô, cảm giác chạm vào thực sự rất giống với cháu gái nhỏ của anh. Người đàn ông dừng lại, hơi rời khỏi môi cô, trong bóng tối bắt gặp đôi mắt ngấn nước.
Trời đất, giống thật đấy.
Anh lại hôn cô lần nữa.
Cánh cửa sau lưng đóng lại, Chu Dần Khôn ấn người trong vòng tay mình lên cửa, khiến cô gái nhỏ không thể trốn thoát. Anh cạy môi cô ra, đưa lưỡi mình vào trong miệng cô, mút lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn trơn trượt.
Khi môi lưỡi đan xen, anh còn có thể cảm nhận được sự kháng cự của cô, chiếc lưỡi cứ tránh né nhưng lại không thể tránh khỏi sự đụng chạm của anh. Cảm giác này rất giống với mùi vị của người nào đó khi liếm ngón tay anh lúc cầu xin anh tha cho cô.
Mùi vị giống nhau, hình dáng khuôn mặt giống nhau, đôi mắt giống nhau, thậm chí cả lưỡi cũng giống nhau. Anh hôn đến nghiện, càng lúc càng lấn vào sâu hơn.
Nụ hôn cuồng nhiệt đến nỗi phần thân dưới của anh căng cứng, sưng tấy, gần như muốn nổ tung.
Khẩu súng bị ném sang một bên, Chu Dần Khôn trực tiếp bế cô lên, xoay người đè cô xuống chiếc ghế sô pha mềm mại.
Chiếc ghế sofa vốn đã nhỏ hẹp, Chu Hạ Hạ ngủ một mình còn sợ lăn xuống đất, bây giờ hai người nằm trên đó, vóc dáng chênh lệch đến mức anh gần như có thể đè hoàn toàn cơ thể cô xuống.
Cô gái đi từ sợ hãi đến kinh hoàng, rồi lại từ kinh hoàng chuyển sang sợ hãi. Người đàn ông đang đè trên người cô là Chu Dần Khôn, là chú của cô! Những nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt liên tục rơi xuống, mang theo ý đồ khiến cô vô cùng hoảng sợ.
Bộ đồng phục học sinh trên người đã bị xé nát, chiếc váy dài đến đầu gối bị vén lên đến tận eo, hai chân cô bị ép tách ra, thứ chen vào giữa là vòng eo rắn chắc của người đàn ông, dương v*t căng cứng ép vào bụng cô, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua quần áo, bụng dưới bị ép xuống khiến nơi đó hiện lên hình dáng của anh.
Cuộc giằng co kịch liệt nhanh chóng khiến cô kiệt sức, Chu Dần Khôn một tay giữ cổ tay Hạ Hạ đưa lên trên đỉnh đầu, tay còn lại luồn qua vạt áo.
Những ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng móc qua dây áo, không chút trở ngại nào ôm lấy bộ ngực đầy đặn của cô, sợ hãi và xấu hổ của Chu Hạ Hạ tăng lên đến đỉnh điểm, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cô cắn vào lưỡi người đàn ông, thậm chí là cắn cả lưỡi của chính mình, môi lưỡi kịch liệt đau đớn.
Vết cắn mạnh đến nỗi Chu Hạ Hạ nếm được cả vị máu.
Người đàn ông dừng lại một lúc, rời khỏi môi cô. Trong bóng tối, khó có thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của anh.
Hạ Hạ bị hôn đến khó thở, vòm ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống, cố gắng thở chậm lại.
"Tôi vốn đã muốn nhẹ nhàng." Người đàn ông đứng thẳng dậy, đưa tay cởi cúc quần. Nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng.
Khuôn mặt cứ hiện lên trong đầu anh lúc này thực sự làm anh rất khó chịu. Ăn cay thì cau mày, sốt cao đến bất tỉnh cũng nhăn mặt, nói cô vài câu cô cũng khóc, chưa kể lúc đau đớn khó chịu thì khuôn mặt lúc nào cũng trông rất đáng thương.
Đáng tiếc, người phụ nữ dưới thân lại không nhận ra anh là ai, thậm chí còn quên mất quy tắc, cho ăn uống đầy đủ, ba đến năm tháng mới tới đây một lần, vậy mà cô ta lại còn dám cắn người.
Giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể cô gái bị lật ngược lại một cách thô bạo, người đàn ông không thương tiếc nâng eo cô lên, chuẩn bị trực tiếp đi vào vào từ phía sau.
"Không! Chú út, đừng!"
Tiếng kêu sắc bén không kém gì tiếng súng vừa rồi.
Chu Dần Khôn lập tức dừng lại. Người bên dưới lại gọi anh là chú út?
Không biết là do uống quá nhiều rượu hay là do dục vọng lấn át, cảm giác choáng váng mơ hồ khiến anh liên tục cau mày, ảo giác trong đầu thế mà lại thành hiện thực.
Anh cúi đầu nhìn, thân thể trước mặt đang run rẩy, cô mặc một chiếc quần lót màu trắng, chẳng hề gợi cảm chút nào, khi anh ôm hôn cô, cả người cô lại căng thẳng vùng vẫy, tư thế quỳ hiện tại cũng trông cực kì kháng cự.
Lý trí trở lại đôi chút.
Anh kéo khuôn mặt cô qua, nhìn vào đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ lại đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng vẻ mặt sợ hãi đều quá mức quen thuộc.
Thật là cô?
Chu Dần Khôn khó tin đứng dậy bật đèn lên, toàn bộ tầng một lập tức sáng trưng. Nhìn đồ đạc trong phòng, còn có cặp sách và tài liệu trên bàn trà, nhìn qua người đang co ro trong góc ghế sofa, cuối cùng nhìn thấy con dao rơi trên mặt đất... người đàn ông lúc này mới hoàn toàn phản ứng lại.
Hồ Angel và Đường Angel chỉ khác nhau một từ.
*天使湖: hồ Angel
天使路: đường Angel
Có một người phụ nữ mà anh quên tên ở hồ Angel, trong khi Chu Hạ Hạ lại ở trên đường Angel - người khiến anh khó chịu mỗi khi nghĩ đến.