Vì bị nhốt nên hai ngày đầu tuần mới cô không đến trường, lúc Hạ Hạ đi học lại đã là thứ tư.
Cô liên lạc với Tụng Ân bằng địa chỉ email của trường, nói cho cậu ấy biết rằng tạm thời thời gian tới cô không thể ra nước ngoài, các buổi tọa đàm cũng phải gác lại, nhưng họ có thể liên lạc qua điện thoại từ thứ hai đến thứ sáu.
Ngoài việc nói chuyện với Tụng Ân, Hạ Hạ vào thời gian rảnh sẽ một mình trở lại lớp học mỗi thứ năm hàng tuần để gọi điện thoại.
"Ồ, được rồi, cảm ơn."
Trong phòng học trống không chỉ còn lại giọng nói của Hạ Hạ.
Sau khi cúp điện thoại, cô cầm bút gạch đi dòng số cuối cùng trong sổ. Chiều thứ năm hàng tuần là giờ mở cửa của Sở cảnh sát khu vực Bangkok, hôm nay cô đã gọi điện tổng cộng 88 đồn cảnh sát ở Bangkok.
Tuy nhiên, không có đồn cảnh sát nào khẳng định họ từng tiếp nhận trường hợp bị lính đánh thuê nước ngoài tấn công. Đối với vụ án mang tên "Chu Diệu Huy", Hạ Hạ thậm chí còn không nhận được từ "đang điều tra", câu trả lời cô nghe được chỉ là "chưa được thụ lý*".
*并未受理: chưa được thụ lý, thụ lý là việc tòa án nhận đơn khởi kiện của người khởi kiện và thụ lý vụ án. Đây là công việc đầu tiên của tòa án trong quá trình tố tụng, nếu không có việc thụ lý thì vụ án dân sự của tòa án sẽ không có quá trình tố tụng dân sự tiếp theo.
Nhưng khi cô ở trong bệnh viện, rõ ràng đã có người mặc cảnh phục đến hỏi cô những manh mối và chi tiết mà cô biết, đồng thời còn bảo cô hãy liên hệ với cảnh sát bất cứ lúc nào nếu nhớ ra manh mối mới. Nhưng hiện tại, lại hoàn toàn không có chút tin tức gì về vụ án này.
Hạ Hạ không khỏi nhớ lại ngày đó ở Mae Sai, Chu Dần Khôn nói anh đang theo dõi vụ án của ba cô, nếu có tin tức gì sẽ báo cho cô biết.
Như vậy, anh đang theo dõi theo khía cạnh nào? Theo dõi theo cách nào?
Cô cau mày khi nhìn vào ba trang số điện thoại của đồn cảnh sát bị gạch chéo dày đặc.
*
Thời tiết ngày cuối cùng của tháng Tám rất đẹp.
Chu Dần Khôn mặc một chiếc áo sơ mi in hoa rộng thùng thình, đưa tay cài hai cúc trước ngực, bước vào sân riêng của câu lạc bộ Golf Bangna, trong miệng ngậm điếu thuốc.
Nó gần Trung tâm Triển lãm Thương mại Quốc tế Bangkok, nổi tiếng về mức độ riêng tư cao, là nơi thích hợp để các quan chức Thái Lan thư giãn trước và sau các cuộc họp.
Toàn bộ câu lạc bộ có diện tích 6.000 mẫu Anh, trong đó có hai sân riêng, mỗi sân chiếm diện tích 1.000 mẫu Anh. Sân golf trên núi dài vô tận, có một người mặc đồng phục chơi golf, bên cạnh cầm gậy, đang uống trà.
Là một người đàn ông trung niên, vóc dáng thấp bé, vẻ ngoài bình thường, ngoại trừ có đôi mắt đen láy sắc bén như mũi tên.
Nhìn thấy Chu Dần Khôn và A Diệu ở phía sau, người đàn ông cau mày nói: "Cậu Chu đây hình như không hiểu luật lệ cho lắm."
Lời này dường như muốn ám chỉ rằng Chu Dần Khôn không những không mặc đồng phục đánh golf mà còn công khai hút thuốc ở đây, lại cũng như đang nói anh không nên mang theo vệ sĩ đến.
Chu Dần Khôn nghe vậy cũng không có tức giận, thong thả đi tới: "Cục trưởng Barlow, xin hãy hiểu cho, loại người như chúng tôi nhát gan sợ chết, không có vệ sĩ đi theo thì không dám ra ngoài. Như ngài đây lại khác, dám ở một mình chơi gofl."
Anh thong thả ngồi xuống.
"Cậu Chu đánh tiếng sớm như vậy." Barlow lau chùi gậy đánh golf: "Ngô Bang Kỳ nói cậu muốn gặp tôi?"
Chu Dần Khôn đi thẳng vào vấn đề: "Tôi có chuyện muốn phiền Cục trưởng mới ngài đây."
Barlow dừng lại động tác lau gậy lại, không hài lòng nhìn Chu Dần Khôn, như thể không ngờ rằng anh yêu cầu giúp đỡ lại như thể đang ra lệnh.
Thành thật mà nói, nếu Tái Bồng không giảm dần lượng hàng trắng xuống để tẩy trắng, lại đột ngột qua đời, cũng như mối quan hệ giữa Ngô Bang Kỳ và Chu Diệu Huy ngay từ đầu không tốt, thì Barlow tuyệt đối sẽ không bao giờ liên quan gì đến Chu Dần Khôn.
Ông ta biết người đàn ông này là một kẻ điên. Đối phó với kẻ điên sẽ luôn có rủi ro, Barlow sắp nhậm chức Cục trưởng, kiêng kỵ nhất chính là mạo hiểm.
Nhưng Chu Dần Khôn lại muốn gặp ông ta vào thời điểm này.
Việc này đã khiến Barlow rất bất mãn, vừa gặp nhau Chu Dần Khôn đã không khách sáo đưa ra yêu cầu, điều này càng khiến Barlow bực bội hơn.
"Cậu Chu, kinh doanh là kinh doanh, việc nào ra việc đó. Đang việc này lại nhờ sang việc khác, như vậy tôi cũng có thể từ chối mà phải không?"
Chu Dần Khôn hơi nhướng mày.
Barlow đặt cây gậy đánh golf sang một bên, rót cho mình một ly trà. Thái độ rõ ràng là kiêu ngạo.
"Được." Chu Dần Khôn đứng lên: "Ngài Barlow nói đúng, dù sao ông cũng chưa phải Cục trưởng."
Giây tiếp theo, tách trà được đặt lên bàn, đáy cốc phát ra một tiếng "Cạch" nhẹ.
"Ý cậu là gì?"
Chu Dần Khôn phớt lờ ông ta, xoay người bước đi.
Thái độ này còn kiêu ngạo hơn Barlow, vừa đi được hai bước thì nghe thấy một tiếng "Chu Dần Khôn!" không khách khí sau lưng.
Chu Dần Khôn dừng lại, A Diệu nhìn thấy Barlow đi tới, ông ta cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề, nhưng giọng điệu rất không tốt: "Cậu có ý gì?"
Chu Dần Khôn lười biếng nói: "Nếu muốn biết, vậy có thể xin ngài Barlow đây rót cho tôi một ly nước không?"
Nói xong, cũng không thèm nhìn Barlow, bước tới một khu vực nghỉ ngơi khác, nằm dài trên ghế tắm nắng. Barlow đi tới, vẻ mặt khó chịu lấy ra một chai nước khoáng, mở nắp đặt nó cạnh tay Chu Dần Khôn.
Người đàn ông nằm trên ghế tắm nắng cười khinh thường.
"Thật ra thì cũng không có gì thú vị, tôi chỉ thắc mắc là mọi người có biết Cục trưởng Cục cảnh sát nhiệm kì mới có dính líu đến các băng đảng người châu Á ở Colombia khi đi du học hay không, vả lại quan hệ còn khá tốt, như vậy thì họ có sùng bái ông hay không?"
Ngắn ngủi chỉ hai câu, anh đã đem câu chuyện cố gắng bị che giấu đem ra ngoài ánh sáng, ánh mắt Barlow trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị.
Nếu chuyện này bị lọt ra ngoài, ông ta nhất định sẽ bị kéo xuống đài. Mà việc bị kéo xuống ngựa trước khi chính thức nhậm chức đã xảy ra không biết bao nhiêu lần trong giới chính trị.
Tuy nhiên, ông ta nhìn chằm chằm vào Chu Dần Khôn. Làm sao anh biết được chuyện này? Chỉ đang dùng những tin đồn nghe được để lừa ông ta, hay là thực sự biết rõ toàn bộ câu chuyện?
Im lặng như dự kiến, Chu Dần Khôn thản nhiên giơ tay lên, A Diệu đứng sau lưng anh bước tới, đặt một chiếc hộp mỏng manh vào tay Barlow.
Chiếc hộp mở ra, để lộ một chiếc vòng tay bằng đá sapphire.
"Tôi suýt quên mang quà cho ngài Barlow. Người thiết kế chiếc vòng tay này là một cô gái người Thái Lan, cô ta khi còn trẻ đã có năm cửa hàng trang sức. Tôi cũng có ghé qua cửa hàng này xem thử, đồ cũng không tồi. Ngài Barlow có thể đưa nó về cho vợ, đây chính là tác phẩm đầu tiên của con gái quý giá của ông được bán đấu giá với giá hai triệu đô la Mỹ*."
*Hai triệu đô la Mỹ: 50.739.914.800 VNĐ
Tay Barlow nắm chặt thành nắm đấm.
Mặc dù Chu Dần Khôn không đề cập đến, nhưng Chu Dần Khôn biết rõ mọi thứ, kể cả là các băng đảng Colombia đến cửa hàng trang sức của Lydia - con gái ông ta, anh biết rõ từng chi tiết mà chẳng cần đến sự tiết lộ thông tin của Ngô Bang Kỳ.
Chu Dần Khôn nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của ông ta cũng chỉ thấy buồn cười, nhàn nhã dập tàn thuốc nói: "A Diệu."
A Diệu đặt túi tài liệu đã niêm phong đến trước mặt Barlow.
"Làm ăn, chỉ có anh giúp tôi, tôi giúp anh mới có thể làm ăn được lâu dài, đúng không?" Chu Dần Khôn nói: "Tôi sẽ gửi cho ngài một bản sao thông tin mà tôi có để thể hiện thành ý của tôi. Danh sách mật độ các trùm ma túy ở Thái Lan đều có mặt trong đó, với khả năng của ngài Barlow, chuyện này có lẽ cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Nói đến mức này, ý tứ rất rõ ràng.
Thời của Tái Bồng, ông ta cũng không đuổi cùng giết tận ai, ít nhất cũng sẽ để lại một con đường cho những tên lâu la đó sống sót. Chu Dần Khôn muốn độc chiếm hoàn toàn thị trường Thái Lan, nhưng tự mình làm thì sẽ rất phiền phức, hắn muốn mượn sức của cảnh sát để làm.
Nếu Barlow đồng ý thì chuyện Colombia đương nhiên sẽ chẳng có ai biết, sau khi nhậm chức, đây sẽ là thành tựu đã được chắc chắn.
Nhưng nếu không đồng ý, ông ta chắc chắn sẽ không phải là ứng cử viên nhậm chức Cục trưởng vào tháng sau. Ngoài ra, con gái ông ta ở Colombia và vợ ông ta ở Thái Lan cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Barlow không nói gì, cuối cùng ông ta cầm chiếc túi đựng tài liệu đã được niêm phong trên tay rời đi.
A Diệu nhìn bóng lưng dần biến mất của ông ta rồi quay lại nói: "Anh Khôn, ông ta không nói gì cả, như vậy thì ông ta đã đồng ý chưa?"
Chu Dần Khôn cười chế nhạo: "Hắn ta không nói gì là vì bị Ngô Bang Kỳ chọc tức, việc này cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Một mũi tên trúng hai con nhạn, dù sao cũng không mất gì cả."
"Ông ta có nghi ngờ Ngô Bang Kỳ không? " A Diệu nhớ trong cả câu chuyện anh Khôn chưa từng nhắc đến Ngô Bang Kỳ.
Chu Dần Khôn đứng dậy vươn vai: "Loại người như hắn thì sẽ chẳng bao giờ tin tưởng ai. Khi bí mật bị tiết lộ, người đầu tiên mà hắn nghi ngờ sẽ là những người bên cạnh hắn."
Nói như vậy, A Diệu hiểu được.
Thay vì tin anh Khôn đã tự mình phát hiện ra mọi thứ, Barlow lại tin ai đó đã tiết lộ bí mật của ông ta. Cho nên, Ngô Bang Kỳ—người tiếp xúc nhiều nhất với Chu Dần Khôn, cũng là người bắc cầu cho mối quan hệ này, đương nhiên sẽ phải chịu sự nghi ngờ.
Giữa hai người này có rạn nứt, chính xác là điều mà Chu Dần Khôn muốn.
Barlow sẽ cho rằng Ngô Bang Kỳ không tin tưởng mình nên cố tình kéo ông ta xuống nước, cho dù sau này Barlow có giết Ngô Bang Kỳ đi chăng nữa thì ông ta cũng khó có thể bình yên thoát thân.
Hoặc nếu ông ta muốn gạt Ngô Bang Kỳ sang một bên, muốn giữa chừng thay thế hắn, Chu Dần Khôn nhất định sẽ phái người đến chặn ngang. Khi đó, tình hình hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Barlow.
Cho nên Barlow càng nghi ngờ thì hai người càng trở nên xa cách. Một khi đã xuất hiện vết nứt thì mối quan hệ không thể hàn gắn được nữa, sớm hay muộn nó cũng sẽ sụp đổ.
Nhìn thấy Chu Dần Khôn chuẩn bị rời đi, A Diệu hỏi: "Anh Khôn, cái này thì sao?"
Chiếc vòng tay sapphire đắt tiền vẫn còn trên bàn. Chu Dần Khôn không kiên nhẫn liếc hắn một cái: "Mày nói xem nên làm gì? Vứt đi được không? Đừng có hỏi mấy lời vô nghĩa nữa."