Trên đường trở về biệt thự, Hạ Hạ thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc vòng tay.
Sau khi vào cửa, cô đặt cặp sách xuống, ngồi trên ghế sofa suy nghĩ rồi tháo chiếc vòng tay ra. Nếu như Lai Á chưa nói gì, Hạ Hạ sẽ chỉ coi nó như một món phụ kiện bình thường, vì cảm thấy đẹp cho nên mới đeo. Nhưng mà sau khi nghe Lai Á ước tính, cô mới thực sự xem xét kỹ hơn chiếc vòng tay sapphire này.
Trong suốt như pha lê, màu xanh thuần khiết không có sắc lục, vết cắt tinh xảo, bất kể là kích thước nào, mỗi viên đá đều là một đường cắt hình đệm đồng nhất, nếu xoay nhẹ, còn có thể thấy có những ngọn lửa bên trong viên đá xanh nhấp nháy. Nếu đưa ra ánh sáng, mỗi viên đều có độ trong suốt tuyệt vời và độ rực lửa cao.
Hạ Hạ so sánh từng cái một với tiêu chuẩn trên tạp chí trang sức ở nhà, mở hồ cảm thấy Lai Á không hề phóng đại, chiếc vòng tay này hẳn là rất có giá trị.
Và Chu Dần Khôn lại cho cô một thứ đắt tiền như vậy?
Đương nhiên Hạ Hạ sẽ không tin tưởng hoàn toàn lời nói của Lai Á. Chu Dần Khôn không phải là loại người biết rõ ý nghĩa của từng loại đá quý, tuy nhiên, lần trước ở Tiger City, anh hỏi cô muốn gì trong ngày sinh nhật, nhưng lúc đó cô không nói, có lẽ Chu Dần Khôn chỉ tùy tiện mua một chút, anh giàu như vậy, có lẽ cũng chả quan tâm đến giá cả cỏn con này đâu.
Quà sinh nhật...
Cô gái nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay, chợt nghĩ đến điều gì đó. Cô đặt đồ lên bàn, đứng dậy đi về phía phòng bếp.
*
Đêm khuya, Chu Dần Khôn trở về, lúc bước vào thế mà không phải là một mảnh đen kịt, đèn sàn trong phòng khách đang sáng.
Một đôi chân trắng nõn lộ ra trên mép ghế sofa.
Chu Dần Khôn quay đầu nhìn A Diệu còn đang định đi theo mình: "Mày về trước đi."
A Diệu dừng lại, trên xe hắn vẫn chưa nói xong chuyện hôm nay. Nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi quay người rời đi.
Người đàn ông đóng cửa lại, bước tới. Càng đến gần chiếc đèn sàn ấm áp, lại càng ngửi thấy mùi kem ngọt ngào.
Trên ghế sofa, cô gái ôm một chiếc gối trong tay và một chiếc khác kê dưới đầu. Mái tóc dài mượt xõa ra, để lộ cần cổ và tai. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, hơi thở đều đều, cơ thể khẽ phập phồng, dưới bộ váy ngủ là da thịt trắng nõn mềm mại, ngoan ngoãn đến mức trông giống như một con thỏ con.
Khóe môi anh cong lên, bước tới ngồi lên ghế sofa. Cô chiếm rất ít không gian nên khi anh ngồi xuống cũng không bị chật.
Khoảng thời gian này, cô ở nhà một mình, mỗi khi anh về thì nữ sinh này đã đi ngủ rồi, cô tắt đèn cả biệt thự, trời tối đen như mực, cô thậm chí còn chẳng quan tâm anh có về hay không.
Nhưng đêm nay Chu Hạ Hạ vẫn để đèn sáng, còn ở chỗ này chờ anh về mà ngủ thiếp đi.
Tuy rằng không biết cô muốn gì, nhưng người đàn ông cũng rất hưởng thụ, bàn tay to lớn véo mặt cô gái: "Chu Hạ Hạ, dậy đi."
"Ưm..." Cô gái bị nhéo theo bản năng cau mày quay đầu tránh khỏi bàn tay của người đàn ông, dụi mặt vào chiếc gối trong tay, cũng không tỉnh dậy.
Anh xoa đầu cô, tựa như sủng vật: "Này, thỏ con, tỉnh dậy đi."
Hạ Hạ nghe thấy giọng nói quen thuộc, cũng như nhiệt độ và sức mạnh quen thuộc trên đầu cô, Hạ Hạ chợt tỉnh dậy. Khi nhìn thấy Chu Dần Khôn ngồi cạnh mình, lại còn ngồi rất gần, cô bật dậy.
"Chú út, chú, chú đã về rồi."
Chu Dần Khôn liếc nhìn chiếc bánh nhỏ trên bàn và chiếc vòng tay bằng đá sapphire bên cạnh, liền hỏi thẳng vào vấn đề: "Ý gì?"
Hạ Hạ cũng nhìn theo ánh mắt của anh về phía bàn trà.
Cô gãi tóc: "Chính là, hôm nay cháu mới phát hiện ra chiếc vòng tay chú tặng cháu hình như rất mắc."
"Thì?"
Còn tưởng cô định nói gì nghiêm trọng, Chu Dần Khôn nghi ngờ hỏi: "Đợi tôi về chỉ để nói chuyện này? Nếu như tôi không quay lại, vậy cháu định ở đây ngủ cả đêm?"
"Nhưng, sáng nào cũng có tàn thuốc mới trong gạt tàn. Cho nên...mỗi tối chú đều về."
Hạ Hạ nói xong, Chu Dần Khôn nhướng mày. Anh không ngờ cô lại chú ý đến điều này.
"Cháu không biết món quà sinh nhật này lại đắt như vậy, lại không có tiền mua thứ đắt tiền tương đương, cho nên... cháu đã làm một chiếc bánh sinh nhật cho chú. Mặc dù không biết sinh nhật của chú có được tổ chức như vậy hay không, nhưng mà chúc chú sinh nhật vui vẻ."
Chu Dần Khôn nhìn cô: "Chỉ như vậy?"
"Hả?"
Người đàn ông hỏi: "Cháu đợi đến giờ chỉ vì muốn đưa bánh cho tôi? Nói đi, cháu muốn gì?"
Hạ Hạ lắc đầu: "Không, cháu không muốn gì cả."
Vừa nói, cô vừa cầm chiếc nĩa bên cạnh lên, xúc một miếng bánh nhỏ vào, tay kia giơ đến trước mặt người đàn ông: "Cháu biết chú không thích đồ ngọt, cái này không ngọt lắm, chỉ có chút ngọt."
Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm cô.
Trong mắt cô có sự chân thành, như thể cô đang làm điều gì đó quan trọng. Ngay cả thịt người chết anh cũng đã từng ăn qua, vậy cái này có ngọt hay không thì có gì quan trọng.
Anh lười giơ tay nhận lấy nên cứ như vậy trực tiếp há miệng nếm thử, Chu Hạ Hạ không ngờ anh lại lười như vậy, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên mở to, bàn tay cầm nĩa cứng đờ tại chỗ.
Chu Dần Khôn liếc nhìn cô nói: "Thêm một miếng nữa."
Bánh có ngon hay không không quan trọng, quan trọng là vẻ mặt của Chu Hạ Hạ thực sự rất buồn cười.
"Ồ, được." Cô cứng nhắc xén thêm một miếng nhỏ nữa, bầu không khí yên tĩnh có chút ngượng ngùng, Hạ Hạ cố tìm đề tài để nói chuyện: "Ăn ngon không ạ? Không ngọt lắm phải không?"
Nhìn người đàn ông cuối cùng cũng dơ tay lên sẵn sàng đón lấy cái nĩa, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ giây tiếp theo cổ tay cô lại nóng bừng, còn chưa kịp phản ứng lại thì chiếc nĩa trong tay đã bị buộc phải quay lại, miếng bánh nhỏ bên trên đưa thẳng vào miệng cô.
"Ưm..."
Khi cô kịp phản ứng, người đàn ông đã lấy chiếc nĩa khỏi tay cô: "Sao không tự mình nếm thử, lại thử trên người tôi?"
Nói xong anh lại hỏi: "Ngon không?"
Nói thật thì cũng ngon. Lần này Hạ Hạ tự mình làm bánh, trước đây cô đã từng thực hành mấy lần ở căn hộ đổ nát đó, sau khi trở về Tạp Na cũng giúp cô cải thiện các chi tiết cô còn mắc lỗi, mặc dù không nếm thử trước nhưng Hạ Hạ vẫn rất hài lòng.
Nếu ăn không ngon, chẳng phải là tự chuốc lấy thất bại mà trì hoãn điều cô muốn hỏi sao?
Cô cẩn thận nhấm nháp chiếc bánh trong miệng, bánh mềm, ngọt nhưng không ngấy. Sau đó, cô liếm lớp kem trên môi, mềm mại tinh tế, có vị giống như chị Tạp Na làm. Nếu phải tự đánh giá, cô có thể đạt 95 điểm.
Đầu lưỡi hồng hồng của cô lướt qua, liếm đi lớp kem trên môi. Đôi mắt của Chu Dần Khôn tối sầm lại.
"Cháu thấy nó khá ngon." Hạ Hạ hồn nhiên không biết, nhưng cô cảm thấy món quà này đưa không sai.
"Không tệ, tuy nhỏ một chút, nhưng so với đồ ba cháu tặng thì vẫn tốt hơn rất nhiều."
Chu Dần Khôn tựa người vào ghế sô pha, liếc nhìn mắt cá chân thon dài đang ép vào nhau của cô gái: "Vào ngày sinh nhật của tôi, ba cháu tặng quà cho tôi bằng cách cướp đi mảnh đất mà tôi vừa thương lượng xong ở Mumbai. Một năm vất vả, tất cả đều công cốc."
Anh chủ động nhắc đến Chu Diệu Huy, trong mắt Hạ Hạ lóe lên. Sau đó cô tiếp tục nói, ngập ngừng hỏi: "Chú, lần trước chú nói đang theo dõi vụ án của ba cháu, bây giờ chú có tin tức gì không?"
Ánh mắt người đàn ông nhìn qua khuôn mặt cô, một lúc sau mới nói: "Không có. Làm sao vậy?"
"Ồ, không có gì, cháu chỉ hỏi vậy thôi." Hạ Hạ nhìn vào mắt anh: "Chú, chú có theo dõi cảnh sát đó không?"
"Có." Chu Dần Khôn không chút do dự nói cho cô: "Trước kia khó giải quyết hơn nhiều, nhưng bây giờ Cục trưởng mới đã nhậm chức, ông ấy rất có năng lực, chắc chắn sẽ sớm có tin tức."
"Ồ, vậy thì tốt rồi." Hạ Hạ gật đầu hỏi: "Nhưng chú út, đồn cảnh sát nào đã tiếp nhận vụ án của ba cháu vậy? Lúc trước ở bệnh viện, cảnh sát nói nếu nhớ ra manh mối nào thì nên báo cảnh sát kịp thời. "
Chu Dần Khôn hỏi: "Cháu nhớ được cái gì?"
"Không có, cháu chỉ hỏi trước thôi. Sau khi biết đó là đồn cảnh sát nào tiếp nhận vụ án thì cháu có thể tự mình tìm hiểu diễn biến của vụ án. Cháu thấy... chú bận quá, cháu cũng không thể thường xuyên đến làm phiền chú. "
Nghe vậy, Chu Dần Khôn nhướng mày. Anh nhìn Hạ Hạ, nhưng cô trông rất nghiêm túc. Cuối cùng, anh giơ tay nhéo má Hạ Hạ: "Ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng chạy ra ngoài làm lộ danh tính. Cháu đến đồn cảnh sát hỏi rõ vụ án, nếu là kẻ thù của ba cháu hoặc những người khác biết chuyện, cháu sẽ gặp nguy hiểm."
Hạ Hạ im lặng cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong mắt. Sau đó cô ngoan ngoãn nói: "Vâng."
Tuy cô đã cố gắng bình tĩnh, trên mặt lại không lộ ra bất kỳ manh mối nào, nhưng người đàn ông vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của cô đã hoàn toàn không giống với ban nãy.
"Chu Hạ Hạ, có chuyện thì nói thẳng ra."
Vốn dĩ cô chỉ muốn dùng quà sinh nhật làm cơ hội để xác nhận sự nghi ngờ của mình. Nhưng Hạ Hạ không ngờ Chu Dần Khôn sẽ hỏi thêm, nhất thời cô không nghĩ ra được cái gì khác, chỉ có thể nói: "Chỉ là... chú cùng chị Tạp Na cãi nhau à? Chị ấy nói chị ấy sẽ sớm quay lại, nhưng lâu vậy vẫn chưa quay lại. Cháu ở đây một mình ban đêm rất sợ. "
Sợ? Sống ở nơi này lâu như vậy, cháu còn sợ sao?
Chu Dần Khôn buồn cười nhìn cô: "Sợ cái gì?"
"Lúc trước cháu ở căn hộ kia, ban đêm xung quanh cháu thường có những tiếng kêu kỳ quái." Cô nói: "Ở đây mặc dù không có tiếng kêu kỳ quái kia, nhưng khi có ai đó đi lại hay nói chuyện vẫn sẽ có tiếng, dù sao... trống rỗng thế này khá đáng sợ."
Nửa câu sau Chu Dần Khôn thực sự nghe không vào nữa. Câu trước nhắc đến căn hộ trên đường Angel, rất nhiều hình ảnh lập tức hiện lên trong đầu người đàn ông. Mà thời khắc này, thật ra cũng giống như đêm đó.
Ví dụ như bây giờ họ đang ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa, Chu Hạ Hạ mặc váy, xõa tóc, cả người thơm ngát dễ chịu.
Cái khác biệt duy nhất là đêm đó anh không nhìn rõ nét mặt của cô. Còn lúc này cô đang quay mặt về phía ánh sáng, đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Cái miệng nhỏ nhắn kia vừa được phết qua một lớp bơ, không nếm thử cũng biết nó ngọt ngào nhường nào.
Chợt... anh muốn nếm thử một chút.
Hạ Hạ nói xong, cô thấy Chu Dần Khôn không trả lời ngay, ngược lại ánh mắt anh hạ từ mắt xuống môi cô. Trong lòng cô run lên, nhớ đến nụ hôn nóng bỏng trong căn hộ tối tăm kia, nhớ đến việc bị anh ghìm chặt không thể cử động, quần áo bị xé toạc, váy bị vén lên, hai chân bị tách ra, bụng dưới bị một vật cứng nào đó đè lên...
Hai tai lập tức đỏ bừng.
Chiếc đèn sàn ở phía sau cô, ánh sáng ấm áp phản chiếu trên khuôn mặt Chu Dần Khôn. Đường nét trên trán, sống mũi và đôi môi mỏng của anh đều được phản chiếu rõ ràng, thậm chí còn phản chiếu thành một vầng hào quang mờ nhạt, đôi mắt anh rất sâu, cô còn có thể thấy rõ chính mình trong đó.
Hạ Hạ cảm thấy không khí xung quanh mình dường như càng ngày càng nóng. Hơi nóng khiến tim cô đập nhanh hơn, toàn bộ cơ thể cứng đờ.
Chắc là cô bật điều hòa chưa đủ, hoặc có lẽ là do cô ở quá gần anh.
Cảm giác căng thẳng và ngột ngạt đó lại vây quanh cô.
Sau lưng Hạ Hạ toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô bất giác rụt người lại: "Cái đó—"
Lời còn chưa dứt, đã có người nắm lấy mắt cá chân cô.
Chu Dần Khôn hành động theo bản năng, trong đầu anh còn chưa có ý tưởng gì, nhưng hành động đã đi trước một bước. Mắt cá chân của cô nhỏ đến mức một tay cũng có thể nắm hết. Khi chạm vào, làn da ở mắt cá chân hơi mát lại mịn màng.
Ngẩng đầu lên liền thấy cô gái sững sờ, người đàn ông hỏi ngược lại: "Trốn cái gì?"
Lòng bàn tay anh nóng đến mức Hạ Hạ cảm thấy cả bắp chân mình nóng lên. Cô không dám cử động, thậm chí còn cẩn thận hít thở: "Cháu muốn nói, đã đến lúc cháu về phòng ngủ..."
Chu Dần Khôn đang định nói gì đó thì đột nhiên chiếc điện thoại di động nhỏ trên bàn trà vang lên.
Cô gái ngồi trên sofa gần như nhảy dựng lên với lấy điện thoại di động, trông cô giống như nhặt được cọng rơm cứu mạng vậy, thậm chí còn không thèm mang dép, chân trần đứng trên mặt đất: "Chú út, là bạn cùng lớp của cháu, chắc là muốn hỏi bài tập về nhà, cháu...cháu về phòng nghe điện thoại trước!"
Nói xong, không đợi Chu Dần Khôn trả lời, cô chạy chân trần lên lầu. Bóng lưng phản ánh hình dáng chạy trối chết.
Chu Dần Khôn quay lại, nhìn xuống. Thế mà anh lại có phản ứng.
Nhưng lần này người cọ loạn không phải là cô, cũng không phải vì anh uống nhiều. Lý do lại là do anh nhớ lại đêm đó trong căn hộ, chỉ mới nhìn vào mắt cô, nắm lấy mắt cá chân cô mà cứng?
Đối mặt với một học sinh chưa phát triển hết, đối mặt với cái kẻ hèn nhát mà anh khinh thường nhất? Anh mới là người không ổn, hoặc là thứ dưới háng anh không ổn.
Chu Dần Khôn cau mày nhìn chiếc bánh trên bàn. Nói cô còn nhỏ, cũng không hẳn là nhỏ, sinh nhật tới đây là cô mười bảy, đó là tuổi có thể kết hôn.
Nghĩ tới đây, gương mặt hơi giãn ra đôi chút.
Nhưng rồi sau đó lại cau mày.
Phản ứng vừa rồi của cái đồ hèn nhát kia là sao? Mới chỉ nhìn cô hai lần, vẻ mặt và động tác của cô giống như đang trốn tránh ma quỷ vậy.
Anh khó chịu châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng rồi dựa vào ghế sofa nhắm mắt lại.
Chu Hạ Hạ.
Bên tai anh vang lên giọng nói cô gọi anh là "chú út" dưới thân anh đêm đó, tiếng kêu lúc đó run rẩy, chắc hẳn cô đã rất sợ.
Nghĩ như vậy, mỗi khi cô gọi anh đều có cảm xúc khác nhau. Khi nhờ vả, anh chính là "chú út" tôn trọng và thăm dò. Khi không cần, anh chính là "chú út" miễn cưỡng, nói nhỏ đến mức thậm chí còn không nghe thấy. Khi anh tức giận muốn xử lý cô, anh lại biến thành một câu "chú út" run rẩy và đáng thương.
Vậy nếu như đêm đó anh không dừng lại, cô sẽ gọi như nà. Là rên rỉ hay la hét xin tha? Có lẽ cô sẽ không gọi anh là chú út nữa, lá gan lớn hơn một chút, chắc còn có thể gọi thẳng tên anh...
Cô dám gọi thẳng tên anh?
Người đàn ông đột nhiên mở mắt, điếu thuốc trong miệng rơi xuống người.