Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1033



Chương 1033

Sau đó, tên này nhìn Lâm Vân từ trên xuống dưới, cười nhạo nói:

“Thằng kia, tao vừa nhìn cũng biết được mày cũng chỉ là một thằng nghèo hèn đúng không? Vậy mà còn dám chõ mũi vào chuyện của người khác. Tao cũng khá khen cho dũng khí của mày đó. Nên mày cũng biết điều mà mau cút đi, nếu không tao đánh cả mày đấy.”

Cậu học trò gầy gò liền vội vàng nói với Lâm Vân:

“Ý tốt của cậu tôi xin nhận. Nhưng cậu cũng nên đi ra chỗ khác đi, hắn không phải là người cậu có thể trêu chọc đâu.”

Cậu bạn này nhìn bề ngoài của Lâm Vân thì cũng đoán hoàn cảnh của Lâm Vân cùng cậu ta không khác nhau là mấy. Đều là những người sinh viên nghèo, anh ta cũng không muốn Lâm Vân dính vào chuyện này.

Lâm Vân cười nói: “Không sao, dù hắn có thế thì tôi cũng không thèm để vào mắt đâu. Chỉ cần tôi nói một câu, hắn nhất định sẽ bị đại học Kim Đô đuổi học.”

“Cái gì cơ? Một câu của mày mà làm tao bị đuổi học á? Ha ha!”

Tên đeo khuyên tai cũng mấy tên đi cùng hắn đều cười to lên.

Mấy người đứng xem xung quanh cũng bắt đầu nghị luận.

“Tên này từ đâu ra vậy? Dám nói năng mạnh miệng như thế.”

“Nhìn bộ dáng của hắn cũng biết nhà chẳng cao sang gì. Vậy mà dám chen vào mấy chuyện kiểu này. Thật là bội phục dũng khí của hắn. Nhưng mà hậu quả thì…”

Giữa sân trường.

“Thằng kia, tao cũng tò mò muốn biết mày có bản lĩnh gì mà đòi làm trường đuổi học tao.” Tên đeo khuyên đắc ý nói.

“Được, vậy để hiệu trưởng đến xử trí chuyện này đi.” Lâm Vân nheo mắt nói.

Đối với mấy tên cặn bã thế này, Lâm Vân cũng không muốn phí lời.

Sau đó, Lâm Vân lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường đại học Kim Đô.

“Hiệu trưởng, tôi đang ở cổng trường đây. Có sinh viên của trường ông gây chuyện. Trong năm phút, tôi muốn ông đến đây.” Lâm Vân lạnh giọng nói.

Sau đó Lâm Vân liền cúp máy.

“Chà, thằng nhãi này thế mà còn dám giả bộ gọi điện cho hiệu trưởng cơ đấy. Giả vờ cũng không tới. Ha ha.”

Mấy tên tay chân của tên đeo khuyên đứng đằng sau cũng cười to lên.

Tên đeo khuyên nói tiếp: “Thằng nhãi, mày giả vờ cũng khá đấy. Còn dám ra lệnh cho hiệu trưởng đến đây trong vòng năm phút. Mày nghĩ tao là thằng ngốc à? Giả bộ giơ điện thoại lên gọi liền có thể dọa tao sao?”

“Tin hay không tùy cậu. Năm phút sau sẽ rõ.” Lâm Vân cười lạnh.

“Được, vậy ông đây cũng chờ năm phút. Nếu mày có thể gọi hiệu trưởng đến đây, tao cũng sẵn sàng quỳ lạy mày.” Tên đeo khuyên khoanh tay nói.

Mấy người đứng xem xung quanh cũng to nhỏ mà nói chuyện. Nội dung cơ bản đều xoay quanh việc tên lạ mặt này đang nói nhăng nói cuội.

Cậu sinh viên gầy gò được Lâm Vân cứu vội vàng nói với Lâm Vân:

“Nhân lúc họ chưa ra tay thì cậu nên chạy đi thôi. Cậu là người tốt. Tôi không muốn làm liên lụy đến cậu.”