Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1044



Chương 1044

“Phạm Nhật Long, tao giết mày!”

Vô cùng giận dữ, Lâm Vân lấy ra súng ngắn trong ngực, định bắn chết Phạm Nhật Long.

“Anh Vân, không được.”

Thạch Hàn vội vàng bắt lấy cổ tay Lâm Vân, sau đó đoạt đi khẩu súng.

“Anh Vân, tôi biết anh đang tức giận. Nhưng nếu anh dùng súng làm Phạm Nhật Long bị thương, hoặc giết chết hắn, anh cũng không thể tránh khỏi án tử.”

Thạch Hàn vội vàng khuyên bảo: “Chỉ cần còn sống, chúng ta còn có cơ hội. Tỉnh Xuyên sụp đổ thì chúng ta xây dựng một Tỉnh Xuyên khác. Nếu không còn mạng, cũng không thể làm được gì hết.”

“Đúng thế. Còn sống thì còn có cơ hội trả thù.” Lâm Vân cắn răng nói.

“Còn muốn trả thù? Mơ đi.” Phạm Nhật Long đắc ý cười.

Sau đó hắn nói: “Lâm Vân, từ giờ trở đi, mày cứ gặm nhấm cảm giác này đi. Từ thiên đường rơi xuống địa ngục cảm thấy thế nào?”

“Ha ha ha ha!”

Phạm Nhật Long nói xong liền xoay người bỏ đi.

Lâm Vân quay lại nhìn về tòa nhà của Tỉnh Xuyên đang đứng sừng sững. Trước cánh cửa tòa nhà, tờ giấy niêm phong nổi bật đến chói mắt.

Lâm Vân biết, đế chế kinh doanh của Tỉnh Xuyên đã sụp đổ trong nháy mắt.

Trong lúc này, Lâm Vân cũng thấy những gì mình từng tin tưởng cũng đang tan vỡ.

Từ khi Lâm Vân và ông ngoại gặp gỡ cho đến nay, Tỉnh Xuyên vẫn là chỗ dựa vững chắc nhất của Lâm Vân, ông ngoại cũng là người mà Lâm Vân tin tưởng nhất.

Nhưng hiện tại, tất cả đã sụp đổ.

Tỉnh Xuyên bị niêm phong, ông ngoại cũng đã bị bắt.

Những những viên bình thường bị đuổi ra khỏi tòa nhà bắt đầu đi đến trước mặt Lâm Vân.

Những quản lý cấp cao đều đã bị bắt đi hết rồi. Người duy nhất còn lại cũng chỉ có Lâm Vân.

“Anh Vân, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Đúng thế Anh Vân Tỉnh Xuyên lớn như vậy, sao lại đột nhiên bị niêm phong được?”

“Anh Vân, sao lại thế này. Anh nói đi chứ.”

Trong chốc lát, từng câu hỏi tràn đến như thủy triều.

Mặt Lâm Vân tái nhợt. Cả người anh như bị hút cạn đi nguồn sinh khí.

Tuy anh cũng không muốn nói, nhưng cũng đành cắn răng mà mở miệng:

“Mọi người, tình hình hiện tại là việc nguy cấp trước nay chưa từng có. Nhưng tôi tin tưởng, Tỉnh Xuyên nhất định sẽ có thể trở lại như xưa. Mọi người về nhà trước, đợi những tin tức tiếp theo đi.”

Mọi người gật đầu, sau đó cũng tản ra. Thư ký Tiểu Ngọc lại đi đến bên cạnh Lâm Vân.

Thạch Hàn vỗ vai Lâm Vân, chân thành nói:

“Anh Vân, càng những lúc như thế này, anh càng phải thật sự bình tĩnh. Anh không thể xuống tinh thần được. Phạm Nhật Long không bắt anh chính là muốn nhìn anh chật vật. Anh không thể để cho hắn được như ý. Chúng ta vẫn còn có cơ hội. Anh còn có tiền trong ngân hàng, còn có tập đoàn Vân Thiên.”