Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1079



Chương 1079

“Ta còn chưa chết, cho nên… ta sẽ không bao giờ buông tay.” Thạch Hàn cắn răng chịu đau, gằn giọng nói.

“Ngươi vẫn còn bản lĩnh này, cứ tiếp tục chịu đòn đi!”

Trần Thất Thuyết tiếp tục đá Thạch Hàn.

Cú đá của Trần Thất Thuyết so về uy lực có thể coi là mạnh hơn Phạm Nhật Long.

“Ọc!”

Thạch Hàn tiếp tục phun ra một ngụm máu, máu tươi lẫn lộn với các cơ quan nội tạng bị đánh vỡ.

Sau cú đá này, đôi mắt của Thạch Hàn bắt đầu mờ đi, và tay anh dần không còn sức lực.

Mặc dù Thạch Hàn rất muốn tóm lấy chân của Phạm Nhật Long, nhưng anh nhận ra rằng anh không thể sử dụng sức mạnh của mình được nữa …

Đôi mắt anh trở nên mờ ảo, trong đầu Thạch Hàn xuất hiện hình ảnh lần đầu tiên anh và Lâm Vân gặp mặt.

Đó là căn nhà cũ của Lâm Vân, chính Liễu Chí Trung đã giới thiệu anh với Lâm Vân.

“Ông ngoại, dù sao hắn cũng chỉ là một người, hai nắm đấm khó đánh bốn tay, nếu thật sự gặp phải nhiều kẻ địch, một mình hắn chỉ sợ cũng sẽ bất lực.” Lâm Vân nhìn chằm chằm Thạch Hàn, lắc đầu, không nghĩ rằng sức mạnh Thạch Hàn có thể đủ để bảo vệ mình.

Thạch Hàn không nói một lời, lập tức bước về phía trước, quay mặt về phía bức tường, tung một cú đấm, không ngờ nơi cú đấm chạm vào bức tường, lại xuất hiện một vết nứt như mạng nhện.

“Tiểu chủ nhân, tôi không làm ngươi thất vọng đó chứ?” Thạch Hàn khàn giọng nói.

“Wow, thật lợi hại!” Lâm Vân giơ ngón tay cái lên, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Đây cũng chính là cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người.

Khi đó giữa Thạch Hàn và Lâm Vân không có tình bạn gì, Thạch Hàn bảo vệ Lâm Vân, cốt chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó, Lâm Vân cùng anh nói chuyện phiếm, chân thành coi anh như một người bạn, chia sẻ chân tình, uống rượu cùng nhau, cuối cùng cũng trở thành anh em. Cảnh tượng này cứ liên tiếp hiện lên trong tâm trí Thạch Hàn …

Đây đều là những kỷ niệm đáng quý và khó quên nhất của anh.

Thạch Hàn nhìn về phía trước, thấy Lâm Vân đã chạy được khá xa, anh mới lộ ra một nụ cười.

“Anh Vân, tôi xin lỗi, Thạch Hàn đã thực sự cố gắng hết sức. Từ nay, Thạch Hàn … không thể bảo vệ anh nữa, anh phải sống sót. Thạch Hàn sẽ ở trên trời, nhìn anh một lần nữa tìm lại vinh quang …”. Đôi mắt anh càng ngày càng mờ ảo, từ từ khép dần lại.

Lúc này Phạm Nhật Long đã rút được chân ra.

“Chết tiệt, tên nhóc đó đã chạy rồi, chú Thuyết, mau đuổi theo!”

Sau khi Phạm Nhật Long hét lên, anh ta cùng Trần Thất Thuyết lao về phía trước.

Phạm Nhật Long không có thời gian để ý đến Thạch Hàn trên mặt đất, bởi vì Lâm Vân đã chạy mất rồi, mà tình hình Thạch Hàn lúc này cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Trần Thất Thuyết gật đầu, sau đó hai người tăng tốc đuổi theo hướng Lâm Vân vừa chạy.

— QUẢNG CÁO —