Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1094



Chương 1094

Vài phút trôi qua.

“Dừng lại được rồi.” Giang Vũ xua tay.

Mấy gã to béo liền dừng tay. Nhìn lại thì Béo và bác Hoàng đều bị đánh đến tím cả mặt.

Giang Vũ bước tới chỗ Hoàng Luân.

“Tuy rằng ngươi và Lâm Vân trước kia kiêu ngạo, nhưng hiện tại xem ra Giang Vũ mới là người nở nụ cười cuối cùng ở đại học Bảo Thạnh này.” Giang Vũ cười nói.

Tiếp đó hắn liền ra lệnh: “Nào, giữ lấy hắn, đặt hắn lên bàn!”

Vài tên to con lao thẳng tới, ấn Hoàng Luân lên bàn.

Chú Hoàng muốn cứu con trai mình, nhưng cũng bị năm người đàn ông to lớn giữ chân, không thể động đậy.

Lúc này, Giang Vũ lấy ra một chiếc dao gập.

“Ngươi… ngươi muốn thế nào!” Hoàng Luân nghiến răng nghiến lợi.

“Lâm Vân trước kia chặt đứt một ngón tay của ta. Bây giờ hắn chết rồi, ngươi là huynh đệ tốt của hắn, cho ngươi nếm thử.” Giang Vũ lạnh lùng nói.

Nói xong, Giang Vũ không ngần ngại dùng dao cắt ngón tay cái của Hoàng Luân.

“Ah!”

Kèm theo tiếng la hét của Hoàng Luân, ngón tay út của gã đã bị chặt đứt.

“Con trai, con trai!”

Chú Hoàng gầm lên, vùng vẫy tuyệt vọng, đôi mắt trở nên đỏ rực. Ông muốn lập tức xông tới, nhưng bản thân bị năm người đàn ông lực lưỡng ghì chặt, căn bản không thể làm được gì.

“Đồ khốn nạn! Có giỏi thì tìm đến ta! Đừng làm tổn thương con trai ta.” Chú Hoàng hét vào mặt Giang Vũ.

Giang Vũ cau mày: “Lão già, còn chưa ăn đòn đủ hay sao? Vậy tiếp tục đánh lão.”

Lời của hắn vừa dứt, những cú đấm, cú đá lại thay nhau hướng về phía chú Hoàng.

Sau một hồi đánh đấm cuồng nhiệt.

“Ngươi phải nhớ, ở đất Bảo Thạnh này, cứ cúp đuôi như một con chó mà đi cho ta. Bây giờ người có tiếng nói ở đây là Giang Vũ. Lâm Vân ư, hắn ta đã trở thành quá khứ rồi.” Giang Vũ đắc ý nhăn nhở nói.

Hoàng Luân nghiến răng, muốn xông lên giết Giang Vũ, nhưng đối diện với bao nhiêu người như vậy, hắn biết mình không làm được.

Lúc này, Giang Vũ cười nói tiếp:

“Nghe nói bạn gái của Lâm Vân tên là Như Tuyết đúng không? Bây giờ tôi đi tìm Như Tuyết này, giúp Lâm Vân chăm sóc cô ấy, hehe!”

Hắn ta nói đến câu này, khuôn mặt liền lộ ra một nụ cười khinh bỉ.

Hoàng Luân nghe tin, cơ mặt liền bị co giật,c sắc mặt cũng thay đổi rõ rệt.

Hoàng Luân có thể chịu đựng bản thân bị đánh, nhưng làm sao anh ta có thể chịu được việc bạn gái của Lâm Vân bị Giang Vũ làm ô uế?

“Đồ khốn nạn! Ngươi dám?” Hoàng Luân gầm gừ, yết hầu gân xanh đều đã phồng lên.

“Haha, hắn Lâm Vân đã chết rồi, Tỉnh Xuyên cũng đã đóng cửa, ta còn gì mà không dám nữa?” Giang Vũ cười lớn, nói xong, hắn mang theo đám thuộc hạ, xoay người rời đi.

— QUẢNG CÁO —