Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1112



Chương 1112

Lâm Vân hào hứng chạy vào sân, lao vào vòng tay của ông ngoại.

“Vân nhi, đúng là cháu rồi! Cháu thật sự chưa chết, haha, thực sự chưa chết.”

Liễu Chí Trung cười vui vẻ. Âm thanh mừng vui lan khắp phòng tập.

“Lâm Vân, có thể nhìn thấy cháu vẫn còn sống khỏe mạnh như này, ông chết cũng có thể an lòng nhắm mắt rồi.” Liễu Chí Trung cười nói.

“Ông ngoại, ông đang nói cái gì vậy? Cháu sẽ không cho phép ông chết.” Lâm Vân nói.

“Haha. Được rồi! Ông không nói. Ông sẽ không nói thế nữa.” Liễu Chí Trung cười.

Lúc này, Bạch Hổ nghe thấy tiếng động cũng đã lao ra khỏi phòng tập.

“Anh … Anh Vân, thật sự là anh!”

Bạch Hổ nhìn thấy Lâm Vân, nước mắt cũng cứ vậy mà tuôn trào.

Ngay sau đó, Bạch Hổ lao tới Lâm Vân.

“Anh Vân, anh vẫn còn sống!” Bạch Hổ cũng run lên vì phấn khích.

“Bạch Hổ!”

Lâm Vân cũng kích động, ôm chặt Bạch Hổ.

“Lâm Vân, cháu không biết đâu, tên Bạch Hổ này liều mạng luyện tập suốt cả tháng qua, ngày nào cũng mong mỏi có thể nâng cao thực lực càng sớm càng tốt, mau chóng xuống núi báo thù cho cháu. Hắn ta sợ rằng sắp phát điên vì tập luyện rồi, ông rất lo lắng cho hắn nhưng nói thế nào cũng không cản nổi tên nhóc cứng đầu này.” Liễu Chí Trung nói.

Sau khi Lâm Vân nghe đến đây, không khỏi có chút cay mũi.

“Bạch Hổ, sao ông liều mạng như vậy làm gì! Tẩu hỏa nhập ma thì làm thế nào?” Lâm Vân đấm nhẹ vào ngực Bạch Hổ một cái.

“Anh Vân, tôi…tôi cũng chỉ là muốn sớm ngày diệt trừ gia tộc nhà họ Phạm, thay Anh Vân báo thù.” Bạch Hổ cười khan nói.

Sau khi nghe như vậy, khóe mắt Lâm Vân ươn ướt.

Cuộc đời này có thể làm quen với người anh em như vậy. Lâm Vân chết cũng không tiếc!

“Đúng rồi, anh Vân còn Thạch Hàn thì sao? Sao lại không thấy anh ta?”

Nhắc đến Thạch Hàn, Lâm Vân trong lòng nhói đau.

“Thạch Hàn anh ta…chết rồi.” Lâm Vân cắn răng nói.

“Cái gì? Thạch Hàn chết rồi?!” Bạch Hổ cả kinh.

Liễu Chí Trung ở bên cạnh, khuôn mặt cũng khiếp sợ.

“Thạch Hàn vì muốn giúp tôi kéo thời gian, nên đã ở lại cản đường Phạm Nhật Long cùng Trần Thất Thuyết. Sau đó Phạm Nhật Long đuổi kịp tôi, nói là Thạch Hàn đã bị họ giết rồi.” Giọng của Lâm Vân có chút nghẹn ngào.

Cái chết của Thạch Hàn sẽ là nỗi đau cả đời của Lâm Vân.

“Anh Vân, Thạch Hàn không làm sai. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm giống như Thạch Hàn mà thôi.” Bạch Hổ nói, siết chặt tya thành đấm, tiếp tục nói: “Tất cả mọi lỗi lầm đều là do nhà họ Phạm và nhà họ Trần! Bọn họ hãm hại từng người một bên cạnh Anh Vân, còn giết chết Thạch Hàn. Nếu có một ngày, tôi nhất định phải giết bọn họ.”

“Lần này tôi trở lại, chính là báo thù.” Lâm Vân híp mắt nói.

Bạch Hổ nghe vậy, vội vàng nói:

“Anh Vân, bây giờ nhà họ Phạm mạnh như vậy. Trước mắt cậu cứ ở yên trên núi đi, chờ ngày tôi tu luyện thành công sẽ xuống núi thay anh Vân báo thù cho Thạch Hàn.”