Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1132



Chương 1132

Nhưng hiện tại, thực lực của Lâm Vân đã vượt xa hắn, bắt hắn phải nhìn lên, mà thậm chí là còn không nhìn theo kịp.

Điều này khiến Phạm Nhật Long cảm thấy rất khó chịu.

Hơn nữa, về mặt vũ lực, Trần Thất Thuyết là chỗ dựa mạnh nhất của họ. Bây giờ Trần Thất Thuyết đã chết, chính là họ cũng đã không còn nơi để dựa dẫm nữa rồi.

“Đội SWAT sao còn chưa tới!” Phạm Quang Đức cũng rất sốt ruột.

Điểm tựa của họ là Trần Thất Thuyết đã chết, theo tình hình hiện tại, họ chỉ còn có thể trông vậy vào đội SWAT.

Chỉ cần đội cảnh sát đặc nhiệm tới, họ có thể giết chết Lâm Vân, đảo ngược tình thế.

Tuy rằng tu vi có cao thế nào, nhưng một người tu luyện ở cảnh giới hư đan sẽ không bao giờ có khả năng đối phó với một đột cảnh sát được trang bị kĩ càng. Uy lực của vũ khí hạng nặng càng không thể coi thường.

Lý do tại sao có rất ít đạo sĩ có thể thống trị thời đại này, chính là vì sức mạnh của vũ khí nhiệt, và việc tu luyện không khí giới chẳng còn hiệu quả nữa.

Một người tu luyện dùng hơn mười năm cuộc đời, luyện tới cảnh giới hư đan, nhưng một người bình thường có thể dùng súng trường để tiêu diệt anh ta.

“Ông chủ đừng lo lắng, chắc họ sẽ tới đây sớm thôi.” Trịnh Thư Kỳ kiểm tra đồng hồ.

“Rầm!”

Đúng lúc này, cửa biệt thự bị đóng sầm lại.

“Tiếp viện tới rồi! Hẳn là quân tiếp viện!” Phạm Quang Đức hưng phấn nhìn về phía cửa.

Trịnh Thư Kỳ và những người khác cũng lần lượt nhìn ra ngoài, khuôn mặt đầy vẻ mong đợi.

Không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, một đoàn người mặc quân phục, trên tay trang bị súng trường, bao vây và xông vào trong nhà.

“Thế này là sao? Tôi chỉ gọi cảnh sát đặc nhiệm, vì sao lại là người của quân đội?” Trịnh Thư Kỳ bối rối nhìn quanh.

Trịnh Thư Kỳ biết rõ, ông ra chỉ có khả năng điều động cảnh sát đặc nhiệm, còn quân đội ư, ông ta không thể làm được điều đó.

“Ông Đức, đây là người mà ông gọi sao?” Trịnh Thư Kỳ lo lắng nhìn Phạm Quang Đức.

Tuy lúc này là chủ tịch tập đoàn, nhưng Phạm Quang Đức có xuất thân quân sự. Ấy vậy mà lúc này, ông ta cũng chỉ biết ngẩn người, ấp úng:

“Tôi … tôi không gọi.”

Nhà họ Phạm có xuất thân trong quân ngũ, nhưng cũng đâu dám tùy tiện điều động quân đội, hơn nữa bọn họ cũng không có thế lực lớn, nếu tùy ý điều động, một khi đối phương báo cáo lại, nhất định sẽ gặp rắc rối lớn, phải chịu trách nhiệm không nhỏ.

Lúc này, một trung tá đi đầu bước nhanh về phía Lâm Vân.

“Anh Vân!” Trung tá giơ tay chào Lâm Vân

“Được.”

Sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ những người này là do Lâm Vân gọi tới?

Đặc biệt, Phạm Nhật Long và con trai ông ta đều rất ngạc nhiên và khó hiểu.