Phạm Nhật Long liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sau đó đứng ở bàn bên cạnh giường, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Đến lúc này anh ta mới thực sự hiểu được hậu quả của việc mình làm lần này!
Đến lúc này anh mới thực sự hiểu mình sẽ phải trả giá bao nhiêu!
Nếu anh ta sớm biết được, hậu quả nghiêm trọng đến như vậy, đánh chết anh ta cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.
Thật tiếc trên đời này hối hận cũng không thể làm lại được!
“Nhật Long à Nhật Long! Bây giờ cháu đã biết, tại sao ông lại tức giận như vậy chưa? Cháu quả thật đã tự mình huỷ đi tiền đồ của mình!” Ông Phạm trông có vẻ rất tức giận.
“Ông ơi, ông nhất định phải giúp cháu!” Phạm Nhật Long kích động đứng lên.
“Nếu ta không giúp cháu, cháu bây giờ còn có thể ở chỗ này sao?” Ông Phạm lão lạnh lùng nói.
Tạm dừng một chút, ông Phạm tiếp tục:
“Còn nữa, Lâm Vân đó là cháu của Liễu Chí Trung, món nợ này, ta sẽ tính lên đầu của lão già Liễu Chí Trung kia, ta sẽ không để ông ta được khá hơn đâu!”
“Liễu Chí Trung dám thách thức nhà họ Phạm chúng ta. Tất cả còn không phải là do có người đứng sau sao!” Phạm Nhật Long tức giận nói.
Ông Phạm nhìn lên trần nhà, lạnh lùng nói:
“Người đó, ta sẽ dùng cả đời này, khiến ông ta sụp đổ! Liễu Chí Trung và đám người tập đoàn Tỉnh Xuyên của ông ta chỉ là rác rưởi. Với thế lực của nhà họ Phạm, ông ta có thể dễ dàng bị tiêu diệt!”
Ngay sau đó, ông Phạm nhìn Phạm Nhật Long.
“Cháu phải thành thật ở đây tự kiểm điểm lại bản thân!”
Ông Phạm nói xong liền xoay người rời đi.
Thành phố Bảo Thạnh.
Sau hơn một tuần dưỡng thương, vết thương của Thạch Hàn và Lưu Ba đã lành rất nhanh.
Tuy nhiên, trong hơn một tuần kể từ khi Lưu Ba nhập viện, rất nhiều nhiệm vụ nặng nề của công ty đều đổ lên đầu Lâm Vân.
Những việc Lưu Ba có thể xử lý qua điện thoại, Lưu Ba sẽ cố gắng hết sức để giải quyết, nếu không thể xử lý qua điện thoại, sẽ do Lâm Vân xử lý.
Cho nên hơn một tuần qua, Lâm Vân căn bản đều ở tại công ty, Bạch Hổ luôn đi theo bảo vệ Lâm Vân bất cứ lúc nào.
Tòa nhà Tỉnh Xuyên, trong văn phòng chủ tịch.
Lúc này Lâm Vân đang xem hồ sơ.
Giải quyết công việc của công ty trong tuần này đã giúp Lâm Vân nâng cao kiến thức và khả năng kinh doanh của mình, đây cũng là một điều tốt.
“Chủ tịch Vân, uống một tách cà phê nhé!” Phan Tiểu Ngọc đặt một tách cà phê nóng đến trước mặt Lâm Vân.
Sau khi Phan Tiểu Ngọc vượt qua bài kiểm tra lần trước, cô ấy đã bắt đầu làm việc vào ngày hôm sau.
Trong khoảng thời gian này, dù Lâm Vân ở công ty hay ra ngoài gặp gỡ khách hàng, cô ấy đều ở bên Lâm Vân, làm những việc thư ký nên làm.
Hơn nữa Phan Tiểu Ngọc rất cẩn thận trong công việc, không ngại gian khổ.