Nói xong, Lâm Thiện tức giận siết chặt nắm đấm, trực tiếp đấm vào mặt người đó, dùng sức nghiền nát.
“Bich!”
Người đàn ông này trực tiếp bị Lâm Vân một đấm quật ngã.
Lâm Vân tuy không phải là người luyện võ nhưng với sự tức giận của mình, cú đấm này của Lâm Vân, có sức mạnh không nhỏ đầu.
“Đánh cho tôi!”
Lâm Vân trực tiếp vẫy tay, hai người thuộc hạ bên cạnh Lâm Vân trực tiếp xông vào đánh người này.
Khi công lý vắng bóng, thì phải dùng bạo lực để trừng trí bạo lực
Lâm Vân nhìn những người khác có mặt ở đó, hỏi: “Còn có ai, muốn rời khỏi đây với tôi không?”
Nếu có còn có ai muốn rời khỏi đây, nhưng luôn bị mắc kẹt ở đây không có cách nào rời đi, bất luận là nam hay nữ, Lâm Vân đều sẽ đưa bọn họ rời khỏi đây.
Nhưng đối với những người, đã bị tẩy não rất nặng, căn bản không muốn đi, Lâm Vân cũng sẽ không lãng phí sức lực nữa.
Người giả vờ ngủ, bạn gọi như thế nào cũng không tỉnh.
Lâm Vân liếc mắt một lượt, không có ai lên tiếng.
“Được rồi đi thôi!” Lâm Vân vẫy tay dẫn mọi người đi ra ngoài.
Cô gái trang điểm đậm sau khi nhìn thấy Lâm Vân đi ra ngoài.
“Mày nghĩ mày có thể rời đi dễ dàng như vậy sao? Nằm mơ! Dám đánh tao, hôm nay chúng mày xong đời rồi!” Cô gái trang điểm đậm hung hăng nói.
Nói xong, cô ta vội vàng vào nhà, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại …!
Ở một diễn biến khác.
Sau khi Lâm Vân đi ra ngoài.
“Lâm Vân, cảm ơn cậu! Thực sự cảm ơn cậu rất nhiều!” Lý Ánh Hồng liên tục cảm ơn Lâm Vân.
“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện, người phụ nữ đó nhất định sẽ tìm cách thông báo cho đồng bọn ngay lập tức, mọi người nhanh chân rời đi! Tránh phát sinh tại nạn.” Lâm Vân nghiêm mặt.
Dù sao,đây là thành phố Hải Phòng, ở đây không phải phạm vi có thể dùng thế lực của anh.
Tuy rằng mười mấy người ta mang theo đều có thân thủ rất tốt, nhưng cũng phải hết sức cẩn thận, nếu trước mặt có mấy trăm người kéo đến, hơn chục người bọn họ cũng không đối phó được.
Vì vậy, ưu tiên hàng đầu lúc này là nhanh chóng rời khỏi tiểu khu này, nhanh chóng rời khỏi thành phố Hải Phòng, chỉ cần rời khỏi thành phố Hải Phòng là an toàn tuyệt đối rồi.
Lâm Vân chia mọi người ra để đi hai thang máy, cùng nhau đi xuống lầu.
Trong thang máy.
“Em trai, em không sao chứ?” Lý Ánh Hồng hỏi.
“Lần trước em lén lấy điện thoại gọi cho mọi người, sau khi bị bọn họ phát hiện, đã bị đánh cho một trận, nhưng không phải chuyện lớn gì.” Em trai Lý Ánh Hồng nói.
“Đúng rồi, đây là Lâm Vân, bạn học cấp ba của chị.
Hôm nay có thể cứu được em ra, tất cả đều là nhờ vào anh ấy.
Em mau cảm ơn người ta đi.” Lý Ảnh Hồng nói..
Em trai Lý Ánh Hồng vội cúi đầu cảm ơn: “Anh Vân, cảm ơn anh rất nhiều.
Nhân tiện xin tự giới thiệu, em tên là Lý Khánh Duy.” “Không sao, anh là đang giúp chị của em.” Lâm Vân khẽ cười.