Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 569





Chương 570

Lâm Vân không muốn bỏ lại bất kỳ ai! “Cậu Vân, nếu không ngăn bọn họ lại, không ai trong chúng ta có thể đi!” Bạch Hổ nghiêm túc nói.

Dừng lại một chút,Bạch Hổ giọng điệu khẩn thiết tiếp tục nói: “Hơn nữa nếu cậu không đi, anh em chúng tôi chỉ có thể một mực đứng đây để chặn lại.

Đợi khi cậu đi xa rồi, tôi có thể đưa những người anh em còn lại đi.

Cậu Vân, cậu thực sự vì muốn tốt cho các anh em, vậy hãy mau chạy đi!”

Lúc này, một đám người đông nghịt, lại một lần nữa lao tới.

Lâm Vân nhìn qua, đám người Lý Ánh Hồng, bản thân vẫn nên là kéo bọn họ chạy đi.

Hơn nữa những gì mà Bạch Hổ nói thực sự không sai, anh chạy được rồi, bọn họ mới có thể chạy.

“Được!”

Lâm Vân gật đầu.

“Cậu Vân, cậu cầm cái này phòng khi cần, tôi không thể cùng cậu đi hết đoạn đường tiếp theo!”

Bạch Hổ vừa nói vừa lấy ra một cây dùi cui điện đưa vào tay Lâm Vân.

Lâm Vân cầm lấy dùi cui điện.

Đồng thời ánh mắt kiên định nói: “Bạch Hổ, nhất định phải đưa các anh em của tôi trở về gặp tôi!”

Nói xong, Lâm Vân đưa Lý Ánh Hồng, em trai cô ấy và cô gái trẻ chạy vào rừng.

Bạch Hổ quay lại để chặn kẻ thù đang lao tới! Trong khu rừng.

“A!”

Sau bảy tám phút, cô gái tên Liễu Diệp.

Đột nhiên hét lên.

Lâm Vân quay đầu đã thấy cô ấy ngã xuống đất.

“Làm sao vậy?” Lâm Vân vội vàng quay trở lại, chạy tới trước mặt cô.

“Anh Vân, em…chân em dường như bị trẹo rồi.” Liễu Diệp nói.

Lâm Vân nhìn xuống, có lẽ Liễu Diệp là vấp phải một cục đá dưới chân “Để tôi xem xem!”

Lâm Vân ngồi xổm xuống, kiểm tra kỹ mắt cá chân của Liễu Diệp, phát hiện mắt cá của Liễu Diệp đã bị sưng đó.

“Anh sẽ cõng em!” Lâm Vân nói.

“Anh Vân, em …!em vẫn đi được!

Liễu Diệp một bên nói, một bên muốn đứng dậy.

“A!” Nhưng vừa đứng dậy lại không cẩn thận ngã xuống.

Lâm Vân nhanh mắt nhanh tay, vội vàng giữ chặt cô.

“Đừng cố sức, để anh cõng em!” Lâm Vân xoay người, chuẩn bị cõng Liễu Diệp trên lưng.

“Anh Vân, để em làm việc thể chất này.Em trai của Lê Ánh Hồng đi tới.

“Không sao, nhiệm vụ của cậu là chăm sóc cho chị gái thật tốt!” Lâm Vân nói với cậu ấy.

Chính là vừa rồi.

“Haha, cuối cùng cũng để cho hai anh em chúng ta đuổi kịp!”

Một tiếng cười chợt vang lên sau lưng.