Lâm Vân trong lòng vô cùng rõ ràng, đây là nhiệm vụ thứ nhất của mình sau khi tới Tỉnh Xuyên, nếu như lần này thua, để cho Lê Văn Hải kia thăng chức trở thành phó tổng của, vậy sau này mình ở trong tập đoàn Tỉnh Xuyên chỉ sợ không thể trở người!
“Không!”
Lâm Vân lắc đầu, hắn tuyệt đối không cam tâm cứ như vậy thua trận!
Huống chi, Lâm Vân ngay cả mặt mũi của Chu Ân cũng còn chưa thấy, cứ như vậy chịu thua thật sự không cam lòng.
“Cô ơi, làm phiền cô thông báo cho giám đốc Ân lần nữa, nói rằng tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, cần gặp mặt cô ấy ngay!” Lâm Vân vẻ mặt trịnh trọng nói với nhân viên lễ tân.
“Cái này… Tiên sinh, giám đốc Ân đã nói là không có thời gian gặp ngài rồi ạ.” Nhân viên lễ tân nói.
“Được rồi, vậy tôi sẽ ở chỗ đây chờ cô ấy, cô ấy sẽ không ở trên lầu mãi chứ. Tôi cứ ở đây chờ cô ấy xuống, cho dù phải đợi đến lúc tan làm.”
Lâm Vân vừa nói vừa đứng thẳng người dậy, bày ra một tư thế sẵn sàng chờ đợi.
Trong lòng Lâm Vân rất rõ ràng rằng cho dù Lê Văn Hải đã đạt được thỏa thuận cùng với Chu Ân thì mình chỉ cần nhìn thấy Chu Ân là vẫn có cơ hội lật ngược tình thế.
Nếu như mình không thể nhìn thấy Chu Ân thì đó mới chính là một chút cơ hội đều không có!
Cho nên, Lâm Vân tuyệt đối không thể rời đi.
“Ngài Lâm Vân…”
Nhân viên lễ tân thấy Lâm Vân đứng mãi chỗ này không đi, cô ta cũng đành chỉ biết im lặng.
Nhưng cô ta cũng không dám kêu bảo vệ tiến đến đuổi Lâm Vân đi. Dù sao Lâm Vân cũng là tổng thanh tra của tập đoàn Tỉnh Xuyên, Tỉnh Xuyên thế nhưng là tập đoàn lớn mạnh nhất tại tỉnh Tây Xuyên, đừng nói là tại tỉnh Tây Xuyên, ở ba tỉnh Tây Nam cũng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Bọn hắn dạo chơi internet công ty trách nhiệm hữu hạn, mặc dù tại tây xuyên internet giới là lợi hại nhất, nhưng so với tập đoàn Tỉnh Xuyên – một con quái vật khổng lồ thì vẫn chênh lệch vô cùng lớn. Dù là công ty của ông chủ bọn họ, cũng không dám đắc tội với tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Việc này chính là thân phận địa vị mang đến lực uy hiếp!
“Ngài Lâm Vân, ngài muốn đợi tại đây thì bên kia có chỗ ngồi ạ.”
Nhân viên lễ tân chỉ chỉ cách đó không xa có một nơi bày biện ghế sô pha dùng cho những người khách ngồi nghỉ ngơi hoặc chờ đợi.
“Đi thôi Thạch Hàn, chúng ta đến đó ngồi chờ.”
Lâm Vân cùng với Thạch Hàn, ngồi trên ghế salon cách đó không xa quầy lễ tân.
Cô nhân viên lễ tân kia nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là lựa chọn gọi điện thoại, đem việc Lâm Vân đang chờ ở dưới lầu nói cho Chu Ân nghe. Cô ta không quên đem việc Lâm Vân nói “Đợi không được liền không đi.” truyền đạt lại cho Chu Ân.
Lần này Lâm Vân ngồi chờ một lúc chẳng mấy chốc đã qua 1 tiếng đồng hồ.
“Sắp mười hai giờ rồi.” Lâm Vân lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ.
Lúc Lâm Vân đến công ty này vào lúc khoảng mười một giờ, hiện tại đã nhanh chóng đến giữa trưa đúng vào giờ tan sở.
“Anh Thiên, mặc dù chúng ta chờ ở chỗ này, có thể sẽ đợi đến Chu Ân tan làm đi ra, thế nhưng mà… chúng ta chưa từng gặp qua cô ấy, cho dù cô ấy có đi ngang qua trước mặt chúng ta, chỉ sợ là chúng ta cũng không biết ai là Chu Ân.” Thạch Hàn nói.
Lâm Vân lộ ra một nụ cười khổ: ” Cái này…, tôi đây đương nhiên hiểu rõ, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Chỉ có thể thông qua khí chất, ngoại hình mà phân biệt thôi.”