Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 911: 911




“Cậu chủ Văn Hải.”
Hai giám đốc điều hành bên cạnh Lê Văn Hải nhanh chóng đỡ anh ta dậy.

“Lâm Vân, mày đã không có khả năng mời người, còn đánh người! Ông nội, ông phải lấy lại công bằng cho cháu!” Lê Văn Hải che mặt, vẻ mặt đau khổ.

Giám đốc tài chính Lê Hằng cũng đột ngột đứng lên, khiển trách: “Lâm Vân, cậu thật đúng là không biết xấu hổ! Còn đánh người trong phòng họp nữa chứ!”
“Thật quá xấu hổ!”
Thậm chí nhiều giám đốc điều hành khác cũng thở dài nói:
“Dù trong trường hợp nào, khi không giải quyết được tình hình mà đánh người trong phòng họp thì thật sự đã sai rồi.”
“Đúng vậy, chủ tịch Liễu vẫn ở đây, vậy mà còn dám đánh nhau trước mặt ông ấy, điều này thật sự sai lầm.”
Bởi vì Lâm Vân là người gặp chuyện, lại là Lâm Vân là người khơi mào đánh nhau, dư luận hoàn toàn là một chiều, đối với Lâm Vân rất bất lợi.

“Tôi có thể hiểu được, Lê Văn Hải là cố ý gạt tôi!” Lâm Vân trong mắt đầy lửa giận.


Lê Hằng lớn tiếng nói: “Thủ đoạn gì? Rõ ràng là cậu không có khả năng mời được Chu Ân nhưng muốn đổ hết tội lên anh họ cậu là Lê Văn Hải, cậu có phải là quá thâm độc không?”
“Lê Hằng, đừng giả bộ công bằng ở đây.

Chỉ dựa vào Lê Văn Hải, anh ta có thể nghĩ ra những biện pháp như vậy sao? Lê Hằng ông nhất định có nhúng tay vào chuyện này!” Lâm Vân tức giận hét lên.

Lâm Vân tức không chịu nổi.

Anh rõ ràng có cơ hội để giành chiến thắng nhưng đột nhiên điều này lại xảy ra quá bất ngờ!
Trong lòng Lâm Vân biết rõ chắc chắn Lê Hằng có liên quan đến chuyện này, có lẽ tất cả là do ông ta sắp xếp!
Chẳng trách lúc nãy khi Lâm Vân tuyên bố đã mời được Chu Ân, trong mắt Lê Hằng không hề lộ ra vẻ hoảng hốt, bởi vì ông ta biết chắc Chu Ân sẽ từ chối!
Lê Hằng liếc mắt một cái, nói: “Lâm Vân, thật sự không thể nói chuyện đàng hoàng với câu mà, hiện tại còn liên lụy đến tôi? Tiếp theo, cậu vẫn nên đi nói chuyện với chủ tịch.”
“Rầm!”
“Tất cả câm miệng! Đây là phòng họp của tập đoàn Tỉnh Xuyên chứ không phải cái chợ!”
Đứng ở giữa, Liễu Chí Trung đập mạnh xuống bàn.


Đột nhiên, phòng họp vốn đang rất ồn ào bỗng im bặt.

Mọi người nhìn lên thì thấy vẻ mặt của Liễu Chí Trung vô cùng u ám.

Lâu lắm rồi mọi người mới thấy lại vẻ mặt khó chịu như thế này của Liễu Chí Trung.

Liễu Chí Trung trước tiên nhìn vào Lâm Vân và nói: “Lâm Vân, cháu đang nói cái gì mà Lê Văn hải tìm người lái xe đâm vào mẹ Chu Ân, chuyện gì đã xảy ra, cháu bình tĩnh giải thích cho cẩn thận.”
“Thưa ông, cháu vừa gọi cho Chu Ân.

Cô ấy nói rằng mẹ cô ấy bị xe đụng và có người nặc danh gọi cho cô ấy và bảo cô ấy không được tham gia vào tập đoàn Tỉnh Xuyên, nếu không, mẹ cô ấy sẽ bị giết ngay lập tức.

Mà chuyện này cháu tin rằng là do Lê Văn Hải làm ra!” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Vân hai tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.

“Đồ khốn nạn! Rõ ràng là không có khả năng mời người về liền ở đây bịa chuyện đổ lỗi cho người khác!” Lê Văn Hải hét lên..