Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 934





Chương 1056

Phạm Quang Đức vừa nói còn vừa ra hiệu bằng ánh mắt cho Phạm Nhật Long.

Phạm Nhật Long tất nhiên hiểu ám hiệu của cha hắn là gì. Cha hắn muốn hắn cùng Trần Mỹ làm chuyện ăn kem trước cổng, gạo nấu thành cơm.

“Vâng.” Phạm Nhật Long chỉ biết gật đầu. Sau đó hắn đỡ Trần Mỹ đi lên trên lầu.

Sau khi vào phòng ngủ.

“Anh Nhật Long, em chóng mặt quá, mau đưa em đến giường đi.” Trần Mỹ đưa tay lên trán, nói.

Phạm Nhật Long thầm nghĩ: “Cô mới chỉ uống một chén rượu đã kêu đau đầu, giả vờ say xỉn. Quá giả dối.”

Nhưng hắn cũng chỉ biết nghĩ trong lòng như vậy, ngoài mặt vẫn phải vội vàng mỉm cười, nói:

“Được, để anh đỡ em.”

Sau khi đặt Trần Mỹ lên giường, hai tay Trần Mỹ liền ôm lấy cổ Phạm Nhật Long. Mặt cô nàng tiến sát đến gần mặt Phạm Nhật Long, mũi hai người cũng chạm vào nhau.

Hai tay của Trần Mỹ cũng to gần bằng đùi của cô ta vậy.

“Anh Nhật Long. Anh có biết không, anh đẹp trai phong độ như vậy, em thích anh rất nhiều. Hôm nay em sẽ trao cho anh lần đầu tiên quý giá của em.” Trần Mỹ nũng nịu nói.

Nhìn thấy mấy nếp mỡ dày trên mặt Trần Mỹ, kèm theo đó là hơi thở nặng mùi của cô ra, mặt Phạm Nhật Long cũng bắt đầu tái đi rồi.

Nhưng quan trọng nhất là, trên răng nanh của Trần Mỹ còn mắc một mẩu rau xanh. Một mẩu rau xanh!

Nghĩ đến chuyện lát nữa phải hôn nhau với Trần Mỹ, Phạm Nhật Long liền thấy như mình sắp rơi vào địa ngục rồi.

Lần trước hắn hôn Trần Mỹ xong, quay về đã phải nôn mấy lần. Mấy ngày sau đó hắn đều ăn không ngon, nghĩ lại chỉ thấy như ác mộng.

Nếu nói về ưu điểm của Trần Mỹ thì giọng của cô nàng nghe rất có âm hưởng loli. Nếu chỉ nghe giọng thì có thể nghĩ đây là một cô gái dễ thương.

Nhưng giọng của cô nàng với bề ngoài lại không hề hợp nhau. Tổ hợp quái dị này chỉ khiến người khác buồn nôn.

“Anh Nhật Long, sao mặt anh lại khó coi thế?” Trần Mỹ nghi hoặc hỏi.

“Đâu… Đâu có.” Phạm Nhật Long khựng lại, chỉ biết cười cười.

“Anh Nhật Long, anh lấy hộ em mấy tờ khăn giấy có được không?” Trần Mỹ nũng nịu nói.

Tuy Phạm Nhật Long không biết Trần Mỹ muốn làm gì, nhưng hắn vẫn vươn tay sang bên cạnh lấy ra vài tờ giấy đưa cho Trần Mỹ. Trong lúc lấy giấy, hắn còn tranh thủ hít vài hơi không khí trong lành.

Sau khi Trần Mỹ lấy khăn giấy.

“Khạc khạc.” Trần Mỹ liền họ ra mấy cục đờm, dính đầy trên khăn giấy.

“Anh Nhật Long, phiền anh vứt hộ em mấy tờ giấy này vào thùng rác nhé.” Trần Mỹ nói xong liền đưa tờ giấy ăn dính mấy cục đờm cho Phạm Nhật Long.

“Ọe.”

Phạm Nhật Long nhìn xuống tờ giấy ăn Trần Mỹ đưa cho hắn, trong bụng liền nhộn nhạo, cổ họng cũng bắt đầu muốn trào ngược.

Phạm Nhật Long vội vàng che miệng lại.

“Anh Nhật Long, anh sao vậy? Anh không khỏe à?” Trần Mỹ nói đầy quan tâm.