Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 300: Em Không Giận





"Khoảng thời gian trước, lúc anh vừa mới đến Đế Thành có tình cờ gặp được cô ấy", Tô Minh nói: "Lúc đó, cô ấy gặp phải chút chuyện, anh đã giúp đỡ".

"Hoá ra là như vậy! Lần thứ hai anh hùng cứu mỹ nhân à?”, hai mắt Trần Chỉ Tinh sáng lấp lánh: "Xem ra, Cẩm Phồn thực sự thích anh rồi".

"Em không giận?”, Tô Minh liếc mắt nhìn Trần Chỉ Tinh.


"Xì, anh tưởng là bổn cò nương đây không biết có bao
nhiêu yêu tinh bám riết lấy cơ thể anh à?", Trần Chỉ Tình hừ một tiếng: "Em giận thì có tác dụng gì không? Nói đến Đế Thành đi, vị đại tiểu thư của nhà họ Diệp kia chắc chắn có quan hệ với anh, em không cần đi xem cũng biết.

Còn có Tiêu Nguyệt, chỉ bằng tình cảm sâu đậm của cô ấy với anh thôi thì sớm muộn gì anh cũng không cầm lòng được.

Bọn họ mà em còn không giận thì em giận Cấm Phồn làm cái gì? He he, em thậm chí còn hy vọng mối quan hệ của anh với Cẩm Phồn có thế tốt hơn nữa kìa.

Như vậy, đến lúc đó, bổn cô nương và Cẩm Phồn sẽ cùng nhau đối phó với đám tiểu yêu tinh ở hậu cung của anh,
cũng coi như là đồng đội trên cùng một chiến tuyến với nhau".

Đây là lời nói thật lòng của Trần Chỉ Tình.


Từ giây phút cô có mối quan hệ yêu đương với Tò Minh thì cô đã biết bản thân mình không thể độc chiếm anh rồi.

Tô Minh đã cạn sạch lời.

Nhưng mà, suy nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được.

Trần Chỉ Tình sinh ra trong gia tộc họ Trần, với tư tưởng giáo dục của người con gái dòng chính trong đại gia tộc có lịch
sử hàng trăm năm, cô có thế chấp nhận việc đàn ông năm thê bảy thiếp và coi đó như chuyện bình thường.

Bởi vì, cho dù là bô của Trần Chỉ Tình, hay là ông nội cũng vậy, thậm chí đến cả chú bác trong họ cũng có không ít phụ nữ, nghe nhiều thấy nhiều nên cũng bị ảnh hưởng.


"Ông xã, em hỏi anh, anh thấy Cẩm Phồn thế nào?", Trần Chỉ Tình đột ngột ngồi dậy hỏi rất nghiêm túc.

"Cái gì mà thấy thế nào?"
"Tức là, anh có muốn để cô
ấy làm người phụ nữ của anh không?", Trần Chỉ Tình hỏi.

.