Đỉnh Cấp Tra Tấn! Bị Ngạo Kiều Yandere Tiểu Thư Cướp Đoạt Về Nhà

Chương 6: Ngươi thể chất không tệ đi! (dịch)



Chương 6: Ngươi thể chất không tệ đi! (dịch)

Lâm Phong trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn!

Nàng biết mình đang nói cái gì không?

Sở Lăng Sương bỗng nhiên cong môi: “Ngươi muốn cái gì ta đều có thể làm ngươi hài lòng.”

“Ngươi!”

Lâm Phong bị nàng chắn cứng miệng, không nói nên lời.

Nghĩ kĩ một chút, nàng nói hình như có đạo lý.

Ở chỗ này, hắn xác thực cái gì cũng không thiếu, dù sao Sở Gia thực lực bày ra đó...

Nhìn thấy Lâm Phong lâm vào trầm tư, tựa hồ là phát giác được tín niệm của hắn có chút dao động, ánh mắt Sở Lăng Sương lóe lên, lại lần nữa thêm mồi nhử: “Ngươi mong muốn, ta một cái đưa tay là có thể giải quyết.”

Nàng là cái gì cũng có thể làm hắn hài lòng, có thể tất cả điều này đều phải thông qua sự cho phép của nàng.

Tính mạng của hắn bị kẹp giữa sự cho phép và không cho phép.

Mười lăm năm qua, hắn sống như một kẻ thế thân cho người khác, thậm chí đến cả bạn gái cuối cùng cũng phản bội hắn.

Bề ngoài, hắn là đại thiếu gia nhà họ Hứa - ngăn nắp xinh đẹp, bạn gái là hoa khôi nổi tiếng nhất trường đại học danh giá bậc nhất Kinh Thị, nhưng sau lưng, đời này của hắn đều phải sống khom lưng uốn gối, là rác rưởi người khác có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Suy nghĩ của Lâm Phong đấu tranh dữ dội. Từ giây phút bước ra khỏi Hứa Gia, hắn liền đã quyết định, đời này, hắn chỉ sống vì chính mình! Hắn không muốn làm con rối cho người khác nữa, không muốn để mặc người khác định đoạt!

Lâm Phong cười lạnh, giọng nói kiên định: “Không thể nào!”

Đáng c·hết!



Nam nhân này quả thực quá thú vị!

Trong mắt Sở Lăng Sương bùng lên tia trêu tức!

Đây là lần đầu tiên nàng gặp một người dám cự tuyệt hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy, hắn liều mạng phản kháng, mỗi một chỗ, mỗi một điểm, đều đối với nàng có sức hấp dẫn c·hết người!

Sở Lăng Sương đã hưng phấn đến mức tim đập rộn lên, ngay cả hơi thở cũng dồn dập hơn!

"Ta thực sự tò mò..."

Nàng như có điều suy nghĩ mà thì thầm, đột nhiên, ánh mắt thay đổi, hung hăng vung roi da trong tay, quất về phía Lâm Phong!

“BA~ ——”

“Ngươi tên điên!” Lâm Phong tức giận gầm lên, tiếng xích sắt v·a c·hạm “Leng keng” vang vọng khắp phòng ngủ!

“Còn dám mắng ta?!”

Bị vết đỏ kia chọc giận, Sở Lăng Sương như phát điên!

Nàng sẽ không bao giờ nói lý lẽ.

Lâm Phong cắn chặt môi, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Hắn không kêu, cũng không mắng, nằm im trên ghế sô pha, bất động.

“Thật nhàm chán.”

Sự hưng phấn trong mắt Sở Lăng Sương trong nháy mắt tiêu tán.



Nàng lạnh lùng liếc qua Lâm Phong một cái, rồi xoay người rời đi.

Nghe thấy tiếng giày cao gót của nàng biến mất, Lâm Phong hé mắt, nhìn qua khe hở. Hắn thấy nàng đứng trước tủ, lấy điện thoại di động gọi một cuộc.

“Vương mụ, gọi Tuyết Nhan tới đây.”

Cúp điện thoại, nàng rời khỏi tầng hai, không thèm ngoảnh đầu lại.

Lâm Phong đã đau đến mức toàn thân tê dại.

Thậm chí hắn còn không cảm nhận được sự tồn tại của đầu mình nữa.

Nếu là lúc trước, gặp chuyện này, hắn còn có thể cầu cứu. Ba tỷ tỷ không nói, ngay cả người ở công ty, thấy hắn không đi làm cũng sẽ báo cảnh sát giúp đỡ.

Nhưng ba ngày trước, hắn đã giao lại toàn bộ công ty, viết đơn từ chức, thậm chí kế hoạch kinh doanh của tháng tiếp theo cũng đã hoàn thành.

Hắn không có bạn bè thân thiết.

Bao năm qua, hắn vẫn luôn cô độc. Còn trông cậy vào Phương Tử Nguyệt sao?

Quên đi.

Giờ phút này e là nàng ta đang tận hưởng khoái lạc, sống mơ mơ màng màng bên cạnh Vũ thiếu gia kia rồi...

Hắn thậm chí cha mẹ cũng không có.

Hắn còn có thể trông cậy vào ai?

Ngoại trừ sơn trang này, thế giới bên ngoài chẳng ai nhớ tới hắn.



Lâm Phong đã tâm như tro tàn.

Hắn nghe thấy tiếng giày cao gót khác từ cầu thang, không giống với bước đi chậm rãi của Sở Lăng Sương, mà vội vàng hơn nhiều.

Là Dư Tuyết Nhan trong điện thoại chăng?

Nghe thấy cửa lớn cầu thang mở ra, Lâm Phong từ từ mở mắt, thấy người tới mặc bộ vest trắng, tay cầm hộp thuốc đi về phía hắn.

“Ồ, còn tỉnh sao?”

Dư Tuyết Nhan chậm rãi bước tới, đặt hộp thuốc lên bàn trà, cười tủm tỉm mở ra.

"..."

Lâm Phong im lặng nhìn nàng lấy băng gạc, cồn, povidone-iodine, ống tiêm... từ trong hộp thuốc.

Nàng rất thuần thục bẻ ống thuốc bằng móng tay, dùng ống tiêm rút thuốc, sau đó tiêm vào cánh tay hắn.

Lâm Phong cũng lười phản kháng, yên lặng nhìn nàng tiêm cho mình.

Một mũi tiêm xong, Dư Tuyết Nhan kiểm tra v·ết t·hương trên cổ hắn, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Nàng vừa đổ cồn lên gạc, vừa nói: "Ngươi cũng lợi hại thật đấy, ta chưa từng thấy tiểu thư tức giận đến vậy.”

Nói xong, thuốc cũng đã pha xong, nàng kéo cổ áo hắn xuống: "Ráng chịu một chút, lần này sẽ rất đau.”

Chẳng sao cả, còn nỗi đau nào khủng kh·iếp hơn tuyệt vọng chứ?

Thấy Lâm Phong im lặng, Dư Tuyết Nhan liền bôi thuốc lên v·ết t·hương của hắn.

Tiếng hét đau đớn như dự đoán không vang lên, Dư Tuyết Nhan lộ ra vẻ kinh ngạc!

"Ngươi thể chất cũng không tồi!"