Định hải phù sinh lục

Chương 10: Dạ hội



Một năm qua, rốt cuộc ngươi đã trốn ở đâu?

 

Lực chú ý của Thác Bạt Diễm bị Hạng Thuật dẫn dắt một chút, lại quay về gương mặt Trần Tinh, dường như mở cờ trong bụng, gương mặt hắn có hơi ửng đỏ, có vẻ đang ngẫm nghĩ.

 

“Vậy… Thác Bạt huynh…” Trần Tinh nhìn Thác Bạt Diễm, nghĩ thầm nguy rồi, có phải người này câm điếc không? Chẳng lẽ nghĩ mình đang mắng hắn?

 

“Không không!” Vũ Văn Tân vội nói, “Hắn không phải! Bình thường đâu có thế này… Thác Bạt huynh?”

 

Thác Bạt Diễm ho một tiếng, hít một hơi, xem ra định nói gì đó, mọi người đều chờ hắn mở miệng, Thác Bạt Diễm lại im lặng.

 

Trần Tinh: “… … …”

 

Mẹ ơi! Xấu hổ quá! Người này rốt cuộc đã bị gì thế?

 

“Ta…” Cuối cùng Thác Bạt Diễm cũng nói chuyện, “Ra ngoài một chút.”

 

Nói xong Thác Bạt Diễm đột nhiên đứng dậy, không nói hai lời đã đi.

 

Trần Tinh: “…”

 

Vũ Văn Tân cũng cảm thấy kỳ quái, đưa mắt nhìn Thác Bạt Diễm rời đi xong, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Ngươi đến Trường An làm gì?”

 

Trần Tinh nói: “Chuyện này thật là nhân sinh khổ đoản, nói ra rất dài… Từ khi chúng ta cách biệt….”

 

Đang nói chuyện, bỗng nhiên Thác Bạt Diễm lại tiến đến, ngồi xuống.

 

Trần Tinh: “?”

 

Trần Tinh đành tạm dừng lại, dù sao có người ngoài ở đây, cậu không muốn nói quá nhiều những việc liên quan đến Khu ma sư, cũng không biết tại sao, sau sự việc ở núi Long Trung, khiến cậu mơ hồ cảm nhận có một thế lực quỷ dị nào đó tồn tại, tạm thời không nên công bố thân phận của mình sẽ an toàn hơn, dù sao Khu ma sư với yêu tộc chính là kẻ thù.

 

“Được rồi,” Trần Tinh cười nói, “Có cơ hội sẽ nói kỹ hơn, ta còn nhiều lời muốn nói với ngươi.”

 

“Ừm.” Vũ Văn Tân gật đầu đồng ý, nói: “Cũng đúng, ngươi ở lại đâu trong thành?”

 

Trần Tinh nghe nói như thế, cảm thấy thất vọng, vốn nghĩ Vũ Văn Tân sẽ bảo “ngươi tạm cứ ở trong phủ trước đã”, đón tiếp khách xong sẽ dành ban đêm tâm sự với cậu, nhưng cũng không cần suy đoán lung tung làm gì, cậu dứt khoát nói: “Buổi sáng ta vừa tới Trường An, vào thành xong đã đi tìm ngươi.”

 

“Ngươi vừa tới sao!” Đột nhiên Thác Bạt Diễm xuất hiện.

 

“Đúng vậy, đúng vậy.” Trần Tinh vội vàng cười “ha ha” vài tiếng.

 

Thác Bạt Diễm dùng ánh mắt không hiểu nổi nhìn Vũ Văn Tân, Vũ Văn Tân hơi nghi hoặc, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ngươi… à Tùng Bách Cư ở thành tây cũng không tồi. Ta không giữ ngươi ở lại, cứ nghỉ ngơi trước cho tốt đi.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Thác Bạt Diễm định nói lại thôi, nhưng chợt nhớ tới trong sảnh còn Hạng Thuật, hoài nghi nhìn y một cái.

 

“À.” Trần Tinh đáp, “Được, ta không làm phiền ngươi.”

 

Thế là Vũ Văn Tân phân phó quản gia tiễn khách, ngay cả trà cũng chẳng mang lên, Trần Tinh cuối cùng cũng hiểu rõ, hóa ra là mình không thức thời.

 

“Tân ca.” Trần Tinh vừa ra khỏi phòng, bỗng nhiên quay người.

 

Thác Bạt Diễm nhìn dõi theo Trần Tinh, Vũ Văn Tân đang nghĩ ngợi việc gì, nghe như thế thì giật mình, trên mặt lại vẽ ra một nụ cười, khách khí hỏi: “Có chuyện gì?”

 

“Không có gì.” Trần Tinh thoải mái cười cười, “Sau này còn gặp lại.”

 

Vũ Văn Tân hơi đưa tay lên, nhưng cũng không đứng dậy, coi như tạm biệt.

 

Rời khỏi Vũ Văn gia, Trần Tinh chầm chậm đi bộ ra ngoài hẻm, màn đêm buông xuống, ánh sao lấp lánh đầy trời.

 

Hạng Thuật vẫn theo sau lưng Trần Tinh như cũ, đột nhiên Trần Tinh nói: “Để ngươi chê cười rồi.”

 

Hạng ThuậtT thoáng nhìn Vũ Văn phủ ở phía xa, không nói gì.

 

“Ngươi còn tiền không?” Trần Tinh nói, “Tiền trên người ta tiêu hết rồi.”

 

“Không có.” Thỏi vàng lúc trước Hạng Thuật ném vào trong Vũ Văn phủ đã là thỏi cuối cùng.

 

Trần Tinh đành đứng ven đường, hơi phiền muộn thở dài, đối nhân xử thế sư phụ rất ít dạy, phần lớn chỉ bảo cậu đọc sách, nói là trong sách cái gì cũng có. Nhưng đọc qua rất nhiều sách, Trần Tinh cũng không hiểu vì sao xa cách chín năm, Vũ Văn Tân lại trở nên thế này.

 

Nhìn người đoán lòng, là thứ mà cậu chẳng hề học, giờ nhớ lại diện mạo Vũ Văn Tân, khác biệt với chín năm trước rất nhiều, dường như đã quá rành thói đời.

 

Hạng Thuật nói: “Đi đâu, ở trọ?”

 

Trần Tinh: “Không có tiền thì làm sao ở trọ? Đợi ở đây đi.”

 

Hay là tìm Phùng Thiên Quân? Phùng Thiên Quân chắc cũng chẳng có bao nhiêu tiền.

 

Hạng Thuật: “Chờ?”

 

Trần Tinh: “Chờ ông trời cho ta tiền, kiên nhẫn một chút, một lúc là có.”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Trần Tinh nói: “Nói cho ngươi biết, ta có Tuế Tinh nhập mệnh, vận khí rất tốt, xưa nay không thiếu tiền tiêu, nhìn xem đi.”

 

Thời gian chưa đầy một chén trà, trên đường có một chiếc xe ngựa của quan gia đi qua, đằng trước đốt đèn lồng, người đi đầu cưỡi ngựa cao to tuấn lãng mặc giáp trụ sáng loáng, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại.

 

Trần Tinh hớn hở nói: “Đúng là đây rồi!”

 

Hạng Thuật: “… … … …”

 

Mấy thị vệ ào ào xuống ngựa, để lộ màn xe, vội nói: “Trần công tử, chủ nhân nhà ta mời ngài lên xe nói chuyện.”

 

“Chủ nhân nhà ngươi là ai?” Trần Tinh nghĩ thầm người này nhìn như có tiền, không đúng, sao lại gọi mình là Trần công tử? Đang định lên xe, Hạng Thuật lại đè vai Trần Tinh lại, đáp: “Có chuyện thì xuống mà nói.”

 

Người trong xe nghe thấy tiếng Hạng Thuật, bước vài bước xuống khỏi xe ngựa, đúng là Thác Bạt Diễm!

 

“Trần Tinh?” Thác Bạt Diễm cười nói, “Sao ngươi lại ở đây?”

 

Trần Tinh hoàn toàn không ngờ, vừa rời đi không lâu sao lại đụng Thác Bạt Diễm ở đây, cũng cười nói đáp lại: “Ngươi không ở lại Vũ Văn gia dùng cơm sao?”

 

“Không có.” Thác Bạt Diễm nói, “Ừm, không có, vừa mới rời đi!” Nói xong tiện tay giơ bó đuốc lại gần, Thác Bạt Diễm soi đám thị vệ, bọn họ đành tản ra, đến đứng bên bức tường phía sau xe ngựa.

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

“Ngươi mới tới Trường An, còn chưa quen cuộc sống nơi đây.” Thác Bạt Diễm nói, “Không bằng… đến phủ ta ở tạm vài ngày? Hàn xá dù quê mùa, nhưng cũng dọn dẹp sẵn chờ đón, mới truyền lời về phủ, để trong nhà chuẩn bị.”

 

Trần Tinh rất vui, định nói “Được”, Hạng Thuật lại nói: “Không đi.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Trần Tinh thầm nghĩ, mắc mớ gì tới ngươi! Rốt cuộc thì chọc ghẹo gì ngươi chứ?!

 

Trần Tinh quay đầu nhìn Hạng Thuật, bàn tay Hạng Thuật đặt lên vai cậu vẫn không bỏ xuống, Trần Tinh bị y đè cho không cựa quậy nổi. Thác Bạt Diễm thoáng nhìn Hạng Thuật, nhíu mày, Trần Tinh bỗng nhiên cảm giác bầu không khí trở nên kỳ quá.

 

“Đi.” Hạng Thuật trầm giọng nói.

 

“Chờ một chút!” Thác Bạt Diễm và Trần Tinh đồng thanh mở lời. Thác Bạt Diễm bỗng nhiên nhớ ra, không phải người này câm điếc sao? Nhưng cũng không hỏi.

 

Nếu không có Hạng Thuật, giờ phút này chắc chắn Trần Tinh đã đi theo Thác Bạt Diễm, nhưng cuối cùng Trần Tinh cũng không nỡ bỏ y, người Hạng Thuật chẳng còn đồng nào, nếu cậu đi theo Thác Bạt Diễm, Hạng Thuật ngủ dưới cầu là việc nhỏ, đi cướp tiền là việc lớn, mà Trường An ngay dưới chân thiên tử!

 

“Vị câm này…” Thác Bạt Diễm không nhớ nổi tên Hạng Thuật, nói, “Huynh đệ câm nếu đồng ý, cũng mời tới phủ, để tiểu đệ có cơ hội chiêu đãi.”

 

Nhìn thái độ Vũ Văn Tân đối đãi hắn, người này địa vị chắc không thấp, vậy mà lại khách khí như thế khiến Trần Tinh rất bất ngờ, đang định hỏi xem Hạng Thuật có đồng ý không, Hạng Thuật lại nói: “Không đi, muốn ta nhắc lại mấy lần!”

 

Sau một khắc, Trần Tinh cảm nhận được sát khí, dường như Thác Bạt Diễm cũng cảm thấy, nhưng luồng sát khí này vừa lướt qua đã biến mất, trong chớp mắt vô tung vô ảnh.

 

“Chúng ta… vẫn nên tìm khách điếm ở trọ.” Trần Tinh sợ Hạng Thuật nổi máu chó dại thọc cho Thác Bạt Diễm một nhát, vội nói, “Đi giờ đi.”

 

Thác Bạt Diễm biết người này khó đối phó, mới gật đầu với Trần Tinh, nói: “Kia, bao giờ rảnh rỗi thì chúng ta trò chuyện!” Sau đó rút một chiếc nhẫn, nhét vào tay Trần Tinh: “Ngươi tìm được chỗ ở thì báo người đưa tin cho ta, phía tây hoàng thành, chỗ lớn nhất kia, tòa nhà màu đỏ ở giữa, mái cong nạm vàng, trên cửa khảm thanh ngọc chính là hàn xá của ta.”

 

“Lần thứ nhất mới gặp, sao lại có ý tốt vậy?” Trần Tinh định nói ngươi cho ta mượn chút ngân lượng là được rồi, sao còn phải đưa nhẫn cho ta, Thác Bạt Diễm đã quay người lên xe, bọn thị vệ vội vào vào chỗ, đánh xe đi. Trần Tinh nửa ngày không nói ra lời, cầm nhẫn của Thác Bạt Diễm, ngẩng đầu còn thấy hắn vén màn xe, giơ hai ngón tay, nói: “Lần thứ hai rồi!”

 

Trần Tinh: “…”

 

Hai người lại đứng ven đường, Trần Tinh nhìn nhẫn trong tay, là dùng cổ thạch luyện ra, bên ngoài đơn giản tự nhiên, nhưng trong đêm tối lại tỏa ra hào quang nhàn nhạt, trên mặt đá chạm khắc một thần long ngậm đuôi, tinh xảo phức tạp, cực kỳ khéo léo. Hơn nữa, đây là một viên Dạ Quang thạch.

 

Trần Tinh từ nhỏ tới lớn, gặp qua không ít báu vật, chiếc nhẫn này so với đồ trong nhà, hay đồ ở sư môn cũng không hề thua kém. Một cái trị giá ba ngàn lượng vàng, Thác Bạt Diễm tiện tay ném cho cậu, tên này cũng quá hào phóng rồi.

 

“Cái này chắc không phải pháp bảo gì.” Trần Tinh nghi ngờ, sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, trên đời này ngoài Tâm Đăng thì pháp bảo khác đều đã thành sắt thường, lỡ như là pháp bảo thì sao?

 

“Cái này có thể đi cầm cố không?” Trần Tinh nghĩ thầm, sao đi đổi thành tiền được, Thác Bạt Diễm có thân phận gì? Thống lĩnh thân quân của Phù Kiên, thứ này đem đi cầm cố sẽ bị nhận ra ngay lập tức, sau đó có người báo quan nhốt cậu lại,

 

“Hiện giờ thế nào đây?” Rốt cuộc Hạng Thuật cũng nói.

 

“Đợi thêm một lát đi.” Trần Tinh hơi tuyệt vọng, nói, “Một chút nữa sẽ có tiền thôi.”

 

Nhưng lần này lại không ai đến, Trần Tinh cảm thấy kỳ quặc, không đúng, bình thường đợi lâu như vậy chắc chắn đã có gì rồi.

 

Một khắc sau, Trần Tinh nói: “Tuế Tinh đóng cửa rồi, ta thấy nên đi tìm Phùng đại ca thôi?”

 

Hạng Thuật quay người đi, Trần Tinh nói: “Ngươi đi đâu vậy?”

 

Hạng Thuật không đáp, vẫn đi thẳng về phía trước, Trần Tinh theo sau, hai người đi qua phố dài, Trần Tinh cũng không biết đường, chỉ thấy càng ngày càng ít người, chẳng lẽ tìm chỗ ngủ ngoài trời? Không đến mức đó chứ, trên đường nhiều tuần tra như vậy.

 

Sau đó, Hạng Thuật tới một bức tường cao, phía trước không xa có một cổng lớn sơn đỏ, Hạng Thuật đi thẳng tới.

 

Trần Tinh: “Ngươi muốn làm gì?”

 

“Tìm chỗ nghỉ qua đêm.” Hạng Thuật đáp.

 

Cổng sơn đỏ có hai thị vệ canh giữ, thấy Hạng Thuật đến, nói: “Cấm địa! Người rảnh rỗi không…”

 

Hạng Thuật cầm kiếm sắt trong tay, cả kiếm và vỏ vung hai chiêu, giọng nói của thị vệ lập tức ngưng lại ngã xuống đất. Trần Tinh kinh ngạc, vội nói: “Đừng tấn công quan binh! Bọn họ đâu có trêu chọc ngươi!”

 

Hạng Thuật trực tiếp đá sập trục cửa, rồi mở cửa, một tay cầm kiếm, đi thẳng vào trong. Trần Tinh đuổi theo sau lưng, vội nói: “A a a! Ngươi có biết mình đang làm gì hay không?”

 

Hạng Thuật rõ ràng là lười giải thích, tiếp tục đi, bốn phía có quan binh nhận ra, quát: “Ai đó! Thích khách!”

 

Từ phía xa không biết ai đang đánh đàn, có vẻ như là chủ nhân nơi đây, tiếng đàn như nước chảy mây trôi, như tiếng ngọc rơi, leng keng rung động.

 

Một tốp quan binh vọt tới, đều cầm vũ khí, Hạng Thuật cầm kiếm, ngón tay chuyển theo tiếng đàn, điểm nhẹ ba lần có nhịp  điệu.

 

Xuất thủ.

 

Trần Tinh chỉ thấy bóng mờ trước mặt loáng một cái, Hạng Thuật đã lướt qua, quan binh như bóng hình trên đèn kéo quân, ngổn ngang lộn xộn ngã đầy đất, sau đó Hạng Thuật lại tiến lên, đi qua đám thị vệ, bọn họ lăn lộn không ngừng rên rỉ, đều bị vỏ kiếm đánh trúng, nhưng không ai chết. Trần Tinh vô cùng bối rối, muốn kéo Hạng Thuật, tiếng đàn dừng lại, Hạng Thuật dẫm lên hành lang ở hoa viên, theo đường cũ đi vào trong đại trạch.

 

Tiếng đàn chầm chậm vang lên, bốn phương tám hướng thị vệ ùn ùn không dứt xuất hiện, mỗi tên thị vệ vừa xông lên đều bị Hạng Thuật đánh ngã, chọc, đâm, quét, sượt, mỗi một bước Hạng Thuật tiến lên đến đâu bọn thị lại ngã xuống đến đấy. Tiếng đàn gấp dần, kiếm trong tay Hạng Thuật không hề ra khỏi vỏ, như phá tan một tấm màn ánh sáng, không ai dịch nổi y cả.

 

Tiếng đàn dừng lại.

 

“Đuổi theo.” Hạng Thuật nói.

 

“Chờ một chút…”

 

Trần Tinh chạy nhanh theo sau lưng Hạng Thuật, kéo y, Hạng Thuật lại đi vào một tòa đại trạch cực kỳ huy hoàng, bên trong trang hoàng đẹp đẽ khiến hai mắt Trần Tinh chói mù. Có hai nữ tử xinh đẹp đang đánh đàn, thấy Hạng Thuật lập tức hét ầm lên, tiếng đàn im hẳn. Hạng Thuật lại đẩy cửa hông, đi sang.

 

“Đây là đâu?” Trần Tinh nói, “Không được, chúng ta đi nhầm, đi nhầm chỗ rồi… Rời đi thôi!”

 

Hạng Thuật đi qua năm sáu gian phòng, phòng nào cũng có người bối rối hò hét, xin tha, Trần Tinh rốt cuộc cũng ý thức được…

 

Đây là hoàng cung…

 

Trần Tinh hồn phi phách tán, hô: “Hạng Thuật! Đừng đi! Chỗ này là hoàng cung! Chúng ta chạy mau!”

 

Trần Tinh đuổi theo Hạng Thuật đã tới một cái võ đài, quả nhiên đây chính là Vị Ương cung, hai người từ ngự hoa viên xông vào, xuyên qua tẩm điện của đám Tần phi, đến trước điện Đăng Minh. Trong cung sôi nổi nhộn nhạo, bốn phía đều là Ngự Lâm quân, ào ào vọt tới giáo trường bên ngoài Đăng Minh điện, vây Hạng Thuật và Trần Tinh vào giữa.

 

Thác Bạt Diễm vừa về nhà, còn chưa kịp thay y phục, nghe nói trong cung có thích khách lập tức phi ngựa tiến cung, cầm trường mâu, đuổi tới võ đài, thấy đuốc hai bên chiếu sáng như ban ngày, hai vạn nỏ cứng hướng thẳng thích khách giữa giáo trường.

 

“Thích khách phương nào!” Thác Bạt Diễm nói, “Chờ chút! Sao lại là các ngươi?! Đừng bắn tên! Thủ hạ lưu tình!”

 

Thác Bạt Diễm thét lên ra lệnh, tách mọi người đi ra.

 

Trần Tinh nhìn chung quanh, bên cạnh võ đài, trên mái nhà, bậc thang, đều là ngự tiền thị vệ, chỉ cần Thác Bạt Diễm hạ lệnh, hai người sẽ bị bắn thành đống thịt vụn.

 

“Thác Bạt huynh!” Trần Tinh vội nói, “Không liên quan tới ta, ta bị hắn cưỡng ép…”

 

Hạng Thuật ngắt lời Trần Tinh, hướng phía điện Đăng Minh nói: “Kiên Đầu! Ra đây! Có chuyện tìm ngươi!”

 

Hai vạn người lập tức xôn xao, vì xưng hô này ở Trường An quá nhiều năm rồi không nghe thấy.

 

Trong điện Đăng Minh lại vang lên thanh âm phóng khoáng, cười nói: “Thuật Luật Không? Một năm qua, rốt cuộc ngươi đã trốn ở đâu?”

 

Chỉ thấy quân Tần vây quanh một người cao lớn, mặc áo vải, râu ria xồm xoàm đi xuống bậc thang, người đó đặt tay lên nỏ của một thị vệ Ngự Lâm quân, bốn phía vang lên tiếng thu nỏ. Ngay sau đó mấy vị quan văn võ nhanh chóng đi ra, mặt mũi kinh ngạc nhìn tráng hán kia, lại nhìn Hạng Thuật.

 

Thác Bạt Diễm: “Bệ hạ!”

 

“Phù Kiên?” Trần Tinh cảm thấy choáng váng.

 

Hạng Thuật tháo mặt nạ, ném sang một bên.

 

Đám quan văn võ lập tức kinh ngạc hô lên:

 

“Đại Thiền Vu?!”

 

Danh xưng kia như sét đánh bên tai Trần Tinh.

 

“Đại… đại cái gì?” Trần Tinh mờ mịt nói, “Hạng Thuật, bọn họ bảo ngươi là cái gì đại?!”