Làm phiền rồi, cần rót thêm trà không? Không cần thì ta đi trước.
Trong phòng chứa tài liệu Công tào.
“A!” Trần Tinh hớn hở, “Cuối cùng cũng thấy!”
Trần Tinh trải rộng địa đồ kiến trúc thành cổ Trường An ba trăm năm trước, hỏi Thác Bạt Diễm: “Đây là chỗ nào?”
Thác Bạt Diễm là người chủ quản phòng ngự trong ngoài thành, nhìn một lát đã nhận ra, nói: “Thành tây, Tùng Bách Cư. Ngày mai ta đưa ngươi đi.”
Trần Tinh nghĩ nhân dịp mặt trời chưa lặn, tiện chân đi xem một chút, lại nhớ tới Thác Bạt Diễm bồi cậu đến trưa, nói không chừng trong cung còn nhiệm vụ phải làm không thể tùy ý rời đi, đang định cảm tạ Thác Bạt Diễm, tự mình cậu đi Tùng Bách Cư, thì Thác Bạt Diễm lại khăng khăng tiễn Trần Tinh hồi cung, nếu không không biết ăn nói thế nào.
Trần Tinh không thay đổi được, đành phải tạm biệt Thác Bạt Diễm ở bên ngoài Ngự hoa viên. Trần Tinh không hề muốn quay về tẩm điện nhìn sắc mặt Hạng Thuật, nhưng sự việc có tien triển, vẫn phải nói cho y một tiếng, thế là cậu chuẩn bị quay về ăn cơm tối.
Lúc này Hạng Thuật đang lặng im nghe Thanh Hà công chúa giới thiệu biểu đệ với mình, hóa ra cô mẫu của Thanh Hà và Mộ Dung Xung được gả đến Thác Bạt bộ, tuy là chính thê nhưng không sinh được con, mà sau đó phu quân có một người con thứ, là Thác Bạt Diễm. Thác Bạt Diễm không được yêu thương chiều chuộng, trong nhà cũng chẳng ai quan tâm, chỉ có mỗi tổ mẫu quan tâm. Lúc tổ mẫu về trời, Thác Bạt Diễm đã mười bốn tuổi được xếp vào cấm quân, vốn là đứa nhỏ có căn cốt tập võ, dùng kích điêu luyện, trong cuộc thi phô hết tài năng, tướng mạo như mỹ ngọc nên được Phù Kiên ưu ái, gọi đến bên cạnh.
Hai năm sau, Mộ Dung Xung rời kinh nhậm chức, Phù Kiên cô độc, ít nhiều cũng dành vài phần tình cảm cho Thác Bạt Diễm, nhưng Thác Bạt Diễm không phải Mộ Dung Xung, tính cách khác biệt nhiều, Phù Kiên nghĩ tới nghĩ lui cũng không sủng hạnh hắn, lại yêu thương coi Thác Bạt Diễm như tiểu đệ, cố gắng tìm cho hắn một mối hôn sự, nhưng xem đi xem lại vẫn không thấy ai phù hợp.
Thanh Hà công chúa đã hỏi qua, chính Thác Bạt Diễm cũng không rõ muốn kết hôn với nhà nào, nhưng lại xác định rõ, hắn thích người Hán nhất.
Đến đêm qua, Thác Bạt Diễm ở nhà Vũ Văn Tân gặp Trần Tinh, lại nghe Vũ Văn Tân kể lại chuyện cũ năm đó – Trần gia dù cửa nát nhà tan, nhưng vẫn còn uy vọng với quan viên và văn nhân, hơn một nửa Trung thư tỉnh của triều Tần đều là học sinh mà phụ thân Trần Tinh dạy dỗ. Đã môn đăng hộ đối, Thác Bạt Diễm lại nhất kiến chung tình, Thanh Hà công chúa mới tranh thủ đến hỏi han xem sao.
Hạng Thuật không ngờ Trần Tinh có xuất thân như vậy, vẫn bày ra thái độ không quan tâm, chẳng hề chấn động hay có biểu cảm gì, dường như xem xét lại Trần Tinh, mà bên ngoài điện Vũ Văn Tân không ngừng gật đầu, cùng Thanh Hà công chúa kẻ xướng người họa, liên tục đáp “đúng, đúng, đúng”, còn vào trong điện đi trái đi phải, khiến Hạng Thuật vô cùng bực bội, chỉ muốn tìm xem có phi đao đế ném hắn dính lên cột trụ như con ruồi.
Đột nhiên trong điện im lặng, Trần Tinh tiến vào.
“Ai?” Trần Tinh mờ mịt nhìn liếc qua, Vũ Văn Tân vội cười rạng rỡ: “Thiên Trì!”
“Chào Tân ca!” Trần Tinh né cái nắm tay của Vũ Văn Tân, lại gật đầu với Thanh Hà công chúa.
Thanh Hà công chúa cười nói: “Cùng Thác Bạt Diễm ra ngoài sao?”
Trần Tinh đầu đầy dấu hỏi chấm, ngươi làm sao biết được?
Thanh Hà công chúa nói: “Đến đây, tỷ tỷ rót trà cho ngươi.” Nói xong nàng đi xách ấm, “Chờ một chút có chuyện tốt nói cho ngươi…”
Trần Tinh lại nói: “Không cần, có sẵn đây, khát chết rồi!” Nói xong cậu bưng từng chén từng chén trà sữa trên bàn, uống sạch toàn bộ trà cầu thân của quý tộc Trường An.
Mọi người: “…”
“A?” Trần Tinh lại nói, “Đây là cái gì?” Nói xong Trần Tinh cầm chân dung xem xét cẩn thận, Hạng Thuật dùng một tay giữ lại, cả giận nói: “Đừng làm loạn!”
“Nhìn một chút thì sao?” Trần Tinh giữ chồng giấy, bị Hạng Thuật kéo một cái , Hạng Thuật dùng nội lực xé chồng giấy thành hai nửa, Trần Tinh đành phải ném lại, giấy rơi lả tả trên người Hạng Thuật.
Hạng Thuật: “Ngươi. . .”
Trần Tinh uống xong trà, nói: “Có manh mối, ta còn phải vội đi tiếp, đưa ta chút tiền.” Nghĩ thầm nhân lúc sắc trời chưa muộn, vừa kịp đi đến Tùng Bách Cư nhìn xem. Thanh Hà công chúa đứng dậy nói: “Ta bảo Diễm Nhi đi cùng ngươi, đêm nay không cần làm nhiệm vụ.”
Trần Tinh vội nói không cần, lúc tạm biệt trong Ngự hoa viên, cậu biết Thác Bạt Diễm đêm nay đi thủ yến cho Phù Kiên, nên xòe tay với Hạng Thuật.
“Không có.” Hạng Thuật lạnh lùng nói.
Trần Tinh nghĩ thầm, ta còn không đi bộ được sao? Cũng không cầu xin y, cậu hậm hực rời đi.
Trần Tinh vừa đi không bao lâu, Thanh Hà công chúa nghi ngờ nói: “Đại Thiền Vu, nãy vừa nói đến đâu nhỉ?”
Lúc này bên ngoài lại có nội thị đi đến, hiển nhiên là người đến nghe ngóng tin tức của nhóm khách quý tộc hồi chiều, hắn thò đầu ở ngoài điện nhìn lén, thấy các chén vàng ly bạc đều bị uống sạch, trong sảnh giấy vụn bị xé đầy đất, lập tức vui vẻ co cẳng chạy đi.
Thanh Hà công chúa và Hạng Thuật một hồi mới hồi phục tinh thần, cùng nhau hét lên: “Quay lại!”
Hạng Thuật nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, lúc này tên nội thị đã chạy mất hút, thế là đêm nay mọi người đều biết, xế chiều Đại Thiền Vu đợi mọi người đi rồi, mới uống hế trà sữa, chân dung thì đều xé thành hai nửa. Điều này có ý gì? Mọi người còn không mau đưa tiểu nhi tử đến chỗ Đại Thiền Vu?
Trần Tinh rời cung, nhìn bản đồ xem xét cẩn thận, sắc trời tối dần, đi ngang qua trước của mấy nhà còn thấy bọn họ dang đốt pháo, không biết chuyện gì xảy ra, chắc làm lễ gì đó. Vị Ương cung gần thành tây, dù vậy cậu đi bộ gần một canh giờ mới tới bên ngoài Tùng Bách Cư, trời đã tối sầm, tiếng trống canh liên tục vang lên từng tiếng.
Thành tây là một khu đất cao, trồng đầy cây tùng cây bách, bên ngoài treo đèn lồng đỏ rực, một dãy nhà lớn bị rừng tùng che khuất, bên trong truyền đến tiếng cười đùa tùy ý của nam nhân say khướt. Trần Tinh nhớ lại, lúc chia tay Phùng Thiên Quân, hắn có nói là hắn ở đây.
Trần Tinh lượn bên ngoài gần nửa vòng, không tìm thấy cửa vào, chỉ nhìn thấy một cổng lớn đóng chặt, trên cửa mạ vàng bốn chữ lấp lánh: “Tiền Trang Tây Phong.”
Trần Tinh: “?”
“Có ai không?” Trần Tinh hô, so sánh bản đồ trong tay, đúng chỗ này không sai. Lại đi một vòng, tới bên ngoài bìa rừng, nhìn thấy hai con Thạch Cảm Đương, bên cạnh lại có hai khối đá, trái ghi “Thương Tùng Thúy Bách”, phải ghi “Sâm La Vạn Tượng”.
Thương tùng thúy bách: Tùng xám bách xanh, Sâm la vạn tượng: vạn vật hiện hữu
Trần Tinh đi dọc theo đường vào, thuận theo con đường quanh co rẽ mấy lối, bỗng dưng thấy không đúng, bên trong cây cối hòn non bộ như dùng tám cửa trận “Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai” của Khổng Minh thời Tam quốc bài bố. Trần Tinh từ sau khi nhập sư môn, thứ đầu tiên học chính là kỳ môn độn giáp, cái này không làm khó cậu được, chỉ lo là, người đã hạ trận thế này chắc không phải để người ta tùy tiện đi vào, mình đến như vậy có thất lễ hay không?
Nhưng khi muốn quay về thì không thể đi lại đường cũ, lối duy nhất là tiến vào bên trong, từ Sinh môn phía đông bắc đi ra ngoài, Trần Tinh đành đi tiếp vào trong, đi tới đi lui, đột nhiên phát hiện bát quái trận này còn biết biến hóa, đi qua hòn non bộ xong, cậu thấy trước mặt có một căn nhà lớn, đèn đuốc sáng rực, dưới hiên có hai mươi đôi giày, có mới có cũ, Trần Tinh ở bên ngoài hô: “Có ai không?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, Trần Tinh cởi giày đi vào, kéo cửa trượt ‘soạt’ một phát.
“Lật đổ Phù Kiên! Khôi phục đại…”
Bên trong, cả phòng đầy người ngồi trên đất, khí thế hừng hực, hô hào kêu gọi, tòa nhà cách âm cực tốt, trong ngoài không nghe thấy tiếng vọng ra, nhìn bộ dáng thế kia chắc bọn họ đang mưu đồ bí mật chuyện gì.
Trần Tinh: “Làm phiền rồi, cần rót thêm trà không? Không cần thì ta đi trước.”
Trần Tinh quả quyết đóng cửa lại, một đám người lao ra từ bên trong, từng người một rút đao rút kiếm, gác binh khí lên cổ Trần Tinh. Trần Tinh không có sức chống đỡ đành giơ hai tay, nói: “Ta không nghe thấy gì cả!”
“Thiên Trì?” Giọng nói đầy kinh ngạc của Phùng Thiên Quân vang lên, “Đệ đến đây thế nào? Mau dừng tay! Người một nhà!”
Trần Tinh bị đao gác lên cổ đi vào phòng, thấy ở giữa có một cái tháp rộng, bên trên có một nam nhân ngoài hai mươi tuổi, áo rộng tay dài, Phùng Thiên Quân ngồi một bên, uống rượu.
“Dừng tay.” Nam nhân kia nói, “Mời vị tiểu huynh đệ này tiến vào.” Nói xong liếc nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân hơi gật đầu, ý không sao mới ngoắc tay ra hiệu Trần Tinh đi tới. Đám người áp giải Trần Tinh buông tay, để cậu đến chỗ bên cạnh Phùng Thiên Quân.
“Thời gian không nhiều,” nam nhân nói, “Có khách quý, nhưng nghe cũng không sao. Chúng ta nói tiếp, Tương Dương lần này gặp nạn, không phải là sai sót nhất thời…”
Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Quân, so với người cùng đi trên đường tưởng chừng như hai người khác, hắn mặc áo rộng thêu cây lá, thanh Hoàn Thủ đao để giữa bàn trà trước mặt nam nhân. Võ bào thế này dù là mỹ nữ Tiên Ti có mặc vẫn sẽ lộ vẻ lẳng lơ, nhưng Phùng Thiên Quân mặc không hề như vậy, ngược lại rất phù hợp, khí thế có vẻ cực kỳ chói lọi.
Trần Tinh nhìn nam nhân ở giữa, lại nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân thấp giọng nói bên tai Trần Tinh: “Kia là huynh trưởng của ta, gọi là Phùng Thiên Dật. Tiểu tử như đệ lại phá được bát quái trận huynh ấy bài bố bên ngoài? Thật xem thường đệ rồi.”
Trần Tinh: “Ta.. ta đi bừa, mấy người đang làm gì?”
Phùng Thiên Quân: “Mưu đồ bí mật tạo phản, rõ vậy rồi còn không nhìn ra?”
Trần Tinh thành thật nói: “Đã nhìn ra, tiến hành đến đâu rồi?”
Phùng Thiên Quân: “Từ đầu tới cuối chưa đi đến đâu, chán rũ người, chẳng muốn chơi với bọn họ tí nào.”
“Phù Kiên làm điều ngang ngược, người người oán trách, tộc Đê, tộc Tiên Ti, tộc Hung Nô đầy người oán phẫn… Hai người khác ngươi đừng có xì xào.” Phùng Thiên Dật cầm thước gõ gõ bàn trà, “Đại Thiền Vu tái ngoại dến Trường An, đã thả tín hiệu, cố gắng không lâu nữa, tập hợp các tộc trong thành, lật đổ Phù Kiên…”
Trần Tinh nghe đến đó, khóe miệng giật giật, hạ giọng nói với Phùng Thiên Quân: “Ta nghe thấy quan hệ hai người bọn họ vẫn tốt mà. Phùng đại ca, huynh xác nhận tin tức này không có vấn đề chứ?”
Phùng Thiên Quân nhanh chóng ra hiệu sau đó sẽ hỏi lại, Phùng Thiên Dật lại hướng mọi người nói: “Sau đây, xá đệ sẽ trình bày với các vị, những gì chứng kiến được từ Tương Dương về đây.”
Phùng Thiên Quân hắng giọng một cái, bắt đầu kể lại người Hồ ở Trung Nguyên căm thù Phù Kiên. Phùng Thiên Quân vừa nói, Phùng Thiên Dật ở bên bổ sung, Phù Kiên cầm quyền nhiều năm, theo tính toán của danh thần Vương Mãnh, định ra cái gì mà “Tôn Hán nhượng Hồ”, nhưng không lấy lòng được người Hán còn đắc tội người Hồ. Bây giờ tiếng oán thán của Ngũ Hồ vang dội, bắt đầu phản đối Phù Kiên. Đại Tần có vẻ quân lực cường thịnh như mặt trời ban trưa, nhưng kỳ thực từ sau khi Vương Manh chết, bên trong các thế lực rắc rối phức tạp, sớm đã lung lay chực đổ.
Mọi người nghe thấy thế tâm tình tuôn trào, dường như chỉ cần Phùng Thiên Dật giơ tay, toàn bộ thành Trường An dù là Hán hay Hồ, lập tức sẽ xông vào hoàng cung chém hôn quân Phù Kiên thành trăm mảnh.
Phùng Thiên Quân trình bày xong xuôi, không chờ bình luận, Phùng Thiên Dật chủ trì đợi cả sảnh im lặng xong, mới nói: “Tình huống đúng là như vậy, sau đây các vị ở Trung Nguyên hành động, phương nam thì cung ứng tiền bạc, ủng hộ đại nghiệp phục hưng, sau một năm nay, chính là thời khắc quan trọng, không thể thờ ơ.”
Có lẽ vì có khách lạ nên chủ đề hội nghị hôm nay dừng ở đó, Phùng Thiên Dật không có ý kể tỉ mỉ chi tiết, chỉ tổng kết khái quát tình hình tháng này, triển vọng về sau thì giải tán.
Đám hiệp khách giang hồ ào ào đứng dậy cáo từ, nói chuyện với Phùng Thiên Dật mười phần khách khí, với Phùng Thiên Quân lại bình thường còn có chút khinh thường. Chờ mọi người đi hết, Phùng Thiên Quân mới bế huynh trưởng lên, để hắn ngồi lên một ghế lăn bằng gỗ, Trần Tinh mới phát hiện hai chân Phùng Thiên Dật không hoạt động được, cần người chăm sóc.
“Đi, dùng cơm tối, đệ chắc đói rồi.” Phùng Thiên Quân cầm Hoàn Thủ đao đưa cho huynh trưởng, Phùng Thiên Dật đặt bảo đao trên đầu gối, cẩn thận nắm chặt.
Phùng Thiên Quân lại nói với Trần Tinh: “Còn có nhiều chuyện cần nói rõ với đệ.”
Ba người đi dọc theo hành lang ở thính đường, không chờ Trần Tinh đặt câu hỏi, Phùng Thiên Quân đã chủ động giải thích, Trần Tinh mới biết cậu đánh bậy đánh bạ mà xông vào bí đường của Tùng Bách Cư.
“Mấy người… mấy người là…” Trần Tinh hoài nghi nhìn Phùng Thiên Quân, nhớ tới nhận xét của Hạng Thuật về Phùng Thiên Quân, quả nhiên lãng nhân giang hồ này không đơn giản.
“Ừm.” Phùng Thiên Quân cười nói, “Thân phận chân chính của vi huynh, là thiếu đương gia của Tây Phong tiền trang. Huynh trưởng ta là gia chủ, Tùng Bách Cư và tổng trang Tây Phong đều là sản nghiệp nhà ta.”
Phùng Thiên Dật giữ im lặng, vẫn luôn ngẩn người khi đi qua hành lang âm u. Trần Tinh nhìn quanh bốn phía, sau khi qua khỏi hành lang lại đến một đình viện, ở đây quanh co thần bí, sau khi rời khỏi đình viện là một khách điếm rộng gần mười mẫu, bên ngoài đầy những cây tùng có hình dạng kỳ quái, như quỷ thần bảo vệ nơi đây.
Trần Tinh kinh ngạc, đã bị Tây Phong tiền trang hớp hồn hoàn toàn, dù sao anh em Phùng gia không quá quan tâm chuyện của cậu, nhưng quan trọng hơn, ba trăm năm trước, di chỉ tổng thự của Trường An Khu ma ti ở nơi nào. Nhìn qua có vẻ đã bị Phùng gia xây sửa lại nhiều.
Phùng Thiên Dật ngồi trên xe lăn, nhìn ra thần sắc của Trần Tinh, lạnh nhạt nói: “Tùng Bách Cư chỉ đón tiếp người Hán, cổng lớn ở phía khác, còn con đường đằng sau rất ít người đi.”
Ánh mắt Phùng Thiên Quân dừng lại trên bản vẽ trong tay Trần Tinh, dường như nhận ra điều gì. Xuyên qua chính đường Tùng Bách Cư, đến bên trong một gian nhà trúc, Phùng Thiên Dật khách khí nói với Trần Tinh: “Tiểu huynh đệ ở cùng một chỗ với Đại Thiền Vu Thuật Luật Không, còn tưởng hôm nay cùng nhau tới.”
“Ừm… ta và hắn… thực ra không quen biết.” Trần Tinh tính toán, mình chỉ đến tìm địa điểm cũ của tổng thự Khu ma ti, kết quả cắt ngang mấy người đang bàn tính âm mưu tạo phản, lần này phải thoát thân thế nào, không phải các ngươi sẽ kéo ta lên thuyền luôn chứ. Nghĩ đến việc Phùng Thiên Dật không hề giấu diếm, rõ ràng càng biết nhiều thì sẽ càng khó bứt ra, cậu cảm thấy rõ ràng có nguy hiểm.
Trần Tinh bình thường là người độ lượng, tuy có nhiều chuyện rất hồ đồ, nhưng cậu không ngốc, còn nói: “Tạm thời ở cùng Hạng Thuật vì một sự việc, mấy ngày nữa tra ra, ta phải đi, dù sao ta nói gì đám người Hồ kia cũng không tin, ta cũng còn nhiều việc phải làm.” Ý là ta không rảnh để ý các ngươi, cũng không mật báo, mấy người không cần giết người diệt khẩu.
“Không ngại.” Phùng Thiên Dật còn nói, “Vốn nghĩ để Thiên Quân dẫn tiến, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta gặp nhau cũng là duyên phận.”
Trần Tinh liếc nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Dật còn nói, “Ta đi sắp xếp chút việc, Thiên Quân, đệ bồi dKhu ma sư dùng cơm tối đi.”
Trần Tinh: “…”
Phùng Thiên Quân tới cửa, Trần Tinh liếc nhìn Phùng Thiên Quân ra hiệu hắn mau giải thích.
Phùng Thiên Quân nhún vai, không biết trả lời, hơi cúi đầu nhìn Trần Tinh, Trần Tinh kinh ngạc nói: “Ca ca của huynh sao biết mọi chuyện vậy? Rốt cuộc huynh đã kể bao nhiêu?”
Phùng Thiên Quân nói: “Đệ không biết đây là đâu phải không? Trên đời này làm gì có tin tức gì giấu được đương gia Tùng Bách Cư?”
Trần Tinh: “Mấy người rốt cuộc làm gì vậy? Ta thấy không giống mở khách điếm.”
Phùng Thiên Quân: “Không dám giấu diếm, hiền đệ đừng nóng giận, nghề chính nhà chúng ta là mở tiền trang, cho vay nặng lãi.”
Trần Tinh nhìn kiến trúc đầy khí phái như vậy, đáp: “Quả nhiên, nhà huynh rất có tiền.”
Trần Tinh vẫn ngắm nhìn chung quanh thấy treo trên tường một tấm bình phong thủy mặc có bút tích của Tào Phi. Hạ nhân mang thực hạp lên, Phùng Thiên Quân lại ngồi xuống, nhóm lò đun trà, giải thích, “Nghề phụ thì, Tây Phong tiền trang còn có nhiệm vụ khác là thám tính tin tức, xuôi nam ngược bắc, khắp nẻo sông núi, lớn thì là việc nhà Hoàng đế, nhỏ thì tổ tông lê dân bách tính, chỉ cần đưa tiền chúng ta đều có thể điều tra ra được, trên đời này không có tin gì mà Phùng gia không biết.”
Thế mà còn là đầu lĩnh tình báo trong thành Trường An, Trần Tinh cảm thấy dọc đường đi đã quá coi thường Phùng Thiên Quân rồi.
Phùng Thiên Quân rót trà ngon, thủ thế ‘mời’ với Trần Tinh xong, lại cười nói: “Cho nên đến kinh thành ngày đầu tiên, Tây Phong đã biết thân phận của Hạng Thuật là Thuật Luật Không, chính là Đại Thiền Vu trẻ tuổi nhất của Sắc Lặc Cổ Minh…”
“…Cũng biết chuyện ban đêm chúng ta xông vào hoàng cung.” Trần Tinh nói.
“Ừm,” Phùng Thiên Quân đáp, “Còn biết đệ là con một của đại nho thành Tấn Dương Trần Triết, Vũ Văn Tân khi còn niên thiếu từng ở nhà đệ học nghệ, chỉ là chuyện thế gian… ông trời không có mắt, đường đường là chính nhân quân tử đỉnh thiên lập địa lại chưa từng nhận được thiện báo; đám chuột nhắt làm đủ trò, chết chưa hết tội lại…”
Trần Tinh ngồi xuống một bên, cười nói: “Nói vậy không đúng nha. Làm việc ngay thẳng là vì chúng ta cảm thấy đúng thôi chứ không mong thiện báo gì.”
Phùng Thiên Quân hơi giật mình rồi lại thoải mái cười nói: “Đúng đúng. Đệ thông suốt hơn ta nhiều.” Sau đó hắn hơi thăm dò nhìn Trần Tinh hỏi: “Vũ Văn Tân kia…”
“Ừm?” Trần Tinh đang nghĩ nên mở miệng hỏi tìm di chỉ của Khu ma ti thế nào, muốn lục lọi trong nhà người khác là bất lịch sự. Phùng Thiên Quân lại quan sát thần sắc, cuối cùng nói: “Thôi, không có gì, Vũ Văn Tân ở trong thành Trường An trên nịnh dưới khinh, không thể quá quen thân, nhắc đệ vậy thôi.”
“Đã nhìn ra.” Trần Tinh đáp.
Phùng Thiên Quân yên lặng nhìn Trần Tinh, trong ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng, Trần Tinh lại không để ý ánh mắt ấy vẫn cứ dùng cơm, uống trà, rốt cuộc cũng nói vào chính đề, hướng Phùng Thiên Quân: “Phùng đại ca, ta ăn ngay nói thật, hôm nay tùy tiện tới là có một chuyện muốn nhờ. Huynh còn nhớ chuyện về tổng thự Khu ma ti chúng ta nói trên đường không?”
Nói xong, cửa giấy bị kéo ra, Phùng Thiên Dật nói: “Xá đệ đã kể hết cho ta biết.” Sau đó hắn đẩy xe lăn tiến vào trong sảnh.
Trần Tinh thấp thỏm: “Cái này thật là yêu cầu hơi quá..”
“Không.” Sau khi Phùng Thiên Dật vào phòng, Phùng Thiên Quân không lên tiếng.
Phùng Thiên Dật nói với Trần Tinh: “Thiên Trì, thực không dám giấu, Phùng gia chúng ta ba trăm năm trước, cũng từ là Khu ma sư, mọi người cùng nhau làm việc.”
Trần Tinh: “! ! !”
Trần Tinh lập tức đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Dật lại thản nhiên: “Đó chính là ‘duyên phận’ mà ta nói tới.”
Phùng Thiên Dật rút Hoàn Thủ đao trên đầu gối, hai ngón tay kẹp lưỡi đao, đưa chuôi đao cho Trần Tinh, nói: “Chuôi này từ thời Hán để lại, là bảo đao truyền đời, thời xưa có nói, Sâm La Vạn Tượng phong lại chính khí cây cỏ, lúc xuất hiện…”
Trần Tinh nhận đao: “Có thể biến ngàn vạn cỏ cây Thần Châu thành binh, dời núi xanh, lấp khe suối.”
“Ngươi biết sao?!” Hai mắt Phùng Thiên Dật bỗng dưng sáng rực lên, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Trần Tinh đọc qua rất nhiều pháp bảo được ghi chép lại trên cổ tịch, khi mới quen biết Phùng Thiên Quân không kịp nhìn kỹ bội đao của hắn, bây giờ cầm trong tay, thấy trên sống đao ghi một dòng chữ cổ: Sâm La Vạn Tượng.