Định hải phù sinh lục

Chương 137: Trừ tà



Tạ An điều khiển bùa gió đưa mình và Phùng Thiên Quân bay qua màn nước, cả người Phùng Thiên Quân ướt sũng, hắn đứng giữa không trung vung đao Sâm La.

Tế đàn xương trắng nâng lên, linh hồn của Hạng Thuật quay về cơ thể, còn hắn thì khôi phục hình thái của Võ thần. Đầu tiên, Ma thương rút ra khỏi người Thác Bạt Diễm, sau đó quay về tình trạng đâm vào ngực Hạng Thuật, tiếp theo nó lại rút ra, mà vết thương trên người Hạng Thuật cũng lành lại! Thác Bạt Diễm ngơ ngác cúi đầu, chỉ thấy máu tươi đã khôi phục như cũ, vết thương nghiêm trọng cũng lành lại, hắn lại đứng dưới tế đàn, tên Xuyên Vân cũng bay ngược về nằm trong tay…

 

“Không cần cảm ơn!” Ôn Triệt lại bổ xuống một nhát chém bay đầu Vũ Văn Tân!

 

Trần Tinh ngơ ngác nhìn Tâm Đăng – thần kiếm tuy vẫn còn, thế nhưng Tâm Đăng đã hoàn thành sứ mệnh của mình, sau cùng tan biến giữa trần gian.“Còn muốn giãy giụa một cách khốn đốn?!” Trên mặt đất, Ma thương tự động bay lên, Bất Động Như Sơn đã bị luyện hóa lấp lánh ánh sáng kim loại, ra lệnh cho tất cả binh đao bị bỏ lại trên chiến trường hội tụ về chỗ Ma tâm. Một người khổng lồ bằng kim loại đen đột ngột bật dậy từ trăm ngàn vạn binh khí xếp chồng lên nhau, oán khí bốc lên cao ngất, nối liền với mạch địa.Giữa tế đàn xương trắng, gió giục mây vần, cuồng phong thét gào, mây đen cuồn cuộn, cả thế gian như chìm vào bóng tối. Mạch địa nhanh chóng hội tụ rồi lan rộng lên tế đàn, chính vào lúc này, vô số xương trắng chống đỡ tế đàn bắt đầu cháy rực giữa mạch địa, bốc lên ngọn lửa màu tím.

 

Động thái này như rút thêm củi dưới đáy nồi, cơ thể Xi Vưu bắt đầu tan rã nhanh hơn, Khổng Tuyên không rời khỏi chiến trường mà liên tục né tránh bóng đao ảnh kiếm, dẫn dụ binh khí tạo thành cơ thể Xi Vưu rời đi.

 

Ở tận cùng vùng biển phía đông chợt vọng tới âm thanh vang dội như tiếng sắt thép va chạm, Cự Côn vỗ mười sáu chiếc cánh của nó, phun ra mây mù cuồn cuộn, dẫn vô số cá chuồn lấp lánh ánh bạc bay tới chiến trường, liên tục thổi ra gió bão.

 

“Trần Tinh!” Tiêu Sơn cất tiếng gọi.

 

“Tự tìm cái chết!” Giọng Xi Vưu văng vẳng khắp đất trời, sau khi rời khỏi cơ thể Phù Kiên, oán khí như đã hóa hữu hình, điên cuồng càn quét khắp chiến trường, nơi bị nó nổ trúng không có lấy một ngọn cỏ, mà ở trung tâm chiến trường lại một lần nữa xuất hiện một trái tim khổng lồ!“Dùng hết sức chống lại xem.” Phù Kiên nghiêm giọng: “Cô bắt đầu luyện hóa ngươi đây.”

 

Tân Viên Bình: “Ngươi đã không còn Tâm Đăng.”

 

Hạng Thuật: “Nhân lúc này!”

 

Bỗng vào lúc ấy, một nhánh cây nhỏ với ánh lục sáng rỡ biến ra từ tay Trần Tinh, lao vào Ma tâm ở bên dưới rồi cắm xuống lòng đất.

 

Hạng Thuật cùng Trần Tinh đồng loạt kích hoạt thuật cộng nhiên, Trần Tinh dùng một tay kết ấn, khiên Võ thần lại xuất hiện trong hư không, biến thành một tấm khiên khổng lồ, ngăn cản binh đao trút tới như bão táp!Pháp tướng Định Quang Nhiên Đăng đứng sau Trần Tinh cũng chắp hai tay, núi Biển Thần Châu, năm tháng tận cùng, giờ phút này đều hội tụ vào trong kiếm.Tiếp theo, hai mắt Phù Kiên lóe lên ánh đỏ, xác hai quân Tần – Tấn đã chết trên chiến trường một lần nữa vùng dậy, bắt đầu tàn sát, cắn xé chung quanh bất chấp địch ta. Cả chiến trường chỉ còn lại tiếng thét sợ hãi vang vọng.

 

Ôn Triệt đáp xuống đất, tay cầm trường kiếm bản rộng, chỉ trong ba chiêu đã quét bật hết đám Bạt quân, tiếp theo tập hợp với Tư Mã Vĩ và Quỷ vương. Ôn Triệt quát: “Cháy to quá! Không qua được! Đương gia!”

 

“Không, hôm nay, ta tuyệt đối không…” Xi Vưu âm u rít lên.

 

Tiếng gào của Xi Vưu vang lên như sấm, thoáng chốc ánh sáng đã bủa vây khắp nơi, Tâm Đăng lấp đầy vòng xoay thiên địa, bánh xe thời gian khổng lồ của Thần Châu đã ra đời vào lúc ấy như một kỳ tích! Như thể nó đang cộng hưởng với vòng xoay Triều Tịch trên tay Trần Tinh, ánh sáng bao trùm cả thế giới.

 

“Có Bạt! Quái vật!” Quân Tần lập tức vứt bỏ mũ giáp chạy tán loạn, mặc kệ chiến tranh.

 

Phù Kiên vung Ma thương biến nó thành bánh xe khổng lồ màu đen, cả hai đều có chuẩn bị nên đồng thời cúi đầu né tránh. Đúng lúc này Quỷ vương lại vọt thẳng tới khiến Phù Kiên sững sốt, chỉ thấy Quỷ vương dùng cơ thể mình hứng trọn một thương đó.

 

Hạng Thuật lao xuống từ trên không, giáng một đấm trực diện vào Phù Kiên, quát lên: “…Đã muốn từ lâu rồi!”“Phải đánh sao đây?” Phùng Thiên Quân sửng sốt khó tin: “Võ thần!”Một kiếm ấy vượt qua ba ngàn năm luân chuyển, xuyên qua núi biển rộng lớn vô biên; vòng xoay khổng lồ của mạch thiên địa dường như dừng lại vào thời khắc này, thủy triều lên xuống cuốn đi bao buồn thương và chấp niệm ở trần gian.“Được lắm.” Phù Kiên trầm giọng, giơ một tay hút lấy oán khí tràn ngập trên chiến trường về phía mình, gom chúng vào tay phải. Oán khí ngút trời phun trào, xuyên vào ba hồn bảy phách của Trần Tinh.

 

Hào quang thế gian rút đi, binh đao thiên hạ cùng đúc thành một Bất Động Như Sơn hoàn toàn mới.

 

Tế đàn xương trắng sụp đổ, Phù Kiên đứng dậy trong biển lửa, cặp mắt đỏ như máu.

 

Thanh kiếm ấy như ngọn lửa rực cháy đầu tiên mở ra thuở khai thiên lập địa, lại giống như tia sáng lặng lẽ của bông tuyết cuối cùng le lói trong thời tận thế, sáng ngời mênh mang, oán khí tiêu tán.Trần Tinh lập tức cảm nhận được lửa đen đang thiêu cháy cả cơ thể mình, khiến cậu hét lên thất thanh.

 

Uỳnh một tiếng, thêm cả sức mạnh của các thầy trừ tà, cơ thể của Xi Vưu cuối cùng cũng vỡ nát, để lộ Ma tâm bên trong.

 

Một cây cao bật gốc trồi lên mang theo tiếng nhạc của huân, cuộn quanh Ma tâm và trói chặt nó lại!

 

Tế đàn trên không gãy ngang, khiến quân Bạt nghìn nghịt bị tiêu diệt, luồng sáng từ cốt lân phóng ra, Hạng Thuật giơ ngang tay, Tịnh Quang Lưu Ly lóe lên thu lấy ánh sáng cốt lân.

 

Hạng Thuật xoay người ôm Trần Tinh, thì thầm: “Không, đệ nhất định phải tới, bởi vì thanh kiếm này được đúc ra để ta dùng nó bảo vệ cả đời…”Uy lực của Ma thần quét dọc khắp tế đàn xương trắng như rót mực đậm vào nước, người bị thương kêu gào thảm thiết, bị cưỡng chế biến thành Bạt, tốp Bạt thứ hai vùng dậy.Ba người lập tức hòa vào hậu phương của chiến trường.“Giãy giụa thế nào cũng vô dụng.” Hồn phách Xi Vưu từ từ tách ra khỏi người Phù Kiên, hiện ra cái bóng được hắc khí bao trùm, hai tay gã hóa thành móng vuốt sắc bén rồi túm lấy vai Trần Tinh từ phía sau, cái mồm khổng lồ dữ tợn há to, chế nhạo cậu rằng: “Đợi khi đồng bạn của ngươi lần lượt chết trước mặt ngươi, ngươi sẽ biết ngã xuống vực sâu, vĩnh viễn diệt vong chính là kết cục duy nhất dành cho số phận mình…”

 

Tân Viên Bình tiến lên giao đấu với Xi Vưu, máu túa ra khắp vảy giao.

 

Hạng Thuật: “Cho dù ngươi là Phù Kiên hay binh chủ, cô vương cũng muốn đấm ngươi cú này…”

 

Thác Bạt Diễm lập tức xông lên tế đàn, hiện giờ Hạng Thuật đang bị Ma thương đâm vào ngực, song vẫn bất chấp tiếp cận Trần Tinh.

 

Tạ An phóng một quả cầu lửa gào thét bay chếch lên trời. Tiêu Sơn chợt ngẩng đầu, thấy Tạ An đã ra hiệu liền cưỡi sói chạy lên đồi cao, trông về tế đàn xương trắng xa xa.Các thầy trừ tà dưới đất cũng đồng loạt ngước lên.Cùng lúc đấy, ở vòng ngoài hậu trận phương bắc, Tiêu Sơn thống lĩnh đại quân xông pha trận mạc, quân Tần cùng hoạt thi bủa vây khắp núi đồi lao về phía họ, Tiêu Sơn hét lên: “Nghe lệnh ta, phóng tên lửa!”

 

Uy lực của Ma thần quét dọc khắp tế đàn xương trắng như rót mực đậm vào nước, người bị thương kêu gào thảm thiết, bị cưỡng chế biến thành Bạt, tốp Bạt thứ hai vùng dậy.

 

Hạng Thuật cùng Trần Tinh đồng loạt kích hoạt thuật cộng nhiên, Trần Tinh dùng một tay kết ấn, khiên Võ thần lại xuất hiện trong hư không, biến thành một tấm khiên khổng lồ, ngăn cản binh đao trút tới như bão táp!

 

Sức mạnh cuối cùng để lại nhân gian của thần Mục đã khống chế Ma tâm không thể nhúc nhích.Ánh năng, ánh trăng, ánh sao, ánh chớp, ánh lửa, cốt lân – sáu loại ánh sáng được giải phóng, biển sáng ngợp trời chẳng mấy chốc đã bao trùm cả vùng đất Thần Châu. Tiếp theo, Hạng Thuật vung ngang tay trái, từ vòng tay vỏ trăng tuôn ra lửa màu chàm từ lò đỏ vực sâu, lửa bao bọc quanh người, tạo thành một vòng lửa như lò đúc. Lửa xanh gom lại hóa thành phù văn, chúng lơ lửng dưới chân Hạng Thuật rồi hội tụ thành pháp trận đúc kiếm!Quân Hồ và quân Cao Câu Ly dưới Sắc Lặc xuyên đồng loạt phóng tên lửa lao ầm ầm vào biển người muôn trùng như hàng vạn ngôi sao băng.

 

Sức mạnh cuối cùng để lại nhân gian của thần Mục đã khống chế Ma tâm không thể nhúc nhích.

 

Thác Bạt Diễm lập tức xoay người, trường thương của Vũ Văn Tân lóe lên, gã lập tức lao tới, hai người va vào nhau.

 

Quân Tần bại trận, chiến trường trở nên hỗn loạn. Trên tế đàn xương trắng, Xi Vưu hút sạch oán khí trong lần đầu tiên, sau đó đột nhiên mở mắt.Thác Bạt Diễm lập tức xoay người, trường thương của Vũ Văn Tân lóe lên, gã lập tức lao tới, hai người va vào nhau.Giữa tế đàn xương trắng, gió giục mây vần, cuồng phong thét gào, mây đen cuồn cuộn, cả thế gian như chìm vào bóng tối. Mạch địa nhanh chóng hội tụ rồi lan rộng lên tế đàn, chính vào lúc này, vô số xương trắng chống đỡ tế đàn bắt đầu cháy rực giữa mạch địa, bốc lên ngọn lửa màu tím.Quân Tần bại trận, chiến trường trở nên hỗn loạn. Trên tế đàn xương trắng, Xi Vưu hút sạch oán khí trong lần đầu tiên, sau đó đột nhiên mở mắt.

 

Nhân lúc Xi Vưu còn đang sửng sốt, Trần Tinh dùng hết sức đốt sáng Tâm Đăng, cường quang lan tỏa muôn nơi, vết thương trên vai Hạng Thuật lập tức khép lại, Thác Bạt Diễm xông lên tế đàn xương trắng rồi bổ nhào về phía Phù Kiên.

 

“Kẻ thứ hai.” Xi Vưu khàn giọng: “Tiếp theo là ai?”

 

Trần Tinh giữ chặt Tâm Đăng trong lòng, thở dồn mà gọi: “Hạng Thuật? Hạng Thuật! Huynh đang ở đâu?”“Tạm thời không gấp, đệ mau về cơ thể mình đi!” Hạng Thuật hét lên: “Lát nữa cho ta Tâm Đăng rồi tính tiếp! Đừng tới gần Xi Vưu!”Tiêu Sơn phóng ra sấm sét, Tạ An dùng Thương Lãng châu gọi gió nổi lên, Phùng Thiên Quân điều khiển cây cối khắp núi. Binh chủ Xi Vưu rống lên, gã vung tay, cánh tay đã khôi phục, còn triệu hồi binh khí đổ về như thác lũ, bắt đầu càn quét khắp chiến trường.Uy lực của Ma thần quét dọc khắp tế đàn xương trắng như rót mực đậm vào nước, người bị thương kêu gào thảm thiết, bị cưỡng chế biến thành Bạt, tốp Bạt thứ hai vùng dậy.

 

“Tiểu tử!” Ôn Triệt xông tới, Quỷ vương mau chóng quỳ một chân xuống đất để kiểm tra vết thương của Thác Bạt Diễm.

 

Cự kiếm nghiêng mình dốc xuống, Trần Tinh và Hạng Thuật cùng đưa tay trái, Trần Tinh cầm chuôi kiếm, Hạng Thuật phủ lên mu bàn tay của cậu, luồng sáng hùng mạnh từ cự kiếm phản chiếu lên vòng tay vỏ trăng của cả hai. Cuối cùng, cả hai cùng hợp sức đẩy kiếm.

 

Phù Kiên lảo đảo, tay cầm tên Xuyên Vân, gã ngẩng đầu với vẻ khó tin, lại quay đầu nhìn Mộ Dung Xung.

 

Tân Viên Bình chở Trần Tinh bay lên cao, Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh.Phùng Thiên Quân và Tạ An chạy sang bờ bắc, không còn phân biệt được đâu là Bạt đâu là người. Phùng Thiên Quân hít sâu, xoay tròn Sâm La Vạn Tượng rồi cắm nó xuống đất, khiến cây cối cắm rễ khắp chiến trường Phì Thủy bắt đầu rung chuyển, bật rễ khỏi đất sau đó lao vọt vào trận chiến.

 

“Được lắm.” Phù Kiên trầm giọng, giơ một tay hút lấy oán khí tràn ngập trên chiến trường về phía mình, gom chúng vào tay phải. Oán khí ngút trời phun trào, xuyên vào ba hồn bảy phách của Trần Tinh.

 

Hạng Thuật lập tức hét lên: “Tản ra!”

 

“Giãy giụa thế nào cũng vô dụng.” Hồn phách Xi Vưu từ từ tách ra khỏi người Phù Kiên, hiện ra cái bóng được hắc khí bao trùm, hai tay gã hóa thành móng vuốt sắc bén rồi túm lấy vai Trần Tinh từ phía sau, cái mồm khổng lồ dữ tợn há to, chế nhạo cậu rằng: “Đợi khi đồng bạn của ngươi lần lượt chết trước mặt ngươi, ngươi sẽ biết ngã xuống vực sâu, vĩnh viễn diệt vong chính là kết cục duy nhất dành cho số phận mình…”Tên Xuyên Vân phóng ra từ biển lửa nhắm vào tim Phù Kiên.Tạ An phóng một quả cầu lửa gào thét bay chếch lên trời. Tiêu Sơn chợt ngẩng đầu, thấy Tạ An đã ra hiệu liền cưỡi sói chạy lên đồi cao, trông về tế đàn xương trắng xa xa.

 

Tên Xuyên Vân phóng ra từ biển lửa nhắm vào tim Phù Kiên.

 

Thác Bạt Diễm cũng vọt lên tế đàn xương trắng, lớp võ bào đã cháy xém nhiều chỗ, lúc hắn định leo lên tế đàn thì Vũ Văn Tân với cả người bốc cháy thình lình xuất hiện giữa biển lửa, cản đường Thác Bạt Diễm.Phù Kiên lập tức cầm ngược mâu, ghim Thác Bạt Diễm xuống đất chỉ trong một chiêu.“Ta sẽ nghĩ cách tiếp cận họ!” Thác Bạt Diễm gầm lên, giục ngựa xông vào chiến trường.

 

Giờ phút này, mái tóc dài của Trần Tinh tung bay, áo bào trắng bay phấp phới trên không, ánh sáng Tâm Đăng bị đẩy tới cực hạn, hiện ra pháp tướng của Định Quang Nhiên Đăng như có như không.

 

Trần Tinh nhảy lên lưng Tân Viên Bình, bay qua Phì Thủy tiến vào trung tâm chiến trường.Binh đao phản chiếu dày đặc trên bầu trời chiến trường, đao kiếm như lớp lớp mây mù, ngàn vạn cân sắt đồng loạt rơi xuống.Sau đó, ngay khi Xi Vưu nhào về phía Hạng Thuật, Trần Tinh khẽ xoay nhẫn, thời gian quay ngược trong tích tắc, Xi Vưu bị một luồng sức mạnh kỳ lạ kéo lại, gã phẫn nộ xoay mình, hình ảnh ấy trông rất quái dị, cứ như khung hình đang bị đóng băng liên tục.“Trần Tinh!” Tiêu Sơn cất tiếng gọi.

 

“Dùng hết sức chống lại xem.” Phù Kiên nghiêm giọng: “Cô bắt đầu luyện hóa ngươi đây.”

 

Phù Kiên khàn giọng: “Bất Động Như Sơn đâu rồi? Đừng bảo ngươi tới đây bằng tay không đấy?”Tiêu Sơn chỉ vuốt lên trời triệu hồi sấm chớp ồ ạt, thác sấm bổ xuống ầm ầm từ giữa nền trời, thiêu trụi ngàn ngàn lớp lớp cây cối đang trói chặt quân Bạt trên chiến trường.

 

Tay phải Hạng Thuật giơ kiếm, uỳnh một tiếng, binh đao từng tạo thành cơ thể Xi Vưu lần lượt bay lên, hướng về phía hai người, theo sau là mọi vũ khí hiện diện trên vùng đất Thần Châu này: đao, kiếm, tên, kích, mâu, thương… Tất cả đồng loạt bay lên, vượt qua núi biển ngàn dặm bay về phía chiến trường!

 

Tế đàn xương trắng nâng lên, linh hồn của Hạng Thuật quay về cơ thể, còn hắn thì khôi phục hình thái của Võ thần. Đầu tiên, Ma thương rút ra khỏi người Thác Bạt Diễm, sau đó quay về tình trạng đâm vào ngực Hạng Thuật, tiếp theo nó lại rút ra, mà vết thương trên người Hạng Thuật cũng lành lại! Thác Bạt Diễm ngơ ngác cúi đầu, chỉ thấy máu tươi đã khôi phục như cũ, vết thương nghiêm trọng cũng lành lại, hắn lại đứng dưới tế đàn, tên Xuyên Vân cũng bay ngược về nằm trong tay…

 

“Vương Hợi?!” Trần Tinh sửng sốt.

 

Lũ Bạt ngoài kia đã chạy tán loạn khắp nơi, Tạ An, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn cuối cùng cũng đuổi tới đây, mọi người bao vây cách Phù Kiên trăm bước, hồn phách của Trần Tinh đáp xuống, cả thế gian chợt tĩnh lặng hơn bao giờ hết, ai nấy cũng nhìn Phù Kiên với vẻ sửng sốt.Tạ An giơ Thương Lãng châu, gọi gió quét dọc mặt đất, ngọn lửa cháy bùng giữa làn sấm rợn ngợp, thế gian bỗng chốc hóa thành biển lửa.

 

“Thân xác máu thịt này không được rồi, binh chủ.” Quỷ vương trầm giọng: “Chọn thân xác một người phàm để hành động chính là sai lầm lớn nhất của ngươi.”

 

Hạng Thuật dắt Trần Tinh đáp xuống, hai người nắm tay nhau bước vào chiến trường, Bất Động Như Sơn chầm chậm tản ra những đốm sáng của Tâm Đăng trôi dạt vào thế giới.

 

Giờ phút này, mái tóc dài của Trần Tinh tung bay, áo bào trắng bay phấp phới trên không, ánh sáng Tâm Đăng bị đẩy tới cực hạn, hiện ra pháp tướng của Định Quang Nhiên Đăng như có như không.Tiêu Sơn chỉ vuốt lên trời triệu hồi sấm chớp ồ ạt, thác sấm bổ xuống ầm ầm từ giữa nền trời, thiêu trụi ngàn ngàn lớp lớp cây cối đang trói chặt quân Bạt trên chiến trường.Trần Tinh giữ chặt Tâm Đăng trong lòng, thở dồn mà gọi: “Hạng Thuật? Hạng Thuật! Huynh đang ở đâu?”

 

“Còn muốn giãy giụa một cách khốn đốn?!” Trên mặt đất, Ma thương tự động bay lên, Bất Động Như Sơn đã bị luyện hóa lấp lánh ánh sáng kim loại, ra lệnh cho tất cả binh đao bị bỏ lại trên chiến trường hội tụ về chỗ Ma tâm. Một người khổng lồ bằng kim loại đen đột ngột bật dậy từ trăm ngàn vạn binh khí xếp chồng lên nhau, oán khí bốc lên cao ngất, nối liền với mạch địa.“Tinh Nhi.” Một giọng nói chợt vang lên bên tai Trần Tinh: “Ta tới rồi, đệ biết ta chắc chắn sẽ tới, đúng chứ?”

 

Phù Kiên lập tức cầm ngược mâu, ghim Thác Bạt Diễm xuống đất chỉ trong một chiêu.

 

Tạ An hét lên: “Gã đang hấp thu sức mạnh từ mạch thiên địa! Phải cắt đứt mối liên hệ này!”Trần Tinh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Hạng Thuật đã bụm vết thương trên vai, đồng thời lách mình tránh Ma thương của Xi Vưu, quát lên: “Tâm Đăng!”Tóc Hạng Thuật hóa thành ngọn lửa cao vút, hắn đứng cách xa ngàn dặm, đến khi mở mắt ra, trong con ngươi như có ngọn lửa xanh đang cháy bùng.

 

“Có Bạt! Quái vật!” Quân Tần lập tức vứt bỏ mũ giáp chạy tán loạn, mặc kệ chiến tranh.

 

“Không cần cảm ơn!” Ôn Triệt lại bổ xuống một nhát chém bay đầu Vũ Văn Tân!

 

Phù Kiên sửng sốt, mặc kệ Thác Bạt Diễm, đang định tay không bắt lấy tên Xuyên Vân thì một bóng người chợt lao ra khỏi biển lửa. Người đó cầm chủy thủ đâm vào tay Phù Kiên, lách mình gạt tay gã ra.Đeo trên cổ tay trái Hạng Thuật là sợi dây đỏ xuyên vỏ trăng, quấn trên cổ tay phải là dây chuyền Tịnh Quang Lưu Ly, hộ pháp Võ thần cuối cùng cũng hiện thân. Trên bầu trời, hắn cùng Tân Viên Bình chia nhau đứng ở hai bên, biến thành một luồng sáng vàng lấp lánh giữa chiến trường tăm tối, sau đó đồng thời lao xuống tế đàn xương trắng.

 

Cự kiếm nghiêng mình dốc xuống, Trần Tinh và Hạng Thuật cùng đưa tay trái, Trần Tinh cầm chuôi kiếm, Hạng Thuật phủ lên mu bàn tay của cậu, luồng sáng hùng mạnh từ cự kiếm phản chiếu lên vòng tay vỏ trăng của cả hai. Cuối cùng, cả hai cùng hợp sức đẩy kiếm.

 

“Ngươi là kẻ thứ hai được vinh dự diện kiến sức mạnh của cô.”Ma tâm dấy lên oán khí muôn trượng hòng chìm xuống lòng đất, Trần Tinh quay đầu lo lắng nói: “Đừng để gã chạy!”“Không cần cảm ơn!” Ôn Triệt lại bổ xuống một nhát chém bay đầu Vũ Văn Tân!“Hạng Thuật!” Trần Tinh hét lên, dốc hết sức thắp sáng Tâm Đăng.

 

Trần Tinh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Hạng Thuật đã bụm vết thương trên vai, đồng thời lách mình tránh Ma thương của Xi Vưu, quát lên: “Tâm Đăng!”

 

Phùng Thiên Quân và Tạ An chạy sang bờ bắc, không còn phân biệt được đâu là Bạt đâu là người. Phùng Thiên Quân hít sâu, xoay tròn Sâm La Vạn Tượng rồi cắm nó xuống đất, khiến cây cối cắm rễ khắp chiến trường Phì Thủy bắt đầu rung chuyển, bật rễ khỏi đất sau đó lao vọt vào trận chiến.Hạng Thuật vung tay phải, Tịnh Quang Lưu Ly sáng rực lên, thu hết biển lửa trên chiến trường cùng sấm chớp giăng đầy trời vào dây chuyền.

 

Mọi người đồng loạt dùng pháp thuật bắt đầu tấn công Xi Vưu, Xi Vưu kéo theo binh khí rơi rớt, oán khí ngút trời trào ra từ cái mồm gớm ghiếc của gã lao thẳng tới chỗ Hạng Thuật!

 

“Tiểu tử!” Ôn Triệt xông tới, Quỷ vương mau chóng quỳ một chân xuống đất để kiểm tra vết thương của Thác Bạt Diễm.

 

Trần Tinh lập tức cảm nhận được lửa đen đang thiêu cháy cả cơ thể mình, khiến cậu hét lên thất thanh.Tuy nhiên, vũ khí đã tan rã không quay về cơ thể của Xi Vưu mà đều bị Hạng Thuật lấy đi.Giọng nói trầm khàn của Phù Kiên cất lên: “Trên thế gian này, ngoại trừ Cơ Hiên Viên…”

 

Tên Xuyên Vân phóng ra từ biển lửa nhắm vào tim Phù Kiên.

 

Trần Tinh lơ lửng trên không, không đáp lại Hạng Thuật, chẳng qua cậu đang nhắm nghiền hai mắt, linh hồn tỏa sáng rực rỡ, tay vân vê ngọn lửa Tâm Đăng, ngọn lửa sáng ấy bập bùng một cách lạ kỳ, dựng một góc vuông thật dài trước người cậu như một dải sáng, rót lên vòm trời và nối liền với mặt đất.

 

Uy lực của Ma thần quét dọc khắp tế đàn xương trắng như rót mực đậm vào nước, người bị thương kêu gào thảm thiết, bị cưỡng chế biến thành Bạt, tốp Bạt thứ hai vùng dậy.

 

Nhân lúc Xi Vưu còn đang sửng sốt, Trần Tinh dùng hết sức đốt sáng Tâm Đăng, cường quang lan tỏa muôn nơi, vết thương trên vai Hạng Thuật lập tức khép lại, Thác Bạt Diễm xông lên tế đàn xương trắng rồi bổ nhào về phía Phù Kiên.Hạng Thuật hóa thành ngọn lửa rực sáng, sau đó giáng một đấm vào Phù Kiên đang đứng giữa tế đàn. Giây phút hắn xuyên qua cơ thể Trần Tinh, Phù Kiên bất ngờ thu hai hồn của Xi Vưu về lại cơ thể, rồi vung tay trái cầm lấy Ma thương.

 

“Còn muốn giãy giụa một cách khốn đốn?!” Trên mặt đất, Ma thương tự động bay lên, Bất Động Như Sơn đã bị luyện hóa lấp lánh ánh sáng kim loại, ra lệnh cho tất cả binh đao bị bỏ lại trên chiến trường hội tụ về chỗ Ma tâm. Một người khổng lồ bằng kim loại đen đột ngột bật dậy từ trăm ngàn vạn binh khí xếp chồng lên nhau, oán khí bốc lên cao ngất, nối liền với mạch địa.

 

Oán khí bùng nổ tại chỗ, Xi Vưu rời khỏi cơ thể Phù Kiên, hai hồn đã thoát khỏi ràng buộc. Trần Tinh chờ thời khắc này đã lâu, ngay lập tức kết Đăng ấn, ánh sáng Tâm Đăng thoắt chốc lan rộng.“Ngươi là kẻ thứ hai được vinh dự diện kiến sức mạnh của cô.”

 

Hạng Thuật: “Gạt hết binh khí trên người gã xuống!”

 

Mạch thiên cuộn trào, mạch địa ồ ạt, Xi Vưu của hiện giờ đã hòa cùng mạch thiên địa, hòa cùng thế giới này, ý thức của Ma thần ngự trị ở khắp mọi nơi, vang vọng qua từng tấc đất của Thần Châu.“Tiểu tử!” Ôn Triệt xông tới, Quỷ vương mau chóng quỳ một chân xuống đất để kiểm tra vết thương của Thác Bạt Diễm.Khiên Võ thần thình lình xuất hiện trên tay trái của Hạng Thuật và va chạm với Ma thương, gây ra một tiếng ‘uỳnh’, khiên Võ thần vỡ thành muôn mảnh, đầu thương đâm vào vai Hạng Thuật xuyên thủng qua lưng, làm máu vàng bắn tung tóe khắp trời!

 

Mà ngay cả bội kiếm treo bên hông của các hiệp khách cũng không nghe kiểm soát, mũi kiếm vùng ra xé trời mà đi!

 

“Trùng Minh!” Tiêu Sơn ngoảnh đầu lại.Con ngươi Trần Tinh lập tức co lại.

 

“Ta sẽ nghĩ cách tiếp cận họ!” Thác Bạt Diễm gầm lên, giục ngựa xông vào chiến trường.

 

Ngay sau đó, Phù Kiên hờ hững gạt Ma thương sang một bên, vứt Hạng Thuật ra chỗ khác.

 

Đeo trên cổ tay trái Hạng Thuật là sợi dây đỏ xuyên vỏ trăng, quấn trên cổ tay phải là dây chuyền Tịnh Quang Lưu Ly, hộ pháp Võ thần cuối cùng cũng hiện thân. Trên bầu trời, hắn cùng Tân Viên Bình chia nhau đứng ở hai bên, biến thành một luồng sáng vàng lấp lánh giữa chiến trường tăm tối, sau đó đồng thời lao xuống tế đàn xương trắng.

 

“Hạng Thuật!!!!!!” Trần Tinh gào lên, cả người sáng bừng, cuối cùng cũng chống lại được Xi Vưu, một luồng sáng mạnh bắn ra từ Tâm Đăng soi sáng cả chiến trường, Bạt quân nghìn nghịt khắp núi đồi đồng loạt kêu gào bỏ chạy tứ phía.

 

Luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, cuối cùng xuyên qua Ma tâm.

 

Con ngươi Trần Tinh lập tức co lại.“Tiếp theo là ai?” Phù Kiên vẫn cất giọng lạnh tanh, như thể thờ ơ với mọi thứ.

 

Thác Bạt Diễm ở phía sau lộn người, hai chân vặn chặt cổ Phù Kiên, tên Xuyên Vân bay lên từ tế đàn xương trắng.

 

Trần Tinh run rẩy kịch liệt.

 

“Phải đánh sao đây?” Phùng Thiên Quân sửng sốt khó tin: “Võ thần!”

 

Pháp tướng Định Quang Nhiên Đăng đứng sau Trần Tinh cũng chắp hai tay, núi Biển Thần Châu, năm tháng tận cùng, giờ phút này đều hội tụ vào trong kiếm.

 

Nhân lúc Xi Vưu còn đang sửng sốt, Trần Tinh dùng hết sức đốt sáng Tâm Đăng, cường quang lan tỏa muôn nơi, vết thương trên vai Hạng Thuật lập tức khép lại, Thác Bạt Diễm xông lên tế đàn xương trắng rồi bổ nhào về phía Phù Kiên.Tiếp theo, hai mắt Phù Kiên lóe lên ánh đỏ, xác hai quân Tần – Tấn đã chết trên chiến trường một lần nữa vùng dậy, bắt đầu tàn sát, cắn xé chung quanh bất chấp địch ta. Cả chiến trường chỉ còn lại tiếng thét sợ hãi vang vọng.Hạng Thuật không ngừng giãy giụa trên tế đàn xương trắng, mọi người ngơ ngác chứng kiến cảnh này tới mức thốt lên. Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân ở chiến trường đồng thời lao tới tế đàn xương trắng.

 

“Mặc dù chiếm đoạt thân xác phàm tục này…”

 

Hạng Thuật: “Nhân lúc này!”“Vương Hợi?!” Trần Tinh sửng sốt.Ôn Triệt đáp xuống đất, tay cầm trường kiếm bản rộng, chỉ trong ba chiêu đã quét bật hết đám Bạt quân, tiếp theo tập hợp với Tư Mã Vĩ và Quỷ vương. Ôn Triệt quát: “Cháy to quá! Không qua được! Đương gia!”

 

Trần Tinh nhảy lên lưng Tân Viên Bình, bay qua Phì Thủy tiến vào trung tâm chiến trường.

 

Hạng Thuật lơ lửng trên không, giơ tay phải lên, cổ tay vung một cái, Tâm Đăng rực cháy, hòa cùng linh mạch đất trời, ồ ạt tràn vào cơ thể của hắn. Thời khắc này, sức mạnh Võ thần của hắn được thôi thúc tới cùng cực, võ bào mạ vàng một lần nữa biến ra, váy chiến giáp vàng che lấy thắt lưng cùng giày chiến thêu mây, hắn cởi trần, trước ngực đeo nghiêng một lớp giáp bảo vệ hình Thao Thiết, tựa như Bất Động Minh Vương giáng thế!Tân Viên Bình biến thành giao long bay tới, hắn phun nước dọn đường, Ôn Triệt gọi: “Hai người theo ta xông lên!”

 

Hạng Thuật lập tức hét lên: “Tản ra!”

 

Hạng Thuật: “Cho dù ngươi là Phù Kiên hay binh chủ, cô vương cũng muốn đấm ngươi cú này…”Ba người lập tức hòa vào hậu phương của chiến trường.

 

Hạng Thuật lơ lửng trên không, giơ tay phải lên, cổ tay vung một cái, Tâm Đăng rực cháy, hòa cùng linh mạch đất trời, ồ ạt tràn vào cơ thể của hắn. Thời khắc này, sức mạnh Võ thần của hắn được thôi thúc tới cùng cực, võ bào mạ vàng một lần nữa biến ra, váy chiến giáp vàng che lấy thắt lưng cùng giày chiến thêu mây, hắn cởi trần, trước ngực đeo nghiêng một lớp giáp bảo vệ hình Thao Thiết, tựa như Bất Động Minh Vương giáng thế!

 

Trần Tinh run rẩy kịch liệt.

 

“Giao cho huynh.” Trần Tinh mỉm cười, sau khi giao Tâm Đăng ra, cậu nằm ngửa ra sau, linh hồn lướt nhanh hơn ngàn bước quay về xe ngựa, cuối cùng cậu chợt mở mắt ra.Xuất ma!(Truyện chỉ được post tại wordpress mingtian và không phục vụ cho web ăn cắp và những người ủng hộ web ăn cắp)

 

Thời khắc Hạng Thuật tập hợp bảy luồng thần quang, dưới sức mạnh của ngọn lửa xanh, Cửu Tự Chân Ngôn trên cánh tay bắt đầu tách ra từng cái, cùng lúc ấy, một tiếng phượng hoàng lảnh lót chợt vọng tới từ phương trời xa.

 

Ôn Triệt, Quỷ vương cùng Tư Mã Vĩ đồng loạt xuất kiếm, dốc hết công lực chém xuống tế đàn.Uỳnh một tiếng, thêm cả sức mạnh của các thầy trừ tà, cơ thể của Xi Vưu cuối cùng cũng vỡ nát, để lộ Ma tâm bên trong.Thác Bạt Diễm cũng vọt lên tế đàn xương trắng, lớp võ bào đã cháy xém nhiều chỗ, lúc hắn định leo lên tế đàn thì Vũ Văn Tân với cả người bốc cháy thình lình xuất hiện giữa biển lửa, cản đường Thác Bạt Diễm.

 

“Không, hôm nay, ta tuyệt đối không…” Xi Vưu âm u rít lên.

 

Giây tiếp theo, Tịnh Quang Lưu Ly lật ngược!“Thác Bạt huynh.” Vũ Văn Tân nghiến răng nghiến lợi: “Lâu rồi không gặp.”

 

Hạng Thuật vung tay phải, Tịnh Quang Lưu Ly sáng rực lên, thu hết biển lửa trên chiến trường cùng sấm chớp giăng đầy trời vào dây chuyền.

 

Pháp tướng Bất Động Minh Vương ở phía sau Hạng Thuật lập tức chắp tay, phù văn Cửu Tự Chân Ngôn liên tục chui vào thân kiếm.Thác Bạt Diễm lập tức xoay người, trường thương của Vũ Văn Tân lóe lên, gã lập tức lao tới, hai người va vào nhau.

 

“Dùng hết sức chống lại xem.” Phù Kiên nghiêm giọng: “Cô bắt đầu luyện hóa ngươi đây.”

 

“Dùng hết sức chống lại xem.” Phù Kiên nghiêm giọng: “Cô bắt đầu luyện hóa ngươi đây.”Trên tế đàn xương trắng, Hạng Thuật bụm lấy vết thương trên vai, kéo ra một vệt máu vàng.

 

Trần Tinh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Hạng Thuật đã bụm vết thương trên vai, đồng thời lách mình tránh Ma thương của Xi Vưu, quát lên: “Tâm Đăng!”

 

Thế gian bỗng chìm vào bóng tối vô biên vô tận, chỉ có cự kiếm vẫn đang nhấp nháy rực rỡ, Ma tâm thấy lá chắn đã mất liền sợ hãi thét lên.Phù Kiên khàn giọng: “Bất Động Như Sơn đâu rồi? Đừng bảo ngươi tới đây bằng tay không đấy?”

 

Tế đàn trên không gãy ngang, khiến quân Bạt nghìn nghịt bị tiêu diệt, luồng sáng từ cốt lân phóng ra, Hạng Thuật giơ ngang tay, Tịnh Quang Lưu Ly lóe lên thu lấy ánh sáng cốt lân.Hạng Thuật gắng gượng vươn tay về phía Trần Tinh, cậu thở dốc kịch liệt, song quanh người Phù Kiên lại tuôn ra hắc khí ngùn ngụt, biến thành bóng đen hung ác của Xi Vưu. Gã vồ lấy Trần Tinh bằng móng vuốt sắc nhọn, lôi tuột cậu về phía mình.

 

“Được lắm.” Phù Kiên trầm giọng, giơ một tay hút lấy oán khí tràn ngập trên chiến trường về phía mình, gom chúng vào tay phải. Oán khí ngút trời phun trào, xuyên vào ba hồn bảy phách của Trần Tinh.

 

Đúng lúc này, một thanh kiếm bản rộng thình lình vung tới, chém bay đầu Vũ Văn Tân khiến nó rơi vào biển lửa.Hạng Thuật gầm lên, nhoài người về phía Trần Tinh, Phù Kiên lại nhấc Ma thương, lần này Ma thương trực tiếp đâm thẳng vào tim hắn.

 

Hạng Thuật nâng kiếm, một tay hơi giơ qua đầu, ngón giữa bắn ra ánh sáng ngợp trời, bảy luồng thần quang bao trùm thế gian, không ngừng hội tụ trên ngón tay hắn dưới sức mạnh của ngọn lửa xanh.

 

Đúng lúc này, một thanh kiếm bản rộng thình lình vung tới, chém bay đầu Vũ Văn Tân khiến nó rơi vào biển lửa.

 

“Hạng Thuật!!!!!!” Trần Tinh gào lên, cả người sáng bừng, cuối cùng cũng chống lại được Xi Vưu, một luồng sáng mạnh bắn ra từ Tâm Đăng soi sáng cả chiến trường, Bạt quân nghìn nghịt khắp núi đồi đồng loạt kêu gào bỏ chạy tứ phía.Trùng Minh tới rồi.“Hạng Thuật!!!!!!” Trần Tinh gào lên, cả người sáng bừng, cuối cùng cũng chống lại được Xi Vưu, một luồng sáng mạnh bắn ra từ Tâm Đăng soi sáng cả chiến trường, Bạt quân nghìn nghịt khắp núi đồi đồng loạt kêu gào bỏ chạy tứ phía.

 

Trần Tinh: “Nhưng ta vẫn còn pháp bảo… Hạng Thuật! Lần này để ta làm hộ pháp cho huynh!”

 

Phù Kiên khàn giọng: “Bất Động Như Sơn đâu rồi? Đừng bảo ngươi tới đây bằng tay không đấy?”

 

Phù Kiên vung Ma thương biến nó thành bánh xe khổng lồ màu đen, cả hai đều có chuẩn bị nên đồng thời cúi đầu né tránh. Đúng lúc này Quỷ vương lại vọt thẳng tới khiến Phù Kiên sững sốt, chỉ thấy Quỷ vương dùng cơ thể mình hứng trọn một thương đó.Pháp tướng Định Quang Nhiên Đăng đứng sau Trần Tinh cũng chắp hai tay, núi Biển Thần Châu, năm tháng tận cùng, giờ phút này đều hội tụ vào trong kiếm.Xi Vưu đột nhiên rít lên dữ dội, cặp mắt đỏ như máu.Dưới tế đàn xương trắng, Thác Bạt Diễm và Vũ Văn Tân đang giằng co quyết liệt. Thác Bạt Diễm triệu hồi tên Xuyên Vân, mũi tên lập tức xuyên qua cổ gã xé ra một đường nhỏ, song Vũ Văn Tân đã dùng hai tay bóp lấy yết hầu của Thác Bạt Diễm, còn không ngừng siết chặt.

 

Bộ binh, cửa khố phòng nổ sập, hàng vạn binh khí lao ra!

 

Ba người lập tức hòa vào hậu phương của chiến trường.

 

Đúng lúc này, một thanh kiếm bản rộng thình lình vung tới, chém bay đầu Vũ Văn Tân khiến nó rơi vào biển lửa.

 

Ánh lửa của Tâm Đăng cuối cùng cũng tiêu tán rồi hòa làm một thể với linh khí đất trời, giờ phút này, Tâm Đăng hiện hữu ở khắp mọi nơi!

 

Khiên Võ thần thình lình xuất hiện trên tay trái của Hạng Thuật và va chạm với Ma thương, gây ra một tiếng ‘uỳnh’, khiên Võ thần vỡ thành muôn mảnh, đầu thương đâm vào vai Hạng Thuật xuyên thủng qua lưng, làm máu vàng bắn tung tóe khắp trời!

 

Đầu của Vũ Văn Tân xoay tròn rồi quay về với cơ thể, hai tay tiếp tục bóp chặt cổ họng Thác Bạt Diễm!“Không cần cảm ơn! Chàng mặt trắng!” Ôn Triệt sượt qua người Thác Bạt Diễm, hét lên: “Mau giúp một tay!”

 

“Không sao…” Thác Bạt Diễm nói: “Vẫn chưa… đâm vào tim… ta không sao!”

 

“Thân xác máu thịt này không được rồi, binh chủ.” Quỷ vương trầm giọng: “Chọn thân xác một người phàm để hành động chính là sai lầm lớn nhất của ngươi.”

 

“Đừng chạm vào nó nữa!” Hạng Thuật lơ lửng trên không, Trần Tinh lập tức bay tới bên cạnh hắn: “Ép Ma tâm ra! Nó đang ở trong lồng ngực của Phù Kiên!”Trần Tinh: “Định Quang Nhiên Đăng! Hãy cho ta mượn thần lực!”Thác Bạt Diễm lập tức xông lên tế đàn, hiện giờ Hạng Thuật đang bị Ma thương đâm vào ngực, song vẫn bất chấp tiếp cận Trần Tinh.

 

Nói đoạn, Phù Kiên vòng tay ra sau chộp lấy cổ Thác Bạt Diễm, định dùng sức bẻ một cái thì…

 

Toàn thân Thác Bạt Diễm đang bốc cháy, hắn cầm kích nhào lên, trong tay Phù Kiên lại hiện ra Ma thương, gã nhìn đăm đăm vào Thác Bạt Diễm.Xi Vưu làm sao cũng không ngờ Thác Bạt Diễm lại dùng chiêu này, gã tức khắc rống lên như phát rồ.Thác Bạt Diễm ở phía sau lộn người, hai chân vặn chặt cổ Phù Kiên, tên Xuyên Vân bay lên từ tế đàn xương trắng.

 

“Giãy giụa thế nào cũng vô dụng.” Hồn phách Xi Vưu từ từ tách ra khỏi người Phù Kiên, hiện ra cái bóng được hắc khí bao trùm, hai tay gã hóa thành móng vuốt sắc bén rồi túm lấy vai Trần Tinh từ phía sau, cái mồm khổng lồ dữ tợn há to, chế nhạo cậu rằng: “Đợi khi đồng bạn của ngươi lần lượt chết trước mặt ngươi, ngươi sẽ biết ngã xuống vực sâu, vĩnh viễn diệt vong chính là kết cục duy nhất dành cho số phận mình…”Pháp lực của các thầy trừ tà oanh tạc dồn dập, cơ thể của Xi Vưu dần tiêu tan, biến thành vũ khí gào thét bay vòng quanh chiến trường.Phù Kiên lập tức cầm ngược mâu, ghim Thác Bạt Diễm xuống đất chỉ trong một chiêu.

 

Pháp tướng Bất Động Minh Vương ở phía sau Hạng Thuật lập tức chắp tay, phù văn Cửu Tự Chân Ngôn liên tục chui vào thân kiếm.

 

Một cây cao bật gốc trồi lên mang theo tiếng nhạc của huân, cuộn quanh Ma tâm và trói chặt nó lại!“Kẻ thứ hai.” Xi Vưu khàn giọng: “Tiếp theo là ai?”

 

Ôn Triệt, Quỷ vương cùng Tư Mã Vĩ đồng loạt xuất kiếm, dốc hết công lực chém xuống tế đàn.

 

Tạ An giơ Thương Lãng châu, gọi gió quét dọc mặt đất, ngọn lửa cháy bùng giữa làn sấm rợn ngợp, thế gian bỗng chốc hóa thành biển lửa.

 

“Mặc dù chiếm đoạt thân xác phàm tục này…”

 

Khiên Võ thần thình lình xuất hiện trên tay trái của Hạng Thuật và va chạm với Ma thương, gây ra một tiếng ‘uỳnh’, khiên Võ thần vỡ thành muôn mảnh, đầu thương đâm vào vai Hạng Thuật xuyên thủng qua lưng, làm máu vàng bắn tung tóe khắp trời!Ôn Triệt, Quỷ vương cùng Tư Mã Vĩ đồng loạt xuất kiếm, dốc hết công lực chém xuống tế đàn.

 

Ma tâm dấy lên oán khí muôn trượng hòng chìm xuống lòng đất, Trần Tinh quay đầu lo lắng nói: “Đừng để gã chạy!”

 

Xi Vưu vứt hết binh khí tạo ra cơ thể mình, Tân Viên Bình hét lên: “Coi chừng!”Tế đàn sụp đổ, máu tràn ra từ miệng Thác Bạt Diễm, hắn dựng kiếm triệu hồi tên Xuyên Vân, mũi tên xuyên qua tế đàn xương trắng bay lên từ mặt đất, cắm phập vào tim Phù Kiên.

 

Tiêu Sơn chỉ vuốt lên trời triệu hồi sấm chớp ồ ạt, thác sấm bổ xuống ầm ầm từ giữa nền trời, thiêu trụi ngàn ngàn lớp lớp cây cối đang trói chặt quân Bạt trên chiến trường.

 

Hạng Thuật hóa thành ngọn lửa rực sáng, sau đó giáng một đấm vào Phù Kiên đang đứng giữa tế đàn. Giây phút hắn xuyên qua cơ thể Trần Tinh, Phù Kiên bất ngờ thu hai hồn của Xi Vưu về lại cơ thể, rồi vung tay trái cầm lấy Ma thương.

 

“Bệ hạ…” Thác Bạt Diễm nghiến răng: “Tỉnh… hãy tỉnh lại đi!”

 

Xi Vưu lập tức bỏ qua Trần Tinh, đưa tay về phía không trung, bắn ra vô số vũ khí nhắm vào chim công đang bay, Tạ An la lên: “Nhanh!”Các thầy trừ tà vào chỗ.Tay phải Hạng Thuật giơ kiếm, uỳnh một tiếng, binh đao từng tạo thành cơ thể Xi Vưu lần lượt bay lên, hướng về phía hai người, theo sau là mọi vũ khí hiện diện trên vùng đất Thần Châu này: đao, kiếm, tên, kích, mâu, thương… Tất cả đồng loạt bay lên, vượt qua núi biển ngàn dặm bay về phía chiến trường!Xi Vưu làm sao cũng không ngờ Thác Bạt Diễm lại dùng chiêu này, gã tức khắc rống lên như phát rồ.

 

“Vạn Pháp quy tịch, thời gian vô bờ.” Trần Tinh khẽ nói: “Chỉ có Tâm Đăng soi rạng như ngày là mãi mãi bất diệt.”

 

Hạng Thuật bay lên trời: “Không được! Cho bọn ta chút thời gian! Tinh Nhi, Tinh Nhi?”

 

Dưới tế đàn xương trắng, Thác Bạt Diễm và Vũ Văn Tân đang giằng co quyết liệt. Thác Bạt Diễm triệu hồi tên Xuyên Vân, mũi tên lập tức xuyên qua cổ gã xé ra một đường nhỏ, song Vũ Văn Tân đã dùng hai tay bóp lấy yết hầu của Thác Bạt Diễm, còn không ngừng siết chặt.Kèm theo pháp quyết của hộ pháp Võ thần, Hạng Thuật búng ngón tay, tất cả binh khí nhanh chóng hội tụ trên đỉnh đầu của hai người mang trọng lượng như núi đổ ập xuống điểm trung tâm, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ vắt ngang thế giới.Trần Tinh thành công giãy ra, liền nhào tới chỗ Hạng Thuật, nhưng linh hồn của hắn đã bắt đầu rời khỏi cơ thể. Hắn cầm tay Trần Tinh, vân vê từng ngón tay của cậu, cả hai từ từ theo tế đàn hòa vào biển lửa.

 

Bóng núi dần khuất, sâu tận trong thế giới tỏa ra ánh sáng rực rỡ, biển thẳm loang loáng những luồng sáng dịu nhẹ, hàng tỉ sinh linh cùng hướng về chân trời.

 

Ầm ầm như sấm bổ, Ma tâm bị tiêu diệt, hai hồn thiên địa của Xi Vưu biến thành hai cụm lửa đen và bị ghim chặt xuống đất!Hạng Thuật nhìn chăm chú vào Trần Tinh, thân thể chậm chạp gục xuống, linh hồn đã rời khỏi cơ thể. Đúng vào thời khắc sinh tử này, ngón tay hắn nắm lấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trần Tinh rồi nhẹ nhàng xoay nó.

 

“Phải, đều là vì đệ.” Hạng Thuật đáp một cách hờ hững, ngọn lửa bập bùng giữa hai hàng mày, hai người cùng nhìn sang Xi Vưu.

 

Tạ An phóng một quả cầu lửa gào thét bay chếch lên trời. Tiêu Sơn chợt ngẩng đầu, thấy Tạ An đã ra hiệu liền cưỡi sói chạy lên đồi cao, trông về tế đàn xương trắng xa xa.

 

“Đánh đổ binh khí đang bảo vệ gã xuống!” Hạng Thuật ra lệnh.“Phải đánh sao đây?” Phùng Thiên Quân sửng sốt khó tin: “Võ thần!”Tâm Đăng trên người Trần Tinh hoàn toàn bùng cháy, ánh sáng túa ra muôn nơi, toàn bộ pháp lực đều trút vào vòng xoay Triều Tịch. Hắn mở to hai mắt, xoay bánh xe Triều Tịch một vòng cực nhỏ, và trong tích tắc…

 

Quân Tần bại trận, chiến trường trở nên hỗn loạn. Trên tế đàn xương trắng, Xi Vưu hút sạch oán khí trong lần đầu tiên, sau đó đột nhiên mở mắt.

 

Thác Bạt Diễm lập tức xoay người, trường thương của Vũ Văn Tân lóe lên, gã lập tức lao tới, hai người va vào nhau.

 

Hai người hiệp lực, mỗi người chia nhau kiềm một tay của Phù Kiên, Ôn Triệt ở bên dưới chém đứt tế đàn, Tân Viên Bình vọt tới, đồng thời quát lớn: “Đi mau!”Ma tâm dấy lên oán khí muôn trượng hòng chìm xuống lòng đất, Trần Tinh quay đầu lo lắng nói: “Đừng để gã chạy!”Tế đàn xương trắng nâng lên, linh hồn của Hạng Thuật quay về cơ thể, còn hắn thì khôi phục hình thái của Võ thần. Đầu tiên, Ma thương rút ra khỏi người Thác Bạt Diễm, sau đó quay về tình trạng đâm vào ngực Hạng Thuật, tiếp theo nó lại rút ra, mà vết thương trên người Hạng Thuật cũng lành lại! Thác Bạt Diễm ngơ ngác cúi đầu, chỉ thấy máu tươi đã khôi phục như cũ, vết thương nghiêm trọng cũng lành lại, hắn lại đứng dưới tế đàn, tên Xuyên Vân cũng bay ngược về nằm trong tay…

 

Thác Bạt Diễm khẽ huýt sáo.

 

Đầu của Vũ Văn Tân xoay tròn rồi quay về với cơ thể, hai tay tiếp tục bóp chặt cổ họng Thác Bạt Diễm!

 

Thác Bạt Diễm mở to mắt, khóe miệng hiện lên nét cười buồn, hắn buông Phù Kiên ra rồi từ từ ngã xuống đất.

 

Bóng núi dần khuất, sâu tận trong thế giới tỏa ra ánh sáng rực rỡ, biển thẳm loang loáng những luồng sáng dịu nhẹ, hàng tỉ sinh linh cùng hướng về chân trời.“Không cần cảm ơn!” Ôn Triệt lại bổ xuống một nhát chém bay đầu Vũ Văn Tân!

 

“Kẻ thứ hai.” Xi Vưu khàn giọng: “Tiếp theo là ai?”Trần Tinh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Hạng Thuật đã bụm vết thương trên vai, đồng thời lách mình tránh Ma thương của Xi Vưu, quát lên: “Tâm Đăng!”

 

Cùng lúc đấy, ở vòng ngoài hậu trận phương bắc, Tiêu Sơn thống lĩnh đại quân xông pha trận mạc, quân Tần cùng hoạt thi bủa vây khắp núi đồi lao về phía họ, Tiêu Sơn hét lên: “Nghe lệnh ta, phóng tên lửa!”Mà ngay cả bội kiếm treo bên hông của các hiệp khách cũng không nghe kiểm soát, mũi kiếm vùng ra xé trời mà đi!Nhân lúc Xi Vưu còn đang sửng sốt, Trần Tinh dùng hết sức đốt sáng Tâm Đăng, cường quang lan tỏa muôn nơi, vết thương trên vai Hạng Thuật lập tức khép lại, Thác Bạt Diễm xông lên tế đàn xương trắng rồi bổ nhào về phía Phù Kiên.

 

Trần Tinh run rẩy kịch liệt.

 

Con ngươi Trần Tinh lập tức co lại.

 

Hạng Thuật: “Gạt hết binh khí trên người gã xuống!”Hai người hiệp lực, mỗi người chia nhau kiềm một tay của Phù Kiên, Ôn Triệt ở bên dưới chém đứt tế đàn, Tân Viên Bình vọt tới, đồng thời quát lớn: “Đi mau!”

 

Mộ Dung Xung cúi đầu né tên Xuyên Vân đang bay tới, mũi tên khẽ kêu rồi cắm phập vào lồng ngực của Phù Kiên, xuyên thủng Ma tâm, tên vẫn tiếp tục xuyên qua tim của Phù Kiên, đâm trúng cả ngực Thác Bạt Diễm đang ở phía sau.

 

Phù Kiên lập tức cầm ngược mâu, ghim Thác Bạt Diễm xuống đất chỉ trong một chiêu.

 

Hạng Thuật lơ lửng trên không, giơ tay phải lên, cổ tay vung một cái, Tâm Đăng rực cháy, hòa cùng linh mạch đất trời, ồ ạt tràn vào cơ thể của hắn. Thời khắc này, sức mạnh Võ thần của hắn được thôi thúc tới cùng cực, võ bào mạ vàng một lần nữa biến ra, váy chiến giáp vàng che lấy thắt lưng cùng giày chiến thêu mây, hắn cởi trần, trước ngực đeo nghiêng một lớp giáp bảo vệ hình Thao Thiết, tựa như Bất Động Minh Vương giáng thế!“Có Bạt! Quái vật!” Quân Tần lập tức vứt bỏ mũ giáp chạy tán loạn, mặc kệ chiến tranh.Tế đàn trên không gãy ngang, khiến quân Bạt nghìn nghịt bị tiêu diệt, luồng sáng từ cốt lân phóng ra, Hạng Thuật giơ ngang tay, Tịnh Quang Lưu Ly lóe lên thu lấy ánh sáng cốt lân.

 

“Tiễn ngươi lên đường.” Hạng Thuật nghiêm giọng.

 

Tiêu Sơn chỉ vuốt lên trời triệu hồi sấm chớp ồ ạt, thác sấm bổ xuống ầm ầm từ giữa nền trời, thiêu trụi ngàn ngàn lớp lớp cây cối đang trói chặt quân Bạt trên chiến trường.Trần Tinh bay ra khỏi tế đàn xương trắng đang dần sụp đổ, cúi nhìn chiếc nhẫn trên tay.

 

Ánh năng, ánh trăng, ánh sao, ánh chớp, ánh lửa, cốt lân – sáu loại ánh sáng được giải phóng, biển sáng ngợp trời chẳng mấy chốc đã bao trùm cả vùng đất Thần Châu. Tiếp theo, Hạng Thuật vung ngang tay trái, từ vòng tay vỏ trăng tuôn ra lửa màu chàm từ lò đỏ vực sâu, lửa bao bọc quanh người, tạo thành một vòng lửa như lò đúc. Lửa xanh gom lại hóa thành phù văn, chúng lơ lửng dưới chân Hạng Thuật rồi hội tụ thành pháp trận đúc kiếm!

 

Thác Bạt Diễm lập tức xông lên tế đàn, hiện giờ Hạng Thuật đang bị Ma thương đâm vào ngực, song vẫn bất chấp tiếp cận Trần Tinh.Ở tận cùng vùng biển phía đông chợt vọng tới âm thanh vang dội như tiếng sắt thép va chạm, Cự Côn vỗ mười sáu chiếc cánh của nó, phun ra mây mù cuồn cuộn, dẫn vô số cá chuồn lấp lánh ánh bạc bay tới chiến trường, liên tục thổi ra gió bão.“Đừng chạm vào nó nữa!” Hạng Thuật lơ lửng trên không, Trần Tinh lập tức bay tới bên cạnh hắn: “Ép Ma tâm ra! Nó đang ở trong lồng ngực của Phù Kiên!”

 

Thời khắc Hạng Thuật tập hợp bảy luồng thần quang, dưới sức mạnh của ngọn lửa xanh, Cửu Tự Chân Ngôn trên cánh tay bắt đầu tách ra từng cái, cùng lúc ấy, một tiếng phượng hoàng lảnh lót chợt vọng tới từ phương trời xa.

 

Tạ An hét lên: “Gã đang hấp thu sức mạnh từ mạch thiên địa! Phải cắt đứt mối liên hệ này!”

 

Hạng Thuật xoay người định ôm Trần Tinh, song trong lòng trống rỗng, hắn mới sực nhận ra hiện giờ cậu chỉ còn là linh hồn.

 

Ánh năng, ánh trăng, ánh sao, ánh chớp, ánh lửa, cốt lân – sáu loại ánh sáng được giải phóng, biển sáng ngợp trời chẳng mấy chốc đã bao trùm cả vùng đất Thần Châu. Tiếp theo, Hạng Thuật vung ngang tay trái, từ vòng tay vỏ trăng tuôn ra lửa màu chàm từ lò đỏ vực sâu, lửa bao bọc quanh người, tạo thành một vòng lửa như lò đúc. Lửa xanh gom lại hóa thành phù văn, chúng lơ lửng dưới chân Hạng Thuật rồi hội tụ thành pháp trận đúc kiếm!

 

“Tạm thời không gấp, đệ mau về cơ thể mình đi!” Hạng Thuật hét lên: “Lát nữa cho ta Tâm Đăng rồi tính tiếp! Đừng tới gần Xi Vưu!”

 

Tâm Đăng trên người Trần Tinh hoàn toàn bùng cháy, ánh sáng túa ra muôn nơi, toàn bộ pháp lực đều trút vào vòng xoay Triều Tịch. Hắn mở to hai mắt, xoay bánh xe Triều Tịch một vòng cực nhỏ, và trong tích tắc…

 

“Thân xác máu thịt này không được rồi, binh chủ.” Quỷ vương trầm giọng: “Chọn thân xác một người phàm để hành động chính là sai lầm lớn nhất của ngươi.”Tế đàn xương trắng sụp đổ, Phù Kiên đứng dậy trong biển lửa, cặp mắt đỏ như máu.

 

“… Cô cũng không phải người mà lũ phàm nhân các ngươi có thể…”

 

Uy lực của Ma thần quét dọc khắp tế đàn xương trắng như rót mực đậm vào nước, người bị thương kêu gào thảm thiết, bị cưỡng chế biến thành Bạt, tốp Bạt thứ hai vùng dậy.Hai hồn thiên và địa của Xi Vưu bị đuổi ra khỏi mạch thiên địa, quay lại Ma tâm, gã cười khẩy: “Cho nên, ngươi tính làm gì?”“Hạng Thuật!” Trần Tinh hét lên, dốc hết sức thắp sáng Tâm Đăng.Toàn thân Thác Bạt Diễm đang bốc cháy, hắn cầm kích nhào lên, trong tay Phù Kiên lại hiện ra Ma thương, gã nhìn đăm đăm vào Thác Bạt Diễm.

 

“Vũ khí đâu?” Trần Tinh hỏi: “Thực ra ta có thể không cần góp vui. “

 

Hạng Thuật: “Cho dù ngươi là Phù Kiên hay binh chủ, cô vương cũng muốn đấm ngươi cú này…”Hạng Thuật: “Cho dù ngươi là Phù Kiên hay binh chủ, cô vương cũng muốn đấm ngươi cú này…”

 

Hình thể của gã ngày một lớn, chỉ cần vẫy tay một cái là ngón tay như núi đã trút xuống mưa đao bão kiếm, san bằng cả ngọn núi.

 

Hình thể của gã ngày một lớn, chỉ cần vẫy tay một cái là ngón tay như núi đã trút xuống mưa đao bão kiếm, san bằng cả ngọn núi.Tóc Hạng Thuật hóa thành ngọn lửa cao vút, hắn đứng cách xa ngàn dặm, đến khi mở mắt ra, trong con ngươi như có ngọn lửa xanh đang cháy bùng.Hạng Thuật lao xuống từ trên không, giáng một đấm trực diện vào Phù Kiên, quát lên: “…Đã muốn từ lâu rồi!”

 

“Tạm thời không gấp, đệ mau về cơ thể mình đi!” Hạng Thuật hét lên: “Lát nữa cho ta Tâm Đăng rồi tính tiếp! Đừng tới gần Xi Vưu!”

 

Bộ binh, cửa khố phòng nổ sập, hàng vạn binh khí lao ra!

 

Phù Kiên vung Ma thương biến nó thành bánh xe khổng lồ màu đen, cả hai đều có chuẩn bị nên đồng thời cúi đầu né tránh. Đúng lúc này Quỷ vương lại vọt thẳng tới khiến Phù Kiên sững sốt, chỉ thấy Quỷ vương dùng cơ thể mình hứng trọn một thương đó.

 

Hạng Thuật không ngừng giãy giụa trên tế đàn xương trắng, mọi người ngơ ngác chứng kiến cảnh này tới mức thốt lên. Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân ở chiến trường đồng thời lao tới tế đàn xương trắng.

 

(Truyện chỉ được post tại wordpress mingtian và không phục vụ cho web ăn cắp và những người ủng hộ web ăn cắp)“Mặc dù chiếm đoạt thân xác phàm tục này…”“Thân xác máu thịt này không được rồi, binh chủ.” Quỷ vương trầm giọng: “Chọn thân xác một người phàm để hành động chính là sai lầm lớn nhất của ngươi.”

 

Hạng Thuật: “Nhân lúc này!”

 

Hạng Thuật nâng kiếm, một tay hơi giơ qua đầu, ngón giữa bắn ra ánh sáng ngợp trời, bảy luồng thần quang bao trùm thế gian, không ngừng hội tụ trên ngón tay hắn dưới sức mạnh của ngọn lửa xanh.

 

Trần Tinh ngơ ngác nhìn Tâm Đăng – thần kiếm tuy vẫn còn, thế nhưng Tâm Đăng đã hoàn thành sứ mệnh của mình, sau cùng tan biến giữa trần gian.

 

Con ngươi Trần Tinh lập tức co lại.Hạng Thuật cùng Trần Tinh đồng loạt kích hoạt thuật cộng nhiên, Trần Tinh dùng một tay kết ấn, khiên Võ thần lại xuất hiện trong hư không, biến thành một tấm khiên khổng lồ, ngăn cản binh đao trút tới như bão táp!Tư Mã Vĩ lao tới húc vào ngực Phù Kiên, hất gã bay ra sau, Quỷ vương thì kiềm cổ tay gã cướp lấy Ma thương, Ôn Triệt cũng vọt lên từ bên cạnh rồi chém xuống.

 

Trùng Minh tới rồi.

 

“Suy cho cùng vẫn là tạo vật của cô, làm sao có thể đọ sức với Thần? Thuật Luật Không! Cho dù ngươi có sao Tử Vi che chở, có là vua của loài người, thì đứng trước mặt Thần cũng chỉ là con sâu cái kiến!!”

 

Trên tế đàn xương trắng, Hạng Thuật bụm lấy vết thương trên vai, kéo ra một vệt máu vàng.

 

“Tinh Nhi.” Một giọng nói chợt vang lên bên tai Trần Tinh: “Ta tới rồi, đệ biết ta chắc chắn sẽ tới, đúng chứ?”Phù Kiên cười gằn, oán khí tràn ra khắp người, chỉ trong phút chốc đã đẩy lùi hai Bạt vương và Ôn Triệt. Hạng Thuật và Thác Bạt Diễm là người sống nên không sợ oán khí, hai người lần lượt xông lên, Thác Bạt Diễm kẹp chặt cổ Phù Kiên từ đằng sau, Hạng Thuật giơ tay rút lấy Tâm Đăng của Trần Tinh, lửa vàng nở rộ trên tay, sau cùng hắn ấn tay vào ngực của Phù Kiên.

 

Hạng Thuật hóa thành ngọn lửa rực sáng, sau đó giáng một đấm vào Phù Kiên đang đứng giữa tế đàn. Giây phút hắn xuyên qua cơ thể Trần Tinh, Phù Kiên bất ngờ thu hai hồn của Xi Vưu về lại cơ thể, rồi vung tay trái cầm lấy Ma thương.Xi Vưu đột nhiên rít lên dữ dội, cặp mắt đỏ như máu.

 

Phù Kiên phớt lờ Thác Bạt Diễm ở phía sau, gã nghiêng người giơ chân đạp Hạng Thuật bay ngược ra ngoài!

 

Phù Kiên sửng sốt, mặc kệ Thác Bạt Diễm, đang định tay không bắt lấy tên Xuyên Vân thì một bóng người chợt lao ra khỏi biển lửa. Người đó cầm chủy thủ đâm vào tay Phù Kiên, lách mình gạt tay gã ra.“Kẻ thứ hai.” Xi Vưu khàn giọng: “Tiếp theo là ai?”Thác Bạt Diễm mở to mắt, khóe miệng hiện lên nét cười buồn, hắn buông Phù Kiên ra rồi từ từ ngã xuống đất.“Bệ hạ…” Thác Bạt Diễm nghiến răng: “Tỉnh… hãy tỉnh lại đi!”

 

Xuất ma!Vô số Bạt bị lửa đốt nhào tới chỗ Hạng Thuật từ mọi hướng, ập tới như núi thây bị lửa bao trùm, hòng áp lên ba người giữa chiến trường. Hạng Thuật vận sức, pháp lực tuôn trào đánh bật lũ Bạt, song Phù Kiên đã lợi dụng ngay lúc này để ra tay trước.

 

“Vũ khí đâu?” Trần Tinh hỏi: “Thực ra ta có thể không cần góp vui. “

 

“Sở trừ tà nghe lệnh!” Hạng Thuật quát lớn giữa không trung.

 

Ở tận cùng vùng biển phía đông chợt vọng tới âm thanh vang dội như tiếng sắt thép va chạm, Cự Côn vỗ mười sáu chiếc cánh của nó, phun ra mây mù cuồn cuộn, dẫn vô số cá chuồn lấp lánh ánh bạc bay tới chiến trường, liên tục thổi ra gió bão.“Không sao…” Thác Bạt Diễm nói: “Vẫn chưa… đâm vào tim… ta không sao!”“Mặc dù chiếm đoạt thân xác phàm tục này…”

 

Trần Tinh thành công giãy ra, liền nhào tới chỗ Hạng Thuật, nhưng linh hồn của hắn đã bắt đầu rời khỏi cơ thể. Hắn cầm tay Trần Tinh, vân vê từng ngón tay của cậu, cả hai từ từ theo tế đàn hòa vào biển lửa.

 

Thác Bạt Diễm mở to mắt, khóe miệng hiện lên nét cười buồn, hắn buông Phù Kiên ra rồi từ từ ngã xuống đất.Phù Kiên phớt lờ Thác Bạt Diễm ở phía sau, gã nghiêng người giơ chân đạp Hạng Thuật bay ngược ra ngoài!

 

Phù Kiên sửng sốt, mặc kệ Thác Bạt Diễm, đang định tay không bắt lấy tên Xuyên Vân thì một bóng người chợt lao ra khỏi biển lửa. Người đó cầm chủy thủ đâm vào tay Phù Kiên, lách mình gạt tay gã ra.

 

“Đừng chạm vào nó nữa!” Hạng Thuật lơ lửng trên không, Trần Tinh lập tức bay tới bên cạnh hắn: “Ép Ma tâm ra! Nó đang ở trong lồng ngực của Phù Kiên!”

 

Binh đao phản chiếu dày đặc trên bầu trời chiến trường, đao kiếm như lớp lớp mây mù, ngàn vạn cân sắt đồng loạt rơi xuống.“… Cô cũng không phải người mà lũ phàm nhân các ngươi có thể…”

 

Nói đoạn, Phù Kiên vòng tay ra sau chộp lấy cổ Thác Bạt Diễm, định dùng sức bẻ một cái thì…

 

Hạng Thuật lơ lửng trên không, giơ tay phải lên, cổ tay vung một cái, Tâm Đăng rực cháy, hòa cùng linh mạch đất trời, ồ ạt tràn vào cơ thể của hắn. Thời khắc này, sức mạnh Võ thần của hắn được thôi thúc tới cùng cực, võ bào mạ vàng một lần nữa biến ra, váy chiến giáp vàng che lấy thắt lưng cùng giày chiến thêu mây, hắn cởi trần, trước ngực đeo nghiêng một lớp giáp bảo vệ hình Thao Thiết, tựa như Bất Động Minh Vương giáng thế!

 

“Giãy giụa thế nào cũng vô dụng.” Hồn phách Xi Vưu từ từ tách ra khỏi người Phù Kiên, hiện ra cái bóng được hắc khí bao trùm, hai tay gã hóa thành móng vuốt sắc bén rồi túm lấy vai Trần Tinh từ phía sau, cái mồm khổng lồ dữ tợn há to, chế nhạo cậu rằng: “Đợi khi đồng bạn của ngươi lần lượt chết trước mặt ngươi, ngươi sẽ biết ngã xuống vực sâu, vĩnh viễn diệt vong chính là kết cục duy nhất dành cho số phận mình…”

 

Giờ phút này, mái tóc dài của Trần Tinh tung bay, áo bào trắng bay phấp phới trên không, ánh sáng Tâm Đăng bị đẩy tới cực hạn, hiện ra pháp tướng của Định Quang Nhiên Đăng như có như không.Thác Bạt Diễm khẽ huýt sáo.

 

“Hạng Thuật!” Trần Tinh hét lên, dốc hết sức thắp sáng Tâm Đăng.

 

Sức mạnh cuối cùng để lại nhân gian của thần Mục đã khống chế Ma tâm không thể nhúc nhích.

 

Bỗng vào lúc ấy, một nhánh cây nhỏ với ánh lục sáng rỡ biến ra từ tay Trần Tinh, lao vào Ma tâm ở bên dưới rồi cắm xuống lòng đất.Hạng Thuật xoay người ôm Trần Tinh, thì thầm: “Không, đệ nhất định phải tới, bởi vì thanh kiếm này được đúc ra để ta dùng nó bảo vệ cả đời…”Tên Xuyên Vân phóng ra từ biển lửa nhắm vào tim Phù Kiên.

 

Hạng Thuật gầm lên, nhoài người về phía Trần Tinh, Phù Kiên lại nhấc Ma thương, lần này Ma thương trực tiếp đâm thẳng vào tim hắn.Phù Kiên sửng sốt, mặc kệ Thác Bạt Diễm, đang định tay không bắt lấy tên Xuyên Vân thì một bóng người chợt lao ra khỏi biển lửa. Người đó cầm chủy thủ đâm vào tay Phù Kiên, lách mình gạt tay gã ra.

 

Phù Kiên phớt lờ Thác Bạt Diễm ở phía sau, gã nghiêng người giơ chân đạp Hạng Thuật bay ngược ra ngoài!

 

Tóc Hạng Thuật hóa thành ngọn lửa cao vút, hắn đứng cách xa ngàn dặm, đến khi mở mắt ra, trong con ngươi như có ngọn lửa xanh đang cháy bùng.

 

Mọi người đồng loạt dùng pháp thuật bắt đầu tấn công Xi Vưu, Xi Vưu kéo theo binh khí rơi rớt, oán khí ngút trời trào ra từ cái mồm gớm ghiếc của gã lao thẳng tới chỗ Hạng Thuật!Mộ Dung Xung cúi đầu né tên Xuyên Vân đang bay tới, mũi tên khẽ kêu rồi cắm phập vào lồng ngực của Phù Kiên, xuyên thủng Ma tâm, tên vẫn tiếp tục xuyên qua tim của Phù Kiên, đâm trúng cả ngực Thác Bạt Diễm đang ở phía sau.

 

“Vương Hợi?!” Trần Tinh sửng sốt.

 

“Vạn Pháp quy tịch, thời gian vô bờ.” Trần Tinh khẽ nói: “Chỉ có Tâm Đăng soi rạng như ngày là mãi mãi bất diệt.”Vô số Bạt bị lửa đốt nhào tới chỗ Hạng Thuật từ mọi hướng, ập tới như núi thây bị lửa bao trùm, hòng áp lên ba người giữa chiến trường. Hạng Thuật vận sức, pháp lực tuôn trào đánh bật lũ Bạt, song Phù Kiên đã lợi dụng ngay lúc này để ra tay trước.Thác Bạt Diễm mở to mắt, khóe miệng hiện lên nét cười buồn, hắn buông Phù Kiên ra rồi từ từ ngã xuống đất.

 

Hạng Thuật xoay người ôm Trần Tinh, thì thầm: “Không, đệ nhất định phải tới, bởi vì thanh kiếm này được đúc ra để ta dùng nó bảo vệ cả đời…”

 

“Tiểu tử!” Ôn Triệt xông tới, Quỷ vương mau chóng quỳ một chân xuống đất để kiểm tra vết thương của Thác Bạt Diễm.

 

“Không cần cảm ơn! Chàng mặt trắng!” Ôn Triệt sượt qua người Thác Bạt Diễm, hét lên: “Mau giúp một tay!”

 

“Không sao…” Thác Bạt Diễm nói: “Vẫn chưa… đâm vào tim… ta không sao!”

 

Nói đoạn, Phù Kiên vòng tay ra sau chộp lấy cổ Thác Bạt Diễm, định dùng sức bẻ một cái thì…

 

Ôn Triệt đáp xuống đất, tay cầm trường kiếm bản rộng, chỉ trong ba chiêu đã quét bật hết đám Bạt quân, tiếp theo tập hợp với Tư Mã Vĩ và Quỷ vương. Ôn Triệt quát: “Cháy to quá! Không qua được! Đương gia!”Phượng hoàng bay tới từ vùng đất phía tây, mang theo hào quang như ánh lửa vô tận, lông phượng tung bay kéo theo muôn ngàn dải sáng vàng, hàng tỉ con chim ngậm mồi lửa bay tới chiến trường, thả xuống lửa sao băng ồ ạt như thác đổ, nện ầm ầm lên người Xi Vưu, cơ thể binh chủ lại một lần nữa vỡ nát.Phù Kiên lảo đảo, tay cầm tên Xuyên Vân, gã ngẩng đầu với vẻ khó tin, lại quay đầu nhìn Mộ Dung Xung.

 

Hạng Thuật gầm lên, nhoài người về phía Trần Tinh, Phù Kiên lại nhấc Ma thương, lần này Ma thương trực tiếp đâm thẳng vào tim hắn.

 

Tạ An phóng một quả cầu lửa gào thét bay chếch lên trời. Tiêu Sơn chợt ngẩng đầu, thấy Tạ An đã ra hiệu liền cưỡi sói chạy lên đồi cao, trông về tế đàn xương trắng xa xa.

 

Oán khí chung quanh dần tan, lửa bùng khắp nơi từ từ lụi tàn, Hạng Thuật đứng dậy, Mộ Dung Xung chật vật đứng lên, Thác Bạt Diễm được Quỷ vương dìu sang bên cạnh.

 

Lũ Bạt ngoài kia đã chạy tán loạn khắp nơi, Tạ An, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn cuối cùng cũng đuổi tới đây, mọi người bao vây cách Phù Kiên trăm bước, hồn phách của Trần Tinh đáp xuống, cả thế gian chợt tĩnh lặng hơn bao giờ hết, ai nấy cũng nhìn Phù Kiên với vẻ sửng sốt.

 

“Tự tìm cái chết!” Giọng Xi Vưu văng vẳng khắp đất trời, sau khi rời khỏi cơ thể Phù Kiên, oán khí như đã hóa hữu hình, điên cuồng càn quét khắp chiến trường, nơi bị nó nổ trúng không có lấy một ngọn cỏ, mà ở trung tâm chiến trường lại một lần nữa xuất hiện một trái tim khổng lồ!

 

(Truyện chỉ được post tại wordpress mingtian và không phục vụ cho web ăn cắp và những người ủng hộ web ăn cắp)

 

Phù Kiên nhếch miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, gã nghiêm giọng: “Giỏi lắm… nhưng lũ các ngươi, vẫn không làm gì được cô…”

 

Nói đoạn, Phù Kiên giật mạnh tên Xuyên Vân ra vứt xuống đất.

 

Hạng Thuật: “Gạt hết binh khí trên người gã xuống!”

 

Hạng Thuật lập tức hét lên: “Tản ra!”

 

Hạng Thuật xoay người định ôm Trần Tinh, song trong lòng trống rỗng, hắn mới sực nhận ra hiện giờ cậu chỉ còn là linh hồn.

 

Sau đó, ngay khi Xi Vưu nhào về phía Hạng Thuật, Trần Tinh khẽ xoay nhẫn, thời gian quay ngược trong tích tắc, Xi Vưu bị một luồng sức mạnh kỳ lạ kéo lại, gã phẫn nộ xoay mình, hình ảnh ấy trông rất quái dị, cứ như khung hình đang bị đóng băng liên tục.

 

Oán khí bùng nổ tại chỗ, Xi Vưu rời khỏi cơ thể Phù Kiên, hai hồn đã thoát khỏi ràng buộc. Trần Tinh chờ thời khắc này đã lâu, ngay lập tức kết Đăng ấn, ánh sáng Tâm Đăng thoắt chốc lan rộng.

 

“Bệ hạ…” Thác Bạt Diễm nghiến răng: “Tỉnh… hãy tỉnh lại đi!”“Tự tìm cái chết!” Giọng Xi Vưu văng vẳng khắp đất trời, sau khi rời khỏi cơ thể Phù Kiên, oán khí như đã hóa hữu hình, điên cuồng càn quét khắp chiến trường, nơi bị nó nổ trúng không có lấy một ngọn cỏ, mà ở trung tâm chiến trường lại một lần nữa xuất hiện một trái tim khổng lồ!

 

Mọi người đồng loạt dùng pháp thuật bắt đầu tấn công Xi Vưu, Xi Vưu kéo theo binh khí rơi rớt, oán khí ngút trời trào ra từ cái mồm gớm ghiếc của gã lao thẳng tới chỗ Hạng Thuật!

 

“Ngươi là kẻ thứ hai được vinh dự diện kiến sức mạnh của cô.”Hạng Thuật quay đầu nhìn sang Trần Tinh đang ở trên cao, môi khẽ mấp máy.

 

Hạng Thuật lao xuống từ trên không, giáng một đấm trực diện vào Phù Kiên, quát lên: “…Đã muốn từ lâu rồi!”

 

Quân Tần bại trận, chiến trường trở nên hỗn loạn. Trên tế đàn xương trắng, Xi Vưu hút sạch oán khí trong lần đầu tiên, sau đó đột nhiên mở mắt.Dưới tế đàn xương trắng, Thác Bạt Diễm và Vũ Văn Tân đang giằng co quyết liệt. Thác Bạt Diễm triệu hồi tên Xuyên Vân, mũi tên lập tức xuyên qua cổ gã xé ra một đường nhỏ, song Vũ Văn Tân đã dùng hai tay bóp lấy yết hầu của Thác Bạt Diễm, còn không ngừng siết chặt.Thác Bạt Diễm khẽ huýt sáo.“Còn muốn giãy giụa một cách khốn đốn?!” Trên mặt đất, Ma thương tự động bay lên, Bất Động Như Sơn đã bị luyện hóa lấp lánh ánh sáng kim loại, ra lệnh cho tất cả binh đao bị bỏ lại trên chiến trường hội tụ về chỗ Ma tâm. Một người khổng lồ bằng kim loại đen đột ngột bật dậy từ trăm ngàn vạn binh khí xếp chồng lên nhau, oán khí bốc lên cao ngất, nối liền với mạch địa.

 

Tuy nhiên, vũ khí đã tan rã không quay về cơ thể của Xi Vưu mà đều bị Hạng Thuật lấy đi.

 

Hạng Thuật nhìn chăm chú vào Trần Tinh, thân thể chậm chạp gục xuống, linh hồn đã rời khỏi cơ thể. Đúng vào thời khắc sinh tử này, ngón tay hắn nắm lấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trần Tinh rồi nhẹ nhàng xoay nó.

 

Chỉ trong tích tắc, Xi Vưu và Hạng Thuật đã thu thập hàng tỉ vũ khí ở trần thế. Xi Vưu trầm giọng: “Đã thế thì, để xem sức mạnh binh chủ sẽ thống trị Thần Châu, hay là lũ người không biết trời cao đất dày các ngươi…”“Phải đánh sao đây?” Phùng Thiên Quân sửng sốt khó tin: “Võ thần!”

 

Thác Bạt Diễm lập tức xông lên tế đàn, hiện giờ Hạng Thuật đang bị Ma thương đâm vào ngực, song vẫn bất chấp tiếp cận Trần Tinh.

 

Mà ngay cả bội kiếm treo bên hông của các hiệp khách cũng không nghe kiểm soát, mũi kiếm vùng ra xé trời mà đi!

 

Tiếng gào của Xi Vưu vang lên như sấm, thoáng chốc ánh sáng đã bủa vây khắp nơi, Tâm Đăng lấp đầy vòng xoay thiên địa, bánh xe thời gian khổng lồ của Thần Châu đã ra đời vào lúc ấy như một kỳ tích! Như thể nó đang cộng hưởng với vòng xoay Triều Tịch trên tay Trần Tinh, ánh sáng bao trùm cả thế giới.Thác Bạt Diễm khẽ huýt sáo.Hạng Thuật: “Gạt hết binh khí trên người gã xuống!”

 

Hai người hiệp lực, mỗi người chia nhau kiềm một tay của Phù Kiên, Ôn Triệt ở bên dưới chém đứt tế đàn, Tân Viên Bình vọt tới, đồng thời quát lớn: “Đi mau!”

 

Kèm theo pháp quyết của hộ pháp Võ thần, Hạng Thuật búng ngón tay, tất cả binh khí nhanh chóng hội tụ trên đỉnh đầu của hai người mang trọng lượng như núi đổ ập xuống điểm trung tâm, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ vắt ngang thế giới.

 

Trần Tinh giữ chặt Tâm Đăng trong lòng, thở dồn mà gọi: “Hạng Thuật? Hạng Thuật! Huynh đang ở đâu?”Phù Kiên phớt lờ Thác Bạt Diễm ở phía sau, gã nghiêng người giơ chân đạp Hạng Thuật bay ngược ra ngoài!“Ta… chính là đất trời.” Xi Vưu rít gào: “Ta… chính là Đạo!”Tiêu Sơn phóng ra sấm sét, Tạ An dùng Thương Lãng châu gọi gió nổi lên, Phùng Thiên Quân điều khiển cây cối khắp núi. Binh chủ Xi Vưu rống lên, gã vung tay, cánh tay đã khôi phục, còn triệu hồi binh khí đổ về như thác lũ, bắt đầu càn quét khắp chiến trường.

 

Khiên Võ thần thình lình xuất hiện trên tay trái của Hạng Thuật và va chạm với Ma thương, gây ra một tiếng ‘uỳnh’, khiên Võ thần vỡ thành muôn mảnh, đầu thương đâm vào vai Hạng Thuật xuyên thủng qua lưng, làm máu vàng bắn tung tóe khắp trời!Ôn Triệt: “Ra tay đi! Không chừng có thể đánh bại oán khí của gã!”

 

Tiếng gào của Xi Vưu vang lên như sấm, thoáng chốc ánh sáng đã bủa vây khắp nơi, Tâm Đăng lấp đầy vòng xoay thiên địa, bánh xe thời gian khổng lồ của Thần Châu đã ra đời vào lúc ấy như một kỳ tích! Như thể nó đang cộng hưởng với vòng xoay Triều Tịch trên tay Trần Tinh, ánh sáng bao trùm cả thế giới.

 

Tạ An điều khiển bùa gió đưa mình và Phùng Thiên Quân bay qua màn nước, cả người Phùng Thiên Quân ướt sũng, hắn đứng giữa không trung vung đao Sâm La.

 

Toàn thân Thác Bạt Diễm đang bốc cháy, hắn cầm kích nhào lên, trong tay Phù Kiên lại hiện ra Ma thương, gã nhìn đăm đăm vào Thác Bạt Diễm.Tân Viên Bình tiến lên giao đấu với Xi Vưu, máu túa ra khắp vảy giao.

 

Trần Tinh lơ lửng trên không, không đáp lại Hạng Thuật, chẳng qua cậu đang nhắm nghiền hai mắt, linh hồn tỏa sáng rực rỡ, tay vân vê ngọn lửa Tâm Đăng, ngọn lửa sáng ấy bập bùng một cách lạ kỳ, dựng một góc vuông thật dài trước người cậu như một dải sáng, rót lên vòm trời và nối liền với mặt đất.

 

“Vạn Pháp quy tịch, thời gian vô bờ.” Trần Tinh khẽ nói: “Chỉ có Tâm Đăng soi rạng như ngày là mãi mãi bất diệt.”Mọi người đồng loạt dùng pháp thuật bắt đầu tấn công Xi Vưu, Xi Vưu kéo theo binh khí rơi rớt, oán khí ngút trời trào ra từ cái mồm gớm ghiếc của gã lao thẳng tới chỗ Hạng Thuật!“Ta… chính là đất trời.” Xi Vưu rít gào: “Ta… chính là Đạo!”

 

Trên tế đàn xương trắng, Hạng Thuật bụm lấy vết thương trên vai, kéo ra một vệt máu vàng.

 

Hạng Thuật lao xuống từ trên không, giáng một đấm trực diện vào Phù Kiên, quát lên: “…Đã muốn từ lâu rồi!”

 

Ai cũng dốc hết sức, nhưng mỗi lần gạt rớt mớ vũ khí tạo thành Xi Vưu thì oán khí lại giúp các binh khí tự động chồng lại. Mà cách đó ngàn vạn dặm vẫn còn vô vàn binh đao dồn dập bay tới chiến trường. Hiện giờ tất cả binh khí của các chiến sĩ người Hồ hay người Hán đều tuột khỏi tay, đồng loạt phóng về phía Xi Vưu.

 

Cùng lúc đấy, ở vòng ngoài hậu trận phương bắc, Tiêu Sơn thống lĩnh đại quân xông pha trận mạc, quân Tần cùng hoạt thi bủa vây khắp núi đồi lao về phía họ, Tiêu Sơn hét lên: “Nghe lệnh ta, phóng tên lửa!”

 

“Phải, đều là vì đệ.” Hạng Thuật đáp một cách hờ hững, ngọn lửa bập bùng giữa hai hàng mày, hai người cùng nhìn sang Xi Vưu.Thác Bạt Diễm cũng vọt lên tế đàn xương trắng, lớp võ bào đã cháy xém nhiều chỗ, lúc hắn định leo lên tế đàn thì Vũ Văn Tân với cả người bốc cháy thình lình xuất hiện giữa biển lửa, cản đường Thác Bạt Diễm.Phù Kiên nhếch miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, gã nghiêm giọng: “Giỏi lắm… nhưng lũ các ngươi, vẫn không làm gì được cô…”Hình thể của gã ngày một lớn, chỉ cần vẫy tay một cái là ngón tay như núi đã trút xuống mưa đao bão kiếm, san bằng cả ngọn núi.

 

Động thái này như rút thêm củi dưới đáy nồi, cơ thể Xi Vưu bắt đầu tan rã nhanh hơn, Khổng Tuyên không rời khỏi chiến trường mà liên tục né tránh bóng đao ảnh kiếm, dẫn dụ binh khí tạo thành cơ thể Xi Vưu rời đi.

 

“… Cô cũng không phải người mà lũ phàm nhân các ngươi có thể…”Tạ An hét lên: “Gã đang hấp thu sức mạnh từ mạch thiên địa! Phải cắt đứt mối liên hệ này!”

 

“Suy cho cùng vẫn là tạo vật của cô, làm sao có thể đọ sức với Thần? Thuật Luật Không! Cho dù ngươi có sao Tử Vi che chở, có là vua của loài người, thì đứng trước mặt Thần cũng chỉ là con sâu cái kiến!!”

 

Hai hồn thiên và địa của Xi Vưu bị đuổi ra khỏi mạch thiên địa, quay lại Ma tâm, gã cười khẩy: “Cho nên, ngươi tính làm gì?”Mạch thiên cuộn trào, mạch địa ồ ạt, Xi Vưu của hiện giờ đã hòa cùng mạch thiên địa, hòa cùng thế giới này, ý thức của Ma thần ngự trị ở khắp mọi nơi, vang vọng qua từng tấc đất của Thần Châu.

 

Trần Tinh giữ chặt Tâm Đăng trong lòng, thở dồn mà gọi: “Hạng Thuật? Hạng Thuật! Huynh đang ở đâu?”

 

“Hạng Thuật!” Trần Tinh hét lên, dốc hết sức thắp sáng Tâm Đăng.Sắc Lặc xuyên, Cao Câu Ly, U Châu, Lạc Dương và ở mọi ngóc ngách, vô số người đuổi theo, trơ mắt nhìn binh khí bay lên trời.Hạng Thuật bay lên trời: “Không được! Cho bọn ta chút thời gian! Tinh Nhi, Tinh Nhi?”

 

“Đừng chạm vào nó nữa!” Hạng Thuật lơ lửng trên không, Trần Tinh lập tức bay tới bên cạnh hắn: “Ép Ma tâm ra! Nó đang ở trong lồng ngực của Phù Kiên!”

 

Ánh năng, ánh trăng, ánh sao, ánh chớp, ánh lửa, cốt lân – sáu loại ánh sáng được giải phóng, biển sáng ngợp trời chẳng mấy chốc đã bao trùm cả vùng đất Thần Châu. Tiếp theo, Hạng Thuật vung ngang tay trái, từ vòng tay vỏ trăng tuôn ra lửa màu chàm từ lò đỏ vực sâu, lửa bao bọc quanh người, tạo thành một vòng lửa như lò đúc. Lửa xanh gom lại hóa thành phù văn, chúng lơ lửng dưới chân Hạng Thuật rồi hội tụ thành pháp trận đúc kiếm!Chỉ trong tích tắc, Xi Vưu và Hạng Thuật đã thu thập hàng tỉ vũ khí ở trần thế. Xi Vưu trầm giọng: “Đã thế thì, để xem sức mạnh binh chủ sẽ thống trị Thần Châu, hay là lũ người không biết trời cao đất dày các ngươi…”Tế đàn xương trắng sụp đổ, Phù Kiên đứng dậy trong biển lửa, cặp mắt đỏ như máu.Trần Tinh lơ lửng trên không, không đáp lại Hạng Thuật, chẳng qua cậu đang nhắm nghiền hai mắt, linh hồn tỏa sáng rực rỡ, tay vân vê ngọn lửa Tâm Đăng, ngọn lửa sáng ấy bập bùng một cách lạ kỳ, dựng một góc vuông thật dài trước người cậu như một dải sáng, rót lên vòm trời và nối liền với mặt đất.

 

Thác Bạt Diễm ở phía sau lộn người, hai chân vặn chặt cổ Phù Kiên, tên Xuyên Vân bay lên từ tế đàn xương trắng.

 

“Thác Bạt huynh.” Vũ Văn Tân nghiến răng nghiến lợi: “Lâu rồi không gặp.”Giây phút ấy, trong vòng xoay thiên địa tràn ngập oán khí, Tâm Đăng bắt đầu trục xuất hồn phách của Xi Vưu như thủy triều.

 

“Tự tìm cái chết!” Giọng Xi Vưu văng vẳng khắp đất trời, sau khi rời khỏi cơ thể Phù Kiên, oán khí như đã hóa hữu hình, điên cuồng càn quét khắp chiến trường, nơi bị nó nổ trúng không có lấy một ngọn cỏ, mà ở trung tâm chiến trường lại một lần nữa xuất hiện một trái tim khổng lồ!

 

Dưới bầu trời đen kịt, Xi Vưu gào một tiếng chấn động, Trần Tinh mở mắt, thấp giọng nói: “Binh chủ, quay về Ma tâm của ngươi đi thôi. Ngươi không phải thế giới, cũng chẳng phải Đạo. Mà, chính, là, ta.”

 

Ầm ầm như sấm bổ, Ma tâm bị tiêu diệt, hai hồn thiên địa của Xi Vưu biến thành hai cụm lửa đen và bị ghim chặt xuống đất!

 

Hạng Thuật vung tay phải, Tịnh Quang Lưu Ly sáng rực lên, thu hết biển lửa trên chiến trường cùng sấm chớp giăng đầy trời vào dây chuyền.“Thân xác máu thịt này không được rồi, binh chủ.” Quỷ vương trầm giọng: “Chọn thân xác một người phàm để hành động chính là sai lầm lớn nhất của ngươi.”Hình thể của gã ngày một lớn, chỉ cần vẫy tay một cái là ngón tay như núi đã trút xuống mưa đao bão kiếm, san bằng cả ngọn núi.Tiếng gào của Xi Vưu vang lên như sấm, thoáng chốc ánh sáng đã bủa vây khắp nơi, Tâm Đăng lấp đầy vòng xoay thiên địa, bánh xe thời gian khổng lồ của Thần Châu đã ra đời vào lúc ấy như một kỳ tích! Như thể nó đang cộng hưởng với vòng xoay Triều Tịch trên tay Trần Tinh, ánh sáng bao trùm cả thế giới.

 

Pháp tướng Định Quang Nhiên Đăng đứng sau Trần Tinh cũng chắp hai tay, núi Biển Thần Châu, năm tháng tận cùng, giờ phút này đều hội tụ vào trong kiếm.

 

Bóng núi dần khuất, sâu tận trong thế giới tỏa ra ánh sáng rực rỡ, biển thẳm loang loáng những luồng sáng dịu nhẹ, hàng tỉ sinh linh cùng hướng về chân trời.

 

Tân Viên Bình biến thành giao long bay tới, hắn phun nước dọn đường, Ôn Triệt gọi: “Hai người theo ta xông lên!”

 

Tiếp theo, hai mắt Phù Kiên lóe lên ánh đỏ, xác hai quân Tần – Tấn đã chết trên chiến trường một lần nữa vùng dậy, bắt đầu tàn sát, cắn xé chung quanh bất chấp địch ta. Cả chiến trường chỉ còn lại tiếng thét sợ hãi vang vọng.

 

“… Cô cũng không phải người mà lũ phàm nhân các ngươi có thể…”Giờ phút này, mái tóc dài của Trần Tinh tung bay, áo bào trắng bay phấp phới trên không, ánh sáng Tâm Đăng bị đẩy tới cực hạn, hiện ra pháp tướng của Định Quang Nhiên Đăng như có như không.

 

Giây phút Tân Viên Bình muốn chở Trần Tinh bay đi, Xi Vưu đã che trời bằng lòng bàn tay khổng lồ tập hợp bằng binh đao của mình, gần như nắm họ trong lòng bàn tay. Hạng Thuật đột ngột mở mắt rồi quát to: “Tinh Nhi!”

 

“Các ngươi làm được rồi.” Khổng Tuyên nói thế, cuối cùng sải cánh bay lên tầng mây.

 

Cùng lúc đấy, ở vòng ngoài hậu trận phương bắc, Tiêu Sơn thống lĩnh đại quân xông pha trận mạc, quân Tần cùng hoạt thi bủa vây khắp núi đồi lao về phía họ, Tiêu Sơn hét lên: “Nghe lệnh ta, phóng tên lửa!”“Đánh đổ binh khí đang bảo vệ gã xuống!” Hạng Thuật ra lệnh.“Vạn Pháp quy tịch, thời gian vô bờ.” Trần Tinh khẽ nói: “Chỉ có Tâm Đăng soi rạng như ngày là mãi mãi bất diệt.”

 

Xi Vưu rốt cục không kiềm được mà lao về phía Trần Tinh: “Chán sống!”

 

Nói đoạn, Phù Kiên giật mạnh tên Xuyên Vân ra vứt xuống đất.

 

Hạng Thuật nhìn chăm chú vào Trần Tinh, thân thể chậm chạp gục xuống, linh hồn đã rời khỏi cơ thể. Đúng vào thời khắc sinh tử này, ngón tay hắn nắm lấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trần Tinh rồi nhẹ nhàng xoay nó.Tạ An phóng một quả cầu lửa gào thét bay chếch lên trời. Tiêu Sơn chợt ngẩng đầu, thấy Tạ An đã ra hiệu liền cưỡi sói chạy lên đồi cao, trông về tế đàn xương trắng xa xa.Tư Mã Vĩ lao tới húc vào ngực Phù Kiên, hất gã bay ra sau, Quỷ vương thì kiềm cổ tay gã cướp lấy Ma thương, Ôn Triệt cũng vọt lên từ bên cạnh rồi chém xuống.Ánh lửa của Tâm Đăng cuối cùng cũng tiêu tán rồi hòa làm một thể với linh khí đất trời, giờ phút này, Tâm Đăng hiện hữu ở khắp mọi nơi!

 

Hạng Thuật xoay người định ôm Trần Tinh, song trong lòng trống rỗng, hắn mới sực nhận ra hiện giờ cậu chỉ còn là linh hồn.

 

Hạng Thuật: “Bất Động Minh Vương! Hãy cho ta mượn thần lực!”“Giao cho huynh.” Trần Tinh mỉm cười, sau khi giao Tâm Đăng ra, cậu nằm ngửa ra sau, linh hồn lướt nhanh hơn ngàn bước quay về xe ngựa, cuối cùng cậu chợt mở mắt ra.“Giao cho huynh.” Trần Tinh mỉm cười, sau khi giao Tâm Đăng ra, cậu nằm ngửa ra sau, linh hồn lướt nhanh hơn ngàn bước quay về xe ngựa, cuối cùng cậu chợt mở mắt ra.

 

Các thầy trừ tà dưới đất cũng đồng loạt ngước lên.

 

Hai hồn thiên và địa của Xi Vưu bị đuổi ra khỏi mạch thiên địa, quay lại Ma tâm, gã cười khẩy: “Cho nên, ngươi tính làm gì?”

 

Mộ Dung Xung cúi đầu né tên Xuyên Vân đang bay tới, mũi tên khẽ kêu rồi cắm phập vào lồng ngực của Phù Kiên, xuyên thủng Ma tâm, tên vẫn tiếp tục xuyên qua tim của Phù Kiên, đâm trúng cả ngực Thác Bạt Diễm đang ở phía sau.

 

Trần Tinh bay ra khỏi tế đàn xương trắng đang dần sụp đổ, cúi nhìn chiếc nhẫn trên tay.Hạng Thuật lơ lửng trên không, giơ tay phải lên, cổ tay vung một cái, Tâm Đăng rực cháy, hòa cùng linh mạch đất trời, ồ ạt tràn vào cơ thể của hắn. Thời khắc này, sức mạnh Võ thần của hắn được thôi thúc tới cùng cực, võ bào mạ vàng một lần nữa biến ra, váy chiến giáp vàng che lấy thắt lưng cùng giày chiến thêu mây, hắn cởi trần, trước ngực đeo nghiêng một lớp giáp bảo vệ hình Thao Thiết, tựa như Bất Động Minh Vương giáng thế!

 

Pháp lực của các thầy trừ tà oanh tạc dồn dập, cơ thể của Xi Vưu dần tiêu tan, biến thành vũ khí gào thét bay vòng quanh chiến trường.

 

Bộ binh, cửa khố phòng nổ sập, hàng vạn binh khí lao ra!“Tiễn ngươi lên đường.” Hạng Thuật nghiêm giọng.

 

Trần Tinh thành công giãy ra, liền nhào tới chỗ Hạng Thuật, nhưng linh hồn của hắn đã bắt đầu rời khỏi cơ thể. Hắn cầm tay Trần Tinh, vân vê từng ngón tay của cậu, cả hai từ từ theo tế đàn hòa vào biển lửa.

 

Hai người hiệp lực, mỗi người chia nhau kiềm một tay của Phù Kiên, Ôn Triệt ở bên dưới chém đứt tế đàn, Tân Viên Bình vọt tới, đồng thời quát lớn: “Đi mau!”Phùng Thiên Quân và Tạ An chạy sang bờ bắc, không còn phân biệt được đâu là Bạt đâu là người. Phùng Thiên Quân hít sâu, xoay tròn Sâm La Vạn Tượng rồi cắm nó xuống đất, khiến cây cối cắm rễ khắp chiến trường Phì Thủy bắt đầu rung chuyển, bật rễ khỏi đất sau đó lao vọt vào trận chiến.Giây tiếp theo, Tịnh Quang Lưu Ly lật ngược!

 

Ánh năng, ánh trăng, ánh sao, ánh chớp, ánh lửa, cốt lân – sáu loại ánh sáng được giải phóng, biển sáng ngợp trời chẳng mấy chốc đã bao trùm cả vùng đất Thần Châu. Tiếp theo, Hạng Thuật vung ngang tay trái, từ vòng tay vỏ trăng tuôn ra lửa màu chàm từ lò đỏ vực sâu, lửa bao bọc quanh người, tạo thành một vòng lửa như lò đúc. Lửa xanh gom lại hóa thành phù văn, chúng lơ lửng dưới chân Hạng Thuật rồi hội tụ thành pháp trận đúc kiếm!

 

Tay phải Hạng Thuật giơ kiếm, uỳnh một tiếng, binh đao từng tạo thành cơ thể Xi Vưu lần lượt bay lên, hướng về phía hai người, theo sau là mọi vũ khí hiện diện trên vùng đất Thần Châu này: đao, kiếm, tên, kích, mâu, thương… Tất cả đồng loạt bay lên, vượt qua núi biển ngàn dặm bay về phía chiến trường!

 

Hạng Thuật bay lên trời: “Không được! Cho bọn ta chút thời gian! Tinh Nhi, Tinh Nhi?”

 

Các thầy trừ tà dưới đất cũng đồng loạt ngước lên.“Sở trừ tà nghe lệnh!” Hạng Thuật quát lớn giữa không trung.

 

Thác Bạt Diễm khẽ huýt sáo.

 

Trên tế đàn xương trắng, Hạng Thuật bụm lấy vết thương trên vai, kéo ra một vệt máu vàng.Tân Viên Bình: “Ngươi đã không còn Tâm Đăng.”Các thầy trừ tà vào chỗ.

 

Tân Viên Bình chở Trần Tinh bay lên cao, Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh.

 

Quân Hồ và quân Cao Câu Ly dưới Sắc Lặc xuyên đồng loạt phóng tên lửa lao ầm ầm vào biển người muôn trùng như hàng vạn ngôi sao băng.“Đánh đổ binh khí đang bảo vệ gã xuống!” Hạng Thuật ra lệnh.

 

Phù Kiên cười gằn, oán khí tràn ra khắp người, chỉ trong phút chốc đã đẩy lùi hai Bạt vương và Ôn Triệt. Hạng Thuật và Thác Bạt Diễm là người sống nên không sợ oán khí, hai người lần lượt xông lên, Thác Bạt Diễm kẹp chặt cổ Phù Kiên từ đằng sau, Hạng Thuật giơ tay rút lấy Tâm Đăng của Trần Tinh, lửa vàng nở rộ trên tay, sau cùng hắn ấn tay vào ngực của Phù Kiên.

 

“Không cần cảm ơn!” Ôn Triệt lại bổ xuống một nhát chém bay đầu Vũ Văn Tân!(Truyện chỉ được post tại wordpress mingtian và không phục vụ cho web ăn cắp và những người ủng hộ web ăn cắp)Mọi người đồng loạt dùng pháp thuật bắt đầu tấn công Xi Vưu, Xi Vưu kéo theo binh khí rơi rớt, oán khí ngút trời trào ra từ cái mồm gớm ghiếc của gã lao thẳng tới chỗ Hạng Thuật!

 

Phùng Thiên Quân và Tạ An chạy sang bờ bắc, không còn phân biệt được đâu là Bạt đâu là người. Phùng Thiên Quân hít sâu, xoay tròn Sâm La Vạn Tượng rồi cắm nó xuống đất, khiến cây cối cắm rễ khắp chiến trường Phì Thủy bắt đầu rung chuyển, bật rễ khỏi đất sau đó lao vọt vào trận chiến.

 

Oán khí bùng nổ tại chỗ, Xi Vưu rời khỏi cơ thể Phù Kiên, hai hồn đã thoát khỏi ràng buộc. Trần Tinh chờ thời khắc này đã lâu, ngay lập tức kết Đăng ấn, ánh sáng Tâm Đăng thoắt chốc lan rộng.Trần Tinh nhảy lên lưng Tân Viên Bình, bay qua Phì Thủy tiến vào trung tâm chiến trường.

 

(Truyện chỉ được post tại wordpress mingtian và không phục vụ cho web ăn cắp và những người ủng hộ web ăn cắp)

 

Trần Tinh ngơ ngác nhìn Tâm Đăng – thần kiếm tuy vẫn còn, thế nhưng Tâm Đăng đã hoàn thành sứ mệnh của mình, sau cùng tan biến giữa trần gian.Tân Viên Bình: “Ngươi đã không còn Tâm Đăng.”

 

“Thác Bạt huynh.” Vũ Văn Tân nghiến răng nghiến lợi: “Lâu rồi không gặp.”

 

Trần Tinh: “Nhưng ta vẫn còn pháp bảo… Hạng Thuật! Lần này để ta làm hộ pháp cho huynh!”

 

Phù Kiên lập tức cầm ngược mâu, ghim Thác Bạt Diễm xuống đất chỉ trong một chiêu.Sau đó, ngay khi Xi Vưu nhào về phía Hạng Thuật, Trần Tinh khẽ xoay nhẫn, thời gian quay ngược trong tích tắc, Xi Vưu bị một luồng sức mạnh kỳ lạ kéo lại, gã phẫn nộ xoay mình, hình ảnh ấy trông rất quái dị, cứ như khung hình đang bị đóng băng liên tục.

 

Phù Kiên khàn giọng: “Bất Động Như Sơn đâu rồi? Đừng bảo ngươi tới đây bằng tay không đấy?”Ầm ầm như sấm bổ, Ma tâm bị tiêu diệt, hai hồn thiên địa của Xi Vưu biến thành hai cụm lửa đen và bị ghim chặt xuống đất!Hạng Thuật nâng kiếm, một tay hơi giơ qua đầu, ngón giữa bắn ra ánh sáng ngợp trời, bảy luồng thần quang bao trùm thế gian, không ngừng hội tụ trên ngón tay hắn dưới sức mạnh của ngọn lửa xanh.

 

“Ta sẽ nghĩ cách tiếp cận họ!” Thác Bạt Diễm gầm lên, giục ngựa xông vào chiến trường.Sắc Lặc xuyên, Cao Câu Ly, U Châu, Lạc Dương và ở mọi ngóc ngách, vô số người đuổi theo, trơ mắt nhìn binh khí bay lên trời.Pháp lực của các thầy trừ tà oanh tạc dồn dập, cơ thể của Xi Vưu dần tiêu tan, biến thành vũ khí gào thét bay vòng quanh chiến trường.

 

“Trùng Minh!” Tiêu Sơn ngoảnh đầu lại.

 

Ngay sau đó, Trần Tinh cũng hiểu ra, khẽ khàng đáp lại: “Là niềm tin để huynh chiến đấu.”Xi Vưu rốt cục không kiềm được mà lao về phía Trần Tinh: “Chán sống!”

 

Các thầy trừ tà vào chỗ.

 

Tuy nhiên, vũ khí đã tan rã không quay về cơ thể của Xi Vưu mà đều bị Hạng Thuật lấy đi.

 

Phù Kiên vung Ma thương biến nó thành bánh xe khổng lồ màu đen, cả hai đều có chuẩn bị nên đồng thời cúi đầu né tránh. Đúng lúc này Quỷ vương lại vọt thẳng tới khiến Phù Kiên sững sốt, chỉ thấy Quỷ vương dùng cơ thể mình hứng trọn một thương đó.Giây phút Tân Viên Bình muốn chở Trần Tinh bay đi, Xi Vưu đã che trời bằng lòng bàn tay khổng lồ tập hợp bằng binh đao của mình, gần như nắm họ trong lòng bàn tay. Hạng Thuật đột ngột mở mắt rồi quát to: “Tinh Nhi!”  

 

Ở tận cùng vùng biển phía đông chợt vọng tới âm thanh vang dội như tiếng sắt thép va chạm, Cự Côn vỗ mười sáu chiếc cánh của nó, phun ra mây mù cuồn cuộn, dẫn vô số cá chuồn lấp lánh ánh bạc bay tới chiến trường, liên tục thổi ra gió bão.

 

Luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, cuối cùng xuyên qua Ma tâm.Giọng nói trầm khàn của Phù Kiên cất lên: “Trên thế gian này, ngoại trừ Cơ Hiên Viên…”Tuy nhiên đúng lúc này, một cái bóng xanh lục chợt vùng ra khỏi người Trần Tinh, Khổng Tuyên thoát ra mộng cảnh, y xoay người trên không, hóa thành chim công bay vút lên mây.

 

Xi Vưu lập tức bỏ qua Trần Tinh, đưa tay về phía không trung, bắn ra vô số vũ khí nhắm vào chim công đang bay, Tạ An la lên: “Nhanh!”

 

Tư Mã Vĩ lao tới húc vào ngực Phù Kiên, hất gã bay ra sau, Quỷ vương thì kiềm cổ tay gã cướp lấy Ma thương, Ôn Triệt cũng vọt lên từ bên cạnh rồi chém xuống.

 

Động thái này như rút thêm củi dưới đáy nồi, cơ thể Xi Vưu bắt đầu tan rã nhanh hơn, Khổng Tuyên không rời khỏi chiến trường mà liên tục né tránh bóng đao ảnh kiếm, dẫn dụ binh khí tạo thành cơ thể Xi Vưu rời đi.

 

Thời khắc Hạng Thuật tập hợp bảy luồng thần quang, dưới sức mạnh của ngọn lửa xanh, Cửu Tự Chân Ngôn trên cánh tay bắt đầu tách ra từng cái, cùng lúc ấy, một tiếng phượng hoàng lảnh lót chợt vọng tới từ phương trời xa.

 

Tuy nhiên, vũ khí đã tan rã không quay về cơ thể của Xi Vưu mà đều bị Hạng Thuật lấy đi.Hạng Thuật dắt Trần Tinh đáp xuống, hai người nắm tay nhau bước vào chiến trường, Bất Động Như Sơn chầm chậm tản ra những đốm sáng của Tâm Đăng trôi dạt vào thế giới.Trùng Minh tới rồi.

 

Thời khắc Hạng Thuật tập hợp bảy luồng thần quang, dưới sức mạnh của ngọn lửa xanh, Cửu Tự Chân Ngôn trên cánh tay bắt đầu tách ra từng cái, cùng lúc ấy, một tiếng phượng hoàng lảnh lót chợt vọng tới từ phương trời xa.“Đừng chạm vào nó nữa!” Hạng Thuật lơ lửng trên không, Trần Tinh lập tức bay tới bên cạnh hắn: “Ép Ma tâm ra! Nó đang ở trong lồng ngực của Phù Kiên!”Trần Tinh kích động vô cùng: “Trùng Minh!”

 

Dưới tế đàn xương trắng, Thác Bạt Diễm và Vũ Văn Tân đang giằng co quyết liệt. Thác Bạt Diễm triệu hồi tên Xuyên Vân, mũi tên lập tức xuyên qua cổ gã xé ra một đường nhỏ, song Vũ Văn Tân đã dùng hai tay bóp lấy yết hầu của Thác Bạt Diễm, còn không ngừng siết chặt.

 

“Trùng Minh!” Tiêu Sơn ngoảnh đầu lại.

 

Oán khí chung quanh dần tan, lửa bùng khắp nơi từ từ lụi tàn, Hạng Thuật đứng dậy, Mộ Dung Xung chật vật đứng lên, Thác Bạt Diễm được Quỷ vương dìu sang bên cạnh.

 

Một kiếm ấy vượt qua ba ngàn năm luân chuyển, xuyên qua núi biển rộng lớn vô biên; vòng xoay khổng lồ của mạch thiên địa dường như dừng lại vào thời khắc này, thủy triều lên xuống cuốn đi bao buồn thương và chấp niệm ở trần gian.Xi Vưu rốt cục không kiềm được mà lao về phía Trần Tinh: “Chán sống!”Các thầy trừ tà dưới đất cũng đồng loạt ngước lên.

 

“Phải, đều là vì đệ.” Hạng Thuật đáp một cách hờ hững, ngọn lửa bập bùng giữa hai hàng mày, hai người cùng nhìn sang Xi Vưu.

 

Phượng hoàng bay tới từ vùng đất phía tây, mang theo hào quang như ánh lửa vô tận, lông phượng tung bay kéo theo muôn ngàn dải sáng vàng, hàng tỉ con chim ngậm mồi lửa bay tới chiến trường, thả xuống lửa sao băng ồ ạt như thác đổ, nện ầm ầm lên người Xi Vưu, cơ thể binh chủ lại một lần nữa vỡ nát.

 

(Chúc truyện phò mà những đứa ủng hộ ăn cắp bản dịch một đời sóng gió)

 

Ở tận cùng vùng biển phía đông chợt vọng tới âm thanh vang dội như tiếng sắt thép va chạm, Cự Côn vỗ mười sáu chiếc cánh của nó, phun ra mây mù cuồn cuộn, dẫn vô số cá chuồn lấp lánh ánh bạc bay tới chiến trường, liên tục thổi ra gió bão.

 

Xuất ma!

 

“Không cần cảm ơn! Chàng mặt trắng!” Ôn Triệt sượt qua người Thác Bạt Diễm, hét lên: “Mau giúp một tay!”Uỳnh một tiếng, thêm cả sức mạnh của các thầy trừ tà, cơ thể của Xi Vưu cuối cùng cũng vỡ nát, để lộ Ma tâm bên trong.

 

Hạng Thuật quay đầu nhìn sang Trần Tinh đang ở trên cao, môi khẽ mấp máy.

 

“Hạng Thuật!!!!!!” Trần Tinh gào lên, cả người sáng bừng, cuối cùng cũng chống lại được Xi Vưu, một luồng sáng mạnh bắn ra từ Tâm Đăng soi sáng cả chiến trường, Bạt quân nghìn nghịt khắp núi đồi đồng loạt kêu gào bỏ chạy tứ phía.“Không, hôm nay, ta tuyệt đối không…” Xi Vưu âm u rít lên.

 

Hạng Thuật không ngừng giãy giụa trên tế đàn xương trắng, mọi người ngơ ngác chứng kiến cảnh này tới mức thốt lên. Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân ở chiến trường đồng thời lao tới tế đàn xương trắng.

 

Ma tâm dấy lên oán khí muôn trượng hòng chìm xuống lòng đất, Trần Tinh quay đầu lo lắng nói: “Đừng để gã chạy!”

 

Trần Tinh ngơ ngác nhìn Tâm Đăng – thần kiếm tuy vẫn còn, thế nhưng Tâm Đăng đã hoàn thành sứ mệnh của mình, sau cùng tan biến giữa trần gian.

 

Ôn Triệt đáp xuống đất, tay cầm trường kiếm bản rộng, chỉ trong ba chiêu đã quét bật hết đám Bạt quân, tiếp theo tập hợp với Tư Mã Vĩ và Quỷ vương. Ôn Triệt quát: “Cháy to quá! Không qua được! Đương gia!”Bỗng vào lúc ấy, một nhánh cây nhỏ với ánh lục sáng rỡ biến ra từ tay Trần Tinh, lao vào Ma tâm ở bên dưới rồi cắm xuống lòng đất.

 

Trần Tinh nhảy lên lưng Tân Viên Bình, bay qua Phì Thủy tiến vào trung tâm chiến trường.

 

Một cây cao bật gốc trồi lên mang theo tiếng nhạc của huân, cuộn quanh Ma tâm và trói chặt nó lại!

 

“Vương Hợi?!” Trần Tinh sửng sốt.

 

Sức mạnh cuối cùng để lại nhân gian của thần Mục đã khống chế Ma tâm không thể nhúc nhích.

 

Thác Bạt Diễm lập tức xoay người, trường thương của Vũ Văn Tân lóe lên, gã lập tức lao tới, hai người va vào nhau.Tân Viên Bình chở Trần Tinh bay lên cao, Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh.

 

Trần Tinh lập tức cảm nhận được lửa đen đang thiêu cháy cả cơ thể mình, khiến cậu hét lên thất thanh.

 

“Các ngươi làm được rồi.” Khổng Tuyên nói thế, cuối cùng sải cánh bay lên tầng mây.

 

Xi Vưu lập tức gom hết mớ binh khí còn sót lại, dựng thành một lớp giáp chắn trước tim.

 

Phùng Thiên Quân và Tạ An chạy sang bờ bắc, không còn phân biệt được đâu là Bạt đâu là người. Phùng Thiên Quân hít sâu, xoay tròn Sâm La Vạn Tượng rồi cắm nó xuống đất, khiến cây cối cắm rễ khắp chiến trường Phì Thủy bắt đầu rung chuyển, bật rễ khỏi đất sau đó lao vọt vào trận chiến.

 

Tóc Hạng Thuật hóa thành ngọn lửa cao vút, hắn đứng cách xa ngàn dặm, đến khi mở mắt ra, trong con ngươi như có ngọn lửa xanh đang cháy bùng.“Vũ khí đâu?” Trần Tinh hỏi: “Thực ra ta có thể không cần góp vui. “

 

Bỗng vào lúc ấy, một nhánh cây nhỏ với ánh lục sáng rỡ biến ra từ tay Trần Tinh, lao vào Ma tâm ở bên dưới rồi cắm xuống lòng đất.Hạng Thuật xoay người ôm Trần Tinh, thì thầm: “Không, đệ nhất định phải tới, bởi vì thanh kiếm này được đúc ra để ta dùng nó bảo vệ cả đời…”

 

Phù Kiên nhếch miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, gã nghiêm giọng: “Giỏi lắm… nhưng lũ các ngươi, vẫn không làm gì được cô…”

 

Xi Vưu lập tức bỏ qua Trần Tinh, đưa tay về phía không trung, bắn ra vô số vũ khí nhắm vào chim công đang bay, Tạ An la lên: “Nhanh!”

 

Hạng Thuật bay lên trời: “Không được! Cho bọn ta chút thời gian! Tinh Nhi, Tinh Nhi?”Ngay sau đó, Trần Tinh cũng hiểu ra, khẽ khàng đáp lại: “Là niềm tin để huynh chiến đấu.”

 

“Tinh Nhi.” Một giọng nói chợt vang lên bên tai Trần Tinh: “Ta tới rồi, đệ biết ta chắc chắn sẽ tới, đúng chứ?”“Phải, đều là vì đệ.” Hạng Thuật đáp một cách hờ hững, ngọn lửa bập bùng giữa hai hàng mày, hai người cùng nhìn sang Xi Vưu.

 

“Suy cho cùng vẫn là tạo vật của cô, làm sao có thể đọ sức với Thần? Thuật Luật Không! Cho dù ngươi có sao Tử Vi che chở, có là vua của loài người, thì đứng trước mặt Thần cũng chỉ là con sâu cái kiến!!”Tay phải Hạng Thuật giơ kiếm, uỳnh một tiếng, binh đao từng tạo thành cơ thể Xi Vưu lần lượt bay lên, hướng về phía hai người, theo sau là mọi vũ khí hiện diện trên vùng đất Thần Châu này: đao, kiếm, tên, kích, mâu, thương… Tất cả đồng loạt bay lên, vượt qua núi biển ngàn dặm bay về phía chiến trường!

 

Tại Kiến Khang, kiếm Thiên Tử đang đặt trên giá chợt kêu lách cách. Tư Mã Diệu nhanh chóng bước tới, chỉ thấy kiếm Thiên Tử thình lình rút ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng sắc lạnh rồi phóng ra ngoài, bắn về phía chân trời.

 

Phù Kiên vung Ma thương biến nó thành bánh xe khổng lồ màu đen, cả hai đều có chuẩn bị nên đồng thời cúi đầu né tránh. Đúng lúc này Quỷ vương lại vọt thẳng tới khiến Phù Kiên sững sốt, chỉ thấy Quỷ vương dùng cơ thể mình hứng trọn một thương đó.

 

Giây phút ấy, trong vòng xoay thiên địa tràn ngập oán khí, Tâm Đăng bắt đầu trục xuất hồn phách của Xi Vưu như thủy triều.

 

Phượng hoàng bay tới từ vùng đất phía tây, mang theo hào quang như ánh lửa vô tận, lông phượng tung bay kéo theo muôn ngàn dải sáng vàng, hàng tỉ con chim ngậm mồi lửa bay tới chiến trường, thả xuống lửa sao băng ồ ạt như thác đổ, nện ầm ầm lên người Xi Vưu, cơ thể binh chủ lại một lần nữa vỡ nát.Bộ binh, cửa khố phòng nổ sập, hàng vạn binh khí lao ra!

 

Sắc Lặc xuyên, Cao Câu Ly, U Châu, Lạc Dương và ở mọi ngóc ngách, vô số người đuổi theo, trơ mắt nhìn binh khí bay lên trời.

 

“Kẻ thứ hai.” Xi Vưu khàn giọng: “Tiếp theo là ai?”

 

Mà ngay cả bội kiếm treo bên hông của các hiệp khách cũng không nghe kiểm soát, mũi kiếm vùng ra xé trời mà đi!

 

“Không, hôm nay, ta tuyệt đối không…” Xi Vưu âm u rít lên.Chỉ trong tích tắc, Xi Vưu và Hạng Thuật đã thu thập hàng tỉ vũ khí ở trần thế. Xi Vưu trầm giọng: “Đã thế thì, để xem sức mạnh binh chủ sẽ thống trị Thần Châu, hay là lũ người không biết trời cao đất dày các ngươi…”

 

Hạng Thuật gắng gượng vươn tay về phía Trần Tinh, cậu thở dốc kịch liệt, song quanh người Phù Kiên lại tuôn ra hắc khí ngùn ngụt, biến thành bóng đen hung ác của Xi Vưu. Gã vồ lấy Trần Tinh bằng móng vuốt sắc nhọn, lôi tuột cậu về phía mình.

 

“Tiếp theo là ai?” Phù Kiên vẫn cất giọng lạnh tanh, như thể thờ ơ với mọi thứ.Xi Vưu vứt hết binh khí tạo ra cơ thể mình, Tân Viên Bình hét lên: “Coi chừng!”

 

Tân Viên Bình tiến lên giao đấu với Xi Vưu, máu túa ra khắp vảy giao.

 

Hạng Thuật cùng Trần Tinh đồng loạt kích hoạt thuật cộng nhiên, Trần Tinh dùng một tay kết ấn, khiên Võ thần lại xuất hiện trong hư không, biến thành một tấm khiên khổng lồ, ngăn cản binh đao trút tới như bão táp!

 

“Thác Bạt huynh.” Vũ Văn Tân nghiến răng nghiến lợi: “Lâu rồi không gặp.”Tuy nhiên, vũ khí đã tan rã không quay về cơ thể của Xi Vưu mà đều bị Hạng Thuật lấy đi.

 

Ôn Triệt: “Ra tay đi! Không chừng có thể đánh bại oán khí của gã!”

 

Xi Vưu lập tức gom hết mớ binh khí còn sót lại, dựng thành một lớp giáp chắn trước tim.

 

Phù Kiên lảo đảo, tay cầm tên Xuyên Vân, gã ngẩng đầu với vẻ khó tin, lại quay đầu nhìn Mộ Dung Xung.Binh đao phản chiếu dày đặc trên bầu trời chiến trường, đao kiếm như lớp lớp mây mù, ngàn vạn cân sắt đồng loạt rơi xuống.

 

Ầm ầm như sấm bổ, Ma tâm bị tiêu diệt, hai hồn thiên địa của Xi Vưu biến thành hai cụm lửa đen và bị ghim chặt xuống đất!

 

Lũ Bạt ngoài kia đã chạy tán loạn khắp nơi, Tạ An, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn cuối cùng cũng đuổi tới đây, mọi người bao vây cách Phù Kiên trăm bước, hồn phách của Trần Tinh đáp xuống, cả thế gian chợt tĩnh lặng hơn bao giờ hết, ai nấy cũng nhìn Phù Kiên với vẻ sửng sốt.

 

Nói đoạn, Phù Kiên vòng tay ra sau chộp lấy cổ Thác Bạt Diễm, định dùng sức bẻ một cái thì…Kèm theo pháp quyết của hộ pháp Võ thần, Hạng Thuật búng ngón tay, tất cả binh khí nhanh chóng hội tụ trên đỉnh đầu của hai người mang trọng lượng như núi đổ ập xuống điểm trung tâm, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ vắt ngang thế giới.

 

Hạng Thuật gầm lên, nhoài người về phía Trần Tinh, Phù Kiên lại nhấc Ma thương, lần này Ma thương trực tiếp đâm thẳng vào tim hắn.

 

“Không cần cảm ơn! Chàng mặt trắng!” Ôn Triệt sượt qua người Thác Bạt Diễm, hét lên: “Mau giúp một tay!”Tạ An giơ Thương Lãng châu, gọi gió quét dọc mặt đất, ngọn lửa cháy bùng giữa làn sấm rợn ngợp, thế gian bỗng chốc hóa thành biển lửa.Hạng Thuật: “Bất Động Minh Vương! Hãy cho ta mượn thần lực!”

 

Pháp tướng Bất Động Minh Vương ở phía sau Hạng Thuật lập tức chắp tay, phù văn Cửu Tự Chân Ngôn liên tục chui vào thân kiếm.

 

Tại Kiến Khang, kiếm Thiên Tử đang đặt trên giá chợt kêu lách cách. Tư Mã Diệu nhanh chóng bước tới, chỉ thấy kiếm Thiên Tử thình lình rút ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng sắc lạnh rồi phóng ra ngoài, bắn về phía chân trời.

 

Trần Tinh: “Nhưng ta vẫn còn pháp bảo… Hạng Thuật! Lần này để ta làm hộ pháp cho huynh!”Pháp tướng Bất Động Minh Vương ở phía sau Hạng Thuật lập tức chắp tay, phù văn Cửu Tự Chân Ngôn liên tục chui vào thân kiếm.

 

Xi Vưu lập tức gom hết mớ binh khí còn sót lại, dựng thành một lớp giáp chắn trước tim.Phù Kiên phớt lờ Thác Bạt Diễm ở phía sau, gã nghiêng người giơ chân đạp Hạng Thuật bay ngược ra ngoài!Trần Tinh: “Định Quang Nhiên Đăng! Hãy cho ta mượn thần lực!”

 

Tư Mã Vĩ lao tới húc vào ngực Phù Kiên, hất gã bay ra sau, Quỷ vương thì kiềm cổ tay gã cướp lấy Ma thương, Ôn Triệt cũng vọt lên từ bên cạnh rồi chém xuống.

 

Dưới bầu trời đen kịt, Xi Vưu gào một tiếng chấn động, Trần Tinh mở mắt, thấp giọng nói: “Binh chủ, quay về Ma tâm của ngươi đi thôi. Ngươi không phải thế giới, cũng chẳng phải Đạo. Mà, chính, là, ta.”

 

Xi Vưu vứt hết binh khí tạo ra cơ thể mình, Tân Viên Bình hét lên: “Coi chừng!”Pháp tướng Định Quang Nhiên Đăng đứng sau Trần Tinh cũng chắp hai tay, núi Biển Thần Châu, năm tháng tận cùng, giờ phút này đều hội tụ vào trong kiếm.

 

Bóng núi dần khuất, sâu tận trong thế giới tỏa ra ánh sáng rực rỡ, biển thẳm loang loáng những luồng sáng dịu nhẹ, hàng tỉ sinh linh cùng hướng về chân trời.

 

Tế đàn sụp đổ, máu tràn ra từ miệng Thác Bạt Diễm, hắn dựng kiếm triệu hồi tên Xuyên Vân, mũi tên xuyên qua tế đàn xương trắng bay lên từ mặt đất, cắm phập vào tim Phù Kiên.Tâm Đăng trên người Trần Tinh hoàn toàn bùng cháy, ánh sáng túa ra muôn nơi, toàn bộ pháp lực đều trút vào vòng xoay Triều Tịch. Hắn mở to hai mắt, xoay bánh xe Triều Tịch một vòng cực nhỏ, và trong tích tắc…Thế gian bỗng chìm vào bóng tối vô biên vô tận, chỉ có cự kiếm vẫn đang nhấp nháy rực rỡ, Ma tâm thấy lá chắn đã mất liền sợ hãi thét lên.

 

Thanh kiếm ấy như ngọn lửa rực cháy đầu tiên mở ra thuở khai thiên lập địa, lại giống như tia sáng lặng lẽ của bông tuyết cuối cùng le lói trong thời tận thế, sáng ngời mênh mang, oán khí tiêu tán.

 

“Ta… chính là đất trời.” Xi Vưu rít gào: “Ta… chính là Đạo!”Cự kiếm nghiêng mình dốc xuống, Trần Tinh và Hạng Thuật cùng đưa tay trái, Trần Tinh cầm chuôi kiếm, Hạng Thuật phủ lên mu bàn tay của cậu, luồng sáng hùng mạnh từ cự kiếm phản chiếu lên vòng tay vỏ trăng của cả hai. Cuối cùng, cả hai cùng hợp sức đẩy kiếm.

 

“Trần Tinh!” Tiêu Sơn cất tiếng gọi.Xuất ma!

 

Một cây cao bật gốc trồi lên mang theo tiếng nhạc của huân, cuộn quanh Ma tâm và trói chặt nó lại!Luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, cuối cùng xuyên qua Ma tâm.

 

“Đánh đổ binh khí đang bảo vệ gã xuống!” Hạng Thuật ra lệnh.

 

Đầu của Vũ Văn Tân xoay tròn rồi quay về với cơ thể, hai tay tiếp tục bóp chặt cổ họng Thác Bạt Diễm!

 

Một kiếm ấy vượt qua ba ngàn năm luân chuyển, xuyên qua núi biển rộng lớn vô biên; vòng xoay khổng lồ của mạch thiên địa dường như dừng lại vào thời khắc này, thủy triều lên xuống cuốn đi bao buồn thương và chấp niệm ở trần gian.

 

Giọng nói trầm khàn của Phù Kiên cất lên: “Trên thế gian này, ngoại trừ Cơ Hiên Viên…”

 

Vô số Bạt bị lửa đốt nhào tới chỗ Hạng Thuật từ mọi hướng, ập tới như núi thây bị lửa bao trùm, hòng áp lên ba người giữa chiến trường. Hạng Thuật vận sức, pháp lực tuôn trào đánh bật lũ Bạt, song Phù Kiên đã lợi dụng ngay lúc này để ra tay trước.Thanh kiếm ấy như ngọn lửa rực cháy đầu tiên mở ra thuở khai thiên lập địa, lại giống như tia sáng lặng lẽ của bông tuyết cuối cùng le lói trong thời tận thế, sáng ngời mênh mang, oán khí tiêu tán.

 

Một kiếm ấy vượt qua ba ngàn năm luân chuyển, xuyên qua núi biển rộng lớn vô biên; vòng xoay khổng lồ của mạch thiên địa dường như dừng lại vào thời khắc này, thủy triều lên xuống cuốn đi bao buồn thương và chấp niệm ở trần gian.

 

Ầm ầm như sấm bổ, Ma tâm bị tiêu diệt, hai hồn thiên địa của Xi Vưu biến thành hai cụm lửa đen và bị ghim chặt xuống đất!

 

Hào quang thế gian rút đi, binh đao thiên hạ cùng đúc thành một Bất Động Như Sơn hoàn toàn mới.

 

Xuất ma!

 

Trần Tinh thành công giãy ra, liền nhào tới chỗ Hạng Thuật, nhưng linh hồn của hắn đã bắt đầu rời khỏi cơ thể. Hắn cầm tay Trần Tinh, vân vê từng ngón tay của cậu, cả hai từ từ theo tế đàn hòa vào biển lửa.Hạng Thuật dắt Trần Tinh đáp xuống, hai người nắm tay nhau bước vào chiến trường, Bất Động Như Sơn chầm chậm tản ra những đốm sáng của Tâm Đăng trôi dạt vào thế giới.

 

Sau đó, ngay khi Xi Vưu nhào về phía Hạng Thuật, Trần Tinh khẽ xoay nhẫn, thời gian quay ngược trong tích tắc, Xi Vưu bị một luồng sức mạnh kỳ lạ kéo lại, gã phẫn nộ xoay mình, hình ảnh ấy trông rất quái dị, cứ như khung hình đang bị đóng băng liên tục.

 

Hạng Thuật quay đầu nhìn sang Trần Tinh đang ở trên cao, môi khẽ mấp máy.Trần Tinh ngơ ngác nhìn Tâm Đăng – thần kiếm tuy vẫn còn, thế nhưng Tâm Đăng đã hoàn thành sứ mệnh của mình, sau cùng tan biến giữa trần gian.