Ngươi cũng đâu thờ ơ với thù hận.
Xe ngựa lắc la lắc lư, xuyên qua phố dài giữa đêm không một bóng người, Trần Tinh nhớ lại lời nói của Phùng Thiên Dật, trong lòng rối bời, Vũ Văn Tân treo cổ phụ mẫu cậu rốt cuộc là vì sao? Trần gia là sư môn của hắn! Phụ thân năm đó đối đãi hắn còn chưa đủ sao?
“Ngươi cũng đâu thờ ơ với thù hận đúng không?” Giọng nói lạnh lẽo của Phùng Thiên Dật còn vang bên tai Trần Tinh.
Cậu nhắm mắt, hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, ngón cái và ngón trỏ không ngừng day lên mi tâm của mình.
Hạng Thuật giục ngựa chạy trên đường, lúc qua Hàm Quang Môn, tiếng báo canh xa dần, gió nổi lên.
Hạng Thuật lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng đen mơ hồ từ lùm cây ven đường nhảy ra, lướt qua tường cao.
Hạng Thuật nhướng mày, vội vàng quay ngựa, quát: “Giá!”
Chiến mã quay lại, phóng tới chỗ xe ngựa đang đến Hàm Quang môn, chỉ nhìn thấy một bóng đen in lên tường nhanh chóng lao về phía xe ngựa, Hạng Thuật quát một tiếng: “Xuống xe!”
Xa phu tập trung nhìn nhưng không thấy bóng đen, chỉ thấy Hạng Thuật cầm kiếm lao tới, chỉ sợ đụng phải ngựa lập tức lăn xuống ven đường, trong chớp mắt bóng đen đã tới trước xe, hai tay cầm một thanh trường đao đen xì, lướt ngang vung một trảm về phía xe ngựa.
‘Vù’ một tiếng, đao ảnh xé toạc giấy, xa phu đầu một nơi thân một nẻo, xe ngựa bị chém thành hai nửa, phần trên bị chém đứt bay ra xa một trượng, như này người trong xe thế nào cũng bị chém đôi…
Trần Tinh đang gục xuống gối phiền muộn, bỗng đưng có một cơn gió lạnh thổi qua.
Trần Tinh: “?”
Trần Tinh ngồi thẳng dậy, nhìn quanh bốn phía, xe ngựa sao biến thành xe ba gác rồi.
Trong nháy mắt, Hạng Thuật rời ngựa, đạp lên xe, phi thân qua bên người Trần Tinh. Trần Tinh nhìn không rõ còn tưởng Hạng Thuật đột nhiên phát điên, chém xe ngựa thành hai đoạn, hồn phi phách tán, quát: “Ngươi bị bệnh à!”
Bóng đen kia ‘vù’ một tiếng lao tới vách tường, Hạng Thuật đâm kiếm theo, ngay sau đó ảnh đao lại xuất hiện chém từ trong tường ra. Hạng Thuật bỗng nhiên ngửa người, lưỡi đao lướt ngang mặt cách chừng một tấc, khiến người ta phải rùng mình.
Trần Tinh cuống quít rời khỏi xe ngựa, Hạng Thuật quát: “Mau hỗ trợ!”
“Hỗ trợ cái gì?” Trần Tinh không hiểu sao, cậu đứng trên đường nhìn về phía Hạng Thuật, chỉ thấy y đang chém loạn với một mặt tường.
“Đại Thiền Vu?” Trần Tinh nói, “Ngươi không sao chứ? Có phải… ngươi không cẩn thận đá phải càng xe?”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh vừa đi xuống, bóng đen kia rời bỏ Hạng Thuật, ‘vù’ một tiếng lao thẳng vè phía Trần Tinh, Hạng Thuật quay người đuổi theo, quát: “Ánh sáng!”
Lần này Trần Tinh nhìn thấy, lập tức sử dụng Tâm Đăng, ánh sáng rực rỡ, chiếu quanh người, ánh sáng tới đâu thì bóng đen biến mất. Tâm Đăng chiếu tới thi thể xa phu ven đường, Trần Tinh vừa thấy lập tức kinh ngạc!
“Là cái gì?” Trần Tinh lùi ra sau nói.
“Ta nên hỏi ngươi.” Hạng Thuật lạnh lùng nói, rồi quát: “Phía sau! Nó tới nữa!”
Trần Tinh tức thì quay người, Hạng Thuật bước lên, cầm kiếm cản phía trước Trần Tinh, Trần Tinh hô: “Yêu quái!” Sau đó thúc giục Tâm Đăng, vũ khí trong tay Hạng Thuật lập tức sáng lên, bóng đen dường như chần chừ điều gì đó, nhưng vẫn lao về phía hai người. Nhưng tốc độ của Hạng Thuật so với cái bóng kia còn nhanh hơn, trong chớp mắt đã găm bóng đen lên mặt đất, cái bóng tỏa ra một luồng khí đen, lùi lại sau, xoay tròn tại chỗ, từng cơn gió lạnh tuôn ra.
Hạng Thuật giơ tay cản Trần Tinh không cho cậu tiến lên, Trần Tinh từ phía sau lưng Hạng Thuật dò xét, kinh hồn táng đảm nói: “Đây là đây là đây là… đây là yêu quái gì? Không phải Vạn Pháp Quy Tịch rồi sao! Sao Trường An lại có yêu?!”
Hai người nhìn chăm chú bóng đen, bóng đen có vẻ kiêng dè Trần Tinh, chậm rãi lùi về sau.
Hạng Thuật: “Không phải ngươi là Khu ma sư sao? Mau thu yêu!”
Tâm Đăng trong tay Trần Tinh mấy lần sáng lên, nghĩ cách khu trục bóng đen kia, nhưng nó cứ đi tới đi lui bên ngoài phạm vi chiếu sáng, không dám tùy tiện đến gần.
“Ta không biết!” Trần Tinh không có chút tự tin nào, đành nói, “Ngoài phát sáng ra, pháp thuật khác đều không dùng được!”
Hạng Thuật bị Trần Tinh chọc giận đến mức trước mắt tối đen, ngươi không thu yêu, hù dọa nó cũng được vậy còn nói ra? Lần này yêu quái cũng biết luôn rồi!
Quả nhiên sau một khắc, bóng đen kia bắt đầu biến hóa, nó kéo dài, từ dưới đất phóng ra một cơn gió lốc, ầm ầm rung động, trong gió lốc xuất hiện một thân ảnh mặc trọng giáp.
Phía xa truyền tới tiếng vó ngựa, thị vệ tuần thành tới.
Hạng Thuật nhanh chóng quyết định, khóa cổ tay Trần Tinh, kéo cậu chạy về sau, Trần Tinh không kịp suy nghĩ gì đã bị Hạng Thuật kéo bay lên. Hạng Thuật chạy hai bước trên vách tường bên cạnh, va phải lồng ngực Trần Tinh ôm cậu lên.
Trong gió lốc, một yêu quái mặc võ giáp đen nhánh xông ra, gào rú đuổi theo, mắt thấy một kiếm sắp đâm vào lưng Hạng Thuật, trong lúc cấp bách Trần Tinh vươn tay, tay trái ôm eo Hạng Thuật, tay phải vươn qua bên sườn, bạch quanh trong tay tỏa sáng.
Trong khoảnh khắc, Trần Tinh bỗng nhiên cảm thấy mũ giáp của yêu quái… rất quen.
Võ sĩ giáp đen gầm lên, ngã từ trên tường xuống. Hạng Thuật đổi tư thế ôm thành bế ngang ng Trần Tinh, đạp một cái vượt qua tường viện phủ đệ bên cạnh, lại ôm Trần Tinh phi thân tiếp, xuyên qua phủ đệ, từ trên nóc nhà hai người theo đỉnh ngói trượt xuống.
Lại qua một bức tường, đến một nóc nhà nữa, chớp mắt đã vượt qua hai hộ gia đình, Trần Tinh mới nhận ra Hạng Thuật đang chạy trốn!
Trần Tinh: “Cứ chạy như vậy sao?”
Hạng Thuật giận không có chỗ phát tiết, giận dữ nói: “Nếu không thì thế nào?”
Trần Tinh bị Hạng Thuật ôm, hai người ở sát cạnh nhau, Hạng Thuật khỏe mạnh vừa mới hô một tiếng, Trần Tinh suýt nữa bị hét cho điếc tai, vội nói: “Ta không có ý đó, quái vật kia…”
Sắc mặt Hạng Thuật trầm xuống, trong khoảnh khắc đã đưa Trần Tinh rời khỏi phố chính, chỗ này các hoàng cũng không xa, tường cao hai trượng mà với Hạng Thuật chỉ như giẫm trên đất bằng, không tới một nén nhang đã vào đến hoa viên. Trần Tinh đáp xuống đất lảo đáo mới đứng được, hoa mắt chóng mặt một hồi mới quay đầu xác nhận bóng đen kia không còn đuổi theo nữa. Hạng Thuật lại tóm chặt cánh tay Trần Tinh, kéo cậu vào thẳng bên trong tẩm điện.
Trong điện, sáu thái giám đang chờ hầu hạ, Hạng Thuật trầm giọng nói: “Thắp toàn bộ đèn lên đi.”
Nửa đêm, trong tẩm điện đèn đuốc sáng trưng, Hạng Thuật giơ tay ra hiệu tất cả ra ngoài.
Trần Tinh còn chưa hoàn hồn, ngồi xuống tìm trà uống, nói: “Quái vật kia là bóng…”
Một câu chưa nói xong, Trần Tinh đã bị Hạng Thuật tóm lấy, nước trà giội ướt cả người.
Trần Tinh: “! ! !”
Trong mắt Hạng Thuật lộ ra vẻ hung dữ, kéo Trần Tinh từ án sang cột trụ bên cạnh, ấn cậu lên cột, Trần Tinh không ngừng giãy dụa, mặt mũi đỏ bừng bừng.
“Ngươi đến chỗ đám người Hán kia làm gì!” Hạng Thuật hạ giọng nhưng như gầm lên với Trần Tinh, “Uổng công ta tin mấy chuyện ma quỷ của nhà ngươi!”
Trần Tinh bối rối giãy dụa, hai tay tóm lấy cổ tay Hạng Thuật, nhưng cánh tay Hạng Thuật cứng như thép không suy chuyển chút nào. Hơi thở đầy phẫn nộ của Hạng Thuật rất gần, toàn thân như tản ra oán khí, Trần Tinh bị giữ giữa không trung hai mắt nhìn thẳng Hạng Thuật, không có cách nào đành dùng một chiêu “Liêu Âm cước”, đầu gối hướng thẳng hạ bộ Hạng Thuật.
Chiêu này không chỉ khiến đối phương chịu đòn đau nhưng cũng rất dế chọc giận, nhưng Trần Tinh lại được kiểm chứng thực lực của Hạng Thuật một lần nữa. Hạng Thuật búng ngón tay trúng tuyền huyệt Dương Lăng dưới gối khiến Trần Tinh tê dại nửa người,
Trần Tinh thở hổn hên một lúc mới ngừng lại, kinh ngạc nhìn Hạng Thuật.
“Ta là người Hán,” Trần Tinh cuối cùng cũng nổi điên, cả giận nói, “Đi đâu còn cần ngươi quản sao?!
Hạng Thuật quát lại: “Đám người kia mưu phản! Ngươi muốn chết!”
Trần Tinh run rẩy, làm sao ngươi biết được!
Lúc nói chuyện, Hạng Thuật đã nhanh như chớ rút kiếm, Trần Tinh ngồi thụp xuống đất vội vàng lùi lại, nhưng trường kiếm của Hạng Thuật đã chĩa thẳng vào cổ họng cậu, y từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải Khu ma sư, ngươi nói dối! Nói rõ ràng cho ta, còn dám lừa gạt ta một câu thì hôm nay ta lấy mạng chó của ngươi.”
Trần Tinh không ngừng thở dốc, cổ họng bị mũi kiếm lạnh lẽo khống chế, ngẩng đầu nhìn Hạng Thuật, bỗng dưng trăm mối cảm xúc ngôn ngang, trong một đêm bao chuyện ùn ùn kéo tới như thủy triều dâng lên trong lòng.
“Ngươi không tin thì động thủ đi.” Trần Tinh chịu đựng đau xót trong lòng, quật cường nói: “Tới, giết ta đi!”
Nhớ lại lời nói của Phùng Thiên Quân, cái chết của phụ mẫu, Vũ Văn Tân phản bội, Trần Tinh không nhịn được, nước mắt rơi xuống.
Hạng Thuật: “…”
Hạng Thuật không ngờ Trần Tinh lại khóc, rút kiếm lại, không hiểu nhìn Trần Tinh, Trần Tinh lớn tiếng nói: “Ta muốn tạo phản đấy! Ta phải báo thù cho cha nương! Ngươi nói đúng, tất cả chỉ là gạt ngươi thôi!”
“Ngậm miệng!” Hạng Thuật lại quát, chỉ sợ giọng nói của Trần Tinh đến tai mắt trong cung, dù là Đại Thiền Vu thì mưu phản cũng là tội lớn.
Cảm xúc của Trần Tinh chỉ bộc phát trong chốc lát, nhanh chóng bình tĩnh lại, trấn định nhìn Hạng Thuật.
“Ai phái ngươi tối? Ngươi không sợ cả nhà chém đầu?!” Hạng Thuật rốt cục cũng chịu nói chuyện, nhưng nghĩ kỹ lại dường như có nhiều chỗ không hợp lý.
Trần Tinh lau nước mắt nói: “Chính ta muốn đi, ta còn sợ chém đầu cả nhà cái gì? Người trong nhà đã chết hết rồi!”
Hạng Thuật nghe như vậy thì hơi giật mình, thu kiếm lại, tiến lên một bước, liếc nhìn ánh mắt Trần Tinh, bỗng nhiên có chút đồng cảm, rồi giơ tay định kéo Trần Tinh đứng dậy, cổ tay y hơi động một chút, Trần Tinh sợ Hạng Thuật đánh cậu, lập tức lùi về sau tránh đi.
Hai người đối mặt một lát, Trần Tinh không nói gì, né tránh Hạng Thuật, chậm rãi bò lên giường, nằm xuống đưa lưng về phía y.
Hạng Thuật tự thay quần áo ngồi về giường, lệ khí đầy mặt, thi thoảng lại nhìn Trần Tinh.
“Thích khách còn tới nữa không?” Trần Tinh vẫn quay mặt vào vách tường, đổi chủ đề.
“Cái này phải hỏi ngươi.” Hạng Thuật lạnh lùng nói.
Trần Tinh nói: “Có phải xa phu chết rồi không?”
“Ngươi nói nữa xem?” Hạng Thuật tức giận đáp.
Trần Tinh: “…”
Vì sao lúc Hạng Thuật đón cậu về cung, trên đường lại gặp thích khách? Thân phận thích khách là gì? Mũ giáp đen kia… cảm giác như đã nhìn thấy ở dâu rồi. Ngay cả việc Phùng gia mưu đồ tạo phản sao Hạng Thuật cũng biết? Đầu Trần Tinh đau nhức không chịu được, mê man nói: “Chờ lúc nữa đèn tắt hết thì làm sao đây?”
Hạng Thuật mãi mới nói một câu: “Đây là chỗ của ta, còn dám đuổi theo, ta sẽ giết nó.”
Trần Tinh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, cậu mơ thế trong thân thể Hạng Thuật có yêu quái, đen xì đứng trên đường, Hạng Thuật đứng ra ôm lây cậu. Khi hai người vượt nóc băng tường, đại yêu trong cơ thể Hạng Thuật xuất hiện, dùng vô số xúc tu bao trùm lấy hai người, Trần Tinh không ngừng giãy dụa nhưng yết hầu bị giữ chặt lại.
Khi mở mắt tỉnh dậy, một đêm đã qua, chẳng có chuyện gì xảy ra, mặt trời treo cao, các thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi ngồi đầy phòng đón khách bên ngoài bình phong.
Hạng Thuật mặc áo mỏng đứng trước gương, thái giám phục vụ hắn mặc Hồ phục, lúc đi ra, đám thiếu niên đều ngoan ngoãn, vội vàng gọi: “Đại Thiền Vu.”
“Đại Thiền Vu…”
Đại Thiền Vu Đại Thiền Vu Đại Thiền Vu…
Trần Tinh còn ngái ngủ đứng dậy, mặc xong quần áo, mặt mũi lạnh lùng nhìn Hạng Thuật đang ngồi trong sảnh dùng điểm tâm. Các thiếu niên xinh đẹp chen lấn đầy sảnh, Vũ Văn Tân cũng tới, ngồi ngay phía dưới, hâm mộ nhìn thiếu niên người Tiên Ti đang châm trà cho Hạng Thuật.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, Trần Tinh lại quay mặt đi không buồn đáp lại y, lúc nghiêng đầu cảm giác được toàn bộ mọi người trong sảnh đang nhìn cậu.
Trên bàn thả một bức thiệp mời, trên đó ghi tên Trần Tinh. Trần Tinh mở ra nhìn, thấy chữ viết bên trong mạnh mẽ cứng cáp, là chữ của Phù Kiên, dù là hoàng đế nhưng rất có nhã hứng, hẹn Trần Tinh sáng sớm đến điện Thái Hưng.
“Đại Thiền Vu hôm nay có muốn đi dạo thành Trường An một chút không?” Một thiếu niên nói.
Hạng Thuật không nói lời nào, dùng xong điểm tâm, bắt đâu uống trà.
Một thiếu niên khác nói: “Hay là đến bãi săn đi?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Đám người lập tức hiểu ý, Vũ Văn Tân còn nói: “Nghe nói kỵ xạ của Đại Thiền Vu là đệ nhất, thiên hạ vô song, muốn thấy phong thái đó.”
Hạng Thuật bày ra biểu tình như có điều suy nghĩ, thiếu niên kia chủ động xích gần lại, cười cười ghé tai Hạng Thuật định thì thầm điều gì, Hạng Thuật định ẩn ra thì Trần Tinh ngẩng lên.
“Đại Thiền Vu,” Trần Tinh nói, “Bệ hạ cho gọi, lát nữa ta phải đi một chuyến.”
Hạng Thuật không đẩy thiếu niên kia ra nữa, thiếu niên nói được nửa câu, nhìn Trần Tinh từ sau bình phong đi ra, biểu lộ địch ý rõ ràng.
Tên này là ai? Làm sao lại ở trong phòng Đại Thiền Vu? Bọn họ đêm qua ở cùng một chỗ?
Trần Tinh từ nét mặt bọn họ nhận ra nội tâm đám thiếu niên đang điên cuồng gào thét, khóe miệng cậu co giật, ta không có ý cướp Đại Thiền Vu của các ngươi, thích tên chó daị này thì cứ thích đi, không liên quan tới ta. Sau đó nhìn lên trên, không chờ Hạng Thuật trả lời, Trần Tinh đi thẳng đến điện Thái Hưng yết kiến Phù Kiên.
Trước đi rời đi, tâm tư Trần Tinh rất phức tạp, mắt nhìn Vũ Văn Tân, Vũ Văn Tân không hề hay biết còn đang mải mỉm cười dịu dàng với Hạng Thuật.
Trần Tinh kiềm chế bản thân không tiến lên đấm cho Vũ Văn Tân một trận, nếu cậu động thủ thì chắc không chịu nổi, nhìn bộ dáng Hạng Thuật chắc cũng chẳng quan tâm cậu đâu. Huống chi sự việc chưa rõ ràng, lỡ như Phùng Thiên Dật khích tướng để cậu gia nhập mới nói dối để lừa gạt cậu?
Dù phụ mẫu đã mất nhiều năm, nếu muốn điều tra chân tướng thì vẫn có cơ hội, không vội vàng lúc này. Nhưng nếu thật như lời Phùng Thiên Dật nói thì sao?
Người chết rồi, báo thù thì có ích lợi gì? Giết Vũ Văn Tân, phụ mẫu, nãi nãi cũng đâu sống lại được… Trần Tinh đi qua Ngự hoa viên, tâm sự nặng nề thở dài, chỉ cảm thấy nhân thế quá phức tạp. Lúc trước sư phụ có nói qua, lòng người đôi khi so với yêu quái còn hiểm ác hơn, bây giờ Trần Tinh mới cảm nhận được một chút.
Điện Thái Hưng nằm trong ngự hoa viên, chính là Ngự thư phòng của Phù Kiên, xuân đến cỏ mọc oanh bay, vây quanh một tòa lầu nhỏ trang nhã, khung cảnh rộng lớn, khí xuân tươi mát như hình ảnh xinh đẹp trên bình phòng. Trần Tinh đến bên ngoài Ngự thư phòng, Thác Bạt Diễm đang tự thủ vệ cho Phù Kiên.
Thác Bạt Diễm thấp giọng nói: “Đợi ta trực xong sẽ tìm ngươi.”
Trần Tinh đang định hàn huyên vài câu, Thác Bạt Diễm lại thủ thế, bảo cậu đi vào trước đã.
Chỉ thấy ba mặt phòng là giá sách cao một trượng, độc bản, sách vở được xếp theo thiên can địa chi. Phù Kiên cường tráng ngồi trên tháp giữa phòng.
Phía sau treo hai bức cờ phướn, một trái một phải, một thêu Bạch Hổ, một thêu Sô Ngu.
Đây là, đây là pháp bảo thời Tấn? Trần Tinh nheo mắt nhớ trong cổ thư có nhắc tới cờ Bạch Hổ, cờ Sô Ngu, Bạch Hổ hưng binh, pháp bảo cao minh như vậy lại rơi trong ta Phù Kiên! Chỉ tiếc sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, hai lá cờ không còn tác dụng, nhưng chỉ cần tìm cơ hội lấy từ chỗ Phù Kiên, nếu tương lai lỡ xảy ra chuyện gì, cũng khó nói.
Phù Kiên đang nói chuyện với một văn sĩ ôn tồn lễ độ bên cạnh, phía dưới có hai mươi tư án nhỏ, cho đám vương công đại thần sử dụng khi đến đây thảo luận chính sự.
“Đến đúng lúc lắm.” Phù Kiên thấy Trần Tinh thì vẫy vẫy tay, nói: “Tới, để Tử Dạ nhìn ngươi.”
Trần Tinh đang muốn bái Phù Kiên, Phù Kiên lại nói: “Không cần bái, người đọc sách ở trước mặt trẫm đều được miễn lễ.”
Nhìn Phù Kiên dù hết sức hòa nhã, nhưng vẫn mang theo cảm giác uy nghiêm như cũ, giống như bộ dáng nói chuyện với Hạng Thuật đêm hôm ấy, nhưng lại khác biệt hoàn toàn.
Trần Tinh nhận ra, Phù Kiên với “người đọc sách” là cố gắng giả vờ, mà khi ở với Hạng Thuật mới là con người thật của hắn.
Văn sĩ gọi là “Tử Dạ” cười nói: “Thiên Vương nói gì là cái đó, bảo không cần bái thì ngươi cứ tùy tiện đi.”
Trần Tinh cả cười, Phù Kiên trầm giọng nói: “Đây là Vương Tử Dạ, Ngự sử Trung thừa của trẫm.”
NSTrần Tinh tuy chỉ tam phẩm, nhưng là người duy trì trật tự bách quan, hạch tấu quan viên triều đình, trực tiếp làm việc dưới trướng Phù Kiên, văn thư chuyên nhiệm của Phù Kiên, sự tình hiếu liêm của triều đình, cuối cùng phê chuẩn đều phải thông qua quan viên gọi là Vương Tử Dạ này, là một vị quan quyền cao.
Trần Tinh lại gọi “Vương đại nhân”, Vương Tử Dạ chỉ mỉm cười quan sát Trần Tinh, lại hỏi gia thế Trần Tinh, xác nhận thân phận Trần Tinh không phải giả.
“Không ngờ Trần tiên sinh còn có hậu nhân,” Vương Tử Dạ cảm khái nói, “Quá tốt rồi, thực sự quá tốt!”
Trần Tinh lễ phép đáp lại, cảm thấy Vương Tử Dạ có chút kỳ quá.
Đây là lần đầu tiên trước mặt một người xa lạ Trần Tinh có cảm giác đứng ngồi không yên.
Ánh mắt kia dường như nhìn thấy cậu, khiến Trần Tinh không khỏi nghĩ thầm, hẳn là lần đầu tiên Phù Kiên gặp mình đã muốn cho mình làm quan? Mà sao tin tức của các ngươi lại linh thông như vậy?
Ngoài Hạng Thuật chỉ có Vũ Văn Tân biết thân thế cậu, không ngờ chuyện này lại truyền đi khắp Vị Ương cung nhanh như vậy, chỉ mới một ngày, Phùng gia cũng thăm dò được, đến giờ ngay cả Phù Kiên cũng biết rõ nguồn gốc, chắc hẳn phía sau có không ít lời bàn tán.