Định hải phù sinh lục

Chương 17: Mật thất



Bình sinh Cô vương ghét nhất dối trá

 

Trần Tinh nói: “Đây là số mệnh an bài, không muốn làm hộ pháp cũng không do ngươi quyết định, nhìn xem? Là do đất trời sai khiến, sắp xếp từ trước ngươi đi theo ta điều tra chuyện này… Ngươi ngươi ngươi… ngươi lại định làm gì?! Ngươi lại muốn đánh ta à?!”

 

Hạng Thuật đứng dậy, Trần Tinh lập tức lùi ra sau, nghĩ thầm con thỏ bị ép thì cũng dám cắn người, nhưng Hạng Thuật không uy hiếp cậu, lúc đi tới chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Trần Tinh.

 

“Bình sinh Cô vương ghét nhất dối trá,” Hạng Thuật lạnh lùng nói, “Chỉ cần ngươi không nói dối, thì có thể giữ lại cái mạng nhỏ.”

 

Lúc nghe được hai từ “cô vương”, Trần Tinh mới ý thức được một vấn đề cực kỳ quan trọng, Hạng Thuật là Đại Thiền Vu là Vương vùng Tắc bắc, cùng Trung Nguyên cộng chủ – Phù Kiên, theo lý mà nói thì vai vế ngang nhau. Có lẽ hai người đi đường một thời gian nên thành thói quen, Trần Tinh không hề coi Hạng Thuật như Đại Thiền Vu cũng không chú ý lời nói như trước mặt Phù Kiên, bây giờ nghĩ lại, tên này…

 

Nhưng Trần Tinh không nhịn được vẫn muốn chiếm một chút ưu thế từ lời nói.

 

“Nếu ngươi còn đánh ta, đến lúc ta tìm được pháp lực…” Trần Tinh oán hận nói, “Ta nhất định sẽ báo thù, đến lúc đó đánh chết ngươi!” Vừa nói xong lập tức lùi ra sau một chút, chuẩn bị nếu như Hạng Thuật động thủ, sẽ hô hoán chạy đến Ngự thư phòng xin Phù Kiên cứu mạng.

 

“Ta chờ.” Hạng Thuật lạnh lùng nói, chờ Trần Tinh đuổi theo, cau mày: “Còn không đi?”

 

Trần Tinh hơi nghi ngờ, khi lấy lại tinh thần, biết Hạng Thuật muốn điều tra sự tình của Khu ma ti mới chạy theo một khoảng không xa không gần. Chỉ thấy Hạng Thuật đi qua hoa viên, đến trước một điện.

 

“Đại Thiền Vu đến.” Vệ sĩ thủ vệ vội vàng bẩm báo vào bên trong.

 

Đây là tẩm cung của Thanh Hà công chúa, chỉ thấy Thanh Hà công chúa đang ngồi đó, bên cạnh là mấy thiếu nữ Tiên Ti dung mạo thanh lệ, chắc đều là thiên kim các nhà quý tộc. Vừa thấy Hạng Thuật đến, mấy cô gái đều vui vẻ cười, vội vội vàng vàng đứng dậy đón tiếp.

 

“Đại Thiền Vu!”

 

“Đừng si tâm vọng tưởng,” Thanh Hà công chúa nửa cười nửa không, nói, “Ngồi xuống hết cho ta, Đại Thiền Vu thích nam nhân.”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Trần Tinh hoài nghi nhìn Hạng Thuật: “Ồ? Thật sao? Thật hả?”

 

Thanh Hà công chúa nói với mọi người ngồi hai bên: “Không nghe nói chuyện cầu hôn hôm trước sao?”

 

Hạng Thuật hít sâu một hơi, không muốn nói chuyện này với Thanh Hà công chúa, nếu không thì càng tô càng đen, trầm giọng nói: “Người đâu?”

 

Thanh Hà công chúa: “Gọi lên hết đi, Đại Thiền Vu ngồi uống trà đi, Thiên Trì hầu hạ Đại Thiền Vu nhé.”

 

Trần Tinh đành ngồi xuống, châm trà cho Hạng Thuật, Thanh Hà công chúa lại nói: “Thiên Trì?”

 

Trần Tinh luôn cảm thấy đám người Hồ này lúc nào cũng đùa cợt, không có việc gì sẽ trêu chọc cậu làm vui, cậu cực kỳ cảnh giác Thanh Hà công chúa, không biết Hạng Thuật đến đây có mục đích gì, có lẽ là nhờ Thanh Hà công chúa tìm người giúp bọn họ điều tra.

 

“Vâng.” Trần Tinh đáp.

 

Thanh Hà công chúa mỉm cười nói: “Bệ hạ nói với ngươi chuyện thành thân kia, ngươi đồng ý rồi sao?”

 

Trần Tinh bình tĩnh đáp: “Không đồng ý.”

 

Thanh Hà công chúa còn nói: “Ồ? Vì sao? Ngươi cũng đừng để bụng, người Tiên Ti chúng ta thẳng thắn như vậy đấy.”

 

Một đám nữ hài mỉm cười, nhìn Trần Tinh.

 

Khóe miệng Trần Tinh giật giật, đáp: “Không có tình cảm.”

 

Thanh Hà công chúa lại nói: “Tình cảm có thể từ từ bồi đắp.”

 

Trần Tinh đáp: “Vậy cũng phải chờ tới khi bồi đắp ra tình cảm mới luận bàn cưới gả được.”

 

Trần Tinh hiện giờ đã tiếp nhận được chuyện thành hôn giữa hai nam tử, nghĩ thầm chỉ có dùng cớ khác để từ chối đám người Hồ vô pháp vô thiên, không biết lý lẽ này.

 

Một nữ hài cười nói với Thanh Hà: “Hắn đã có người trong lòng rồi, Diễm ca chắc không muốn ôm vọng tưởng chứ, là ta thì ta cũng muốn gả cho Đại Thiền Vu, không phải sao?”

 

Cô gái kia nói bằng tiếng Tiên Ti, Trần Tinh trước có học qua từ Vũ Văn Tân nên nghe hiểu được, nhưng tình hình thế này đành giả bộ như không nghe thấy gì, cũng lờ luôn sắc mặt của Hạng Thuật.

 

Thanh Hà công chúa dùng tiếng Tiên Ti đáp lại, “Lấy hai người cùng lúc cũng được nha. Nếu hắn có thể ngồi lên vị trí như Vương Mãnh ngày trước, lấy Đại Thiền Vu rồi nạp thêm Diễm…”

 

Trần Tinh: “…”

 

“Đủ rồi.” Hạng Thuật cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

 

Lúc này người bên ngoài đã tới, Trần Tinh lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

 

“Thảo dân Phùng Thiên Quân, bái kiến Thanh Hà công chúa.”

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Trần Tinh lập tức quay đầu, Hạng Thuật chỉ nhìn liếc qua, thấy Phùng Thiên Quân đứng bên ngoài, không dám đi vào chỉ hơi khom người giữ nguyên tư thế. Trần Tinh nhìn qua suýt chút nữa không nhận ra, hôm nay Phùng Thiên Quân thay y phục khác, thay đổi hẳn khí chất giang hồ, đội Lung quan màu đen, còn cạo lông mày. Tháo bội đao, mặt đẹp như ngọc, dáng vẻ đoan chính.

 

Trần Tinh suýt nữa gọi một tiếng Phùng đại ca, lại bị Hạng Thuật dùng ánh mắt cản lại.

 

“Đại Thiền Vu có chuyện tìm ngươi,” Thanh Hà công chúa cười nói, “Đi vào đi.”

 

“Đi tản bộ rồi nói chuyện.” Hạng Thuật đứng dậy, “Đi bây giờ.”

 

Thanh Hà công chúa cũng không cản lại, chỉ nói: “Buổi tối bệ hạ chờ ngươi về dùng cơm, nhớ đi sớm về sớm.”

 

Hạng Thuật nghe vậy biết có chuyện phiền toái, từ sau khi vào cung, Phù Kiên không hề đề cập đến chuyện Tử Quyển Kim Thụ, chỉ để y nghỉ ngơi cho tốt. Hạng Thuật cũng không chủ động mở miệng, Phù Kiên lúc này chắc không kìm được nữa mới muốn hỏi y chuyện Tử Quyển.

 

Trần Tinh và Hạng Thuật dứng dậy ra ngoài, Phùng Thiên Quân ngẩng đầu, liếc nhìn vào trong điện, Trần Tinh phát hiện trong ánh mắt Phùng Thiên Quân hiện lên sự cô đơn.

 

“Phùng đại ca?” Trần Tinh thấp giọng nói.

 

Phùng Thiên Quân gật gật đầu, cùng Trần Tinh và Hạng Thuật xuất cung, ba người đều không nói gì, Trần Tinh tính toán, nhìn Hạng Thuật nhưng vẫn không đoán ra động cơ của y, kỳ quái hơn Phùng Thiên Quân sao lại biết Thanh Hà công chúa, bụng cậu đầy nghi vấn. Đến một chỗ không người bên ngoài cung có một xe ngựa đang chờ.

 

Phùng Thiên Quân chủ động nói: “Chuyện đêm qua, ta đã nghe nói rồi, biết hai người không việc gì, hôm nay đang định sai người vào cung nghe ngóng thì Đại Thiền Vu lại truyền gọi.”

 

Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Quân lại nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật vẫn bày ra biểu tình cao thâm khó dò, không lộ manh mối gì. Cậu đành hỏi Phùng Thiên Quân: “Phùng đại ca, huynh quen biết Thanh Hà công chúa?”

 

Phùng Thiên Quân giải thích: “Phùng gia ngoài kinh doanh tiền trang cũng là nơi cung cấp đồ vật hiếm lạ cho Hoàng gia, bảy năm trước đến Trường An, ở tế hội nhân duyên mới quen biết nàng. Đại Thiền Vu, nếu là ngươi gọi ta tới thì thứ cho ta nói thẳng…”

 

Hạng Thuật cắt lời Phùng Thiên Quân: “Đêm qua không cứu được xa phu của nhà ngươi là lỗi của ta.”

 

Phùng Thiên Quân vội khoát tay nói: “Xa phu đã được hậu táng ổn thỏa, gửi tiền vàng bồi thường. Chẳng ai muốn chuyện như vậy xảy ra cả.”

 

Trần Tinh nghe thấy người có thân phận như Hạng Thuật lại để ý sống chết của một xa phu, khiến cậu phải nhìn y bằng con mắt khác.

 

“Lên xe rồi nói.” Phùng Thiên Quân ra hiệu, “Đến Tùng Bách Cư?”

 

Trần Tinh: “Xe ngựa này nhỏ quá…”

 

Phùng Thiên Quân: “Ta lại không biết có cả hai người, được rồi, chịu khó chen chúc…”

 

Xe ngựa của Phùng Thiên Quân rất nhỏ, ba người đi lên, chân Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật đều dài, chen lấn không nhúc nhích nổi, mũi môi Hạng Thuật dán sát bên má Trần Tinh, tay Phùng Thiên Quân thì đỡ eo Trần Tinh, Hạng Thuật với Phùng Thiên Quân mỗi người chìa một chân để Trần Tinh ngồi lên.

 

“Vì sao lại là ta ngồi giữa…”

 

Phùng Thiên Quân: “Chẳng lẽ để Đại Thiền Vu ngồi lên đùi ta?”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Trần Tinh: “Kỳ quái, bình thường huynh toàn cưỡi ngựa? Sao hôm nay lại ngồi xe?”

 

Phùng Thiên Quân: “Vì ta không muốn bị rối tóc.”

 

Trần Tinh: “Vì sao?”

 

Phùng Thiên Quân: “Đừng hỏi nữa, đều là việc khiến lòng chua xót.”

 

Xe đi qua phố Trường Khang phía bắc, dọc theo con đường đêm qua Hạng Thuật và Trần Tinh quay về. Phùng Thiên Quân còn nói: “Đêm qua rốt cuộc là ai tấn công các người? Bao nhiêu? Tin tức chúng ta nắm được cũng có hạn thôi, người trong cuộc chỉ có hai người.”

 

Hạng Thuật ở sát bên Trần Tinh, lãnh đạm đáp: “Không biết, một người.”

 

Phùng Thiên Quân: “Quân tuần thành chạy đến thì chỉ thấy thi thể xa phu, sao không giữ chân gã chờ tiếp viện?”

 

Phùng Thiên Quân biết Hạng Thuật dùng thân phận này sẽ không tự dưng giết chết một xa phu vô danh, có thể khẳng định sau khi hai người rời khỏi Tùng Bách Cư mới bị tập kích.

 

“Chờ quân tuần thành?” Hạng Thuật lãnh đạm đáp, “Để bọn họ cũng mất mạng sao?”

 

Trần Tinh thầm nghĩ hóa ra là vậy, đêm qua tự dưng chạy trốn vì không muốn hại chết binh dĩ đi tuần sao?

 

Phùng Thiên Quân nghi hoặc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nghĩ rất lâu mới giải thích: “Tấn công chúng ta là yêu quái.”

 

“Lại có yêu quái?” Phùng Thiên Quân mờ mịt nói, “Đệ làm sao mà đi đến đâu yêu quái xuất hiện đến đó vậy?”

 

“Huynh cho rằng ta muốn vậy sao?” Trần Tinh bất đắc dĩ nói: “Nhân quả chuyện này cũng bị đảo ngược rồi.”

 

Hạng Thuật mở miệng: “Truyền ngươi tiến cung là vì chuyện khác, bây giờ xuống khố phòng ngầm mở cửa đi.”

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Sáng nay Trần Tinh vừa nói với Hạng Thuật thì Hạng Thuật đã đưa ra yêu với Phùng Thiên Quân luôn rồi, Phùng Thiên Quân lập tức nói: “Không được! Ta không có quyền đi vào, mà ta cũng không vào được.”

 

Hạng Thuật nói: “Được, vậy dừng xe.”

 

Trần Tinh lập tức nói: “Ngươi muốn làm gì?”

 

Trần Tinh chỉ nghĩ Hạng Thuật sẽ đơn thương độc mã mở đường máu đi vào, giết chết Phùng Thiên Dật rồi toàn bộ Tùng Bách Cư, không ngờ Hạng Thuật lại nói: “Nói vậy, Tùng Bách Cư không cần tồn tại nữa.”

 

Phùng Thiên Quân: “…”

 

Ba người chen nhau trong một cỗ xe ngựa nhỏ, Hạng Thuật muốn đứng dậy, Trần Tinh đã tranh thủ dịch sang bên phía người Hạng Thuật, chặn y lại, cậu ngồi trong lòng Hạng Thuật hòa giải: “Chuyện gì cũng từ từ đã.”

 

Hạng Thuật: “Phùng gia có họa sát thân, còn dương dương đắc ý không biết nữa, chết sớm hay muộn cũng là chết. Ta không ngại tiện tay tiễn cả nhà lớn nhỏ các ngươi lên đường đâu.”

 

Phùng Thiên Quân: “! ! !”

 

Phùng Thiên Quân hít sâu một hơi, Trần Tinh nghe xong kinh hãi, Hạng Thuật cứ vậy mà nói thẳng! Bỗng dưng trong xe ngựa im lặng, Phùng Thiên Quân nghe một câu nghẹn họng, mãi không mở miệng được, đến cuối cùng mới ủ rũ thở dài: “Ta khuyên đại ca ta đâu chỉ một lần.”

 

Hạng Thuật: “Việc này không liên quan đến ta, mở phòng.”

 

Phùng Thiên Quân cứng cỏi nói: “Nếu không thì sao?”

 

Hạng Thuật đáp: “Nếu không đêm nay cô vương điều động cấm quân, đuổi Phùng gia khỏi Trường An. Ta nhịn ngươi lâu rồi Phùng Thiên Quân.”

 

“Đừng đừng,” Trần Tinh lập tức can ngăn, “Đừng cãi nhau, chúng ta đang trên đường, dù sao cũng là bằng hữu trải qua màn trời chiếu đất với nhau, ấy… Phùng đại ca, ta rất cần… Huynh có thể nghĩ cách giúp ta không? Huynh… với huynh thanh đao Sâm La Vạn Tượng này… ừm…”

 

Trần Tinh nhìn bội đao tùy thân của Phùng Thiên Quân, ẩn ý không cần nói cũng hiểu: Một khi thế gian khôi phục được pháp lực, Sâm La đao thành pháp bảo, nằm trong tay Phùng Thiên Quân chí ít cũng có thể ngăn cả Phùng Thiên Dật, nếu không thì cũng có thể tự vệ.

 

Phùng Thiên Quân hiểu ý của Trần Tinh ám chỉ, suy nghĩ không nói.

 

Trần Tinh biết Hạng Thuật không nói đùa, thực tế chỉ cần yêu cầu Thác Bạt Diễm điều tra Tùng Bách Cư cũng chẳng khó, chỉ là không bằng nói với Phù Kiên thôi.

 

Hạng Thuật quyền cao chức trọng, nói trước cho Phùng Thiên Quân đã là nể mặt mũi rồi, nếu như Phùng gia không đảm đương việc khác mà bị Cấm quân điều tra, còn nói rõ ra thì do huynh trưởng mưu đồ làm phản, chỉ cần đi nhầm một bước sẽ chết không chỗ dung thân.

 

Phùng Thiên Quân đành nói: “Đại ca sẽ không đồng ý, nhưng được rồi, ta sẽ nghĩ cách khác, coi như vì thanh đao Sâm La gia truyền này, hi vọng sau khi nó khôi phục pháp lực có thể thuyết phục ca ca, để hắn hiểu được chức trách Phùng gia ta.”

 

Buổi trưa, Phùng Thiên Quân đưa Trần Tinh và Hạng Thuật vào Tùng Bách Cư, ra ngoài một chuyến rồi quay về, hắn giải thích: “Đại chưởng quỹ sau bữa trưa sẽ ngủ một lát, nhân dịp này ta đi lấy chìa khóa phòng kho.”

 

Sắc mặt Hạng Thuật vẫn như thường, cùng Trần Tinh dùng cơm ở Tùng Bách Cư, Phùng Thiên Quân nhìn Hạng Thuật chăm chú, cười nói: “Thú vị, không sợ ta hạ độc trong thức ăn sao.”

 

Trần Tinh: “Hạ độc với huynh có tốt không đấy?”

 

Hạng Thuật: “Ta không sợ hạ độc.”

 

Phùng Thiên Quân: “…”

 

Trần Tinh kinh ngạc nhìn Hạng Thuật, nghĩ thầm ngươi còn cả bách độc bất xâm sao? Thể chất này kỳ lạ thế.

 

Phùng Thiên Quân nghĩ nghĩ, lại nói: “Gia huynh từ sau khi tẩu tử qua đời, tính tình thay đổi, mấy năm nay khăng khăng muốn báo thù cho tẩu tử và hai chất tử của ta….”

 

Hạng Thuật: “Cái này không liên quan tới ta.”

 

Phùng Thiên Quân đành đáp: “Tội mưu phản là số một trong mười đại tội, cái gì có thể bỏ qua chứ mười đại tội thì không. Ta cũng chỉ có thể khuyên răn, nhưng huynh trưởng không nghe thì còn cách nào?”

 

Hạng Thuật im lặng không đáp, Trần Tinh thì tâm tình lo lắng, muốn giải thích với Phùng Thiên Quân, cậu có thể giữ bí mật chuyện anh em Phùng gia mưu phản, nhưng nói nhiều càng dễ lộ. Cuối cùng Phùng Thiên Quân lại nói: “Chỉ là ta nghĩ mãi, không biết ai tiết lộ phong thanh.”

 

Trần Tinh nhanh chóng giải thích: “Không phải là ta, ta không nói gì.”

 

Phùng Thiên Quân lại tiếp tục suy nghĩ, cho đến quá trưa, hắn mới rón rén đứng dậy ra hiệu mình đi lấy chìa khóa, để hai người chờ một lát. Phùng Thiên Quân đi chân trần qua hành lang, đến bên cạnh đại chưởng quỹ, thuận lợi lấy được chìa khóa.

 

“Chỉ có ba chiếc.” Phùng Thiên Quân giơ chìa khóa với Trần Tinh, Trần Tinh thản nhiên cầm lấy: “Ta đi vào xem, đảm bảo không động đến bất kỳ thứ gì, khi đi ra mọi thứ đều nguyên vẹn.”

 

Phùng Thiên Quân đẩy hộ vệ phòng kho ra, Hạng Thuật và Trần Tinh chờ một bên, khi không còn ai nữa, Trần Tinh dùng chìa khóa mở cửa, xong đóng kín lại như cũ.

 

Ánh sáng tối dần, giơ tay không thấy được năm ngón, một luồng sáng ánh tỏa ra trong tay Trần Tinh, Hạng Thuật chỉ im lặng đằng sau lưng cậu, từng bước đi xuống, theo thứ tự đi qua kho tiền, kho bạc, kho vàng.

 

Hạng Thuật nhìn ngắm bốn phía, Trần Tinh giải thích: “Nơi này, ba trăm năm trước là tổng thự của Khu ma ti, chúng ta đang ở đại sảnh của bọn họ.”

 

Hạng Thuật: “Trong Khu ma ti, có phải có ghi chép về việc Bạt phục sinh?”

 

“Ta không biết.” Trần Tinh đáp, “Nghe đồn năm đó sau khi giải tán Khu ma ti, không ít điển tịch đã thất lạc nhân gian, sư phụ ở Hoa Sơn có thu thập được một ít, còn lại không biết tung tích ở đâu… Vì sao ngươi cứ để ý Bạt như vậy?”

 

Hạng Thuật vẫn không trả lời, cuối cùng đi đến trước một cánh cửa bí mật, chìa khóa đều dùng qua, bên trên chỉ có một ổ khóa.

 

“Cái này gọi là khóa Lỗ Ban,” Trần Tinh nghĩ nghĩ nói, “Ở sư môn ta đã học qua, đây là một loại cơ quan, đêm qua khi Phùng Thiên Dật đưa ta đi vào, nghĩ rằng ta không biết gì về nó, nhưng chỉ cần nghe qua âm thanh ta nhận ra nó dùng Thiên Can Địa Chỉ để mở, trong sư môn có nhiều rương cũng dùng loại khóa này…”

 

“Bớt nói nhảm đi.” Hạng Thuật ấn cổ Trần Tinh, dí cậu vào trước ổ khóa, “Mở ra.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng khóa xoay tròn, Trần Tinh nhớ lại âm thanh đêm qua Phùng Thiên Dật di chuyển trên khóa, thử đổi vị trí khắc Thiên Can Địa Chi.

 

“Hạng Thuật?” Trần Tinh hỏi, ánh sáng trên tay cậu chỉ chiếu sáng một vùng ổ khóa nho nhỏ. Hai người đều chìm trong bóng tối/

 

Hạng Thuật: “?”

 

Trần Tinh: “Tên ngươi là Thuật Luật Không vì sao lại bảo mình họ Hạng? Mà lại là Hạng Thuật, không phải Hạng Không?”

 

“Chuyện này liên quan gì tới ngươi?” Hạng Thuật hờ hững nói.

 

Trần Tinh chỉ cảm thấy Hạng Thuật có quá nhiều bí ẩn, vì sao để ý Bạt như vậy, mặc dù lúc gặp nhau ở núi Long Trung, Hạng Thuật chỉ trả lời là ‘xen vào việc người khác’, nhưng sau đó xem ra không phải là can thiệp bừa. Còn truy tra cả lý do thôn trang bị Bạt đồ sát, không hề rõ ràng tí nào.

 

Một chớp mắt, Trần Tinh dừng lại.

 

Hạng Thuật: “Tiếp tục.”

 

Trần Tinh đứng thẳng người, nghĩ nghĩ, nói: “Chờ một chút, Hạng Thuật, ta có một điều kiện.”

 

“Ngươi dám ra điều kiện với ta?” Ngón tay Hạng Thuật bóp bả vai Trần Tinh, nửa người Trần Tinh lập tức tê dại, “Ta không có ý đó! Mau buông tay!  Nghe ta giải thích!”

 

“Ta cảm giác đằng sau cửa có oán khí.” Trần Tinh dường như xác nhận được, lần trước đi xuống khố phòng không phải ảo giác, lại nói: “Ta hoài nghi dưới lòng đất này phong ấn thứ gì đó, mặc dù không biết tại sao lại liên quan đến Phùng Thiên Dật, nhưng có thể hắn bị oán khí này ảnh hưởng…”

 

“Bớt nói nhảm, vào chuyện chính đi!” Hạng Thuật lại nói.

 

“Mật thất tổng thự Khu ma ti dưới đất… đừng động thủ! Nghe xong đã!” Trần Tinh nói, “Khả năng có gì đó bị phong ấn, việc này dựa vào đơn đả độc đấu thì không giải quyết nổi.”

 

Hạng Thuật đáp: “Có thể, nghe ngươi.”

 

Trần Tinh lại nói: “Mặc dù ta không rõ phải đối phó thế nào, nhưng trong thời gian này, ngươi đảm nhiệm hộ pháp của ta, quan trọng nhất là bảo vệ an toàn cho ta, ngươi phải toàn tâm toàn ý, tin tưởng nghe lời ta mới có thể ứng đối được.”

 

Hạng Thuật giễu cợt nói: “Không phải ngươi tự xưng là vận khí rất tốt đó sao?”

 

Trần Tinh còn nói: “Ta không biết rốt cuộc là ta trêu chọc gì ngươi, ngươi có ý kiến gì với ta?”

 

Hạng Thuật: “Ngươi không trêu chọc ta, ta cũng không có ý kiến gì với ngươi.”

 

Trần Tinh: “Như vậy chúng ta bình tĩnh nói chuyện, ngươi làm hộ pháp cho ta khó quá hay sao? Chỉ cần ngươi nguyện ý, sức mạnh của Tâm Đăng không chỉ có mỗi như vậy, ở núi Long Trung ngươi cũng nhìn thấy tác dụng của nó rồi. Trong sách nói, Khu ma sư và hộ pháp, phải phó thác tính mạng vào tay nhau thì pháp thuật mới có thể phát huy toàn bộ.”

 

Hạng Thuật: “Ngươi dám dùng cái này áp chế ta? Mở cửa!”

 

Trần Tinh: “Không có! Ta chỉ sợ bên trong có gì khó đối phó.”

 

Hạng Thuật im lặng một lúc, Trần Tinh quay đầu nhìn y, Hạng Thuật mới nói: “Có thể.”

 

“Gâu! Gâu!”

 

“Oaaaa!” Trần Tinh bị tiếng chó kêu làm giật mình, quay lại thấy Phùng Thiên Quân ôm một con chó đất nhỏ, “A? Sao mày lại đến đây?”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Nó ngửi thấy mùi đệ trên người ta nên đòi theo.”

 

Đó là con chó mà Trần Tinh nhặt được, lúc đến Trường An gửi cho Phùng Thiên Quân chăm sóc hộ, quả thực mấy ngày không gặp, chó con vui vẻ vẫy đuôi với Trần Tinh.

 

Trần Tinh ôm nó, xoa đầu, suýt nữa bị dọa đến mức tim nhảy ra ngoài, “Phùng đại ca, huynh tới khi nào?”

 

Phùng Thiên Quân: “Tại thời điểm đệ yêu cầu Đại Thiền Vu toàn tâm toàn ý, nghe lời đệ hết.”

 

Hạng Thuật đã biết Phùng Thiên Quân tới từ sớm, tiếng bước chân nhỏ nhưng không giấu được cao thủ như Hạng Thuật. Trần Tinh nói: “Khóa ta mở rồi, mở cửa này thôi.”

 

Trần Tinh hít sâu một hơi, xoay ổ khóa về vị trí cũ, bên trong vang lên tiếng ‘răng rắc’, khóa bị mở ra, sau đó chỉ cần mở cửa.

 

Cửa không nhúc nhích tí nào.

 

Trần Tinh: “…”

 

“Nhất định là đóng quá lâu.” Trần Tinh nghiêng người, dùng bả vai chống lên cửa đá, dùng sức đẩy, nói: “Bên trong bị kẹt…” Cậu dùng lực thì hai chân trượt trên đất, mới gọi Hạng Thuật: “Hộ pháp! Giúp một tay nào!”

 

Hạng Thuật kéo cổ áo Trần Tinh, xách cậu nhấc ra một bên, duỗi hai ngón tay móc lấy một cái lỗ lộ ra sau khi mở khóa, kéo sang bên cạnh một cái, tiếng vang ầm ầm, cái cửa trượt sang trái.

 

Trần Tinh: “A, hóa ra là cửa trượt.”

 

Bên trong lộ ra một không gian tăm tối.

 

Trần Tinh giơ tay, chiếu Tâm Đăng vào trong gian phòng, soi đến trong góc.

 

 Đó là một phòng nhỏ, chỉ cỡ kho củi, Tâm Đăng sáng lên thì nhìn rõ mọi thứ trong phòng. Chó con lúc mở cửa đột nhiên e ngại, quay người chạy đi.

 

Trần Tinh hô một tiếng rồi bước vào, chỉ thấy trên kệ bên trái phòng bày đồ linh tinh, thẻ tre đứt gãy, bên phải có mấy chục cái hộp chồng chất, ở giữa có tủ sắt bị khóa lại.

 

“Chôn dưới đất quá lâu rồi.” Trần Tinh dỡ thẻ tre từ trên giá xuống, cau mày nói.

 

Đồ vật trong phòng làm ba người phải đứng thẳng, chỉ hơi nghiêng người sẽ va phải nhau. Phùng Thiên Quân nhìn xung quanh, nói: “Đây chắc chắn là di vật đào được trong năm xây dựng khố phòng.”

 

“Thấy không?” Hạng Thuật nói.

 

Trần Tinh tiếc nuối đưa cho Hạng Thuật một thẻ tre, ba trăm năm trôi qua còn bị chôn dưới đất, nước chảy xâm thực, bùn cát che lấp, chẳng còn nhìn ra chữ gì.

 

“Chậm có một bước.” Trần Tinh không làm được gì, “Chậm đúng một bước này thôi, trời ạ!”

 

“Ngươi xác định chỉ cần nhận ra chữ viết có thể tìm thấy thứ ngươi cần?” Hạng Thuật nói, một tay tóm lấy cổ tay Trần Tinh, giơ cao lên, như dùng đèn soi sáng thẻ tre trong tay.

 

Trần Tinh: “Tốt xấu có thể tìm một chút đầu mối.”

 

Phùng Thiên Quân mở ra một cái hộp, nói: “Đệ xem?”

 

Trong hộp là một cục cưng cứng do mấy thứ dính vào nhau, Phùng Thiên Quân bẻ một miếng, là giấy. Trang giấy bị bong ra, dính lại thành cục rồi bị hong khô.

 

Trần Tinh giãy dụa mấy lần, Hạng Thuật mới buông tay cậu, Hạng Thuật ném thẻ tre sang một bên lại nhìn ngắm một cái vỏ kiếm rỗng ở một bên.

 

“Trên vỏ kiếm viết cái gì?” Hạng Thuật hỏi.

 

Trần Tinh nhìn chữ triện cổ trên vỏ kiếm: “Sinh tử quyển võng kiên lao phược, nguyện dĩ trí kiếm vi đoạn trừ.”

 

(lưới sinh tử trói chặt không buông, nguyện dùng Trí kiếm chém từng đoạn)

 

Chính giữa có một tủ sắt nặng trĩu, bên trên có một ổ khóa bằng sắt đem.

 

“Mở ra nhìn xem?” Trần Tinh vẫn cảm thấy chỗ này có chút bất thường.

 

Phùng Thiên Quân ra hiệu hai người tránh ra, đang định rút đao thì Hạng Thuật duỗi tay vặn một cái, miếng sắt gắn với ổ khóa bị vặn xuống.

 

Trần Tinh đang định chiếu sáng tủ sắt, Hạng Thuật đã chắn trước mặt cậu, tay trái cầm vỏ kiếm phòng vệ, tay phải mở cửa tủ…

 

Trong tủ có một tấm gương lớn bằng cỡ bàn tay, xung quanh được trang trí bằng ngọc, có Bạch ngọc được chạm trổ bọc quanh tấm gương, nhưng khi mở tủ sắc, khói đen tràn ngập.

 

Ngọc có thể trừ tà… đây là oán khí! Trần Tinh quyết định rất nhanh, quát: “Mau đóng cửa tủ lại!”

 

Nhưng đã quá trễ, cửa tủ vừa mở, khí đen ầm ầm tuôn ra, quét sạch đồ đạc trong căn phòng, quấn quanh ba người, Hạng Thuật quát: “Lùi lại!”

 

Trần Tinh chỉ cảm thấy có một sức mạnh kéo cậu về phía tấm gương, vừa mới quay người đã bị gió lốc bọc lấy, Hạng Thuật dùng sức đẩy nhưng vỏ kiếm tuột tay lập tức bị hút vào trong kính!

 

Tủ sắt điên cuồng rung lắc, như miệng của một con quái thú, giữa cuồng phong bắt đầu nuốt chửng đồ đạc xung quanh, Trần Tinh bám lấy cạnh cửa mật thất, một tay kéo Hạng Thuật, Hạng Thuật lại quát: “Buông tay! Đừng quản ta!”

 

Trần Tinh quay đầu hô: “Trước khi vào ta đã nói gì?”

 

Phùng Thiên Quân quát: “Nghĩ cách đá cửa tủ đóng lại!”

 

Nhưng Trần Tinh không giữ nổi nữa, ngón tay đau nhức vô thức buông lỏng, bị gió lốc cuốn đi, đúng lúc này Hạng Thuật lập tức vòng tay ôm chặt eo Trần Tinh, hai người bị hút vào trong gương!

 

Phùng Thiên Quân quát: “Người đâu! Giúp với! Trần Tinh!”

 

Phùng Thiên Quân một tay cầm đao, cắm ở trên cảnh cửa, quay đàu nhìn tấm gương quỷ dị kia, lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bỗng nhiên con ngươi giãn to, thấy ở phòng ngoài, huynh trưởng Phùng Thiên Dật đẩy xe lăn, cầm đèn đeo mặt nạ chỉ che hai mắt nhìn lại.

 

Biểu tình Phùng Thiên Dật rất quái dị, cười như có như không, bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Phùng Thiên Quân bất giác tuột tay, cả người lẫn đao cũng bị cuốn vào trong gương.