Chém đầu thích khách Phùng Thiên Quân
Trong hoa viên một gia đình tại Trường An, Hạng Thuật ho khan vài tiếng.
Trần Tinh vẫn còn kinh hoảng, liếc nhìn Hạng Thuật, hô hấp Hạng Thuật chậm lại, nhìn về phía bầu trời ngoài bức tường. Trần Tinh buông tay thả chó con xuống, trên lồng ngực nó còn cắm chủy thủ của Thcc, thi thể đã lạnh ngắt.
Trần Tinh khổ sở một hồi, đành vuốt mắt cho nó, để nó nằm sau hòn non bộ. Hạng Thuật mệt mỏi dựa vào góc tường, hai mắt nhắm hờ.
Nắng sớm mờ mờ, phía xa truyền đến tiếng chuông, Trường An đã sang ngày mới, hai người đánh bậy đánh bạ, vượt qua tường viện xông vào trong gia trạch này, thấy phần lớn người làm đã dậy, đám bà vú đang nói chuyện chuẩn bị quét tước,
“Mau vào đi,” Trần Tinh thấp giọng nói, “Không sẽ bị nhìn thấy đó.”
Hạng Thuật đạp một chân lên hòn non bộ, không nói gì, Trần Tinh dùng sức dịch y lùi vào, một tay đụng vào bả vai Hạng Thuật chỉ thấy ẩm ướt, khi nhìn xuống tay mới giật mình.
“Sao lại chảy nhiều máu như vậy?!” Trần Tinh nói.
“Ngậm miệng…” Hạng Thuật cuối cùng cũng trả lời.
Trần Tinh nhanh chóng nhìn qua vai Hạng Thuật, lúc Hạng Thuật chạy khỏi cung dùng lưng che chắn trúng vài mũi tên, trên tên của Cấm quân có khắc rãnh, nhất định phải nhanh chóng lấy đầu tên ra.
Khi Trần Tinh nghe thấy phòng chứa củi trong viện có tiếng động, tiểu tư trong phủ đã ôm củi đi ra, nhân dịp không có ai, cậu nhanh chóng đưa Hạng Thuật vào phòng chứa củi, đóng cửa tạm thời trốn tránh, rồi dùng dao găm khoét đầu tên cho y.
Vết thương cũ chưa lành, đã có vết thương mới, trên tay Trần Tinh toàn máu, từ khe hở trên cửa cậu nhìn ra ngoài, nhanh chóng đi rửa tay, rồi lấy nước về cho Hạng Thuật uống.
“Làm sao đây?”
Khi hai người tỉnh táo lại, Trần Tinh mới nói: “Lần này nguy rồi, chúng ta giết Thanh Hà công chúa trước mặt Phù Kiên.”
Hạng Thuật không nói gì, Trần Tinh khoanh chân, nói với Hạng Thuật: “Một kiếm cuối cùng kia…”
Chớp nhoáng, Hạng Thuật đã bóp cổ Trần Tinh.
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật đẩy Trần Tinh sang một bên, giọng nói kìm nén giận dữ: “Lúc đó ngươi bị bắt giữ, nếu ta không nặng tay thì ngươi có còn toàn mạng không?!”
Hạng Thuật cực kỳ tức giận, Trần Tinh hoàn toàn không ngờ Thanh Hà công chúa cùng với đám người bí ẩn kia là một hội, từ hắc hỏa suy đoán ra, không chừng nàng cũng bị oán khí tấn công, nhưng người chết rồi, có nói gì cũng vô dụng.
“Ngươi tỉnh táo lại đi!” Trần Tinh cả giận nói, “Việc này trách ta được sao?”
Hạng Thuật dường như không thèm nghe mà giận dữ hét lên: “Nếu không phải ngươi! Nàng sẽ không chết!”
Trần Tinh: “Vậy ngươi giết ta báo thù cho nàng đi! Giết ta đi!”
Hai người im lặng đối mặt, Trần Tinh biết Hạng Thuật hối hận ra tay quá nặng, phán đoán sai thực lực đối thủ, chỉ là giận chó đánh mèo thôi. Từ một màn cuối cùng kia có thể nhận ra Thcc bị oán khí quấn thân, rõ ràng là có cấu kết với kẻ giấu mặt kia. Hạng Thuật nếu bị tóm được, đối phương nhất định không lưu tình mà hạ thủ.
Trần Tinh bình tĩnh lại, nói: “Phùng Thiên Dật, Thanh Hà công chúa, còn có ai nữa?”
Cuối cùng Hạng Thuật cũng trấn định lại, nhắm hai mắt.
Trần Tinh còn nói: “Lần này hai ta nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, Phù Kiên nhất định đang truy nã chúng ta. Sau lưng Thanh Hà công chúa không biết còn ai, Âm Dương giám còn ở hoàng cung, chỉ sợ bọn họ sẽ giết Phùng đại ca…”
“Nàng muốn báo thù cho Mộ Dung thị,” Hạng Thuật chậm rãi nói, “Từ khi Đại Yên bị Phù Kiên tiêu diệt, nàng chưa bao giờ từ bỏ, chỉ không biết nàng liên hệ với Phùng gia từ khi nào.”
Trần Tinh chợt nhớ tới câu nói đứt quãng của Thanh Hà công chúa trước khi chết.
Hạng Thuật nhắm hai mắt, lẩm bẩm: “Chỉ tiếc là nữ nhi. Cưỡi ngựa mặc hồng trang, công phu kỵ xạ chẳng thua kém đấng mày râu nào, cuối cùng cũng chẳng được quay về thảo nguyên…”
Trần Tinh nhớ lại nụ cười của Thanh Hà công chúa, theo phán đoán của cậu, nàng và Hạng Thuật có tình nghĩa sâu đậm.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh gọi.
Hạng Thuật không trả lời.
“Xin lỗi.” Trần Tinh nói.
“Liên quan gì tới ngươi.” Hạng Thuật lạnh lùng đáp, từ đầu tới cuối cũng không mở mắt.
Sau đó tĩnh mịch một hồi, Trần Tinh thấp giọng nói: “Ta ra ngoài xem tình hình thế nào.”
“Đừng đi đâu cả,” Hạng Thuật lạnh lùng nói, “Ở lại chỗ này, Cô vương ngủ một lát, mệt mỏi quá…”
Trần Tinh cũng mệt mỏi như vậy, Phùng Thiên Quân sống chết không rõ, sau đó chắc chắn sẽ phải đối diện với cơn giận dữ của Phù Kiên, thế nào cũng bị nghiêm hình tra tấn, phải mau chóng nghĩ cách cứu hắn. Mà nghiêm trọng hơn, là Phùng gia, hiện giờ đến cảnh báo cho bọn họ, thì đã quá muộn.
Thế này thì bao nhiêu người sẽ chịu chết?! Trần Tinh đứng ngồi không yên, Hạng Thuật lại không quan tâm, đang ngủ. Cậu định tự mình đi thám thính tình hình, nhưng không có Hạng Thuật thì phố chính cậu cũng không ra được, đành coi như thôi.
Lại sờ thẻ tre trong ngực, thẻ tre biến mất, Trần Tinh khẳng định thẻ tre đã rơi khi chạy trốn, nghĩ như vậy, khả năng duy nhất có thể xảy ra là đồ vật của thế giới trong gương không thể mang ra ngoài.
Trần Tinh kiệt sức, ôm con cún con đã chết, mệt mỏi không chịu nổi, dựa vào đống củi, nghĩ đi nghĩ lại thì ngủ mất, trong vô thức đầu cậu trượt xuống tựa vào lồng ngực Hạng Thuật. Hạng Thuật một tay cầm kiếm, đang ngủ say thì giật mình tỉnh lại, đợi không thấy kẻ địch mới nhấc tay đặt lên vai Trần Tinh.
Ngày hôm nay cũng như hôm Phù Kiên giết chết Phù Sinh, là một ngày chấn động, Trường An phong tỏa hoàn toàn, không cho ra vào. Tin tức Thanh Hà công chúa chết dưới tay Đại Thiền Vu dù đã ngăn chặn nhưng vẫn lan truyền nhanh chóng. Chưa tới một canh giờ, khi chợ Trường An mở phiên buổi sáng thì toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ đều đã biết.
Từ khi Phù Kiên diệt nước Yến, đây là ngày đầu tiên Trường An xảy ra đại sự như vậy, Mộ Dung gia với nước Tần là một thế lực không thể coi thường. Thần tử vong quốc, Phù Kiên triệu Mộ Dung Thùy về kinh, Thái thú Phạm Dương Mộ Dung Bình cũng phải vào kinh báo cáo công việc, Thượng thư Mộ Dung Vĩ, sáng nào cũng phải cầu kiến Phù Kiên. Con cháu Tiên Ti Mộ Dung thị, tộc Thác Bạt có quan hệ thông gia, và những người Khương dù thân sơ đều phải quỳ ngoài đường.
Triều định Đại Tần như ong vỡ tổ, vì Thanh Hà công chúa là mối liên kết của Mộ Dung thị với người đang nắm quyền là Phù Kiên. Từ khi Cẩu hoàng hậu qua đời, Phù Kiên không có ý định lập hậu mà coi Thanh Hà công chúa như người đứng đầu hậu cung, Phù Kiên vì hai chị em Thanh Hà công chúa và Mộ Dung Xung cự tuyệt nạp phi tần. Người như vậy mà chết không rõ ràng dưới kiếm Đại Thiền Vu Thuật Luật Không, Phù Kiên thế nào cũng phải giải thích rõ ràng cho triều đình văn võ.
Toàn tộc Mộ Dung thị nghe tin tức xong hết sức kinh hoảng, nhưng sóng ngầm chảy xiết, khi chất vấn Phù Kiên dường như có ý tứ cảnh giác.
Phù Kiên thấy vẻ mặt kia đâu chỉ một lần, quen đến mức không thể quen hơn.
“Trẫm đang tróc nã Đại Thiền Vu.” Mắt Phù Kiên dày đặc tơ máu, mệt mỏi không chịu nổi, dường như trong một đêm đã già đi mười tuổi, chậm rãi nói: “Biến cố đêm qua có quá nhiều nghi vấn, một hai khó nói hết. Đại Thiền Vu đã chạy trốn rồi, chỉ có hắn mới cho chúng ta đáp án rõ ràng thôi.”
Trong triều quý tộc Tiên Ti đông đảo, yên lặng như tờ, chỉ có người họ Vũ Văn có thù hận với Mộ Dung thị thì cười khi thấy người gặp họa.
“Bệ hạ,” Mộ Dung Vĩ mở miêng, “Khi thảm án xảy ra, người đang ở đâu?”
Mộ Dung Thùy mấy tháng trước trong đại chiến thành Tương Dương bị lửa thiêu sém gò má, lúc này vẫn đeo mặt nạ sắt, im lặng không nói.
“Lời này có ý gì? Hoài nghi trẫm là đồng mưu sao?” Phù Kiên bỗng dưng giận dữ.
Dưới bậc thềm, mọi người có vẻ không tin tưởng lắm, Đại Thiền Vu Thuật Luật Không ngày đầu tiên đến Trường An đã náo loạn dư luận, Phù Kiên kiêng kỵ Thuật Luật Không, từ lâu đã truyền khắp cả triều. Sắc Lặc Cổ Minh kiềm chế Phù Kiên, quan hệ hai phe đã khiến các tộc lo lắng, chỉ e về sau càng nhiều bộ lạc du mục phía bắc sẽ nhập quan, đến đây xâu xé lợi ích mà bọn họ phải dùng cả một quốc gia để đánh đổi.
Mộ Dung Thùy chậm rãi nói: “Bệ hạ, nghe nói thích khách ngoài Thuật Luật Không còn có hai người Hán, một người hộ tống chủ mưu chạy khỏi cung, tên còn lại bị bắt giữ, chính là tiểu như tử của Phùng gia Tây Phong tiền trang, có phải không?”
“Đại Thiền Vu vì sao cấu kết với người Hán?” Mộ Dung Vĩ không tin được, nói.
Phù Kiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thác Bạt Diễm đã dẫn theo Cấm quân, bao vây Tùng sơn, toàn bộ Phùng gia đã chạy án, từ trên xuống dưới đêm qua đã trốn khỏi thành.”
“Người ở đâu?” Rốt cuộc có người không kiềm chế được, “Giao hắn ra đây!”
“Hỗn xược!” Vương Tử Dạ mở miệng, mắng người hộ Phù Kiên.
Phù Kiên đáp: “Người trẫm không thể giao cho các ngươi được, trẫm đang tra hỏi, trong vòng ba ngày nhất định sẽ có câu trả lời cho các ngươi, so với các ngươi, trẫm còn đau đớn hơn nhiều, quay về suy nghĩ rõ ràng, tỉnh táo lại đi. Bãi triều.”
Phù Kiên mất ái nhân, không muốn tính toán nhiều với sự vô lễ của Mộ Dung gia. Trưa hôm đó, toàn bộ quân lực thành Trường An được điều động, lý do để đề phòng Đại Thiền Vu Thuật Luật Không mưu phản. Người tinh tường đều biết, Thuật Luật Không chỉ có một mình, quân đội Sắc Lặc Cổ Minh đều ở tái ngoại, dù hắn có vung tay, thiên hạ đồng ứng giết hôn quân ở Quan trung, làm việc tốt, trừ quốc tặc giúp Tấn thất, hành quân nhanh lắm cũng phải mất ít nhất mười ngày mới đến được Trường An, Phù Kiên làm vậy là phòng ngừa ai chứ?
Chỉ có Mộ Dung thị.
Trần Tinh đẩy cửa phòng chứa củi, nhìn xung quanh.
Gia đình này yên tĩnh không giống bình thường, khiến cậu hơi hơi lo lắng, chẳng lẽ trong cung phong tỏa tin tức rồi?
Hạng Thuật mất máu không nhiều, nhanh chóng khôi phục khí sắc, đứng dậy đeo kiếm.
“Sau đây phải làm sao?” Trần Tinh xuyên qua hành lang gấp khúc, một dinh thự lớn như vậy mà không một bóng người, đến nhà bếp, bên trên còn có điểm tâm làm xong sẵn.
“Chỉ cần thấy Kiên Đầu,” Hạng Thuật nói, “Xác nhận được an nguy của hắn rồi nghĩ cách cứu Phùng Thiên Quân ra. Thanh Hà công chúa có lòng báo thù không chỉ ngày một ngày hai, đám này là đồng đảng chẳng biết có bao nhiêu người, lỡ như chó cùng rứt giậu, đừng nói báo thù Kiên Đầu, tính mạng chúng ta cũng khó giữ nổi, phải mau chóng chuẩn bị.”
Trần Tinh biết, Hạng Thuật một khi ẩn náu thì với võ nghệ này không ai có thể động đến hắn, dù không thành công thì cũng có thể toàn thân trở về, nhưng mang theo cậu thì khó nói.
Trần Tinh nói: “Ta…”
Hạng Thuật: “?”
Trần Tinh nói với Hạng Thuật: “Hay là ta không đi, đỡ kéo chân ngươi.”
Trần Tinh lo lắng thấp thỏm, đêm qua Hạng Thuật nếu không bảo vệ cậu thì đã không phải chịu tên.
Hạng Thuật: “Ngươi chờ ở đây?”
Trần Tinh: “Để ta nghĩ cách xem.”
Hạng Thuật lặng thinh không nói, nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Trần Tinh, mà Trần Tinh bỗng nhiên đổi ý, nói: “Nếu Phù Kiên không tin ngươi thì làm sao? Phải tìm Âm Dương giám để hắn nhìn tận mắt…”
“Hắn sẽ tin, ta nói gì hắn cũng sẽ tin.” Hạng Thuật bằng một câu đã xé ra bản chất mọi chuyện, “Nếu hắn không tin, thì nhìn thấy gì cũng không tin.”
Trần Tinh nghĩ như vậy cũng đúng, Hạng Thuật đẩy cửa phòng chứa củi ra ngoài, ánh dương sáng rực, chiếu vào khiến hai mắt Trần Tinh không mở được, Hạng Thuật nhìn hai bên một chút, nói: “Ngươi chỉ cần tìm chỗ nào an toàn để ẩn thân.”
Trần Tinh bỗng dưng dừng bước, lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa trong viện, quay lại nhìn Hạng Thuật, hai người đều nhận ra đây là xe ngựa của Thác Bạt Diễm. Đêm qua ma xui quỷ khiến thế nào lại trốn vào phủ của Thác Bạt Diễm! Bảo sao đến tận trưa rồi vẫn không có động tĩnh gì, Cấm quân có lục soát thì cũng không sẽ không lục soát dinh thự tướng quân được.
Đúng lúc bên ngoài có âm thanh vang lên, nhìn bóng dáng có vẻ là Thác Bạt Diễm quay về.
“Ta đi gặp hắn một lát.” Trần Tinh nói.
“Đừng có đi tìm chết thế.” Ht nói, “Đi ngay bây giờ!”
Đêm qua Thác Bạt Diễm chịu đả kích nặng nề như vậy, qua một đêm cảm giác như người đang đứng bên bờ vực sâu. May mà Phù Kiên có nổi giận vẫn hiểu chuyện, không nhốt hắn vào ngục trị tội, chỉ thông báo toàn quân, không thèm để ý phải đánh đổi điều gì nhất định bắt bằng được Hạng Thuật và Trần Tinh.
Bằng không Thanh Hà công chúa bỏ mạng, người đầu tiên bị chém là Thác Bạt Diễm, ngoài chức trách của hắn thì Thanh Hà coi hắn như em ruột, nếu nói về đau lòng vì cái chết của nàng thì trong thành Trường An Phù Kiên thứ nhất thì Thác Bạt Diễm cũng phải thứ hai.
Thác Bạt Diễm thở sâu, một tay che ngang mặt, úp mặt vào hai lòng bàn tay, một mình ngồi trong phòng, không ngừng thở dốc, trước mắt cả thành hạ lệnh giới nghiêm, Câm quân đang điều tra quy mô lớn. Người trong Mộ Dung tộc lại mắng chửi Cấm quân, thề phải trị tội Thác Bạt Diễm vì bỏ bê nhiệm vụ. Thuộc hạ thấy Thác Bạt Diễm tức giận nóng nảy, chỉ lo thiếu niên chưa đến hai mươi này làm ra việc gì không thể cứu vãn mới hộ tống hắn về nghỉ ngơi, nếu có tin tức gì sẽ lập tức báo cho hắn.
“Thác Bạt Diễm, ta có lời muốn nói với ngươi.” Giọng Trần Tinh bỗng nhiên vang lên.
Thác Bạt Diễm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Trần Tinh.
Chẳng biết từ bao giờ, Trần Tinh đã xuất hiện trong phòng, Thác Bạt Diễm lập tức đứng dậy, Trần Tinh lại nói: “Thác Bạt Diễm!”
Thác Bạt Diễm thở hổn hển nhìn kỹ Trần Tinh, nói: “Ngươi… ngươi…”
Trần Tinh nâng một tay, nói: “Ngươi chịu nghe thì hãy nghe ta nói, bằng không cứ trói ta dẫn đến trước mặt Phù Kiên.” Nói xong cậu xốc tay áo, ra hiệu mình không có vũ khí, nhìn hai bên, cũng chỉ có một thân một mình.
Thác Bạt Diễm không gọi người tới, Trần Tinh biết mình vẫn có hi vọng.
Thác Bạt Diễm hai mắt đỏ ngầu, đau khổ nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đại Thiền Vu lại muốn giết nàng! Chuyện không hợp lý! Ngươi nhất định phải giải thích cho ta!”
Trần Tinh hít sâu một hơi, kể lại mọi chuyện cho hắn, Thác Bạt Diễm càng nghe càng thấy hoang đường nhưng không ngắt lời Trần Tinh, lông mày chau lại.
“Chuyện này…” Thác Bạt Diễm nói, “Không thể! Vì sao nàng lại…”
Trần Tinh giải thích: “Chắc chắn nàng bị mê hoặc, hoặc điều khiển.Thác Bạt Diễm, ngươi nghĩ kĩ xem, bình thường nàng có biểu hiện gì không đúng không?”
Thác Bạt Diễm đứng dậy, đi mấy bước trong sảnh, bỗng nhiên nhìn về phía Trần Tinh.
“Chiếc gương kia đâu?”Trần Tinh nói, “Chỉ cần có gương trong tay, ta có thể chứng minh cho ngươi.”
Thác Bạt Diễm trấn định lại, nói: “Ta không biết, tình huống lúc đó quá hỗn loạn, ngươi… Sao có thể chứ? Nàng tu luyện yêu thuật?”
Trần Tinh nói: “Còn có cách khác, tìm Phùng Thiên Dật đến, ta sẽ đối chất với hắn.”
Thác Bạt Diễm: “Giữa đêm qua Phùng gia đã chạy trốn không còn một ai.”
Trần Tinh: “! ! !”
Trần Tinh đến gần Thác Bạt Diễm, Thác Bạt Diễm mất hứng ngồi xuống, lẩm bẩm nói, “Hiện giờ Mộ Dung gia đã náo loạn tận trời, bắt bệ hạ phải giao hung thủ ra… Đại Thiền Vu đi đâu rồi? Hắn… dù có tu luyện yêu thuật, nhưng sao lại xuống tay nặng như thế?”
Trần Tinh sóng vai ngồi với hắn, nhớ đến Thanh Hà công chúa vì Thác Bạt Diễm mới đi mai mối, có thể đoán được hai người tình nghĩa như tỷ đệ, tình cảm sâu nặng, mà đêm qua thấy người hành hung là Hạng Thuật, Thác Bạt Diễm đến giờ vẫn chưa coi Trần Tinh là đồng mưu, trong lòng khổ sở.
Trần Tinh nghĩ một chút, giơ tay ra, trong tay tỏa ra ánh sáng dịu dàng, vươn qua dưới cánh tay Thác Bạt Diễm, đặt lên lồng ngực hắn.
Thác Bạt Diễm thở phào một cái, dường như tâm tình tốt hơn, Trần Tinh nói: “Hạng Thuật đi tìm Phù Kiên đàm phán.”
Hiện giờ dù ai có thuyết phục thế nào cũng vô dụng, Phù Kiên đã quyết định thì chỉ có tạm tránh né, giải thích rõ ràng mọi chuyện, mới có thể hóa giải hiểu lầm.
Thác Bạt Diễm đứng dậy, nói: “Ta đi thỉnh cầu bệ hạ đuổi theo Phùng gia.”
Trần Tinh chẳng dám ôm nhiều kỳ vọng yêu cầu Thác Bạt Diễm bảo vệ cậu, tội bao che chứa chấp nghi phạm khác gì thông đồng. Mà khi xuất hiện trước mặt Thác Bạt Diễm, quan trọng nhất là: cậu đồng tình với cách nhìn của Hạng Thuật, phải đảm bảo Âm Dương giám không rơi vào tay Phùng Thiên Dật hay đồng mưu nào khác.
Trao đổi lại, y nguyện ý đi gặp Phù Kiên, mà Thác Bạt Diễm phải bảo vệ Âm Dương giám.
Thác Bạt Diễm liếc nhìn Trần Tinh, bất an nói: “Bây giờ ngươi không thể vào cung, một khi tiến cung sẽ bị hạ ngục, Mộ Dung thị nghĩ trăm phương ngàn kế muốn giết ngươi đền mạng cho biểu tỷ.” Nói xong hắn cau mày, dường như đang suy nghĩ kế sách: “Hay là ta bắt ngươi làm con tin để Đại Thiền Vu xuất hiện.”
“Ở lại nhà ta,” Thác Bạt Diễm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nói: “Nơi đây là chỗ an toàn nhất.”
Trần Tinh cực kỳ bất ngờ, nói: “Không được! Như vậy là ngươi chứa chấp tội phạm…”
Thác Bạt Diễm lại khoát tay, đi thẳng ra ngoài dặn dò thủ hạ, không cho người khác vào sảnh. Trần Tinh đứng bên cạnh bình phong, lắng nghe mới biết hắn tiến cung muốn thu hồi tấm gương đêm qua, lại phái một đội rời Trường An, truy tìm tung tích Phùng Thiên Dật.
“Người Phùng gia nhất định chưa đi xa được.” Sau khi Thác Bạt Diễm trở lại, ra hiệu Trần Tinh lên giường chợp mát một lát.
“Ngươi mệt không?” Thác Bạt Diễm lại hỏi, “Ngủ một lát đi, ta sai người làm điểm tâm đưa tới.”
Trần Tinh cảm động khó nói thành lời, đang định mở miệng thì Thác Bạt Diễm lại giải thích: “Ngươi cảm thấy vì ta thích ngươi nên mới bảo vệ ngươi?”
Trần Tinh cực kỳ khó xử, đỏ ửng cả mặt, nghĩ thầm tên ngốc này cứ thế mà nói toẹt ra, đành xua tay ra hiệu đừng nói nữa. Ai dè Thác Bạt Diễm nói tiếp: “Không phải, Thiên Trì huynh đệ. Trước mắt chuyện quan trọng nhất không phải là nguyên nhân cái chết của biểu tỷ. Mà mấy ngàn “Bạt” ngươi nhắc tới, một khi bị thả ra, sẽ không còn là chuyện nhỏ nữa. Ngươi là người duy nhất có thể giải quyết mầm họa này, tuyệt đối không thể để ngươi vào cung được.”
Trần Tinh thở phảo, không ngờ Thác Bạt Diễm lại thông suốt như vậy, mười tám tuổi làm thống lĩnh Cấm quân, có thể thấy Phù Kiên không nhìn nhầm người.
Hạng Thuật núp sau bình phong nghe đến đó, biết Thác Bạt Diễm đã tin tưởng Trần Tinh, vì vậy nhảy ra khỏi cửa sổ phía sau, lặng lẽ rời đi.
“Cảm tạ.” Trần Tinh như trút được gánh nặng, chân thành nói, “Cảm tạ, Thác Bạt huynh.”
Thác Bạt Diễm rút một tờ bản đồ, để trên bàn, Trần Tinh nhìn liếc qua biết là bản đồ bố trí phòng ngự, Thác Bạt Diễm thở dài, nói: “Biểu tỷ vừa mất, chỉ sợ Mộ Dung gia không từ bỏ ý đồ, nhằm đúng thời khắc nguy hiểm nhất, chỉ hi vọng Đại Thiền Vu có thể phá vỡ bế tắc này.”
Trần Tinh không dám nhìn nhiều, âm thầm kinh hãi, sự việc đêm qua chỉ sợ đã đánh động mâu thuẫn giữa người Tiên Ti và Phù Kiên. Mộ Dung thị là con dân vong quốc của Đại Yến, nói không chừng Thanh Hà âm thầm phản loạn như vậy cũng được Mộ Dung gia ủng hộ, nếu thật vậy, mới mượn oán khí tạo ra Bạt, sử dụng thế giới trong gương là Mộ Dung gia thì phiền phức còn lớn hơn.
Phù Kiên thấy Mộ Dung thị có lòng phản loạn, thì tình cảnh của Thác Bạt Diễm sẽ nguy hiểm.
Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, không biết an ủi thế nào, đành nói: “Tìm được tấm gương, ta đảm bảo sẽ không có vấn đề gì.”
Thác Bạt Diễm nghiêm túc gật đầu, bắt đầu bố trí binh lực trong thành Trường An.
Một canh giờ sau, Trần Tinh còn đang tự hỏi rất nhiều chuyện, Thác Bạt Diễm đã ghé vào bên bàn ngủ thiếp đi. Trần Tinh nhìn thoáng qua, trên bàn có bản chép thơ “Hành hành trọng hành hành” mà cậu tự tay chép cho Thác Bạt Diễm.
Lúc này bên ngoài có tiếng động, Trần Tinh vội đánh thức Thác Bạt Diễm, trốn ra sau bình phong.
Thác Bạt Diễm tỉnh táo lại, quát: “Có chuyện gì?”
“Tìm khắp cả Trường Phong điện,” thủ hạ kia đáp, “Cũng không thấy tấm gương tròn tướng quân nhắc đến, hỏi bệ hạ, bệ hạ cũng không nhớ.”
Trong lòng Trần Tinh đánh thót một cái, Thác Bạt Diễm không nói gì, thủ hạ kia lại báo: “Trước khi về thuộc hạ đã dặn dò nội thị, nếu bọn họ tìm thấy sẽ đưa đến phủ.”
Thác Bạt Diễm hỏi: “Bệ hạ đang làm gì?”
“Bệ hạ đang nghị sự với Vương Tử Dạ đại nhân.” Thủ hạ kia đáp.
Thác Bạt Diễm đành phất tay ra hiệu bọn họ rời đi, Trần Tinh càng nghĩ càng thấy có vấn đề, đêm qua chờ ở đấy chỉ có cậu, Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân, Phù Kiên và Thác Bạt Diễm. Sau đó hỗn loạn, vội vàng chạy trốn, thế là ai cầm đi?
“Có chuyện nguy hiểm,” Trần Tinh nói, “Thác Bạt Diễm, huynh mau gọi toàn bộ quân đội về, giữ vững nội thành.”
Thác Bạt Diễm chưa mở miệng, bên ngoài lại có thủ hạ hô lên: “Báo!! Hồi bẩm tướng quân! Sau khi Phùng gia rời thành, tìm khắp nơi cũng không có tung tích, chưa tra được tin tức gì, đã phái người đi lùng bắt khắp mười sáu quan đạo!”
“Kỳ quái.” Thác Bạt Diễm cau mày nói, “Dẫn theo cả nhà, Phùng Thiên Dật lại còn là người tàn phế, đúng ra đâu chạy xa được.”
Trần Tinh nói: “Khả năng duy nhất chỉ có một thôi, là bọn họ trốn vào trong gương, như vậy… Âm Dương giám rốt cuộc đang nằm trong tay ai?”
Cấm quân là thị vệ Hoàng gia, thuộc hoàng cung như lòng bàn tay, đừng nói là tìm một cái gương, kể cả là một cây kim cũng có thể tìm ra, hiện giờ Âm Dương giám biến mất, nhất định có người đang khống chế.
“Báo!” Bỗng nhiên có nhóm người thứ ba tới, lớn tiếng hô: “Bệ hạ có lệnh, giờ Dậu ba khắc, mở pháp trường ở Tây Nhai khẩu, chém đầu thích khách Phùng Thiên Quân.”
Trần Tinh: “! ! !”