Vì sao ngươi cứ đổi xử với người Hán như có thâm cừu đại hận vậy.
Hạng Thuật thả đám ngựa, đi bộ qua nền tuyết.
Trần Tinh đi sau lưng Hạng Thuật, thấp thỏm nhìn lên cao, nhưng không thấy đứa nhóc dẫn đầu đàn sói đâu. Sau đó, Hạng Thuật cởi găng tay, đứng sau lưng Trần Tinh, hai ngón tay bịt tai Trần Tinh lại.
Trần Tinh: “? ? ?”
Hạng Thuật hít sâu một hơi, phát ra một tiếng sói tru trầm thấp, sau đó thét dài, liên tiếp mấy lần, ban đầu là cộng hưởng mãnh liệt, sau đó mười phần trung khí*, như trời long đất lở, chỉ nhờ vào chấn động bằng thanh âm khiến dãy núi rung chuyển! Trần Tinh không chịu nổi, trời đất quay cuồng, đàn sói rối loạn, lùi ra sau.
Trần Tinh hô: “Tuyết lở mất!”
Vừa dứt lời, tuyết trên đỉnh núi sụp xuống, đổ ào về phía khe núi, đàn sói trốn chạy. Tuyết bắt đầu đổ xuống, Hạng Thuật cũng dừng lại, sau đó tuyết sạt kinh thiên động địa, lấp đầy khe núi, ở giữa sườn núi vì băng tuyết đã sụp xuống, lộ ra một con đường mới.
Đàn sói trốn sạch, Hạng Thuật như khong có việc gì tháo đại kiếm sau lưng xuống, trầm giọng nói: “Đi.”
Tuyết đọng lưng chừng núi Tạp La Sát đã sạt xuống, hiện ra một con đường đá quanh co uốn lượn, Trần Tinh thấy bản lĩnh này của Hạng Thuật không biết phải nói thế nào cho phải, đi theo sao lưng y, nói: “Ngươi có bản lĩnh này, cần gì dánh trận! Chấn một cái tuyết lở là xong rồi.”
Hạng Thuật đeo găng tay, hờ hững nói: “Chủ yếu là do tuyết trên núi ít, như ở núi Âm sẽ không làm được.”
Trần Tinh nghĩ thầm, ngươi còn thật lòng trả lời ta, đúng là cái đồ phách lối. Hai người đi vòng qua hồ lớn, đến chân núi, cũng không có bậc thang lên núi, chỉ có những tảng đá trụi lủi mà sói hoang nhảy lên, với mộc chuẩn mà người Hung Nô khi trước leo núi cắm trên vách đá còn sót lại.
Hạng Thuật thủ thế ‘mời’ với Trần Tinh.
Trần Tinh: “…”
Bảo Trần Tinh leo lên như thế khác gì lấy mạng cậu, cậu đành thành thật nói: “Làm phiền ngươi.”
Ánh mắt Hạng Thuật đầy vẻ mỉa mai, Trần Tinh biết hai người mới cãi nhau xong, hiện giờ không thể không nhịn cơn giận để cầu trợ y, cực kỳ mất mặt, đang định mở miệng, Hạng Thuật đã ôm cậu, bế lên. Y tung người nhảy lên, đặt chân lên một tảng đá gần nhất lại nhảy lên nữa.
Trần Tinh chỉ thấy như cưỡi mây đạp gió, theo Hạng Thuật bay lên.
“Người Hán.” Hạng Thuật giễu cợt nói.
“Ngươi cũng có một nửa dòng máu là người Hán!” Trần Tinh cả giận, nhưng nghĩ lại, còn nói: “Vì sao ngươi cứ đổi xử với người Hán như có thâm cừu đại hận vậy, rõ ràng mẹ ngươi là người Hán mà!”
Hạng Thuật: “Nếu không phải người Hán các ngươi đuổi tận giết tuyệt với người, ức hiếp một cô nữ, thì người đâu phải chạy đến tận Sắc Lặc Xuyên!”
Trần Tinh nói: “Nếu không như vậy, làm sao có ngươi? Không cần khoe mẽ…”
Hạng Thuật không đám lời, trong khoảnh khắc, hai người đã đến giữa sườn núi, bỗng nhiên Hạng Thuật đặt Trần Tinh lên một tảng đá, Trần Tinh vội nói: “Đừng có đùa thế! Này!”
Tảng đá trơ trọi chìa ra một đoạn giữa núi, trên không chạm trời dưới không chạm đất, Trần Tinh vừa nhìn đã biết Hạng Thuật muốn chỉnh cậu, nhanh chóng ôm chặt tảng đá, nói: “Ta sai rồi! Mau đưa ta lên!”
Trong chớp mắt, Hạng Thuật biến mất ở sườn núi, huýt sao, nói: “Ta đi trước xem tình hình.”
Trần Tinh nói: “Trước tiên đưa ta lên đi!”
Trần Tinh không dám động đậy, chỉ có thể đứng trên tảng đá ba tấc vuông, nhìn xuống sơn cốc sâu mười trượng, nhìn lên vách đá trụi lủi.
“Đồ tồi!” Trần Tinh ôm tảng đá, hô lớn, “Đồ xấu xa!”
Hạng Thuật vòng qua vách đá, đột nhiên lùi lại nửa bước, gót chân làm rơi một ít tuyết rơi thẳng xuống đỉnh dầu Trần Tinh, Trần Tinh ngẩng đầu, đang định hô lên, thì thấy Hạng Thuật duỗi một bàn tay, lắc nhẹ ngón trỏ.
Trần Tinh lập tức hiểu, Hạng Thuật đang ra hiệu cậu đừng nói gì.
Trên cao có kẻ địch? Trần Tinh mơ hồ đoán được, thông đạo sườn núi nhỏ hẹp, có lẽ Hạng Thuật sợ gặp đàn sói, động thủ sẽ khiến mình bị thương.
Chỉ thấy Hạng Thuật đi sang con đường hẹp, vòng qua một khối đá nhô ra, thì nhìn thấy một hoạt thimặc trọng giáp đen kịt, cầm loan đao*, bên ngoài áo giáp phủ một tầng băng, đang đối diện với Hạng Thuật.
*loan đao: đao cong.
Võ tướng kia, áo giáp rất giống Tư Mã Luân đã đụng độ trong thành Trường An!
Sau một khắc, hai người cử động! Hạng Thuật bứt ra tránh né, lộn nhào một cái, võ tướng rút đao, chém thẳng từ đỉnh đầu xuống! Một chớp mắt, vô vàn quạ đen từ trong núi bay ra, khàn giọng kêu, phóng về phía Hạng Thuật bên đường núi nhỏ hẹp!
Hạng Thuật dừng động tác, như bị cơn giận át đi lý trí, hét: “Cút!”
Trần Tinh không dám lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên sườn núi có một cụm mây đen, che phủ trời đất, tất cả là quạ đen, điên cuồng tấn công Hạng Thuật. Trần Tinh đề khí, Tâm Đăng trong tay sáng rực, chỉ nghe Hạng Thuật hét lớn một tiếng, trọng kiếm trong tay tỏa sáng đẩy lùi bầy chi,
“Đừng dùng Tâm Đăng!” Hạng Thuật sợ bầy chim tấn công Trần Tinh, mới bỏ kiếm xuống, lại lách mình leo lên vách đá, quát: “Ở nguyên chỗ đó chờ ta!” Sau đó phi thân rời khỏi sườn núi, nhảy lên chỗ cao hơn.
Võ tướng khom người, toàn thân tản ra hắc khí, tụ lại thành móc câu, ném lên vách đá. Cho đến lúc này Trần Tinh mới thấy toàn bộ tình cảnh của kẻ địch.
Chỉ một chốc, Hạng Thuật đã biến mất ở một bên vách đá, mà võ tướng cùng đàn quạ như mây đen, đuổi sát sau lưng!
Trần Tinh muốn leo lên, nhưng thân thủ không bằng Hạng Thuật, suýt nữa té xuống, may mà Hạng Thuật không ôm cậu leo lên, nếu không vừa đối mặt gặp phải mai phục, đưa cậu theo còn vướng tay vướng chân, chỉ hy vọng y… Lúc này Trần Tinh bỗng cảm nhận được nguy hiểm.
Một tiếng sói tru, vuốt sói từ phía sau chộp tới, Trần Tinh quay người, chẳng biết từ bao giờ, bên vách đá đã có một đàn sói!
Nguy rồi.
“Ta cảnh cáo các ngươi,” Trần Tinh nói, “Ta cũng biết võ công.”
Ba con sói nhào tới, xô cậu từ tảng đá xuông, Trần Tinh hét thảm một tiếng.
Hạng Thuật vừa vượt qua dãy núi bỗng nhiên quay người, ánh mắt hốt hoảng, chân chậm lại, võ tướng kia cũng xông lên!
Trần Tinh choáng váng, bị đàng sói kéo đi, người rơi xuống, ở giữa không trung lại bị một con sói cắn cổ áo, ném ra ngoài! Ngay sau đó một con đón lấy, lại quăng cậu đi, cuối cùng tới hạp cốc, con sói lớn nhất ngoạm lưng cậu, nhưng không làm cậu bị thương, chạy vào sâu trong hẻm núi.
Trần Tinh: “Buồn nôn quá! Sao mày lắm nước dãi thế chứ!”
Con sói ngoạm Trần Tinh, cả người cậu toàn nước miếng của nó, dấp dính cả mặt Trần Tinh, Trần Tinh không ngừng giãy dụa, Trần Tinh vươn tay tát một cái thật mạnh lên tai sói, nhưng con sói lớn quá, nó thờ ơ không phản ứng. Lập tức vạn sói cùng chạy, vọt vào hạp cốc, qua một khắc, tới bên ngoài một sơn động lại quăng Trần Tinh, ném phịch xuống đất.
“Hộc hộc…” Trần Tinh lau mặt, đứng dậy từ nền đất tuyết, liên tục thở dốc.
Đây là đâu?
Trần Tinh thấy mình ở trong một sơn cốc âm u, nói là sơn cốc không bằng hang đá, vách đá như giếng trời phía dưới có sơn động, đá xung quanh chồng một tầng lại một tầng, đầy sói đen ngồi xổm xung quanh.
Miệng hang phủ một tấm da hổ, dưới sắc trời, bên trong có một con nho nhỏ đi ra, nhìn giống hồ ly. Dù nhỏ nhưng dường như nó rất nguy hiểm, đàn sói rối rít cúi đầu.
Trần Tinh không ngừng lùi lại, nghĩ thầm các ngươi lại ức hiếp người đọc sách, chờ Hạng Thuật rảnh tay xem có đánh đám súc vật các ngươi không.
Dưới ánh sáng, Trần Tinh thấy rõ tướng mạo con vật nhỏ kia, là người! Chính là đứa nhóc đánh lén lúc ở trong rừng cây!
“Sao lại là ngươi?!” Trần Tinh quát.
“Ô auuuuu” Đứa nhỏ gầm thét, bổ nhào về phía trước, hai chân kẹp lấy eo Trần Tinh, đẩy cậu ngã xuống mặt tuyết, Trần Tinh hô lớn: “Tiểu tử thối! Ngươi muốn làm gì?!”
Trong tay đứa bé không có long trảo, hai tay bẩn thỉu, xô ngã Trần Tinh xong, nắm hai vốc tuyết, tát cậu mấy cái sau đó ấn cả nắm tuyết lên mặt Trần Tinh, còn nhét đầy miệng cậu.
Trần Tinh: “Khụ khụ, mau buông ra, a… ta nói…”
“Đủ rồi!” Trần Tinh bị đè trên đất, không có lực phản kháng, bị một thằng nhóc ức hiếp, cuối cùng cũng bùng nổ.
Nhóc con trả thù lúc trước Trần Tinh đánh nó ở trên cây, trả thù xong nó lại vọt lên, ngồi chồm hỗm trên một tảng đá, hai chân mở ra, đội mũ đầu sói, từ trên nhìn xuống Trần Tinh.
Trần Tinh loạng choạng bò dậy, cực kỳ chật vật, phủi tuyết trên người.
“Bảo người lớn trong nhà ra nói chuyện!” Trần Tinh cả giận nói, “A Khắc Lặc đâu? Ngươi đưa ông ấy đi đâu rồi?”
Đứa trẻ mặt mũi nghi hoặc, nhìn chằm chằm Trần Tinh, Trần Tinh quan sát đứa bé này, cuối cùng cũng thấy rõ dung mạo của nó. Chỉ thấy nó vừa gầy vừa đen, chừng tám chín tuổi, giữa mùa đông lại để trần nửa người, chẳng hề sợ lạnh. Trên đùi bọc da thú, đầu đội mũ da sói xanh biếc, tấm da sói nguyên vẹn còn làm áo choàng, hông quấn một miếng da thú, lúc này nó ngồi giương chân rất vô lễ…
“Ngươi còn không biết xấu hổ!” Trần Tinh nói, “Trong nhà không có quần sao? Có thể mặc quần vào trước không?”
Nhóc con nghe không hiểu, hơi động đậy, đàn sói đi tới, ngồi xổm sau lưng nó, uy hiếp nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh nhìn xung quanh, nghĩ thầm đủ rồi, đứa trẻ này là ai? Được sói nuôi sao? Cậu từng nghe nói trong núi có sói hoang tha trẻ con nhân tộc về, nuôi lớn thì thành bộ dáng như vậy.
“Nói được tiếng Tiên Ti không?” Trần Tinh nghĩ đến việc đứa nhóc nghe không hiểu tiếng Hán mới đổi sang tiếng Tiên Ti, thấy đối phương không phản ứng, lại đổi sang tiếng Hung Nô, đứa nhóc vẫn nhìn cậu chằm chằm, có vẻ đang nghĩ xem tê này nên ăn nướng hay ăn sống thì ngon hơn.
Trần Tinh học được một chút cổ ngữ Hung Nô trên đường đi, lại hỏi: “Người lớn nhà ngươi đâu? Ngươi là ai?”
Ánh mắt đứa nhỏ chần chừ, Trần Tinh lập tức biết nó nghe hiểu, sau đó tiến lên một bước, nhóc con lại uy hiếp gào một tiếng, đàn sói căng thẳng hẳn.
Trần Tinh biết ít cổ ngữ Hung Nô, nói đứt quãng, hỏi không thoát ý vài câu, đứa nhỏ không đáp, lộ vẻ mặt hoài nghi, dường như đang nghĩ gì. Vẻ mặt này Trần Tinh không thể không quen hơn, đấy là vẻ mặt do dự vừa muốn đề phòng vừa muốn tin tưởng đối phương, Hạng Thuật cũng hay tỏ ra như thế.
“Ta hát một bài cho ngươi nghe nhé?” Trần Tinh học người ở Sắc Lặc Xuyên, hát lên, “Sắc Lặc Xuyên, dưới núi Âm…”
Thần sắc nhóc con giãn ra một chút, đàn sói cũng lùi dần, bọn chúng cảm nhận được Trần Tinh không có địch ý.
Hát xong, Trần Tinh nghĩ lại, cảm thấy kỳ quặc, vừa rồi đuổi theo Hạng Thuật là B, mà đứa nhỏ này không cùng một bọn với chúng.
“Ngươi thấy quạ đen không?” Trần Tinh học tiếng quạ kêu, đập tay mấy lần, “A! A!”
Đứa nhóc bỗng dưng cười, Trần Tinh không cười nổi, chỉ chỉ hướng khác, nói: “Hộ pháp của ta đuổi theo quạ.”
Đứa nhóc mặt mũi nghiêm túc đi theo hướng ấy, Trần Tinh đỡ trán, phải làm sao đây! Chết mất!
Ngay sau đó, nó quay về cầm một thanh long trảo, đeo lên tay trái.
Trần Tinh nhớ lúc trước Thương Khung Nhất Liệt có hai móng là một bộ, sao giờ còn có một?
“Có thể cho ta xem không?” Trần Tinh nói.
Đứa nhỏ đề phòng nhìn Trần Tinh giơ tay, đưa tay muốn cào, Trần Tinh nhanh chóng rút tay lại, đứa nhỏ ra hiệu cậu dịch sang, dùng móng vuốt vẽ gì đó trên mặt tuyết.
Trần Tinh: “?”
Trần Tinh chống đầu gối, cúi nhìn đứa bé vẽ những đường cong quanh co.
“Không không,” Trần Tinh nói, “Ta bảo quạ đen, ngươi vẽ tranh gì đây? Bản đồ?”
Trần Tinh quay người, nhặt nhánh cây, vẽ mấy con chim, lại vẽ một người cầm kiếm ở đằng trước, một người đuổi theo sau, phía dưới vẽ mấy ngọn núi.
Đứa nhỏ tức giận rống lên, xóa sạch những gì Trần Tinh vẽ, vươn móng định bắt cậu, nếu mà bị cào trúng thì ngực bụng sẽ bị xé đôi, Trần Tinh đành phải nhún nhường, vội nói: “Được được, ngươi vẽ đi, ta không tranh.”
Đứa nhỏ vẽ nửa ngày, có vẻ quên mất, còn cào tuyết rất lâu, mãi mới vẽ xong, để Trần Tinh xem.
“A! Vẽ đẹp đó!” Tâm tư Trần Tinh không đặt trên đứa nhỏ đang vẽ tranh này, mà lo lắng Hạng Thuật ở bên kia, đứa nhỏ ra hiệu cậu đi tới. Trần Tinh xích lại gần, nó đặt móng vuốt lên cổ cậu.
“Tha thứ tại hạ xem không hiểu!” Trần Tinh kêu rên, nói, “Làm gì có ai như vậy! Ta bảo vẽ đẹp rồi còn không được sao?”
“Chờ chút…” Trần Tinh bỗng nhiên nhìn ra gì đó, nói, “Đây là chữ?”
Là đại triện[1]! Trần Tinh trợn mắt, đứa nhóc này biết viết đại triện?!
“Tiêu… Sơn?” Trần Tinh nói, “Là ở đâu?”
Đứa nhóc nghe thấy hai chữ này, ánh mắt sáng lên, gật đầu với Trần Tinh.
“Là tên của ngươi?” Trần Tinh nói, “Ngươi tên là Tiêu Sơn?”
Đứa nhóc chỉ chỉ mình, gật đầu.
Trần Tinh: “Tên hiền đệ rất hay, hiện giờ buông ta ra đi.”
Tiêu Sơn nâng vuốt, chỉ đàn sói, con sói đầu đàn rất oai hùng, biểu tình nghiêm nghị hẳn, đàn sói tụ lại, đẩy Trần Tinh sang một bên, chỉ nghe Tiêu Sơn đè trong họng một tràng âm thanh sau đó ngẩng đầu “Auuuu…” một tiếng.
“Người đâu?” Trần Tinh nói, “Ngươi bắt A Khắc Lặc vương đi đâu rồi? Trả ông ấy cho ta!”
Đàn sói nhảy vọt lên, vượt núi băng tường, chỉ thấy Tiêu Sơn bổ nhảo về phía vách đá, xoay người đáp xuống lối đi, bốn chi chạm đất, chạy theo.
“Đi đâu?” Trần Tinh không hiểu thế nào, chỉ biết chạy đằng sau, Tiêu Sơn chạy trước, quay đầu không thấy Trần Tinh, mất kiên nhẫn đến kéo cậu.
“Trật khớp tay mất!!!”
Tiêu Sơn chạy nhanh, lại còn nhỏ, Trần Tinh bị kéo khom người, tay sắp đứt đến nơi, thở không nổi nữa, vội nói: “Ta không chạy, các ngươi chơi đi…”
Tiêu Sơn huýt sáo, con sói lớn nhất quay lại ngoạm Trần Tinh, nhảy lên sườn núi. Trần Tinh ngoái đầu ra sau, hỏi gì đối phương cũng không đáp, đành mặc cho nó làm gì thì làm.
Chạy một hồi, đàn sói dừng lại. Chạng vạng tối, sắc trời đen kịt, đứng trên sườn núi, trước mặt là chính giữa hai tòa núi bị nứt, bọn họ từ một khe núi này đến một khe núi khác.
Trần Tinh: “Mau thả ta xuống…”
Trần Tinh dùng sức đẩy mấy lần, con sói đang định há mồm, Trần Tinh nhìn thấy dưới chân là vực sâu vạn trượng, vạn con sói đứng trên một cái cầu đá tự nhiên rộng chưa đến sáu thước, lập tức hồn phi phách tán, vội nói: “Được rồi, cứ vậy đi.”
Đàn sói cực kỳ yên tĩnh, chỉ có Tiêu Sơn dùng Thương Khung Nhất Liệt phá mặt đất vang lên những tiếng chói tai, Trần Tinh hạ giọng: “Hiền đệ, có thể đừng tạo ra âm thanh kia không.”
Tiêu Sơn nhìn Trần Tinh một chút, mặt Trần Tinh quay về phía sau người thì bị ngoạm, không rõ phía trước thế nào, nói: “Có việc gì thế? Các ngươi đang xếp hàng qua cầu sao?”
Tiêu Sơn kéo đầu cậu, ra hiệu nhìn xem, Trần Tinh chật vật xoay người, nghiêng một góc, đột nhiên nhìn thấy một màn cực kỳ quái quỷ…
… dưới cầu đá, là một thung lũng ải cốc[2] mọc đầy cây khô, hai bên vách đá là tổ quạ, bên trong ngập tràn sương mù, như phóng lên tận trời. Trong thung lũng dường như là một khu rừng rậm, ở tít sâu trong đó có một luồng oán khí đậm đặc tỏa ra!
Trong thung lũng có hai bóng người, Hạng Thuật đi tập tễnh, trên vai khiêng A Khắc Lặc vương bất tỉnh!
“Hạng Thuật!” Trần Tinh nói, “Mau xuống hỗ trợ!”
Tiêu Sơn khẽ gật đầu, vung vuốt, đàn sói nhảy xuống từ cầu đá.
Trần Tinh muốn hô to một tiếng mà phải nhịn lại, theo cự lang rơi xuống, sắp chết tới nơi. Ngay sau đó, đàn sói dừng ở bên ngoài thung lũng, bầy quạ bên trong cảnh giác, điên cuồng kêu gào, vỗ cánh, từ bốn phương tám hướng tụ lại ở lối vào!
Trần Tinh được thả xuống đất, quát: “Hạng Thuật!”
Hạng Thuật dường như bị thương, lảo đà lảo đảo, từ trong thung lũng đi ra, bỗng dưng dừng lại, hơi chần chừ, có vẻ không nhận ra Trần Tinh, quanh người có oán khí quấn lấy.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh chầm chậm dừng bước, đột nhiên phát hiện sương mù ngày càng dày, che khuất toàn bộ thung lũng.
“Người nắm giữ Tâm Đăng,” một giọng nói vang lên trong màn sương, “Cuối cùng ngươi… cũng tới đây… đáng tiếc, đã quá muộn…”
“Ai?” Trần Tinh cảnh giác nói, “Là ai!”
Hạng Thuật buông A Khắc Lặc vương xuống, giọng nói run run rẩy rẩy, “Đi… đi! Đi mau! Rời khỏi đây…”
Đàn quạ bay múa quanh hai người, khàn giọng kêu to, Hạng Thuật cực kỳ kiêng dè bọn chúng, hai mắt đỏ ngầu, mà đàn sói tản vào sương mù, bắt đầu vật lộn với bầy quạ!
“Hạng Thuật!” Trần Tinh không lùi ra sau mà còn tiến đến, lúc cách Hạng Thuật chừng hia mươi bước, một lưỡi đao vung xuống! Hạng Thuật giơ kiếm theo bản năng, đỡ chiêu kia, võ tướng giáp đen lại xuất hiện giữa sương mù, điên cuồng gọi bầy quạ!
“Quạ đen… quạ đen…” Hạng Thuật lắp bắp, cả người run rẩy.
Trần Tinh chắn trước người Hạng Thuật, giơ tay, dùng Tâm Đăng chiếu vào sương mù, võ tướng một chiêu không trúng, lại ẩn vào làn sương. Trần Tinh vừa mới quay người, hô: “Hạng Thuật! Ngươi…” một câu chưa nói xong, đã bị Hạng Thuật bóp chặt cổ!
“Ta nói… bảo ngươi đừng đi theo…” trên người Hạng Thuật có mùi nguy hiểm, hai mắt như khi Phùng Thiên Quân nhập ma, đỏ ngầu, giận dữ hét, “Vì sao lần nào cũng tự tiện hành động.”
“Ngươi… nhập ma…” Trần Tinh hít phải sương mù lạnh lẽo, đầu váng mắt hoa, oán khí nơi này khác hẳn với thế giới trong gương, sương trắng đục ngầu theo hô hấp như muốn bám vào ba hồn bảy vía! Nhất định phải đánh thức y!
Sương mù rét lạnh, trong đầu Trần Tinh xuất hiện biển lửa cửa nát nhà ta… Cậu quyết đoán thắp sáng Tâm Đăng, bảo vệ tâm mạch, chặn lại sự xâm chiếm của sương mù, sau đó giơ tay, bạch quang rực rỡ, quát: “Trừ… ma!”
Hạng Thuật bị bạch quang làm lóa mắt, chịu chấn động còn mạnh hơn Phùng Thiên Quân, đây là hiệu quả từ liên kết giữa Khu ma sư và Võ thần, y lập tức buông tay, Trần Tinh tận dụng thời cơ, đặt tay lên trán Hạng Thuật.
Hạng Thuật buông hai tay, mắt trợn to, trong đáy mắt phản chiếu thân ảnh rực rỡ chói lọi của Trần Tinh, rệu rã quỳ rạp trên đất, Trần Tinh tăng thêm sức mạnh cho Trần Tinh, ấn lên trán y, ép y rạp xuống đất. Trong đầu Trần Tinh ầm vang một tiếng, ánh sang liên kết, đưa cậu vào trong tâm tưởng vô biên vô tận của Hạng Thuật!
“Tâm Đăng…” Giọng nói từ trong sương mù sâu thẳm vang lên.
Sương mù lại cuốn đến, võ tướng giáp đen chỉ chờ lúc này, vung một đao, nhưng Tiêu Sơn lại xông ra, giơ vuốt đỡ một chiêu!
_________
[1] Đại triện: loại văn tự cổ của Trung Hoa
[2] ải cốc: dịch đúng ra là thung lũng chữ V, một loại địa hình hai bên có núi ở giữa là khe sâu, thường khe sâu này sẽ có sông nước; nhưng trong truyện cổ trang nên mình để là ải cốc nhé.