Định hải phù sinh lục

Chương 41: Tranh Cổ



Ngươi cho rằng không có Khu ma sư thì Đại Thiền Vu sẽ sợ ngươi?

 

Tiêu Sơn lập tức trốn ra sau lưng Trần Tinh, Hạng Thuật nhìn nhóc, nói với Trần Tinh: “Tên nhóc này phải làm thế nào đây?”

 

Trần Tinh cũng khó quyết, đưa nhóc đi tìm tung tích Định Hải châu ư? Cậu bị Thi Hợi để mắt, Tiêu Sơn đi cùng chỉ sợ bị cuốn vào nguy hiểm. Nhưng Lục Ảnh phó thác Tiêu Sơn cho cậu, làm sao bỏ mặc được?

 

“Ngươi nói xem?” Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật: “Đến từ đâu thì về nơi đó, nó là tử tôn của Thiền Vu Hô Hàn Tà, để nó ở cùng với tộc nhân mới là phù hợp nhất.”

 

Theo lời Lục Ảnh, Hô Hàn Tà thị dù đã diệt vong ở Long thành nhưng người Hung Nô vẫn còn đó. Nhưng bọn họ có chăm sóc được cho Tiêu Sơn sao? Trần Tinh hoài nghi, mà Tiêu Sơn có đồng ý ở lại Long thành không cũng khó nói.

 

Tiêu Sơn cảm nhận được hai người đang bàn bạc sắp xếp cho nhóc thế nào, mặt mũi lo lắng, Trần Tinh lập tức dừng lại.

 

Trần Tinh tắm cho Tiêu Sơn xong, rửa sạch bụi bẩn phát hiện ra tên nhóc này không đen nhẻm như ban đầu mà cực kỳ đẹp đẽ. Lúc mượn y phục tiểu hài của người Hung Nô mặc vào, tướng mạo Tiêu Sơn dù không giống Hạng Thuật, nhưng thần thái lại như hai cha con.

 

Một lớn một nhỏ mặt mũi đầy lệ khí, lại sáng chói, vừa nhìn đã biết không thể chọc.

 

“Tiếng nhạc từ đâu vậy?” Trần Tinh nắm tay Tiêu Sơn, đứng trên đường phố Cáp Lạp Hòa Lâm, nghe thấy tiếng địch* phía xa, nhanh chóng đi tới, chỉ thấy tà dương như máu, sau khi tắm xong Hạng Thuật đứng trên thành lâu, hướng về Sắc Lặc Xuyên, cầm khương địch, cúi xuống thổi một bản nhạc cổ vùng tái ngoại.

 

Rất nhiều người Hồ từ Sắc Lặc Xuyên rời khỏi phòng đến dưới tường thành, quỳ gối trên phố.

 

Trần Tinh chậm rãi đến thành lâu, chìm đắm vào tiếng nhạc, không ngờ Hạng Thuật còn thổi khương địch! Chỉ thấy y mặc Hồ bào, vạt áo tung bay giữa đất trời trắng tuyết, đai lưng như râu rồng uốn lượn, khương địch trong tay vang tiếng nhạc, dưới màn trời âm u gió nổi mây cuộn, cực kỳ rúng động tâm can.

 

Thanh âm Khương Địch chí dương chí cương, như hăng hái xông pha chém giết, lại như sóng to gió lớn cuồn cuộn trút xuống, chuyển đoạn lại như bầy nhạn bay xa, lại cất cao như ngựa phi vạn dặm, hạ xuống như tuyết trùm đại địa, một âm nhấn xuống nốt thấp nhất, như một khúc nhạc vỗ về, đưa các oan hồn hi sinh tại Sắc Lặc Xuyên về với đất mẹ.

 

“Khúc này gọi là gì?” Trần Tinh lẩm bẩm.

 

Hạng Thuật hoàn thành khúc nhạc, mở mắt liếc nhìn Trần Tinh.

 

“Phù Sinh khúc.” Hạng Thuật nói.

 

Trần Tinh nhớ lại đoạn thanh âm kia, lên xuống như phù du giữa biển, lúc chìm lúc nổi, đang định hỏi ai dạy ngươi thổi Khương Địch thì Tiêu Sơn hiếu kỳ bỗng nhiên ra tay tấn công cướp Khương Địch của Hạng Thuật.

 

“Trả lại!” Hạng Thuật lập tức đuổi theo, Tiêu Sơn vừa thổi ‘ồ ồ’ vừa chạy.

 

Trần Tinh: “…”

 

Tiêu Sơn quá hiếu động, mà Trần Tinh phải mất hai ngày tròn mới uốn nắn được thói quen dùng tứ chi di chuyển của Tiêu Sơn, Tiêu Sơn miễn cưỡng sửa được nhưng chỉ cần không có Trần Tinh thì nhóc sẽ lại khom người xuống. Trần Tinh tạm tịch thu bộ vuốt, vì thế tay ngắn hơn chân Tiêu Sơn sẽ không bò thoải mái được nữa.

 

Nhưng Tiêu Sơn vẫn tuân lời Lục Ảnh dặn dò trước khi lâm chung, cực kỳ quy củ.

 

“Hạng Thuật, Hạng Thuật.” Trần Tinh dạy nhóc nói tiếng Hán, bắt đầu từ tên người rồi đến đất trời sông núi, trăng trời sao, Tiêu Sơn học rất nhanh, không biết khi trước Lục Ảnh nói chuyện với nhóc bằng tiếng gì. Tiếng Hán của Lục Ảnh rất chuẩn, việc này cũng khiến Trần Tinh kinh ngạc, cậu vốn cho rằng những đại yêu quái này sẽ nói tiếng Hung Nô.

 

Chắc vì Lục Ảnh muốn Tiêu Sơn đừng quên phụ thân người Hán của nhóc nên thi thoảng nói một chút tiếng Hán với nó, Tiêu Sơn học được từ, còn có thể tự hiểu mà ghép từ, nói một tràng lộn xộn, có mỗi Trần Tinh nghe hiểu.

 

Trần Tinh đưa Tiêu Sơn theo, cảm thấy nhóc con vẫn rất biết điều, không đi trêu chọc Hạng Thuật. Cậu chỉ sống đến năm hai mươi, cả đời không có hi vọng thành gia sinh con nên chăm Tiêu Sơn như chăm con, coi như cảm nhận niềm vui chăm trẻ sớm một chút vậy.

 

Ngày ấy Hạng Thuật hỏi muốn sắp xếp cho Tiêu Sơn thế nào khiến Trần Tinh lâm vào thế khó, một mặt cậu muốn giữ Tiêu Sơn bên người, mặt khác lại sợ mình không chăm sóc cho Tiêu Sơn được bao lâu, đến khi ấy đứa nhóc này phải làm sao? Giao cho Hạng Thuật? Nhìn bộ dáng y thế kia cũng không yên tâm được, nên để nó sớm về tộc thì hơn.

 

Mặc dù Tiêu Sơn mười hai rồi nhưng chỉ lớn bằng một đứa bé tám chín tuổi, sống chung lâu năm với một đàn sói, tâm trí cũng không như các bạn đồng niên. Lúc nhóc mặc đồ săn của người Hung Nô, Trần Tinh còn tự mình chải ngược tóc hai bên mai và đỉnh đầu cho nhóc như Hạng Thuật. Lúc này chưa công bố thân phận của Tiêu Sơn với Sắc Lặc Xuyên, nhưng cũng không ai hỏi, chỉ coi Tiêu Sơn như tiểu vương tử người Thiết Lặc.

 

Trần Tinh muốn mặc Hán phục cho Tiêu Sơn nhưng không tìm được, Tiêu Sơn tuổi nhỏ nhưng mặt mũi rất đẹp, mắt sâu mũi cao, con người màu hổ phách sáng rực, chỉ có một chút khí chất kiệt ngạo bướng bỉnh còn sót lại thể hiện rõ huyết thống có nửa phần của người Hung Nô.

 

“Đệ là hậu đại Chiêu Quân,” Trần Tinh nói, “Tổ tiên là đại mỹ nhân, dù sao cũng nên có ý thức chứ, đừng có như cún con cọ qua cọ lại như thế.”

 

Tiêu Sơn: “? ? ?”

 

Trần Tinh và Tiêu Sơn đang ngồi ở đầu tường sưởi ấm, Tiêu Sơn ngứa lưng nên tựa vào tường gạch cọ cộ mấy cái. Trần Tinh cũng không đề nghị gãi giúp mà cứ mặc kệ, Tiêu Sơn ở bên tự chơi một mình. Từ lúc đi theo Trần Tinh, Tiêu Sơn có vẻ rất vui, lúc nào cũng tò mò hiếu kỳ, cái gì cũng muốn chạm thử, nhìn xem.

 

Chỉ có lúc tối trời, bỗng dưng nhớ đến Lục Ảnh, tinh thần Tiêu Sơn hơi chùng xuống, Trần Tinh vỗ vỗ tay nhóc an ủi, mọi người đều trải qua như vậy, từ từ rồi cũng quen thôi.

 

Trần Tinh đưa lọ hổ phách chứa tro cốt Phượng Hoàng cho Tiêu Sơn, coi như tưởng niệm Lục Ảnh. Tiêu Sơn đeo nó trên cổ, nhét trong ngực áo.

 

“Sao ngày nào đệ cũng bẩn thế?” Trần Tinh nghĩ mãi không hiểu, lúc nào Tiêu Sơn cũng đi theo cậu nhưng tại sao bẩn được. Mặc quần áo mới chưa được nửa ngày đã dính đầy tro bụi. Cậu từ nhỏ đã quen quy củ ngồi im đọc sách trong nhà, ra cửa có Vũ Văn Tân theo hầu, chưa từng giương oai khắp nơi như Tiêu Sơn, nhìn thấy cây muốn trèo, trông thấy dê bò muốn chọc.

 

Tiêu Sơn: “Làm sao?”

 

Tiêu Sơn vốn chỉ vô thức bắt chước, nhưng lời nói như khiêu khích. Có lúc Trần Tinh nhìn nhóc, càng nhìn càng thích, trong nhà mà có đệ đệ như thế nhất định ngày nào cũng yêu chiều, chỉ hận không buộc dây trói lên người, cũng sẽ không để nhóc lăn lộn khắp nơi nữa.

 

“Giữ kỹ lọ hổ phách,” Trần Tinh nói, “Nếu như mọi việc thuận lợi, ngày sau Vạn Pháp Tô Sinh, không chừng có thể giúp Lục Ảnh sống lại.”

 

Tiêu Sơn hiểu đại khái, gật gật đầu.

 

Trần Tinh cũng không biết Phượng Hoàng sẽ phục sinh người chết thế nào, theo ghi chép trên cổ tịch, lúc Phượng Hoàng niết bàn, sẽ phóng ra sức mạnh có thể tái tạo thân thể, nhưng cũng chỉ hồi sinh thân thể thôi. Lục Ảnh đã chết, hồn về thiên mạch, vào luân hồi, không biết còn tác dụng gì không.

 

Tiêu Sơn gãi lưng xong, lỗ tai giật giật quay đầu nhìn ra bên ngoài thành.

 

“Đến,” Tiêu Sơn nói, “Đến rồi!”

 

Trần Tinh đang hơ tay trước lò lửa nghe thế ngẩng đầu, lo lắng nhìn ra ngoài thành.

 

Tiêu Sơn cầm cái gãi lưng chắn phía trước Trần Tinh, có uy thế một người trấn ải cản vạn quân. Trần Tinh nhìn hồi lâu thấy bên ngoài xa không có gì.

 

“Đến, đến rồi!” Tiêu Sơn đẩy Trần Tinh ra hiệu cậu nên đến chỗ nào đó an toàn, rồi vén vạt áo nhét vào đai lưng chuẩn bị rời thành đánh một trận, nói, “Trần Tinh đi! Trần Tinh đi đi!”

 

Trần Tinh nhìn thấy từ cuối bình nguyên xuất hiện một  dòng thủy triều đen kịt, mấy vạn hoạt thi cưỡi ngựa chậm chạp đi tới.

 

Lính gác cũng thấy, đầu tường lập tức thổi kèn hiệu, truyền khắp Long thành.

 

Còn đến nhanh hơn trong tưởng tượng, nhưng Hạng Thuật dùng hai ngày ngắn ngủi đã chuẩn bị xong tuyến thủ thành, xem tình huống trước mắt chỉ cần không có bão tuyết, thành phòng kiên cố của Cáp Lạp Hòa Lâm vẫn có thể cản bước đại quân hoạt thi hai ba ngày không vấn đề gì.

 

Tiêu Sơn muốn nhảy xuống thành lâu khai chiến, lại bị Trần Tinh níu lấy.

 

“Hiện giờ không được!” Trần Tinh, “Chờ Hạng Thuật tới!”

 

Trần Tinh thúc giục Tâm Đăng mấy lần, Hạng Thuật đã dẫn kỵ sĩ Thiết Lặc đến cao điểm, giục ngựa lên thành lâu nhìn phương xa.

 

Trần Tinh nói: “Mau nghĩ cách bắt thống soái, lần này cố giữ một người sống, ta muốn bắt Tư Mã Việt về để hỏi cho rõ.”

 

Nói xong, Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, tên này đánh nhau giỏi như vậy khiến cậu luôn ấn tượng y là một kẻ vô địch, cậu biết Hạng Thuật sẽ làm được. Nếu bắt được Tư Mã Việt thì nhất định sẽ có ích cho việc truy tìm Thi Hợi và nơi ẩn náu của Xi Vưu.

 

“Thủ thành trước,” Hạng Thuật nói, “Tránh rời thành quyết chiến, ta sẽ nghĩ cách, trong chừng Tiêu Sơn đừng để nó ra ngoài quấy rối.”

 

Chỉ thấy trong đại quân hoạt thi, xung phong đi trước là bộ binh, hậu trận còn có kỵ binh. Tuyết sương cuồn cuộn ngăn cản tầm mắt không thấy rõ chủ soái, nhưng thủ lĩnh quân địch có vẻ không có ý xuất trận.

 

“Những thi thể này từ đâu tới?” Trần Tinh lẩm bẩm.

 

“Chu vi nghìn dặm xung quanh,” tộc trưởng Thiết Lặc đáp, “Phàm những chỗ thổ táng đều bị bọn chúng đào lên.”

 

Chư Hồ vẫn giữ tục thiên táng chỉ có phạm nhân, tù binh, nô lệ không được thiên táng, qua mấy chục năm trong núi có biết bao hố chôn xác dùng đá vùi lấp. Địch nhân ‘trưng’ binh tại chỗ, thức tỉnh rất nhiều hoạt thi.

 

“Vuốt! Vuốt!” Tiêu Sơn đu bám lên người Trần Tinh muốn tìm vũ khí của nhóc.

 

“Hiện giờ không được!” Trần Tinh nói, “Khi nào xuất chiến, chúng ta cùng đi.”

 

Tiêu Sơn đành thôi, đứng với Hạng Thuật và Trần Tinh ở trên tường cao nhìn tình hình chiến đấu. Xạ thủ trên tường thành ngày càng nhiều, chư Hồ tái ngoại đều là xạ thủ trời sinh, rối rít nhóm hỏa tiễn, từ các tộc trưởng dẫn đầu, xếp thành một hàng tạo nên phòng tuyến không thể phá vỡ.

 

Mấy ngày nay Hạng Thuật liên tục tổ chức họp bàn với các tộc trưởng, giảng giải vì sao Bạt loạn xảy ra, biết quái vật từ dâu đến, là thứ gì, người Hồ không e dè nữa, cùng lắm thì vất vả hơn một chút, chuẩn bị phòng thủ cho tốt là được.

 

Lúc này ai ai cũng nghiêm nghi, trong thành ngoài thành yên lặng đến mức quỷ dị, chỉ có tiếng hoạt thi đạp tuyết ‘xào xạo’. Sương tuyết ngập tràn, khi bọn chúng bắt đầu áp sát vòng vây, Hạng Thuật quát: “Bắn!”

 

Chớp mắt hỏa tiễn đầy trời như mưa rơi, bắn xuống đất tuyết bên ngoài thành!

 

Trần Tinh nhìn màn kia, kẻ địch không tiếp cận được thành, hoạt thi cố gắng giãy dụa nhưng hành động vẫn chậm chạp, lại là xác thối đào từ đất lên, do rét lạnh tay chân không nối lại được, một khi tuyết tan sẽ rụng hết xuống, không cần lo lắng.

 

Nhưng trong tuyết sương mù mịt, Trần Tinh cảm giác còn nguy hiểm ấn giấu.

 

Quả nhiên, trong làn sương vang lên hai tiếng ‘thùng thùng’, âm thanh dù nhỏ nhưng đều truyền vào tai mỗi người.

 

“Là pháp bảo!” Trần Tinh quyết định rất nhanh, quát, “Chuẩn bị sẵn sàng!”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Tựa như có người lắc trống bỏi bên tai, sau một khắc từ trong làn sương, mười con quái vật khổng lồ xông ra! Quái vật cao một trượng, bên ngoài phủ da lông rách rưới, dẫm thẳng lên bầy hoạt thi lao về phía Long thành!

 

Xạ thủ người Hồ hò hét, từ ngữ kia Trần Tinh nghe không hiểu, cũng chưa từng thấy quái vật kia bao giờ.

 

“Đó là gì?” Trần Tinh hô.

 

Tiêu Sơn cũng hô theo, Hạng Thuật lập tức đáp: “Voi*!”

 

*Voi này là voi Mammoth ấy, ở Siberia người ta có đào được hóa thạch của loài voi này và nhiều hóa thạch vẫn còn giữ được da lông nhờ điều kiện bảo quản của băng tuyết.

 

Trần Tinh chỉ biết có voi khổng lồ trong sách, không ngờ phương bắc lạnh giá còn có cả xác voi. Bầy voi được băng tuyết phủ kín, dường như sau khi chết trăm ngàn năm sau, nội tạng, tứ chi đông thành từng tảng băng lớn, chúng như những cỗ máy công thành của tự nhiên, con đầu tiên húc tới lập tức mặt đất rung chuyển, gạch ngói vỡ tung.

 

Hạng Thuật lùi ra sau một bước, trấn định lại, sau đó vươn tay ôm Trần Tinh nhảy từ trên tường xuống! Xạ thủ cũng ào ào đổ các chậu than xuống, đàn voi san bằng cọc ngựa, đạp vỡ tường gỗ bên ngoài, tông thẳng vào tường thành Cáp Lạp Hòa Lâm.

 

Cục diện trên cổng thành bắt đầu hỗn loạn, bày voi lùi ra sau, không hề sợ hỏa tiễn, dưới tiếng trống bỏi bắt đầu tấn công lần hai.

 

“Không ngăn được!” tộc trưởng Thiết Lặc từ trên thành lâu hô vọng xuống, “Lại húc tiếp thì tường thành vỡ mất! Đại Thiền Vu!”

 

Hạng Thuật quát: “Chọn bốn trăm người, theo ta rời thành! Trần Tinh!”

 

Nhất định phải cản bầy voi lại, nếu không quái vật không lồ ngàn cân này chỉ cần một canh giờ sẽ đạp vỡ tường thành, san bằng toàn bộ Cáp Lạp Hòa Lâm.

 

“Ta muốn cướp lại pháp bảo kia!” Trần Tinh quát.

 

“Không được! Quá nguy hiểm!” Hạng Thuật nói, “Chuẩn bị lưới quấn chân ngựa và chông sắt!”

 

“Không ích gì đâu!” Trần Tinh hô, “Đám voi này chết rồi! Không sợ đau! TMK! Trông coi Tiêu Sơn!”

 

Cửa thành mở ra, Hạng Thuật dẫn theo đội kỵ binh Thiết Lặc, Hung Nô xông ra khỏi Cáp Lạp Hòa Lâm, dưới sắc trời lờ mờ, kỵ binh vội vàng ném lưới kéo chân ngựa, voi vừa bước lên, năm người lập tức thu dây, chỉ thấy con voi khổng lồ kia lảo đảo một cái, ầm ầm ngã xuống đống tuyết.

 

Trần Tinh giục ngựa, đầu tiên vọt vào chiến trận, Tâm Đăng trong tay sáng lên, Hạng Thuật ở sau lưng đuổi theo, quát: “Chờ ta!”

 

Trần Tinh quay đầu, nghe thấy tiếng ‘thùng thùng’, cậu biết đối phương vì sao không sợ hãi, bởi vì trống kia dùng da thần thú tên là ‘Tranh’ tạo ra, trong truyền thuyết Tranh có thể trấn áp vong hồn, nhờ tiếng hống mà uy hiếp.

 

Nhất định là dùng như Âm Dương giám, dùng oán khí sử dụng pháp bảo, thay đổi tác dụng của nó! Pháp bảo ban đầu dùng linh khí trừ tà, một khi bị oán khí luyện hóa sẽ có thể điều khiển tà khí hoạt thi! Nhất định phải cướp về! Chỉ cần lấy được pháp bảo sẽ dễ dàng xử lý đối phương.

 

“Xuất chiến!” Xa La Phong chậm rãi nói.

 

Hậu trận, một nam nhân cao lớn đứng im lặng bên cạnh Xa La Phong, cưỡi một con thi mã, sau lưng là Tư Mã Việt mặc giáp đen.

 

Tư Mã Việt cầm trong tay một pháp trượng kỳ dị bằng sừng hươu, tỏa ra oán khí đen xì.

 

“Chu Chân?” Xa La Phong nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân kia, gã chết nhiều năm, nhưng dung mạo vẫn được giữ gìn rất tốt, vẫn còn giữ nguyên như khi hạ táng, bên trán đeo ba cọng lông vũ, đội mũ Đại Thiền Vu của Hạng Thuật, một thân trường bào lông cừu, đeo chỉ hổ, tay phải cầm một cái trống bỏi, chính là đệ nhất võ sĩ Nhu Nhiên Chu Chân.

 

Chu Chân hờ hững nói: “Ta đi đối phó Thuật Luật Không.”

 

“Người Hán kia để cho ta.” Xa La Phong nói.

 

Chu Chân khẽ gật đầu, nhìn Xa La Phong một chút, thuận miệng nói: “Chỉ cần tách bọn chúng ra đủ xa, Tâm Đăng sẽ không có tác dụng.”

 

Xa La Phong nhìn tộc nhân của mình, sáu vạn người Nhu Nhiên hiện giờ đã thành hoạt thi cứng đờ, riêng hắn ngồi trên lưng ngựa, bọn họ còn chờ gã hạ lệnh.

 

“Ta…” Xa La Phong không biết mình làm như vậy là đúng hay sai nữa.

 

Chu Chân đáp: “Yên tâm đi, chủ ta có lệnh không giết chết Tiêu KhônL. Không, hắn đối với chúng ta còn có tác dụng nữa.”

 

Xa La Phong hít sâu một hơi, phía xa dưới tường thành, đàn voi bắt đầu ngã xuống, Chu Chân lắc trống, ‘thùng thùng thùng’ ba tiếng, người Nhu Nhiên cùng một nhịp cầm vũ khí bắt đầu tấn công lần thứ hai!

 

Trong chốc lát, đàn voi và tử thi vòng một chất thành núi, trở thành bậc thang cực tốt để công thành, thiết kỵ Nhu Nhiên bước qua hoang nguyên, trực tiếp xông lên tường thành Cáp Lạp Hòa Lâm!

 

Hạng Thuật bỗng nhiên quay đầu nhìn, quân địch như thủy triều vọt tới, Trần Tinh hô: “Hạng Thuật!”

 

Hạng Thuật giục ngựa đuổi theo Trần Tinh, nhưng trong khoảnh khắc hai người bị đại quân tấn công tách xa nhau, Tâm Đăng trong tay Trần Tinh rẽ dòng thủy triều kỵ binh chỉ có Hạng Thuật không được bảo vệ phải vung kiếm, chạy đến hội hợp với Trần Tinh.

 

Khắp nơi đều là tuyết bay lên vì đại quân, không phân nổi địch ta, Trần Tinh giục ngựa, dùng Tâm Đăng chiếu rọi, tìm vị trí Hạng Thuật, trong sương mù lại xuất hiện một bóng người…

 

Xa La Phong!

 

Trần Tinh lập tức giận dữ, thúc ngựa xông lên.

 

Xa La Phong cười quỷ dị, toàn thân bị Ma Thần Huyết bào mòn lộ ra màu sắc của tử thi.

 

“Tiểu Hán cẩu,” Xa La Phong cười nói, “Rốt cục cũng ra.”

 

Trần Tinh cầm cung trong tay, trầm giọng: “Xa La Phong! Vì sao ngươi làm như vậy! Hạng Thuật chưa từng bạc đãi ngươi! Cừu hận A Khắc Lặc tộc, tới ngày nay ngươi vẫn không chịu bỏ xuống sao?”

 

Xa La Phong dữ tợn cười, hắn nghiêng đầu nhìn ngắm Trần Tinh, đáp: “Vốn có thể buông vì hảo huynh đệ Chu Chân đã sống lại. Có trách thì trách vương phi kia xen vào việc của người khác, tìm con trai lớn của ả chưa tính lại còn tìm thấy Chu Chân trốn trong trướng ta…”

 

“Chu Chân?” Lông mày Trần Tinh nhíu lại.

 

“Còn nhớ ước định không?” Xa La Phong gỡ trường cung, nói, “Ngươi bắn ta một tiễn, ta bắn ngươi một tiễn, dám chơi không?”

 

Trần Tinh: “…”

 

“Chu Chân ở đâu?” Trần Tinh gầm gừ, “Các ngươi liên quan thế nào với Thi Hợi?”

 

“Thi Hợi?” Xa La Phong nghĩ nghĩ, không hiểu rõ lắm đáp, “Tới, ngươi có thể tới gần ta trong vòng ba trượng, ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi.”

 

Lập tức Xa La Phong quay đầu ngựa, chạy vào gió tuyết.

 

Trần Tinh cả giận: “Đừng có xem thường người khác!”

 

Hai chân Trần Tinh thúc bụng ngựa, đuổi theo.

 

Kỵ binh xung quanh Hạng Thuật tản đi hết, trong màn tuyết, mấy tiếng ‘thùng thùng’ vang lên, xuất hiện một dáng người.

 

“Chu Chân?!” Hạng Thuật không thể tin vào mắt mình, Chu Chân mặc áo lông cừu, giữa trái tim có một vết sẹo bằng miệng chén, thản nhiên đi tới.

 

“Thuật Luật Không.” Chu Chân nói, “Lâu rồi không gặp, Khu ma sư không ở bên ngươi, ngươi không có Tâm Đăng bảo hộ, cùng ta quay về, chủ nhân đang chờ ngươi.”

 

Hạng Thuật cầm trọng kiếm, đối mặt với Xa La Phong.

 

“Ngươi cũng sống lại sao?” Hạng Thuật nói, “Đã chết rồi sao không yên lòng quay về cát bụi?”

 

Chu Chân cười, nụ cười xuất hiện trên mặt hoạt thi càng quỷ dị hơn.

 

“Phải nói, ta chưa chết thực sự.” Chu Chân nói, “Trước kia, Thi Hợi đại nhân muốn cho lão Đại Thiền Vu Thuật Luật Ôn có thể sống mãi, chỉ vì ngươi tự tay thiên táng, Thuật Luật Không!”

 

“Câm miệng!” Hạng Thuật giận tím mặt, “Chính là các ngươi! Khiến người chết cũng không thể yên nghỉ!”

 

Chu Chân giơ tay, trống bỏi trong tay xoay tròn, kỵ binh Nhu Nhiên từ bốn phương tám hướng lại hiện thân, bao vây Hạng Thuật. Hạng Thuật cười lạnh: “Đệ nhất võ sĩ Nhu Nhiên, khi còn sống cái danh hào ‘đệ nhất’ cũng chỉ là do đám Nhu Nhiên gọi, ngươi cho rằng không có Khu ma sư thì Đại Thiền Vu sẽ sợ ngươi?”

 

Chu Chân trầm giọng nói: “Đại Thiền Vu võ công cái thế là tất nhiên, chỉ không biết đối đầu với huynh đệ không sợ chết không sợ đau của ta, đến cuối cùng có bao nhiêu phần thắng?”

 

Cùng lúc ấy, Trần Tinh đuổi theo Xa La Phong, Xa La Phong cố ý giễu cợt cậu, chạy vào trong sương tuyết. Trần Tinh giương cùng cài tên mấy lần nhưng không nhắm chuẩn được Xa La Phong.

 

“Ngu xuẩn!” Xa La Phong cười như điên.

 

Tới trước rừng cây, Trần Tinh quyết tâm liều mạng, việc ụp lên đầu chỉ đành dựa vào Tuế Tinh! Trần Tinh không thèm nhìn Xa La Phong nữa, cậu kéo trường cung, nhắm hai mắt, một tên lên dây…

 

Đúng lúc này, Xa La Phong lại giục ngựa về phía Trần Tinh, hai con ngựa đụng nhau, Trần Tinh bị hất văng ra ngoài, ngón tay buông lỏng, mũi tên bắn lên trời.

 

Trần Tinh bị ngã uỵch xuống đất, nắm cung, hoảng sợ đứng dậy.

 

Xa La Phong trước mặt kéo trường cung ngắm chuẩn Trần Tinh, cười nói: “Chơi chán rồi, đến lượt ta.”

 

Trần Tinh thầm nghĩ làm sao đây? Đồng thời nhìn lên cao, hi vọng gió lớn thổi tên  bay ngược về, bắn thủn g đầu Xa La Phong.

 

Nhưng không có, tên chẳng biết bay đến tận đâu.

 

Trong màn tuyết dày đặc, Hạng Thuật nắm chặt kiếm, nhìn chằm chằm Chu Chân, Chu Chân  cầm trống bỏi lộ ra vẻ mặt tươi cười, chỉ đợi y di chuyển, bốn phía hơn ngàn kỵ binh Nhu Nhiên dùng thân thể ép tới, kéo Hạng Thuật xuống ngựa!

 

Vừa đúng lúc này, một mũi tên bay lệch hướng từ bên ngoài bay tới, nhắm về phía Chu Chân, ‘vù’ một tiếng trúng ngay cổ tay, trống bỏi ‘thùng’ một tiếng bay lên, xoay tròn trên không.

 

Chu Chân còn chưa kịp chuẩn bị đã thấy trong tay trống không, lập tức quay đầu.

 

Chu Chân: “? ? ?”

 

Hạng Thuật lập tức vung kiếm, gầm một tiếng xông lên cướp pháp bảo. Chu Chân ở phía sau, một bóng người lại xông lên phi thân giữa không trung, tay vươn lên bắt lấy trống bỏi, Chu Chân cũng giơ tay nhưng bị một thanh gãi lưng đập mạnh lên, đến mức gãy cả xương ngón tay.

 

Không biết Tiêu Sơn xuất hiện từ khi nào, Hạng Thuật muốn tiến lên lại bị thiết kỵ Nhu Nhiên vây quanh, quát: “Tiêu Sơn! Mang pháp bảo đi!”

 

Tiêu Sơn nhìn trống bỏi trong tay, Chu Chân lập tức xoay người đuổi theo, Tiêu Sơn đã chạy, kỵ binh Nhu Nhiên vây công Hạng Thuật, Hạng Thuật không ham chiến nữa, vung kiếm quét bay mấy kỵ binh trước mặt, chuyển sang tìm kiếm Trần Tinh.

 

Trần Tinh chờ nửa ngày không thấy tên kia bay lại, ngồi dưới đất chầm chậm lùi lại. Cung tên của Xa La Phong di chuyển một chút.

 

“A?! Ngươi xem ai đến!” trong lúc nguy cấp Trần Tinh cái khó ló cái khôn, chỉ phía sau Xa La Phong.

 

Xa La Phong suýt hì bị Trần Tinh lừa, vô thức định quay đầu thì lại cười giễu cợt: “Ngươi cho rằng ta sẽ bị lừa…”

 

Đúng chớp mắt này, phía sau rừng cây một con hoạt thi xông ra, gào thét ôm lấy Xa La Phong!

 

“Do Đa!” Trần Tinh lập tức hô lớn.

 

Hoạt thi kia là Do Đa, hắn cắn vào vai Xa La Phong, Xa La Phong hô to một tiếng, kịch liệt giãy dụa, hất văng Do Đa xuống đtá.

 

Trần Tinh hô: “Ta đã nhắc mà ngươi không nhìn!” Cậu vội lộn nhào đứng dậy, mặc kệ hai người vật lộn trên tuyết, chạy được mấy bước Trần Tinh hô: “Hạng Thuật!” Hạng Thuật ngươi ở đâu?!”

 

Không thấy Hạng Thuật trả lời, từ trong màn tuyết người xông ra lại là Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cầm trống bỏi, tay phải cầm thanh gãi lưng, hô lên với Trần Tinh: “Vuốt! Vuốt!”

 

Tốt quá! Lấy được rồi! Quá tốt! Trần Tinh không kịp hỏi Tiêu Sơn chạy đến khi nào, pháp bảo sao ở trong tay nhóc, hô: “Mau đưa ta! Đưa ta!”

 

Tiêu Sơn nói: “Vuốt!”

 

“Vuốt ở nhà!” Trần Tinh chỉ phía thành, nói, “Không mang ra, lúc sau quay về lấy!”

 

Tiêu Sơn: “…”

 

Tiêu Sơn nghe hiểu, Trần Tinh suốt ruột hô: “Đưa pháp bảo cho ta!”

 

Tiêu Sơn lại ném thanh gãi lưng.

 

Trần Tinh lập tức nói: “Không phải! Thùng thùng thùng kia cho  ta!”

 

Lúc  này Xa La Phong tránh thoát được Do Đa, rút bội kiếm đi bộ về phía Trần Tinh, Tiêu Sơn đành ném trống cho cậu, quay người tay không tấc  sắt tiến lên cản Xa La Phong, bảo vệ Trần Tinh.

 

Trần Tinh cầm trống bỏi, cảm nhận được đúng là món pháp bảo này đã bị oán khí luyện hóa, mới ngưng thần nín thở, rung trống.

 

“Thùng” một tiếng, trong sương tuyết dường như có biến đổi.

 

Oán khí theo tiếng trống tràn đến cán gỗ, lan lên tay Trần Tinh, oán khí tràn ngập bốn kía, Trần Tinh dùng Tâm Đăng bảo vệ tâm mạch, đứng giữa đồng tuyết bắt đầu khởi động pháp bảo thượng cổ, đung đưa từng chút từng chút một, ngay sau đó, oán khí như sóng gợn, lấy Trần Tinh làm tâm, khuếch tán từng vòng từng vòng bao trùm chiến trường.