Định hải phù sinh lục

Chương 8: Chung đường



Ta thấy hắn chả có tí ý định nào làm hộ pháp cho đệ cả.

 

Sáng sớm, Mạch Thành.

 

“Thi biến!” Có người vội vàng, xông đến điên cuồng hét lên, “Trong quan phủ, người chết hóa thành thi.”

 

“Đừng có tung tin đồn nhảm.” Quan binh chặn cổng Mạch Thành, đối phó với dòng người đang cuộn trào mãnh liệt, la lớn: “Về hết đi! Không có chuyện này! Toàn là đồn đại! Đồn đại thôi!”

 

Trong phủ quan, Huyện thừa cùng một đám thư lệnh, và cả tướng lĩnh nhìn chăm chú hoạt thi quan binh Tấn bị giam trong lồng.

 

Hoạt thi kéo xích sắt, hai mắt đục ngầu, ở trong lồng không ngừng giãy dụa.

 

“Nhất định phải đưa yêu quái này…” Huyện thừa cố gắng trấn tĩnh, “Bắt đưa về Kiến Khang, bẩm báo triều đình…”

 

Công tào Mạch Thành nói: “Đại nhân, lừa gạt…”

 

“Không thể giấu chuyện này được!” Huyện thừa lấy lại tinh thần, quát, “Tương Dương đã bại một lần, người chết mấy trăm ngàn, nếu như đều biến thành hoạt thi, có bao nhiêu người sống đánh lại được hoạt thi?! Mau chóng áp giải! Xin triều đình quyết sách!”

 

Phía Tây Bắc núi Long Trung, cửa khẩu rời núi.

 

Con chó kia vẫn đợi nguyên một đêm, giờ chạy tới không ngừng vẫy đuôi với Trần Tinh, ba người tạm dừng bước, tìm chỗ ngồi ở sạn đạo, Phùng Thiên Quân tìm được ngựa khi trước trốn đi, may chúng không chạy xa. Đứng ở sạn đạo, trầm ngâm nhìn cảnh núi.

 

Phùng Thiên Quân trao đổi thông tin với hai người, quân Tấn vốn đã biết tình hình ở núi Long Trung,  dù sao trước đây không lâu đã có bách tính từ trong núi chạy ra, muốn đến thành Tương Dương báo quan, nhưng thành bị vây nên chuyển hướng Mạch Thành. Quan phủ Mạch Thành vì nghe đồn quân Tần tấn công, mọi việc vốn căng như dây đàn, còn sợ quân địch giương đông kích tây, bách tính cũng không nói rõ ràng nên mới ép việc này xuống trước.

 

“Xác thực mà nói,” Phùng Thiên Quân nói, “Đến tối qua mới vừa đủ bốn chín ngày.”

 

Hạng Thuật quay lưng về phía hai người, từ đầu tới cuối không nói một câu.

 

“Ăn chút gì không?” Trần Tinh chủ động hỏi Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật không để ý tới, Trần Tinh nghĩ lúc lâu, đáp: “Gặp số ‘bảy’, xác thực có duyên phận, nhưng huynh không nên dẫn bọn họ đi!”

 

Phùng Thiên Quân đáp: “Ta cản rồi đó, nhưng vô dụng.”

 

Cho đến khi ngựa chở Tấn binh kia về Mạch Thành, bách tính cực kỳ hoảng loạn. Huyện thừa thấy quan binh lúc trước phái đi thám thính tình hình hai ngày chưa về, còn gặp cả thi thể, biết không thờ ơ được nữa, đành tranh thủ thời gian phái một đoàn người khác tiến vào núi Long Trung. Đội trưởng dẫn đầu đã biết được vị trí lăng mộ, Phùng Thiên Quân vốn định một mình đi hiệp trợ Trần Tinh, nhưng khuyên mãi không được, đành đi đằng sau.

 

Kết quả toàn bộ đội quân này đều hi sinh, diệt trừ được người áo đen thần bí kia xong, Hạng Thuật dùng một mồi lửa thiêu sạch thi thể.

 

Hiện giờ Trần Tinh lo lắng nhất, chính là Tư Mã Vĩ mặc hắc khải, ở giây phút cuối hắn hóa thành hắc hỏa lưu tinh không biết bay đi đâu. Nội tình chắc chắn rất phức tạp, không biết ở đâu trên đại địa Thần Châu có người đang bí mật mưu đồ chuyện nào đó. Mà bọn họ với chuyện này chẳng có đầu mối nào.

 

Gần trăm năm trước, người thừa kế Đại Tấn ngu ngốc vô năng, tám vị chư hầu khởi binh tranh đoạt đế vị khiến Trung Nguyên chìm trong chiến hỏa, người Hán thảo phạt lẫn nhau, hao tổn nghiêm trọng, khiến quân phòng năm quan ải trống rỗng, nạn đói liên tiếp mấy năm liền. Người còn sức chiến đấu chỉ có vài vạn, Hung Nô thừa thế xuôi nam, chiếm đóng Quan Trung, người Hán y quan nam độ, trở thành thế cục Hán Hồ nam bắc phân chia như bây giờ.

 

Sách sử ghi lại, Sở vương Tư Mã Vĩ chết năm ấy mới gần hai mươi mốt tuổi, thân hình cao lớn, gương mặt đẹp đẽ, vì “giả mạo chỉ dụ” khởi binh thảo phạt gian thần triều đình mà bị xử tử, sau khi chết truy tặng làm Phiêu Kỵ tướng quân, chôn ở bảo địa phong thủy núi Long Trung thuộc đất phong.

 

“Hạng Thuật, có phải ngươi biết gì không?” Hiện giờ Trần Tinh cảm thấy, chuyện này có thể dẫn đến một chuỗi sự việc không thể tưởng tượng nổi phía sau, thân phận và động cơ Hạng Thuật mới khiến cậu để ý nhất.

 

Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh, nhưng không chú ý cậu, đáp: “Ta chỉ muốn tìm đường về Trường An, đi ngang qua lỡ xen vào việc của người khác thôi.”

 

Trần Tinh hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đi Trường An làm gì?”

 

Có lẽ đêm qua sau một trận đồng sinh cộng tử, khoảng cách giữa ba người cũng giảm dần; hoặc là Trần Tinh đã dùng Tâm Đăng chứng minh hắn thật sự là Khu ma sư, thái độ Hạng Thuật cũng thay đổi tốt hơn.

 

Hạng Thuật lật tấm mặt nạ qua lại trong tay mà xem xét, vừa hướng về phía Trần Tinh, Trần Tinh vô thức lùi a chỗ Phùng Thiên Quân.

 

“Ngươi đừng ức hiếp ta!” Trần Tinh hơi sợ hãi Hạng Thuật, kiên quyết nói.

 

“Này!” Phùng Thiên Quân hơi sợ Hạng Thuật, dù sao cũng không đánh lại được y, tỏ vẻ mà nói: “Ngươi đừng ức hiếp tiểu huynh đệ Trần Tinh, người khác cũng đâu trêu chọc gì người.”

 

“Không trêu chọc ta? Người Hán các ngươi không phân tốt xấu, lừa gạt ta từ Cấm Châu đến Giang Đông, nhốt đến tận giờ.” Hạng Thuật hờ hững nói, “Nếu không phải Tương Dương bị phá có lẽ giờ ta đã thành cái xác thối trong nhà lao rồi, bảo ta cảm động rơi nước mắt vì ngươi á, tỉnh táo đi.”

 

Trần Tinh nghe như thế, lập tức nổi giận, nói: “Ta không biết ngươi gặp chuyện gì! Không phải ta cứu ngươi ra sao? Ta cần gì ngươi cảm động rơi nước mắt? Ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi không tin lời ta có đúng không? Vậy giờ tin chưa?”

 

“Ngươi là người Hồ?” Phùng Thiên Quân nhìn kỹ sắc mặt Hạng Thuật, lập tức nhịn câu “không giống” ngược vào trong. Có vẻ Hạng Thuật không thích người khác hỏi về thân phận của mình, Phùng Thiên Quân vội nói, “Có việc gì từ từ nói chuyện, đừng động thủ!” Tranh thủ thời gian giảng hòa, nói: “Được rồi, nếu cùng đến Trường An, thì cùng nhau lên đường.”

 

Hạng Thuật không nói thêm lời nào, trở mình lên ngựa, thúc bụng ngựa đã đi xa. Trần Tinh ăn được một nửa miếng lương khô, vội nói: “Chờ chút! Ngươi còn chưa nói cho ta đi Trường An làm cái…” Cậu đành nhét chó vào túi yên ngựa, Phùng Thiên Quân dọn dẹp đồ đạc rồi giục ngựa lên đường.

 

Hạng Thuật duy trì khoảng cách với bọn họ, phóng ngựa đi trước, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân đi sau hơn mười trượng, giục ngựa song hành, còn tiện thể nói chuyện.

 

“Hộ pháp của đệ nhìn qua không giống người xấu.” Phùng Thiên Quân nói, “Tin ta, hắn sẽ không một câu không hợp lấy kiếm đâm đệ đâu.”

 

“Đúng, hắn sẽ lấy tiền ném ta.” Trần Tinh nói.

 

“Thỏi vàng kia, là thử công lực của ta.” Phùng Thiên Quân nói, “Lúc ấy hắn phát hiện ta sau lưng đệ, đệ không tránh thì cũng không đập vào người đệ.:

 

“Đa tạ hắn hạ thủ lưu tình.” Trần Tinh coi thường, nghĩ thầm y chính là tên khốn, còn cướp đồ của ta đó.

 

Trần Tinh nhíu mày, quan sát Hạng Thuật đi không xa đằng trước, hỏi Phùng Thiên Quân: “Hắn đến Trường An làm gì?”

 

“Tìm tộc nhân.” Phùng Thiên Quân nói, “Không phải rõ quá sao? Người Hồ đều ở phương bắc, Trường An lại là nơi của Tần đế Phù Kiên…”

 

Trần Tinh bỗng nhiên nhớ tới danh sách của Chu Tự, “Suy đoán có thể là quan võ”, có lẽ lúc bắt được Hạng Thuật, đoạt được vật gì quý giá nên mới suy đoán vậy? Hắn là người thế nào? Bách trưởng[1]? Giáo úy[2]? Hai mươi tuổi có vị trí thì chắc cũng không quá cao, không thể nào là tướng quân.

 

Phùng Thiên Quân: “Nhưng, ta thấy hắn chả có tí ý định nào làm hộ pháp cho đệ cả.”

 

Trần Tinh nhạt nhẽo đáp: “Ta cảm thấy từ sớm rồi.”

 

Trần Tinh nghĩ đi nghĩ lại, lại nhớ tới Tư Mã Vĩ hóa thành hắc hỏa bay đi, lúc đo bay về hướng tây bắc. Đúng là phương hướng Trường An, nhưng xa hơn còn có Lương Châu các nơi… Phía sau người áo đen bịt mặt nhất định có một thế lực khổng lồ, không biết đang núp ở đâu, mưu đồ bí mật cái gì… Bọn họ lấy một bộ thi thể gần trăm năm trước phục sinh để dùng làm gì?

 

Sức mạnh Tâm Đăng theo Vạn Pháp Quy Tịch đã biến mất hơn ba trăm năm, lúc này hiện thế, phải chăng cũng vì những âm mưu này? Trần Tinh đi đường nhíu mày không nói, giương mắt nhìn Hạng Thuật đằng trước, Hạng Thuật giải thích chỉ bảo là đi ngang qua xen vào, nhưng Trần Tinh luôn cảm thấy y biết chuyện gì đó.

 

Nhưng nếu biết, thì càng phải nói với cậu sự thật chứ? Trần Tinh không hiểu làm sao, may mà Hạng Thuật đúng như lời Phùng Thiên Quân nói, trên đường không gây phiền phức. Tìm đường đi về tây bắc không có khách điếm, ở rừng núi hoang vắng đành ngủ dã ngoại.

 

Mấy năm chiến loạn, từ Kinh Bắc đến Hán Trung bị cướp bóc nhiều lần, sớm đã thập thất cửu không, chẳng còn hàng quán nào, ba người đành qua đêm trong một căn nhà hoang phế không có nóc, Trần Tinh nhìn lên bầu trời đầy sao, nắm chặt tay tính ngày, sinh nhật cậu là tháng mười cuối thu. Còn chưa đầy ba năm tám tháng, phải nhanh chóng tìm được di chỉ tổng thự của Khu ma ti ở Trường An, hi vọng tìm ra manh mối nguyên nhân của Vạn Pháp Quy Tịch.

 

Kết quả tốt nhất là cậu có đủ khả năng, tận dụng quãng đời còn lại tìm ra nguyên nhân pháp lực biến mất, sau đó truyền lại cho Khu ma sư khác, ngày sau mới đối phó được Thiên Ma hiện thế. Không ngờ có chuyện xảy ra, tự dưng xuất hiện hắc y nhân kia. Không có đầu mối, chuyện này càng khiến Trần Tinh bực bội, trằn trọc, đành đứng dậy ra ngoài đi dạo một chút.

 

Dưới ánh trăng, thấy Hạng Thuật đứng ở bên dòng suốt nhỏ sau thôn trang hoang phế, mặc quần dài dùng nước lạnh tắm rửa, Trần Tinh nhìn thoáng qua, đi đến bên dòng suối, Hạng Thuật cũng không tránh cậu, cứ đứng đấy.

 

Lúc cứu y từ lao ngục ra, Hạng Thuật gầy không thành hình người, giờ đã hơn mười ngày, khôi phục được kha khá. Ánh trăng chiếu lên bờ vai ướt lạnh, như bọc y trong một lớp ánh sáng bàng bạc.

 

“So với lúc trước, ngươi tốt hơn rồi.” Trần Tinh nói.

 

Làn da Hạng Thuật trắng nõn, cơ bắp sau khi được bồi dưỡng rắn chắc nhưng không khoa trương, như đường cong của nước, lúc y cởi trần đứng đấy, không giống hãn tướng người Hồ mà lại có khí chất văn nhã. Hạng Thuật không mặc quần áo đúng là tiêu chuẩn của đám văn sĩ, Trần Tinh cảm thấy rất kỳ lạ.

 

Trên đường đi, Hạng Thuật thi thoảng sẽ nhận lương khô Trần Tinh đưa cho, nhưng không nhận của Phùng Thiên Quân. Lúc nghỉ ngơi hạ trại, Hạng Thuật còn ra ngoài đi săn, có lúc mang cả hươu trở về, lúc thì mang sơn dương, y ăn rất nhiều thịt, vì nguyên nhân vậy nên mới khôi phục nhanh chóng.

 

“Ngươi đến Trường An làm gì?” Lúc hai người đối mặt, Hạng Thuật rốt cục cũng chủ động hỏi Trần Tinh.

 

“Làm việc.” Trần Tinh ngồi trên tảng đá bên bờ suối, đáp, “Ta là Khu ma sư, ta có trách nhiệm của ta.”

 

Hạng Thuật đến bên bờ, mặc áo mỏng, hai tay cầm dây buộc chặt, áo trắng tôn lên bờ vai rộng của y, mơ hồ mang theo một cảm giác uy hiếp.

 

“Cần một lời giải thích,” Trần Tinh nói, “Chức Hộ pháp này, ngươi quyết tâm không làm phải không?”

 

Hạng Thuật nhíu mày.

 

Trần Tinh lập tức giải thích cho hắn, từ trước bên cạnh Khu ma sư, đều có chức “Hộ pháp”, bảo vệ Khu ma sư thu yêu trừ ma, không bị quấy nhiễu. Mà Đại Khu ma sư ở tổng thự, hộ pháp bên người có danh hào là “Võ Thần”.

 

Bây giờ toàn bộ Khu ma sư, chỉ còn mỗi Trần Tinh, tự dưng cậu trở thành “Đại Khu ma sư”, về Võ Thần, Tâm Đăng chỉ điểm Hạng Thuật làm hộ pháp cho cậu, chính bản thân Trần Tinh cũng chẳng có quyền lựa chọn, còn phải giải thích về pháp thuật, Thần Châu…

 

“Tìm người khác đi.” Hạng Thuật thuận miệng nói, “Ngươi cứu ta một mạng, ta cứu ngươi một mạng, hòa nhau.”

 

Hạng Thuật cứu Trần Tinh không chỉ một lần, nhất là lúc ở lăng Sở vương, Trần Tinh lỗ mãng, nếu không phải thân thủ Hạng Thuật nhanh nhẹn, suýt chút nữa đã bị hắc hỏa thiêu chết. Mặc dù hắc hỏa chưa chắc thiêu chết cậu, nhưng đó không phải việc hộ pháp nên làm sao?

 

Trần Tinh nghe lời này cũng không tức giận, thực tế thời gian của cậu chẳng có bao nhiêu, với người còn sống được ba năm lẻ tám tháng mà nói, có nhiều chuyện không kích thích nổi, cùng lắm là hơi khó chịu.

 

“Đi đi.” Trần Tinh thấy Hạng Thuật rời đi, nói, “Lúc đầu ta cũng chẳng ôm bao nhiêu hi vọng, tốt xấu gì cũng nên tôn trọng ý nghĩ của ngươi, nếu đã từ chối, sau khi đến Trường An, đường ai nấy đi.”

 

Hạng Thuật đi, còn mỗi Trần Tinh hướng về phía dòng suối, cực kỳ phiền muộn. Cậu còn nhiều chuyện chưa giải thích cho Hạng Thuật, bao gồm cả quan hệ của Khu ma sư và hộ pháp. Hơn ba trăm năm trước, thời đại Khu ma sư cường thịnh, hộ pháp và Khu ma sư gắn bó làm bạn, cùng nhau vào sinh ra tử.

 

Dọc theo con đường từ Hoa sơn đến đây, Trần Tinh dã từng mơ mộng về tính tình, tướng mạo của vị hộ pháp, sau khi gặp mặt nên giải thích thế nào, còn có bốn năm chỉ mong có người bên cạnh, cậu chẳng dám nghĩ nhiều, ít ra thì không còn cô độc.

 

Vận khí Tuế Tinh giải quyết bao nguy nan giúp câu, chỉ có chuyện với Hạng Thuật là không có tác dụng, có lẽ chuyện này và Tâm Đăng, với khí vận Thần Châu là vấn đề nan giải, ngay cả Tuế Tinh cũng bất lực.

 

Ban đầu Trần Tinh tràn ngập mong chờ, dự định giao phó bốn năm còn lại cho y, nhưng mong chờ hóa thành thất vọng, cậu có rất nhiều lời muốn giải thích cho Hạng Thuật, nói ra thì có ích lợi gì? Hạng Thuật vốn không quan tâm, cũng chẳng để ý.

 

Sau này phải làm sao đây? Thay người? Bàn luận với Tâm Đăng để thay đổi à? Đây đâu phải nói chuyện yêu đương, bảo đổi thì đổi. Trần Tinh vốn định giải sầu một chút, bỏ bớt phiền não, kết quả lại còn phiền lòng hơn, đành quay lại đi ngủ, nhưng càng không ngủ được, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một ý niệm:

 

Tên khốn này mới sai.

 

Mấy ngày sau đó Trần Tinh dứt khoát không nói chuyện với Hạng Thuật, đêm đó Phùng Thiên Quân biết Trần Tinh ra ngoài, cũng không hỏi nhiều. Ven đường thôn trang cũng nhiều hơn, xuân tới chim hót hoa nở, cũng dễ tìm chỗ nghỉ trọ, ngân lượng tiền đồng có chỗ lưu thông. Ba người thuận lợi đi qua Vũ Quan, có văn thư của Mạch Thành, Trần Tinh đưa hai người qua quan ải. Lại đi mấy ngày đã tới thành Trường An.

 

Trường An trải qua trăm năm chiến hỏa, mỗi lần đổi chủ đều là một lần bị cướp bóc thiêu đốt, nhưng tòa thành này được mệnh danh là Hạo kinh từ thời Chu vẫn sừng sững ở phía tây Thần Châu, tám dòng nước vờn quanh thành cổ, như tắm tưới cho gốc đại thụ, cứ một lần phá hủy, một lần thiêu rụi thì lại hiện ra sức sống mãnh liệt, xanh um tốt tươi, ca mừng thái bình, trước mắt đều là phồn hoa thắng cảnh.

 

Thậm chí Quan Trung và phía nam đang giao chiến, khói lửa ngập trời, Trường An lại thái bình thịnh vượng, dù mười dặm chung quanh là bách tính chết đói, chết bệnh hoặc từ vùng bỏ hoang chạy nạn tới đây tới, nhưng tường thành cao ngất của Trường An như chặn lại ôn dịch, chặn lại đói khát, chặn lại tai ương và chiến hỏa.

 

Cũng chặn lại cái chết.

 

Như một ốc đảo giữa hoang mạc, tạo nên một thế giới khác biệt.

 

Mái Phi Diêm[3] vàng xanh cong cong, liền kề san sát, Vị Ương cung huy hoàng, mây tía từ phía đông bay tới, trong cung đã đổi chủ. Lâm uyển đang độ vào xuân, xán lạn vô ngần.

 

Người Hồ cưỡi ngựa chọi gà trên phố, bách tính cười cười nói nói, người Hán Hồ lẫn lộn, mũi cao mắt sâu là người Hồ, nhưng là Hán hay là Hồ đều ăn mặc sạch sẽ hoa lệ, tiếng Đê, tiếng Yết, tiếng Tiên Ti, tiếng Thiết Lặc, tiếng Hung Nô vang bên tai không dứt. Trên chợ hàng hóa rực rỡ muôn màu, người đọc sách khăn xanh tấp nập, quan lại tụ họp.

 

Lần trước đến Trường An, Trần Tinh mới năm tuổi, ký ức về nơi đây đã mơ hồ không rõ, bây giờ thấy cảnh tượng này, Trần Tinh không biết nói thế nào.

 

“Phù Kiên tuy là hoàng đế người Hồ, nhưng quản lý Trường An cũng tốt nhỉ.” Trần Tinh chua xót nói.

 

Cậu và Phùng Thiên Quân, Hạng Thuật chung đường gần nửa tháng, phong trần mệt mỏi, đến Trường An nhìn như đồ nhà quê. Hạng Thuật vẫn mặc quần áo thợ săn, lại chẳng để ý, quan sát một đám người Hồ đứng cách chợ không xa lắm, dường như nghe được tiếng mẹ đẻ mới chú ý.

 

Phùng Thiên Quân nói: “Đúng, ta thấy tạm thời tha mạng chó cho hắn vậy.”

 

Ba người gọi mì trong một quán ăn ven đường, tạm giải quyết cơn đói. Sau bữa ăn, Trần Tinh hỏi thăm tin tức người quen với tiểu nhị, Phùng Thiên Quân đi trả tiền, rồi nói: “Đã đến Trường An, ta thấy chi bằng…”

 

Nói xong, Phùng Thiên Quân hơi do dự, nhìn Trần Tinh, hỏi: “Hay là đệ đến chỗ đại ca ở tạm hai ngày?”

 

Trần Tinh biết lời này của Phùng Thiên Quân là khách khí, tuy có chăm sóc lẫn nhau trên đường đi, nhưng cũng chỉ là phận bèo nước, cậu vội nói: “Không phiền Phùng huynh nữa, ta có chỗ rồi, vừa nghe được, hắn ở Trường An, đúng lúc đến Trường An tìm bằng hữu để nương tựa. Huynh giữ chó thay ta một thời gian, tạm thời ta không chăm sóc nó được.”

 

“Vậy được.” Phùng Thiên Quân ôm chó, sảng khoái nói, “Có việc thì cứ báo tin đến Tùng Bách Cư ở thành tây, có lẽ ta còn ở Trường An một thời gian.”

 

Còn Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân cũng không hỏi, chỉ huýt sáo với y, nói: “Thiên Trì phiền ngươi để ý.”

 

Trần Tinh nghĩ thầm mắc mớ gì tới y, Phùng Thiên Quân đội mũ vành, im lặng tiến vào phố chợ, biến mất giữa biển người.

 

___________

 

[1] Bách trưởng: Một chức quan nhỏ trong quân đội cổ đại của Trung Quốc,

 

[2] Giáo úy: Cũng là chức quan trong hệ thống quan đội cổ đại Trung Quốc, nhưng có vị trí ảnh hưởng khá lớn, gần với chức tướng quân.

 

[3] Mái Phi Diêm: Đầu mái cong (飞檐)