Định hải phù sinh lục

Chương 91: Giữ lời



Mạch thành.

 

“Yêu vương, ngài tên gì?” Trần Tinh hỏi với vẻ mong đợi, “Nên gọi ngài thế nào?”

 

Gương mặt anh tuấn hoàn mĩ của phượng hoàng sa sầm, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Trần Tinh.

 

Phùng Thiên Quân rút tiền từ chi nhánh tiền trang Tây Phong ở Mạch thành, mua cho Trần Tinh một bộ đồ mới, cũng mua cho cún con một chiếc áo khoác lông chồn. Trong hiệu may, Trần Tinh vừa thay đồ vừa tiếp lời phượng hoàng.

 

Phượng hoàng nhìn cậu mà chỉ muốn tát cho một phát văng tới chân trời luôn.

 

Trần Tinh hỏi: “Chắc bây giờ ngươi không có tên đâu ha? Phượng hoàng cứ trăm năm lại trùng sinh, ngàn năm lại một vòng luân hồi, sau mười lần dục hỏa trùng sinh sẽ sinh ra một bản thân hoàn toàn mới.”

 

Mặc dù sinh ra trong thời đại Vạn Pháp quy tịch, nhưng Trần Tinh vẫn nghiêm túc học về lai lịch cũng như đặc tính của các loại yêu quái. May mà trước kia có đọc qua, bằng không thì lúc này nan giải lắm đây.

 

Xưa kia yêu quái bị phong ấn ở biên giới phía nam vùng Thập Vạn Đại Sơn, kể từ khi linh khí biến mất, kết giới cũng bị giải trừ, các yêu quái phân tán khắp nhân gian, nhưng cũng mất pháp lực từ thời điểm ấy.

 

Theo thời gian trôi, có lẽ trong mười hoặc hai mươi năm tới, sẽ có càng nhiều yêu quái từ từ xuất hiện trên thế gian này, đến lúc đó sở trừ tà đối phó yêu quái cần được xây dựng lại.

 

Trần Tinh thay đồ xong thì ôm chó ra khỏi hiệu may, tắm dưới ánh mặt trời trên phố Mạch thành, chợt nhớ từ lúc phượng hoàng xuất hiện tới giờ vẫn chưa giới thiệu tên, cậu đoán lần luân hồi này chắc hắn chưa có tên, nên đề nghị: “Nếu không chê, ta đặt tên cho ngươi nhé?”

 

Phượng hoàng: “……….”

 

“Khi ngươi tái hiện trên thế gian, đất trời hiện ra ánh sáng,” Trần Tinh nói thật chân thành, “toàn bộ linh khí khôi phục, ừm, Trùng, Hiện, Quang Minh! Ta sẽ gọi ngươi là…”

 

Phượng hoàng khẽ nhíu mày.

 

“Thiên Lượng? Hoặc Tiểu Lượng? Hay Đại Lượng nhỉ? A Lượng? Lượng Lượng?”

 

Phượng hoàng: “………………………………………………..”

 

“Khó nghe quá!” Phượng hoàng tỉnh táo lại ngay tức khắc, “Không được! Tuyệt đối không được!”

 

Trần Tinh biết tên có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với yêu quái, bởi khi yêu quái tu luyện xong, cũng cần người xác nhận mới có thể thành công hoàn thành bước tu luyện sau cùng. Chẳng hạn như nếu một con rắn tu luyện thành giao, cuối cùng vẫn cần một người có linh hồn vạn vật chỉ vào nó và nói “Oa! Giao kìa!”, lúc bấy giờ nó mới có thể thực sự trở thành giao, cưỡi mây đạp gió bay đi.

 

Quá tình này được gọi là ‘phong chính’, mà yêu bị phong chính sẽ không có tên. Nếu được con người đặt tên, có thể giúp nó nhảy vọt trong quá trình tu luyện. Từ thời xa xưa, ở vùng đất Thần Châu chỉ có ba tộc thần, người và rồng mới có quyền đặt tên cho vạn vật. Trần Tinh biết phượng hoàng này không kháng cự việc mình đặt tên cho hắn, thành thử nhìn hắn có ý thăm dò.

 

Quả nhiên phượng hoàng không kháng cự, chỉ hơi gắt gỏng với cái tên vừa rồi mà thôi.

 

“Trùng Lượng? Phục Lượng?” Trần Tinh tiếp tục thử, “Trùng Minh? Minh Lượng? Ngươi chọn một cái đi?”

 

Phượng hoàng toan mở miệng, muốn nói lại thôi. Trần Tinh biết dù có là phượng hoàng hắn cũng không có quyền được chọn, chỉ có thể theo mình, suy cho cùng nhân loại gọi hắn là gì thì chính là cái ấy.

 

“Không cần!” Phượng hoàng nén giận, “Yêu tộc trên thiên hạ này, ai dám gọi thẳng tên cô vương?”

 

“Trùng Minh.” Trần Tinh cười nói, “Lấy tên này đi, tạm chấp nhận vậy.”

 

Thế là sau một ngàn năm phượng hoàng cũng có được tên mới, nghe cũng ổn ổn.

 

“Được rồi chứ?” Phùng Thiên Quân vội vàng đi tới, “Ta đã cho người bí mật quan sát, nửa canh sau chắc hẳn Hạng huynh đệ sẽ tới cướp tiền trang Đông Triết, ăn bánh đi này.”

 

Trần Tinh cùng Phùng Thiên Quân xuyên qua phố xá sầm uất, ngoảnh đầu lại hỏi: “Trùng Minh? Ngươi đang ở đâu?”

 

Phượng hoàng đã biến mất, Trần Tinh nhìn dáo dác, phát hiện trên mái hiên có một con chim màu đỏ vàng đang đậu, cậu biết hắn không muốn liên hệ quá nhiều với người phàm, hoặc không chừng còn đang vui thầm vì có được tên mới, vì vậy cậu chẳng cần quan tâm hắn nữa.

 

“Kế tiếp chúng ta nên làm gì?” Trần Tinh hỏi Phùng Thiên Quân.

 

Phùng Thiên Quân cũng hết sức khó xử, hai người trốn trong hẻm gặm bánh, hắn nói: “Ta chỉ biết chúng ta không thể để hắn đi, nếu lúc này hắn không xuất hiện thì chúng ta phải chạy tới núi Long Trung chặn người. Nhưng chặn được thì làm gì tiếp đây? Hắn sẽ chịu yên mà nghe chúng ta nói sao?”

 

Trần Tinh ra hiệu Phùng Thiên Quân đừng có lo: “Ta có cách này, nếu chốc nữa ngươi vẫn không nghĩ ra thì nghe thử kế hoạch của ta xem sao.”

 

Phùng Thiên Quân gật đầu, Trần Tinh cân nhắc, nói thật thận trọng: “Tiêu diệt Vương Tử Dạ là mục tiêu quan trọng nhất trong thời gian tới, sau đó mới là Xi Vưu. Lần này chúng ta chiếm ưu thế lớn nhất, ngoài pháp lực thì còn một yếu tố quan trọng hơn, đó là Vương Tử Dạ ở trong tối, còn chúng ta ở ngoài sáng. Lần trước tới Trường An bị gã tính kế, lần này nhất định không được lộ, phải nấp cho kĩ.”

 

Phùng Thiên Quân: “Đúng đúng đúng! Kế hoạch lần trước của Hạng huynh đệ không tệ chút nào.”

 

Trần Tinh: “Cho nên chúng ta cần thuyết phục Hạng Thuật thêm lần nữa, lần này để ta.”

 

Phùng Thiên Quân: “Chỉ có ngươi mới làm được.”

 

Trần Tinh gật đầu: “Chúng ta lên Trường An giống lần trước đi, lần này đã biết Âm Dương giám ở đâu, cứ lén lấy nó ra, tìm Bất Động Như Sơn… Ê! Các ngươi! Đợi chút! Xin dừng bước! Thái thái ơi! Là cô ạ! Cháu nhớ cô! Này! Dừng xe! Để ta lên xe ghim châm cho lão gia các ngươi, đảm bảo khỏe ngay…”

 

Trần Tinh thấy một chiếc xe lướt qua bèn chạy vội ra ngoài, trên xe đúng là gia đình đọc sách có người ngất xỉu vì nghẹn ứ trong lòng mà lần trước cậu gặp ở Mạch thành.

 

“Để ta khám cho lão gia các ngươi.” Trần Tinh nhiệt tình nói, “Đã ngất rồi đúng không?”

 

“Tránh ra!” Phu xe quát, “Đang tìm đại phu!”

 

“Mặc kệ bọn bịp bợm giang hồ!” Thái thái bảo, “Tới y đường có tên tuổi, đi mau!”

 

Lão thái thái nói: “Đứa bé đáng thương, ngươi cho nó ít bạc đi, nó cũng khổ lắm.”

 

“Mẹ! Thói đời này loại người nào cũng có. Trông nó miệng lưỡi trơn tru thế kia, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt lành gì!”

 

Xe ngựa không hề dừng, xem lòng hảo tâm của Trần Tinh như lòng lang dạ thú, phu xe giơ roi muốn quất cậu, Phùng Thiên Quân tức giận tiến lên lôi Trần Tinh về, hai người lui vào ven đường, cuối cùng một nhà kia cũng bỏ đi.

 

Trần Tinh: “…………”

 

Phùng Thiên Quân: “Thôi nào, đừng xen vào việc người khác, nói tiếp đi. Sau đó thì sao? Âm Dương giám?”

 

Trần Tinh đành bỏ cuộc, cậu lùi về suy tư, nói: “Giao Bất Động Như Sơn trong gương cho Hạng Thuật, tiếp theo tới Sắc Lặc Xuyên cứu Lục Ảnh.”

 

“Còn Lạc Hồn chung nữa.” Phùng Thiên Quân nói, “Hay tới phía nam Kiến Khang lấy Lạc Hồn chung trước được không? Từ đây tới Cối Kê, nếu ra roi thúc ngựa sẽ mất chưa tới năm ngày đâu.”

 

Trần Tinh quả quyết: “Lạc Hồn chung có thể đợi, nhưng Âm Dương giám thì không, huống hồ chúng ta vừa tới Cối Kê thì Hạng Thuật đã chạy mất rồi.”

 

Cố hương gần trong gang tấc, thực ra lần trước kết bạn với Trần Tinh, hắn vừa đi đường tắt từ Kiến Khang tới đây, nghe cậu nói vậy đành gật đầu từ bỏ.

 

“Lạc Hồn chung có lấy sau cùng cũng không gấp.” Trần Tinh nói, “Lấy được Lạc Hồn chung là chúng ta có thể mai phục Vương Tử Dạ rồi, giải quyết gã theo kế hoạch ban đầu, sau đó tới Phì Thủy đào Xi Vưu dưới lòng đất lên, tính sổ với gã. Khi đó chúng ta đã có hươu thần, phượng hoàng, còn có pháp bảo và Tạ An nữa…”

 

Phùng Thiên Quân gật đầu: “Kế hoạch này nghe có vẻ suôn sẻ, song ắt hẳn ngươi cũng biết bước khó nhất nằm ở đâu.”

 

Trần Tinh và Phùng Thiên Quân nhìn nhau, hai người họ đều biết điều khó nhất là Hạng Thuật phải nghe lệnh.

 

Mà quan trọng hơn hết, Hạng Thuật là người không thèm nghe lệnh nhất, và cũng là người dễ xảy ra chuyện nhất. Huống chi lần trước cậu còn chưa biết Hạng Thuật tìm được Xi Vưu bằng cách nào! Chỉ biết Hạng Thuật đột nhiên muốn đi tìm Xi Vưu, rồi tự dưng cung Huyễn Ma xuất hiện, chẳng rõ vì sao Hạng Thuật lại biến thành Định Hải châu, sau đó tự đâm chết mình bằng một mũi tên, cũng tiện thể đâm chết Ma thần…

 

“Lại đây lại đây!” Phùng Thiên Quân lập tức chắn trước mặt Trần Tinh.

 

“Bớ người ta, cướp!” Có người qua đường la lớn, “Cướp tiền trang rồi!”

 

“Giao cho ta.” Trần Tinh nói, “Ngươi chỉ cần thu hút sự chú ý của hắn! Lên!”

 

Hạng Thuật xách theo một bọc vàng bước ra khỏi tiền trang Đông Triết. Phùng Thiên Quân và Trần Tinh tức tốc chạy ra khỏi hẻm, Phùng Thiên Quân lên tiếng: “Tráng sĩ xin dừng bước! Ta có lời muốn nói!”

 

Tiếp theo Hạng Thuật tung bọc vàng, tiền bay đầy trời.

 

Phùng Thiên Quân lách người thoát thân, Trần Tinh vòng ra sau Hạng Thuật, hai người phối hợp bọc đánh, Trần Tinh nhào lên ôm đùi Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật: “!!!”

 

Hạng Thuật xoay người muốn bỏ đi, Trần Tinh cứ nằng nặc ôm đùi hắn không buông, Hạng Thuật nhấc chân lên, Trần Tinh càng ôm chặt chân hắn hơn: “Huynh hãy nghe ta nói… Hạng Thuật, đừng chạy! Chân huynh dài quá!”

 

Quan binh kéo tới, tên cầm đầu giận dữ quát: “Bắt lại hết cho ta!”

 

Hạng Thuật xách cổ áo Trần Tinh, không biết Trần Tinh lấy sức đâu ra mà sống chết không chịu buông tay, trong lúc nguy cấp, Hạng Thuật không có thời gian lằng nhằng với cậu, đành xoay người kéo cậu chạy vào hẻm.

 

Phùng Thiên Quân hô: “Đừng bắn tên! Bọn ta hành hiệp trượng nghĩa cơ mà!”

 

Hạng Thuật: “……………………………………………….”

 

“Buông tay!” Hạng Thuật cuối cùng cũng nổi giận.

 

Trần Tinh giữ chân Hạng Thuật bị hắn lôi vào trong hẻm, Phùng Thiên Quân chắn phía sau giúp hai người, ba người bắt đầu chạy trốn dọc theo con hẻm. Trần Tinh thiếu chút nữa bị Hạng Thuật giãy ra, nhanh chóng nắm bắt cơ hội bò lên thêm tí nữa, bất cẩn đụng phải thứ gì đó cưng cứng.

 

Trần Tinh: “!!!”

 

Hạng Thuật: “……………………………………………..”

 

Hạng Thuật chỉ mặc một chiếc quần lụa mỏng, bị Trần Tinh ôm chặt chân, chiếc quần võ thiếu điều muốn bị cậu lột xuống tới nơi, thêm con chó từ bên cạnh chạy ra sủa gâu gâu rồi cắn chết ống quần hắn, hại hắn không làm gì được cậu. Hạng Thuật tính choảng Trần Tinh thì Phùng Thiên Quân đuổi tới kịp lúc, lớn giọng: “Đây là kế hoạch của ngươi hả? Trông nó vô dụng thế!”

 

Hạng Thuật vừa thấy Phùng Thiên Quân liền biết tên này có võ, không xuống nặng tay với Trần Tinh được chứ Phùng Thiên Quân thì chưa chắc, lúc này hắn mang theo Trần Tinh trên đùi, quay phắt người, bày ra tư thế đấu võ. Phùng Thiên Quân vô thức muốn trốn, Trần Tinh thuận thế bò lên ôm vai lưng Hạng Thuật, quắp chặt hắn từ đằng sau, thốt ra ba chữ: “Khắc Gia Lạp! Chẳng phải huynh đang tìm Khắc Gia Lạp sao?”

 

Hạng Thuật ngây người, dừng hành động lại.

 

Một nén nhang sau, ngoài Mạch thành.

 

Trần Tinh kéo tay Hạng Thuật, Hạng Thuật cau mày tránh đi.

 

“Nói,” Hạng Thuật cất giọng lạnh tanh, “các ngươi rốt cục là ai?!”

 

Cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nói chuyện với Hạng Thuật, Trần Tinh lau mồ hôi, thầm suy tính không ngừng, hồi trước cậu chẳng hiểu gì về Hạng Thuật, mặc dù bây giờ chưa tính là hiểu lắm, song cậu vẫn biết “Khắc Gia Lạp” cũng chính là hóa thân của Vương Tử Dạ – vẫn là manh mối quan trọng mà Hạng Thuật luôn truy tìm bấy lâu, sở dĩ Đại Thiền Vu như hắn rời khỏi Sắc Lặc Xuyên xuôi nam tất cả đều vì Vương Tử Dạ.

 

“Thầy trừ tà.” Trần Tinh nói, “Bọn ta sẽ giải thích lai lịch của mình với huynh sau. Phùng đại ca, còn bao lâu nữa?”

 

Phùng Thiên Quân nhìn sắc trời, đáp: “Nếu đi ngay bây giờ có thể tới núi Long Trung sau giờ ngọ.”

 

Lần trước họ lãng phí quá nhiều thời gian ở Mạch thành, bây giờ xem như khá thư thả. Trần Tinh gật đầu: “Bọn ta cũng đang truy lùng gã.”

 

Nét mặt Hạng Thuật lập tức trở nên nghiêm túc: “Quả nhiên, gã là ai? Đang ở đâu? Có mưu đồ gì?”

 

Trần Tinh định nói cho hắn biết thân phận thực sự của Vương Tử Dạ, song trong lòng chợt đánh thót, ngộ nhỡ nói trắng ra, Hạng Thuật tức tốc chạy về Trường An báo thù thì làm sao? Không thể tiết lộ hết trong một lần được, vậy nên cậu sửa lời: “Bọn ta tìm được một ít manh mối về gã, có khả năng hiện giờ gã đang ở núi Long Trung, huynh theo bọn ta chứ? Vừa đi vừa nói.”

 

Phùng Thiên Quân lập tức lộ ra ánh mắt tán thưởng, thế thì Hạng Thuật sẽ không chạy nữa.

 

Hạng Thuật bán tín bán nghi, song khi đối phương thốt ra tên Khắc Gia Lạp, hẳn là cậu cũng biết được chút sự vụ trong đó.

 

Hạng Thuật im lặng một thoáng, tiếp theo xoay người lên ngựa. Trần Tinh ngoảnh đầu nhìn, không thấy phượng hoàng đâu nhưng chắc hắn sẽ đuổi theo thôi. Phùng Thiên Quân nói: “Ta đi chuẩn bị vài thứ, chuyến này đi không biết tới khi nào mới thu xếp được.”

 

Phùng Thiên Quân cho họ cơ hội ở riêng với nhau, Hạng Thuật nhìn vùng đất bắc, gió xuân nổi lên, bình nguyên hoang vu một cõi. Trần Tinh dừng ngựa bên cạnh, không khỏi nhìn hắn, Hạng Thuật đạp một chân lên bàn đạp, vô thức giật giật, Trần Tinh liền lia mắt xuống đùi hắn, hồi tưởng lại khi nãy cậu ôm đùi Hạng Thuật.

 

Ban đầu huynh ấy sao mà gầy quá, Trần Tinh thầm nghĩ, may mà mình có mang thuốc.

 

Dường như Hạng Thuật đang suy tư, vô tình nhìn lướt qua Trần Tinh từ đuôi mắt, tầm mắt cũng dời xuống đùi cậu, sau khi trúng tên Trần Tinh đã băng lại rồi, song hồi nãy bị Hạng Thuật kéo lê một đoạn nên giờ rỉ ra chút máu, lúc này mới cau mày vì thấy đau.

 

“Sao ngươi lại tìm gã?” Hạng Thuật đột nhiên hỏi.

 

“Gã là yêu quái,” Trần Tinh nói, “biết dùng oán khí hồi sinh xác chết, ta phải tiêu diệt gã.”

 

Hạng Thuật cau mày, trầm tư không đáp, cuối cùng hỏi: “Tại sao lại cứu ta?”

 

Trần Tinh vội nghĩ cách, từ bỏ yêu cầu làm hộ pháp cho mình, cậu biết một khi nói ra sẽ phá vỡ lòng tin mong manh vừa được thiết lập giữa hai người, vậy nên cậu nhanh chóng tìm một lí do thoái thác khác.

 

“Bọn ta tìm gã đã lâu… dựa theo tuyến đường chạy trốn mà bọn ta tra được, ta đoán có lẽ huynh đã từng gặp gã, cho nên… ừm, mới tới Tương Dương tìm huynh.”

 

Hạng Thuật tuy “ừm” nhưng vẫn nhìn Trần Tinh với vẻ hoài nghi, dường như vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, song tạm thời chấp nhận lý do này.

 

Trái tim treo lơ lửng của Trần Tinh cuối cùng cũng được buông xuống, cậu biết lúc này chắn hẳn Hạng Thuật đang cực kỳ cực kỳ nghi ngờ, nhưng nhờ khoảng thời gian chung đụng với nhau lần trước, cậu đã dần hiểu được Hạng Thuật. Muốn huynh ấy tin mình lần nữa không phải việc khó. Thế nhưng… huynh ấy sẽ còn thích mình chứ? Trần Tinh bồn chồn không yên, nhớ đến vòng tay trước khi ly biệt, thậm chí hoài nghi không biết Hạng Thuật có thực sự thích mình không, khiến cậu nhất thời cảm thấy buồn bã.

 

Hạng Thuật phát hiện ra cảm xúc của cậu, bèn hỏi: “Ngươi có thù với Khắc Gia Lạp à?”

 

Trần Tinh toan đáp “không có”, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu gật đầu nói: “Đúng vậy, gã… hại ta mất đi rất nhiều người quan trọng.”

 

Phùng Thiên Quân mang thức ăn và rượu về, đưa mắt nhìn Trần Tinh có ý dò hỏi, Trần Tinh ra hiệu mọi chuyện đều thuận lợi, Phùng Thiên Quân bèn nói: “Để ta dẫn đường.” Nói xong thì đi trước, dành thời gian cho Trần Tinh mê hoặc Hạng Thuật.

 

Ba người lên đường, Phùng Thiên Quân dẫn trước, Hạng Thuật thì sóng vai cùng Trần Tinh ở phía sau.

 

Hạng Thuật: “Ban đầu ta thực sự không biết ngươi là ai, vì sao không nhắc tới Khắc Gia Lạp sớm hơn? Thầy trừ tà là cái gì?”

 

Trần Tinh nói: “Là… ờm…”

 

Nói đoạn, Trần Tinh thấy hơi đau, đột nhiên nhanh trí, liền cau mày, phóng đại vết thương trúng tên trên đùi còn chưa lành lên gấp bội.

 

“Là nghề… trừ yêu.” Trần Tinh nói với Hạng Thuật, “Nghe lạ lắm đúng không.”

 

Hạng Thuật hoài nghi: “Đêm qua ngươi cứ như kẻ điên vậy.”

 

Trần Tinh: “Bởi vì… áu, ta hơi đau, đi chậm chút…”

 

Trần Tinh bắt đầu giả đò, Hạng Thuật đành đi ngựa chậm lại, xem xét vết thương của cậu.

 

“Ngươi không biết võ.” Hạng Thuật kết luận.

 

Trần Tinh: “Đúng, vai không thể khiêng, tay không thể nhấc.”

 

Hạng Thuật: “Ngươi vào Tương Dương bằng cách nào?”

 

Trần Tinh nghĩ bụng, huynh không thấy ta đang đau lắm ư?! Cậu tiếp tục cau mày, hơi đổ người về phía Hạng Thuật, nói: “Ây ya… đau quá đi… ủa? Phùng đại ca sao chạy nhanh thế, mới chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi…”

 

Hạng Thuật đành bảo: “Thôi, để ta chở ngươi, cứ tiếp tục thế này trước khi trời tối vẫn chưa tới được núi mất.”

 

Trần Tinh vội nói: “Sao mà coi được? Phiền huynh lắm.”

 

Hạng Thuật tỏ ra mất kiên nhẫn, Trần Tinh đổi giọng liền: “Thế thì cảm ơn huynh nhé.” Rồi cậu bò qua ngồi đằng sau Hạng Thuật, ôm chặt eo và dựa vào lưng hắn, cảm nhận sự ấm áp truyền tới từ cơ thể.

 

Cún con thấy Trần Tinh đổi chỗ thì tưởng cậu không cần mình nữa, thành thử cuống tới mức kêu to.

 

Hạng Thuật giờ mới nhớ tới nó, bèn lia mắt nhìn, Trần Tinh giải thích: “Ngại quá, nó trùng tên với huynh… ta không biết. Đây là chó ta lạc mất khi trên đường tới Tương Dương, ta gặp nó lần đầu dưới một gốc ‘cây sồi’, nên gọi nó là ‘cây sồi’(*), ta không cô ý đâu…”

 

(*) Cây sồi (橡树-xiàng shù), đồng âm với Hạng Thuật (项述-xiàng shù).

 

“Rồi rồi!” Hạng Thuật bực mình, “Đổi tên cho nó đi!”

 

Trần Tinh ngồi sau lưng Hạng Thuật cười rằng: “Vậy huynh đặt tên cho nó nhé?”

 

Hạng Thuật: “Không biết đặt.”

 

Thế là Trần Tinh không nói nữa, một lát sau, cún con dần im lặng, Hạng Thuật lầm bầm: “Ngươi quả nhiên chẳng biết chút võ công nào.” Với năng lực của Hạng Thuật, hắn chỉ cần liếc thoáng qua là biết người đó có luyện võ hay không, cho nên chuyến này hắn ngạc nhiên nhất về điều này.

 

Trần Tinh: “Đúng vậy, làm sao?”  

 

Hạng Thuật: “Ngươi không phải người Tương Dương, làm thế nào vào thành?”

 

Lúc Hạng Thuật bị áp giải vào Tương Dương thì Phù Kiên đã phái binh vây thành, một thiếu niên tay trói gã không chặt thế mà vẫn có thể lẻn tòa thành bị bao vây kín kẽ vào thời điểm nguy cấp nhất, đúng là chuyện khó tin nổi.

 

Trần Tinh đành phải thành thật: “Nhờ vận may, ta may mắn lắm.”

 

Hạng Thuật giễu cậu: “May mắn mà còn bị trúng tên?”

 

Trần Tinh: “Do ta không biết vì sao tự dưng bị xui.”

 

Hạng Thuật: “Ngươi vào Tương Dương làm gì?”

 

Trần Tinh mù mờ: “Tìm huynh đó.”

 

Hạng Thuật im lặng, Trần Tinh mở cờ trong bụng, được Hạng Thuật cưỡi ngựa chở theo, băng qua con đường lớn ngoài núi Long Trung ngập tràn gió xuân.

 

Hạng Thuật đột nhiên lại hỏi: “Tìm được ta, ngươi muốn mang ta ra bằng cách nào? Ngươi không nghĩ tới à?”

 

“A,” Trần Tinh đáp: “Phùng đại ca sẽ giúp chúng ta.”

 

Hạng Thuật: “Không phải các ngươi vừa cửu biệt trùng phùng à? Sao ngươi biết hắn sẽ đuổi tới vào lúc nguy cấp? Rõ ràng chính ngươi cũng không biết, bằng không đã không vui mừng thế kia.”

 

Trần Tinh: “…..”

 

Khả năng quan sát của hắn cực kỳ nhạy bén, từ màn gặp lại của Trần Tinh và Phùng Thiên Quân, hắn nhanh chóng đoán được hai người này tách ra đã lâu, Trần Tinh không có khả năng dẫn Phùng Thiên Quân vào Tương Dương, chưa biết chừng đã mấy tháng, thậm chí đã mấy năm không gặp. Nói cách khác, thiếu niên này vào thành Tương Dương một mình, tìm trăm phương nghìn kế hòng gạt Chu Tự thả mình ra, sau đó còn phải đưa hắn rời thành một cách nguyên vẹn.

 

May mà Phùng Thiên Quân kịp thời chạy tới, bằng không nếu chỉ dựa vào cậu, muốn mang một kẻ hành động bất tiện như mình rời thành Tương Dương đang bị chiếm đóng, chẳng khác nào đâm đầu chịu chết.

 

Mặc dù biết rõ có thể sẽ chết, vậy mà vẫn tới cứu hắn, người này rốt cục đang nghĩ gì?