Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 69: Phiên ngoại 2



Edit & Beta: NiMi

Bảng xếp hạng thành tích kỳ thi tháng này đã được in ra và dán lên bức tường cuối lớp học, tổng cộng có hai tờ giấy, một tờ là bảng xếp hạng của lớp, một tờ là bảng xếp hạng của khối.

Tôi ngồi ở chiếc bàn cuối cùng. Tan học, mọi người ùa lại xem bảng thành tích, khiến cho chỗ tôi ngồi không thể tránh khỏi mà chật như nêm.

Tôi đang cầm chiếc cốc uống nước thì bị Thiệu Viễn Đông đập một phát lên cánh tay.

“Cậu lại xếp nhất khối rồi, đồ không phải con người…”

Phía sau lớp học có giọng la hét ầm ĩ, tiếng người ồn ào, tôi nghe được rất nhiều tiếng thảo luận về Thành Nham.

“Á đù, điểm toán của Thành Nham là tối đa? Còn cao hơn cả Giang Mộ Bình luôn?”

“Chỉ là bị điểm ngữ văn kéo chân, không thì chắc chắn là xếp trong ba hạng đầu khối.”

“Ôi mẹ ơi, lại chuyển tới một tên quái vật.”

Tôi viện cớ đứng dậy đi đến chỗ bình nước rót nước uống, dừng chân ở chỗ đám người phía sau một hồi. Tôi nhìn lướt qua bảng xếp hạng thành tích và rất nhanh đã tìm được tên của Thành Nham.

Xếp hạng hai trong lớp, hạng sáu toàn khối.

Môn toán cậu ấy đạt điểm tối đa, điểm lý cũng rất cao, nhưng là bị điểm ngữ văn kéo xuống một chút, nhìn chung kém hơn 3 hạng đầu khối trong những năm gần đây khoảng 20 điểm.

Cô bạn nữ đứng trước mặt tôi bỗng nhiên quay đầu lại, dường như bị tôi làm cho giật mình, cô nhanh chóng lùi lại một chút.

Cô nàng vành tai hồng hồng mà chúc mừng tôi: “Chúc mừng cậu nhé, lại xếp đầu khối.”

“Cám ơn cậu.”

Tôi lấy nước từ trong bình, nhìn thấy Văn Yến ôm một chồng sách ôn tập đi về phía tôi.

“Lớp trưởng ơi, cô giáo Tôn có việc tìm cậu, cô bảo cậu tới văn phòng một chuyến đấy.”

“Đã rõ.”

Tôi buông cốc nước xuống, đi đến văn phòng môn ngữ văn. Cô giáo Tôn là cô giáo môn văn của chúng tôi, cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp.

Tôi gặp Thành Nham trong văn phòng, cậu ấy đứng trước bàn làm việc của cô giáo Tôn, mặt mũi ngoan ngoãn làm ra một vẻ khiêm nhường nhận lấy lời dạy dỗ của cô.

Chiếc bút đỏ của cô giáo Tôn khoanh chi chít trên bài thi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy: “Em về nhà chăm chỉ luyện viết chữ đi, nếu chữ viết đẹp thì bài văn này của em ít nhất có thể cao hơn năm điểm.”

Thành Nham gật đầu. Cô giáo Tôn đưa mắt ra sau, thoáng nhìn về phía tôi.

“Em về phòng học trước đi.” Cô giáo Tôn đưa bài thi cho Thành Nham, trên mặt nở một nụ cười: “Bài thi toán học và vật lý làm rất tốt, hai môn đều xếp thứ nhất toàn khối, ngữ văn thì còn cần cố gắng thêm, cô mong em sẽ đạt được thành tích tốt trong kỳ kiểm tra lần sau.”

Thành Nham nhận lấy bài thi rồi đi qua phía tôi, trên người cậu ấy có phảng phất một mùi hương xà phòng.

Cô giáo Tôn cúi đầu nhìn vào phiếu điểm, hỏi tôi: “Chắc em biết hết kết quả các môn trong kì thi tháng này rồi nhỉ?”

“Đã biết rồi ạ.”

Cô vẫn cúi đầu như cũ: “Lần này môn lý có vẻ còn chưa phát huy hết năng lực vốn có.”

Tôi “vâng” một tiếng.

“Lần thi tháng này, thành tích đứng đầu môn toán lẫn vật lý đều là của Thành Nham, em xếp thứ hai.” Cô giáo Tôn ngẩng đầu lên nhìn tôi cười dịu dàng.

Cô khéo léo mà hỏi tôi: “Gần đây có phải là đã nghĩ ngợi về chuyện khác không?”

“Ý cô là gì ạ?”

“Những giờ tự học gần đây em có vẻ thường xuyên ngẩn ngơ.”

Đây là sự thật, tôi không thể biện minh được.

Cô giáo Tôn dường như đã hiểu lầm điều gì: “Với hình tượng của em thì có người theo đuổi là chuyện bình thường, em muốn yêu đương cũng là chuyện rất bình thường, cô không cổ hủ như vậy đâu, nhưng điều kiện tiên quyết là em không thể để ảnh hưởng đến học tập.”

“Thưa cô, em không——”

Cô thẳng thắn: “Cô cảm thấy gần đây em với Cố Hiểu Du đi với nhau có chút thân mật, hai đứa thật sự đang yêu đương à?”

Không hổ là giáo viên chủ nhiệm lớp, quả nhiên nắm chặt mọi việc trong lòng bàn tay.

Tiếc là cô giáo Tôn không biết rằng tôi không thích con gái, không thì cô cũng chẳng sinh ra hiểu lầm như vậy.

“Gần đây em với cậu ấy cùng nhau tham gia thi đấu toán học, ở cạnh nhau… là thảo luận đề toán thôi ạ.”

“Thi đấu toán học?”

“Vâng ạ.”

Cô giáo Tôn bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu: “Cô nhớ ra rồi, thầy giáo Chu đã từng đề cập với cô chuyện này.”

Dù không phải vì chuyện yêu đương nhưng mà ngẩn ngơ thì luôn có lý do, bỏ qua Cố Hiểu Du, cô giáo Tôn lại hỏi tiếp: “Gần đây gặp chuyện gì sao? Cô cảm thấy em cứ luôn không yên lòng.”

Tôi thẳng thắn nói: “Sức khỏe ba em có chút vấn đề, ba em nằm viện đã mấy hôm rồi ạ.”

Chân mày cô giáo Tôn nhíu lại: “Tình hình có nghiêm trọng không?”

“Lúc làm việc mệt quá ngất xỉu, không phải bệnh nghiêm trọng gì ạ.”

Làm bác sĩ thì khó tránh khỏi việc xảy ra những tình huống thế này, nhưng cũng thật sự là lần đầu tiên tôi thấy ba tôi đổ bệnh như vậy, nên cũng có chút không biết làm thế nào.

Sau buổi công bố thành tích kỳ thi tháng, cô giáo Tôn thông báo cho chúng tôi chuyện phải đổi chỗ ngồi.

“Chuyện là thế này, hôm nay chúng ta đổi chỗ ngồi, sẽ không xếp lần lượt hàng này đến hàng kia nữa mà sẽ dựa vào thứ hạng thi trong tháng vừa rồi để tự mình chọn chỗ ngồi. Ví dụ như Giang Mộ Bình đứng đầu lớp ta thì bạn ấy sẽ là người đầu tiên chọn chỗ, sau đó cứ như vậy.” Cô giáo Tôn cười, “Hơn nữa lần này các em đổi từ bàn đơn sang bàn đôi.”

Cả phòng học xì xào những âm thanh khe khẽ.

“Có điều lần này chỉ là một lần thử nghiệm của cô, chúng ta cứ sắp xếp như vậy đã, về sau có chuyện gì thì lại thay đổi sau.” Cô giáo Tôn vỗ tay cái bộp, “Được rồi, mọi người ghép hai bàn lại vào nhau, sau đó đi ra bên ngoài xếp hàng nhé. Dựa theo thứ tự thành tích mà xếp hàng.”

Lớp chúng tôi từ đó đến giờ vẫn chưa từng xếp chỗ ngồi theo kiểu bàn hai người, dường như mọi người đều rất thích thú. Tôi đứng đầu trong nhóm người, lúc Thiệu Viễn Đông đi qua bên trái tôi đã huých cánh tay tôi một cái, cười đầy mờ ám: “Để tôi xem em gái nào có thể cướp lấy hạng nhất.”

Lúc cậu ta nói chuyện, tôi hơi quay đầu lại, ánh mắt vừa hay quét tới chỗ Thành Nham đang đứng phía sau tôi. Thành Nham thoáng liếc nhìn tôi, lại ung dung thản nhiên mà thu hồi tầm mắt.

Một lát sau, tiếng Thành Nham vang lên sau lưng tôi.

“Cậu muốn ngồi cùng bạn nữ à?”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhất thời không chắc chắn liệu cậu ấy có phải đang nói chuyện với mình hay không.

Cậu ấy ho một tiếng, sau đó tôi cảm giác sau thắt lưng bị chạm nhẹ một chút. Tôi quay đầu, nhìn thấy trong tay cậu ấy cầm một chiếc bút bi.

“Cậu muốn ngồi cùng bạn nữ à?” Cậu ấy hỏi lại lần nữa.

Thật ra tôi có chút không theo kịp được ý nghĩ của cậu ấy.

“Ý cậu là gì?” Tôi hỏi.

Ánh mắt cậu ấy liếc nhìn sang bên khác, bút bi trong tay bị ấn vang lên những âm thanh “lạch cạch”.

“Hẳn là có nhiều bạn nữ muốn ngồi cùng bàn với cậu.” Thành Nham tạm dừng một chút, lại nói tiếp: “Ý của Thiệu Viễn Đông chắc là như vậy.”

Tôi có chút buồn cười: “Ngồi cùng bạn nam hay bạn nữ với tôi mà nói thì cũng như nhau thôi. Tôi thế nào cũng được.”

Cậu ấy “à” một tiếng, khóe mắt liếc nhìn tôi một chút lại dời đi, hơi cúi xuống dưới.

Tôi là người đầu tiên tiến vào phòng học để chọn chỗ ngồi, tôi đi thẳng tới chỗ mà mình đã ngồi trước đây.

Cô giáo Tôn mỉm cười nhìn về phía cửa lớp: “Tiếp theo là Thành Nham, em vào chọn chỗ đi.”

Mặc dù tôi cũng đoán được là Thành Nham có thể sẽ lựa chọn vị trí bên cạnh tôi, dù sao thì vừa nãy cậu ấy cũng làm cho tôi không ngờ được, nhưng khi cậu ấy thật sự tiến đến phía chỗ của tôi, tôi vẫn có hút hoảng hốt.

Cậu ấy theo thói quen mà cầm chiếc bút bi đã phai màu tỏ ra không có chuyện gì mà ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi nghe thấy bên ngoài một trận xôn xao không nhỏ.

Không bao lâu sau, vẻ sốt ruột của Thành Nham cũng không giấu được nữa, tôi phát hiện cậu ấy cứ một mực không ngừng ấn đầu bút bi, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi các bạn học khác bên ngoài.

Cậu ấy khàn khàn ho một tiếng nói: “Tôi không muốn ngồi cùng người khác.”

So với những bạn học khác trong lớp, quả thật là cậu ấy quen thuộc với tôi hơn một chút. Tôi nghĩ cậu ấy chọn ngồi bên cạnh tôi hẳn là cũng vì nguyên nhân này.

Tôi không nói gì, cậu ấy bỗng nhiên xoay đầu qua nhìn tôi.

“Chính cậu nói nam hay nữ đều không sao mà.”

Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, lần đầu tiên tôi được quan sát ánh mắt cậu ấy ở khoảng cách gần. Tôi không biết có phải cậu ấy bị tôi nhìn đến mức hơi ngại hay không, cậu ấy nhanh chóng dời mắt đi.

Các bạn học khác lục tục đi vào lớp, trong lớp lại bắt đầu huyên náo.

Cô bạn ngồi cạnh Thành Nham tỏ vẻ đời này không còn gì lưu luyến nữa mà ghé vào trên bàn, nghiêng đôi mắt tha thiết nhìn cậu ấy: “Thành Nham, tớ vốn định ngồi bên cạnh cậu đó, khó có được một lần thi được trong top 10, còn chẳng biết lần sau là bao giờ đâu. Hai cậu đúng là không chừa cho người ta một con đường sống, dù sao thì cũng phải để lại một người cho đám dân chạy nạn bọn tớ chứ, tớ thật sự rất cần một học sinh giỏi làm tấm gương để noi theo.”

Tôi an ủi cô nàng: “Cậu cũng có thể cách một lối nhỏ mà coi cậu ấy là tấm gương.”

Bên tai truyền đến tiếng cười khe khẽ, cực kì ngắn ngủi. Tôi nghiêng đầu thoáng nhìn sang, Thành Nham đang xem bài thi, dáng cười bên khóe miệng nháy mắt thoáng qua.

Buổi chiều hôm nay tôi và Cố Hiểu Du phải đi tham gia thi đấu toán học. Trong lúc nghỉ ngơi giữa trưa, thầy giáo dạy toán đi vào phòng học.

Thầy đi đến trước bàn tôi, thoáng nhìn xung quanh rồi hỏi: “Cố Hiểu Du đâu?”

“Chắc là đi WC rồi ạ.”

Thầy Chu gật đầu: “Vậy lát nữa bạn trở về, em nhắn lại cho bạn. Buổi chiều hôm nay chúng ta xuất phát lúc 1:30, tập trung ở dưới tòa nhà dạy học. Đúng rồi, đừng quên mặc đồng phục nhé, còn phải có thẻ học sinh nữa.”

Trường học của chúng tôi không khắt khe việc học sinh phải mặc đồng phục, bình thường tôi không mặc đồng phục, hôm nay cũng thế. Tôi sững sờ cả người: “Trước đó thầy có bảo bọn em phải mặc đồng phục đâu ạ, hơn nữa là đó giờ cũng chưa từng quy định phải mặc.”

“Thầy có biết đâu, vừa mới nhận được thông báo yêu cầu phải mặc đồng phục xong.” Thầy Chu cười nhìn tôi, tỏ ra vui sướng khi người khác gặp họa, “Để cho em ngày thường làm dáng rồi, thân là lớp trưởng vậy mà lại không quy củ mặc đồng phục.”

Trong lớp không có mấy ai mặc đồng phục, hầu hết là mặc áo polo tay ngắn mùa hạ. Giữa lúc tôi đang lo lắng, Thành Nham bỗng nhiên cởi áo khoác đồng phục của mình ra đặt lên trên bàn của tôi.

“Như này không phải là được rồi sao.” Thầy Chu vỗ lưng tôi cái ‘bộp’, “Lấy tạm của cậu bạn này làm bộ ở bên ngoài là được. Nhớ bảo Cố Hiểu Du mặc đồng phục nhé, 1:30 chiều tập trung bên dưới lầu, đừng tới muộn.”

Trên đồng phục của Thành Nham có mùi hương thoang thoảng, là mùi hương của xà phòng. Cậu ấy cởi áo khoác đồng phục mùa thu ra, bên trong chính là chiếc áo polo mùa hạ.

Đồng phục mặc đầy đủ chỉnh tề, vẫn rất ngoan.

Tôi nhẹ nhàng gấp chiếc áo đồng phục, đặt vào góc bàn. Thành Nham quay đầu sang hỏi: “Cậu không thử xem có vừa không hả?”

“Vóc dáng của hai chúng ta cũng không chênh lệch lắm.” Tôi nói.

Dường như cậu ấy có chút ủ rũ: “Tôi thấp hơn cậu.”

Cậu ấy luôn có thể trong lúc vô tình lơ đãng mà làm tôi bật cười. Vì vậy tôi cầm chiếc áo khoác lên mặc thử, tay áo và thân áo đều có chút ngắn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tổng thể.

“Cám ơn cậu.” Tôi kéo khóa lên.

“Đừng khách khí.” Cậu ấy nhìn tôi chăm chú.

“Sao thế?”

“Nhìn như vậy có cảm giác cậu rất cường tráng.”

“Là do cậu quá gầy, áo bé.”

Hình như cậu ấy không vui, xụ mặt xuống quay đầu trở về.

Thật ra tôi có chút thắc mắc, vì sao Thành Nham lại không tham gia lần thi đấu toán học này.

“Lần trước chẳng phải là thằng nhóc kia đi đánh lộn với người ta sao, vẫn còn đang chịu phạt đấy.” Thầy Chu xách bình nước đi lên xe của trường, “Không đăng ký được. Chứ không em nghĩ là thầy không đăng ký cho nó sao.”

“Vậy lần sau có thể tham gia không ạ?”

“Xử phạt xong thì hẳn là có thể, còn lần này thật đáng tiếc.”

Trong xe còn có các học sinh tham gia thi đấu các môn khác, tôi đi xuống phía dưới ngồi vào hàng ghế cuối cạnh cửa sổ.

Cố Hiểu Du không ngồi cùng tôi, cô nàng tìm một chỗ trống khác.

Ngồi bên cạnh lối đi nhỏ là một người bạn học từ cấp hai của tôi, cậu ta lên tiếng với tôi: “Giang Mộ Bình, cậu mặc đồng phục của thằng em nào đấy, rất là không vừa nha.”

“Bạn cùng bàn.” Tôi nói.

Xe của trường bắt đầu khởi động máy, tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, tiết đầu của buổi chiều hôm nay là tiết thể dục. Khắp nơi trên sân thể dục đều là bóng dáng của các bạn cùng lớp với tôi.

Xe của trường chậm rãi đi qua sân thể dục, tôi dễ dàng gặp được Thành Nham đang mặc đồng phục mùa hạ màu trắng của trường ở trong đám người. Cậu ấy đang thoải mái chạy băng băng trên sân bóng rổ, ung dung mà ném quả bóng hướng về phía giỏ lưới.

Hình như là cậu ấy đã trông thấy chiếc xe của trường, ánh mắt thoáng nhìn về hướng tôi.

Cổ áo cậu ấy ướt đẫm mồ hôi, còn có những giọt mồ hôi đang nhỏ lấm tấm.

Cậu ấy đứng dưới ánh mặt trời nhìn xa xa sang bên này.

Mùi hương xà phòng trên đồng phục dường như hòa tan trong hương vị của mặt trời. Cậu ấy khẽ mỉm cười với tôi, khiến tôi cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng thêm rực rỡ.