Định Kiến

Chương 29



Chờ cơm nước xong, việc rửa chén của Nghiêm Mạc bị Hứa Khiêm tiện thể nhận làm hết, nam nhân khí phách phấn chấn thường ngày bây giờ lại cởi áo khoác ra, thành thành thật thật vén tay áo lên, hai tay chà xát bọt biển rửa chén. Nghiêm Mạc đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, vẫn có loại cảm giác không thật.

Hắn tưởng rằng loại người… như y, sẽ không thèm để ý đến việc nhà, tuy cũng đã nghe nói qua Hứa Khiêm dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng so với lời đồn đại lưu lại trước đây, thật sự là ——

“Răng rắc!”

“…” Hứa Khiêm hơi ngượng ngùng nhìn mảnh sứ bị vỡ nơi lòng bàn chân, khẽ ho nhẹ hai tiếng: “Chút nữa tôi sẽ bảo Tiểu Giang mua cho cậu hai cái mới…”

Nghiêm Mạc im lặng nhìn y, trong ánh mắt loé ra tâm tình “tôi biết mà”, sau một lúc lâu hắn thở dài một tiếng, che mặt.

Hứa Khiêm dọn dẹp mảnh vụn trên đất, sau khi rửa hết toàn bộ chén bát còn lại liền cất vào trong tủ, chột dạ kéo hắn rời khỏi nhà bếp.

Mễ Tô ngồi phịch ở trên ghế salon lộ ra cái bụng nhỏ, từ xa nhìn lại giống như một cái chăn, Hứa Khiêm ôm lấy đặt nó trên đùi, khi có khi không gãi cằm, chú mèo nhỏ phát ra mấy tiếng khò khè nho nhỏ, thoạt nhìn rất ư thoải mái.

“Mấy ngày nay tay cậu không thể đụng vào nước, tôi sẽ nói Tiểu Giang tìm một người giúp việc tạm thời…”

Nghiêm Mạc nhíu nhíu mày: “Không cần, chỉ là phỏng chút mà thôi, tôi không có yếu ớt như vậy, không nhọc Hứa tổng phí tâm.”

Hứa Khiêm trầm mặc vài giây, lần nữa nặn ra một nụ cười. Y bỏ Mễ Tô xuống, vươn tay ra phác thảo cằm của Nghiêm Mạc, ngả ngớn nói: “Trước đây không phải gọi ‘ca’ sao? Thế nào xuống giường liền không nhận nữa vậy?”

Người kia chằm chằm nhìn y, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, vừa muốn mở miệng đã bị Hứa Khiêm hôn lên, sau khi phản kháng mấy tiếng đừng đừng không có hiệu lực, bị ấn ngã xuống ghế salon.

Hứa Khiêm hơi đè trên người hắn, đầu gối đẩy mở hai chân ra, đặt tại thứ yếu ớt ở trong quần chậm rãi cọ xát. Vải âu phúc phát ra tiếng ma sát, trộn lẫn với tiếng nước bọt quấn quýt càng trở nên cực kì ám muội, ngực Nghiêm Mạc phập phồng, một luồng nhiệt từ ngực dần dần đi xuống, từ từ tụ lại ở bụng dưới, cuối cùng hoá thành dục vọng đốt người, gầm thét cắn nuốt lý trí.

Theo bản năng, hắn vươn tay ra, ôm sát người hơi lộ ra vòng eo gầy gò trên thân mình, hé miệng nghênh đón cái lưỡi trơn tru giãy dụa kia, bọn họ cắn xé múi môi lẫn nhau, vừa ôn nhu lại hung ác, quyến luyến liếm láp vết thương trầy da, nuốt vào tất cả toàn bộ tia máu.

Cứ như vậy trong nháy mắt, Nghiêm Mạc nghe được tiếng tim đập rõ mồn một của nhau, kịch liệt, lửa nóng, từng chút từng chút một, giống như liên tục đánh trống không ngừng —— thân thể ấm áp quấn lấy nhau, quần áo cởi xuống, khuôn ngực trần trụi dán sát, lúc mồ hôi chảy xuống hắn nhìn thấy một đôi mắt trong suốt, Hứa Khiêm đang cười nhìn hắn, ánh mắt như nước, khiến cho người ta có một loại ảo giác thâm tình.

Hầu kết của Nghiêm Mạc lăn lên lộn xuống, hạ thân trướng to đến phát đau, hắn đè lấy gáy của người kia, hung hăng hôn sâu hơn. Hơi thở nóng ướt phun ra kề bên, khí oxi từ từ bị éo khô, cảm giác mê muội xen lẫn sự gào thét dục vọng, không liên quan đến lập trường, càng không liên quan đến tình ái, đây chỉ là hai người đàn ông bị dục vọng trực tiếp đốt người, nói trắng ra là phát tiết…

Thế thôi.

Không biết khi nào thì lăn đến trên giường, cũng không có sức đi phân rõ. Khi Hứa Khiêm bị đẩy xuống chỉ có một ý nghĩ: Mụ nội nọ cuối cùng cũng làm ở trên giường!

Trừ bỏ lần đầu tiên không phải là kỷ niệm tốt đẹp gì cho lắm, hai người từ phòng khách lăn đến phòng tắm, sau khi dùng đủ mọi loại tư thế, ngày hôm sau toàn thân khó chịu giống như bị nghiền qua. Cho nên hôm nay rốt cuộc đi một con đường bình thường, y còn có hơi xúc động, hai tay ôm lấy bờ vai của Nghiêm Mạc, thoải mái mở rộng chân, mặc cho đối phương lột đi quần tây dúm dó.

Nghiêm Mạc nằm ở trên người Hứa Khiêm, hung ác lưu lại đủ loại vết tích, người kia đã sớm quen với sự khác biệt giữa lúc ân ái và lúc bình thường của tiểu tử này, lười biếng đón nhận, từ trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn, gợi cảm động lòng người, mang theo một chút thờ ơ, Nghiêm Mạc đã cực kì cứng rắn, hắn hận không thể đâm vào ngay bây giờ, thao người này đến khóc.

Đối với lần này, Hứa Khiêm không chút do dự đạp hắn một cái, ra lệnh: “Bôi trơn đã.”

Người kia thở hổn hển hai hớp, tay run run kéo tủ đầu giường ra, lấy ra một cái hộp mới từ bên trong.

Hứa Khiêm cười phụt ra tiếng, y chống lên giường hơi ngồi dậy, cẳng chân vẫn còn ở trên không trung, giẫm lên vai của đối phương, ngón chân từng chút từng chút một cọ lên cổ áo, cọ đến khi đỏ một mảng.

“Lần này ngược lại cậu chuẩn bị đầy đủ… nói đi, mua lúc nào?”

Nghiêm Mạc buông mắt xuống, nhìn đến cái chân nơi ngực kia: “… Sau lần trước.”

Hứa Khiêm đoạt lấy đồ kia nhìn vào hai mắt, dùng hàm răng xé giấy bọc, phụt một cái nhổ ra: “Nào nào nào, anh đây dạy cho cậu…”

Y vừa nhấc chân, ôm lấy Nghiêm Mạc áp sát lại phía trước một chút, một chân quỳ trên nệm. Hứa Khiêm nở nụ cười, với chân ra toàn tâm toàn ý đạp lên chỗ đang gồ lên trong quần đối phương: “Tự mình cởi.”

Người kia trợn mắt nhìn y liếc mắt một cái, nhưng cũng ngoan ngoãn kéo quần xuống, tính khí đã hoàn toàn cương cứng vọt ra ngoài, vỗ bộp một tiếng vào mu bàn chân y.

Hứa Khiêm ghét bỏ chà hai cái, mắt nhìn thấy cần cổ đối phương đều đỏ lên, mới cười mở nắp đậy bình thuốc bôi trơn, một lần đổ ra nửa bình.

Nghiêm Mạc theo bản năng run rẩy một chút, thân thể hơi rùng mình, Hứa Khiêm hôn hắn một cái: “Nhẫn nại.” Lúc này mới vươn tay ra, chậm rãi cầm lấy tính khí ướt đẫm, nhẹ nhàng vuốt một cái.

Bởi vì có dầu bôi trơn, lực ma sát giảm xuống, nhưng kích thích không bớt đi một tí nào. Nghiêm Mạc rên lên một tiếng, ddầu chôn ở trên vai của đội phương cọ mấy cái, lại bị Hứa Khiêm quay lại: “Nhìn cho kỹ…”

Y chà xát dương vật của Nghiêm Mạc mấy cái, mãi cho đến sau khi đầu ngón tay cũng đều dính đầy dầu bôi trơn, mới chậm rãi đặt tới chỗ đang khép chặt kia của mình.

Hứa Khiêm liếm liếm môi: “Nào, cắm vào đi.”

Thanh âm của y rất thấp, mang theo một chút giọng khàn khàn, Nghiêm Mạc nghe được bụng dưới liền nóng lên, ngón tay khẽ động, mượn dầu bôi trơn dễ dàng tiến vào nửa ngón, Hứa Khiêm ôm lấy cổ hắn, vỗ vỗ lưng.

Y ghé sát lại lỗ tai hắn, phát ra âm thanh gợi cảm khiến người ta phát cuồng, gằn từng chữ: “Lúc mới bắt đầu… không nên qua nóng vội, vào từng ngón một, nếu không tiếp sau đó ai cũng không thoải mái…”

Nghiêm Mạc nhỏ nhẹ ừm một tiếng, đỏ từ cổ đến tận mang tai, khẩn trương đến nhắm mắt lại. Hứa Khiêm cảm thấy lúc tiểu tử này xấu hổ thật vô cùng dễ thương, nhịn không được trêu hắn: “Thế nào, nhiệt độ trong thân thể của anh đây có nóng không? Có chặt hay không?”

Đỉnh đầu Nghiêm Mạc đã sớm bốc hơi, hô hấp càng trở nên gấp gáp, ngón tay đang cắm trong thân thể rụt lại, bị tràng thịt quấn lấy, truyền tới độ ấm khiến cả người hắn nóng lên.

Hứa Khiêm cắn lỗ tai của hắn nói: “Trừ cậu ra, mặt sau của tôi đây… chưa từng có người nào từng chạm vào, tiểu tử cậu gặp được vận may… ưm…” Y thở phào nhẹ nhõm, hơi thở ẩm ướt phả ra khiến toàn thân Nghiêm Mạc nổi da gà, mũi hít hít, giống như muốn khóc.

Hứa Khiêm cười mấy tiếng, nắm cổ tay hắn chậm rãi cắm vào mấy cái, chờ sau khi đã hoàn toàn thích ứng mới nói: “Rồi… tiến vào cả ngón đi.”