Định Kiến

Chương 35



Giai đoạn nguy hiểm qua đi nhưng vẫn không thể vội vàng xuất viện, còn cần quan sát một thời gian, vì vậy mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Nghiêm Mạc đúng giờ xuất hiện vào bữa trưa để thay ca cho Hứa Khiêm. Người kia căn bản căn bản không muốn gặp hắn, mỗi lần đều rời đi rất sớm để tránh dịp gặp mặt hắn.

Vào một ngày nọ, Hứa Khiêm tan việc sớm, nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền lái xe đi quán bar thả lỏng một chút, ghế còn ngồi chưa nóng, đã thấy Ray thần bí cười hề hề lại gần: “Đã lâu không thấy anh, gần đây bận gì thế?”

Hứa Khiêm lười biếng cắn điếu thuốc: “Cho gì đó nhẹ thôi, tối nay còn có việc.”

Ray pha rượu xong đưa cho y, nhìn bốn phía một chút: “Sao không thấy người bạn trước kia của anh?”

“Mẹ nó đừng nhắc tới hắn với tôi.”

“… Được rồi, không đề cập tới thì thôi vậy, hung dữ với em làm gì.” Ray uỷ khuất bĩu môi: “Nhưng một thời gian dài như vậy anh không có tới, tất cả mọi người đều nhớ anh… Aiz, em nghe An Thần nói, hai người các anh đi chung đường hả? Duyên phận nha! Vẫn là Hứa ca lợi hại, tiểu tử kia kiêu căng ngạo mạn như vậy, trước kia còn quấn em hỏi anh thích gì…”

Cậu líu ríu nói một tràng, Hứa Khiêm căn bản không nghe vào chỉ ngụm có ngụm không uống rượu, thỉnh thoảng phụ hoạ đôi câu.

Ray đang nói đến cao hứng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: “Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, Hứa ca anh xoay người lại đi, nhìn xem ai tới vậy?”

Hứa Khiêm bị sự phấn khích của cậu làm cho xém chút nữa sặc, vỗ ngực ho khan vài tiếng, mới chậm rãi quay đầu lại.

Ở sau lưng, An Thần đang dùng cặp mắt hạnh trong veo như nước kia nhìn y, trong ánh mắt mang theo một chút tủi thân cùng không cam lòng.

Hứa Khiêm chậc một tiếng, lại nói với Ray: “Cậu gọi gã tới làm gì.”

Mưu kế bị đoán trúng, Ray hơi lúng túng lè lưỡi: “Một mình uống rượu thật sự không thú vị, em không phải là không nhìn ra tâm tình của Hứa ca anh không tốt, mới…”

Hứa Khiêm không để cậu nói xong, ngửa đầu nốc hết ly kia của mình, lại móc một xấp tiền mặt từ trong túi ra thảy lên bàn: “Tiền mặt nhiều như vậy nên các cậu cứ uống đi, tôi đi trước.”

Đi chưa được mấy bước liền bị người kéo lại, vừa quay đầu là tiểu tử An Thần kia, gã kéo vạt áo không chịu buông tay.

“Hứa ca, em có chút chuyện muốn tâm sự riêng với anh.”

Hứa Khiêm nhìn gã, đột nhiên nhớ tới gì đó, liền nói: “Dẫn đường.”

Hai người đi tới một chỗ yên tĩnh, An Thần ở đằng kia rối rắm không biết mở miệng thế nào, Hứa Khiêm cũng tự mình đốt điếu thuốc lên: “Trước khi tôi hút xong mà cậu còn chưa nói xong thì tôi sẽ đi.”

“Em… em muốn hỏi một chút, vì sao anh huỷ kết bạn trên WeChat với em?”

An Thần có chút nóng nảy: “Là bởi vị Lax kia sao? Hắn thì có gì tốt? Anh bao dưỡng hắn sao?”

Hứa Khiêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của gã, nhíu mày lại: “Cậu uống nhiều rồi phải không?”

An Thần trời sinh trắng trẻo, trước đó còn uống rượu, bây giờ ở dưới ánh đèn mờ ảo, trên da hiện lên một tầng ửng đỏ rất mê người. Đáng tiếc bây giờ Hứa Khiêm không có hứng thú kia, y chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này để đến bệnh viện chăm Mễ Tô.

Nhưng đối phương cũng không chùn bước, thậm chí sau khi rượu xộc lên đầu còn làm bắt đầu châm chọc khiêu khích ngay trước mặt y. Hứa Khiêm nghĩ sau này cũng không gặp nhau nữa nên rất có phong độ vừa hút thuốc vừa nghe gã oán trách, về sau càng nghe càng khó chịu, mãi cho đến khi đối phương nhắc đến ‘cha nuôi’…

“Cha nuôi gì?”

Mắt An Thần đều đỏ lên, uỷ khuất rơi nước mắt lã chã: “Thì, thì Moments của anh đăng con mèo kia, em còn khen… anh có biết lúc em khen thì thấy khổ sở thế nào không…”

Hứa Khiêm ngơ ngác rất lâu, đợi đến khi thuốc đốt tay mới giật mình phản ứng kịp.

Tên tiếng Anh của Nghiêm Mạc là Lax, y còn sửa ghi chú nên sẽ không để ý, bây giờ đột nhiên nhớ tới cũng mơ hồ hiểu ra gì đó.

Nhìn An Thần đang khóc đến khổ sở thảm thương, Hứa Khiêm lạnh lùng nói: “Cậu tìm hắn gây phiền toái?”

Người kia tựa hồ không ngờ sẽ là thái độ này liền do dự một chút, vẫn khẽ cắn môi: “Em, đây không phải là vì em hâm mộ nên mới đi hỏi mấy câu…”

Hứa Khiêm nhếch nhếch khoé miệng mắng “đệch”.

Rốt cuộc y đã hiểu vì sao mà Nghiêm Mạc bất thình lình đổi tính —— đều con mẹ nó bị tiểu tử trước mặt này chỉnh. Hứa Khiêm dùng gót chân suy nghĩ cũng biết gã không phải chỉ “hỏi mấy câu” đơn giản như vậy, hơn nữa đó là số dùng để công tác của Nghiêm Mạc, không có một hình selfie trong Moments, tất cả đều là bản thảo thiết kế, cũng khó trách An Thần không nhận ra được đối phương chính là kẻ xui xẻo đã từng bị gã hạ thuốc ở quán bar cách đâu không lâu…

Thật là mẹ nó nhọ vãi*.

(*Nguyên văn “日了狗了”: cụm từ dùng để chỉ sự xui xẻo của bản thân)

Suy nghĩ nửa ngày, là An Thần thấy y cùng Nghiêm Mạc tương tác qua lại trên Moments nên chạy đi điều tra ngọn ngành, phỏng chừng còn hiểu lầm mình có quan hệ với An Thần… thêm nữa bị trộn chung nói là vịt con được bao dưỡng, cũng khó trách nhà đại thiết kế kiêu căng ngạo mạn kia giận dữ như vậy.

Mà nếu nói như vậy, ngày đó hành động của Nghiêm Mạc càng giống như là phát cáu hoặc là… ghen tị.

Cho dù thế nào cũng không phải bởi vì ghét bỏ y mới tách ra.

Nghĩ thông suốt hết thảy, tâm tình của Hứa Khiêm bỗng nhiên thả lỏng xuống, tuy xét cho cùng vẫn là mình hứng xui xẻo, thế nhưng trời đất chứng giám, y còn chưa đụng tới cả bàn tay bé nhỏ của An Thần không phải sao?

Quả thật còn oan hơn Đậu Nga!

An Thần thấy Hứa Khiêm vẫn trầm mặc, cũng không dám tuỳ ý nói xen vào, cuối cùng đợi lúc người nọ sắp đi mới chạy tới, ôm lấy cánh tay y muốn làm nũng này nọ liền bị hung hăng hất đi.

“Tôi chưa bao giờ hứa hẹn với cậu cái gì, hôm nay cậu lại vì vậy mà xúc phạm người bên cạnh tôi… Nếu như biết điều, thì cút xa một chút, đừng quấn lấy tôi.” Hứa Khiêm nói xong lời này liền thấy đáy mắt của đối phương chợt hiện lên ánh nước, trong lòng mềm lại liền vươn tay ra, khẽ khoé mắt An Thần: “Hơn nữa bảo bối à, cậu xứng đáng điều tốt hơn.”

Rõ ràng là ngữ khí ôn nhu như thế, An Thần nghe thấy tâm trạng liền lạnh lẽo, đôi môi run rẩy, không phát ra được nửa âm tiết.

Hứa Khiêm không quản gã nữa, vội vội vàng vàng rời đi.

Chờ đến bệnh viện, lại phát hiện Nghiêm Mạc vẫn còn ngồi, đặt vào trước kia e là y cũng lười nhìn, hôm nay chân tướng được vạch trần, cũng hơi chột dạ hơn.

Nhưng nhiều nhất chỉ là lúng túng —— Hứa Khiêm khẽ ho nhẹ hai tiếng, muốn hỏi tình hình thế nào rồi đã nghe được người kia lạnh nhạt nói: “Bác sĩ nói qua đêm nay, ngày mai Mễ Tô có thể xuất viện, anh có tính toán gì không?

“… Phải tháng sau mới có phòng ở, hay là trước đó nuôi ở bên chỗ cậu đi.” Đang lúc nói chuyện Hứa Khiêm liếc trộm hắn một cái, mấy ngày nay Nghiêm Mạc cũng ngủ không ngon, vành mắt sưng cả lên, nhìn có chút tiều tuỵ.

Lại nghĩ đến tính tình phách lối của An Thần, y đột nhiên thấy đau lòng, giọng nói hiếm khi mềm mỏng: “Xin lỗi, tôi không nên ra tay.”

Nghiêm Mạc có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn y một giây, nói: “Tôi cũng không nên nói như vậy… Hứa tổng, thật ra anh là một người vô cùng tốt, chỉ là chúng ta không thích hợp mà thôi.”

Hứa Khiêm nghe được nửa câu đầu liền cảm thấy cỗ khó chịu trong lòng lập tức được buông lỏng, kết quả nửa câu sau vừa được thốt ra y lại thấy phiền não, trên mặt vẫn giả vờ một dáng vẻ tiêu sái: “Đúng vậy, cậu không xứng đáng với tôi.”

Khoé miệng Nghiêm Mạc giật một cái, không nói tiếp.

Hết chương 35