Hứa Khiêm thuận tay trái, từ sau lần nọ tay trái không thể sử dụng như thường được nữa, nhìn kỹ sẽ thấy được trên đốt ngón tay hơi vẹo, thậm chí tổn thương tới kinh mạch... những thứ này đều là do năm đó lưu lại di chứng, khi đó y không đi bệnh viện vì không có tiền, chỉ đi tới một trạm xá lân cận xử lý qua loa, thế cho nên về sau mới còn có thể sử dụng được.
Chỉ là một tay run run, không có lực, lại không thể cầm được bút vẽ mà y yêu thích nữa.
Qua hai ngày sau, tiền bảo hiểm của người bố qua đời bất ngờ được đưa tới, lúc đó Hứa Khiêm đã nghĩ trong lòng, có phải ông trời cố tình ép buộc y hay không, ngay cả thứ duy nhất của y cũng muốn lấy đi.
Y không phải không muốn đi tìm cái chết, nhưng y không cam tâm, y nghĩ y còn rất trẻ như vậy, không mù không điếc, cũng không có bệnh tật bẩm sinh gì... dựa vào cái gì phải chết trước mắt đám súc sinh kia?
Cũng chính là dựa vào nỗ lực không chịu thua như thế, y đã leo lên.
Thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất, đã nhiều năm như vậy, từ hai bàn tay trắng Hứa Khiêm biến thành muốn gió có gió muốn mưa có mưa của hiện tại, chưa từng nghe lại ba chữ kia, cũng không có ai dám nói như vậy với y... Nhưng hôm nay là thuyền lật trong mương, bị một tên nhóc mới vào xã hội nhỏ hơn mình năm tuổi chỉ vào mũi nói không xứng, nếu y nhẫn nhịn thì y cũng sống uổng cmn mấy chục năm rồi.
Hứa Khiêm tát một cái vào mặt đối phương, sức lực cực lớn khiến khoé miệng Nghiêm Mạc chảy máu, lảo đảo ngồi xuống đất, cả người đều lờ mờ.
Hứa Khiêm trở tay muốn đánh thêm một cái nữa, nhưng nhìn thấy dấu tay xanh tím trên làn da trắng của đối phương thì trong lòng quặn lại đau đớn, đau đến y khó thở, tay nâng lên giữa không trung nhưng không đánh nổi nữa.
Cmn thế mà không nỡ!
Vì một người ngốc nghếc như thế!
Trong mũi dâng lên một cỗ chua xót, Hứa Khiêm nhắm mắt lại, biết mình tiêu rồi.
Y thích Nghiêm Mạc... thích đến nỗi cho dù đối phương quất vào vết thương mà người khác không nhận ra của mình đến toác ra, thích đến nỗi có thể nhịn hắn chần chừ do dự, thích đến, thích đến đi tới bước này, y thậm chí ngay cả cái tát thứ hai, cũng không nhẫn tâm đánh được.
Thật ra tận trong đáy lòng Nghiêm Mạc khinh thường mình, Hứa Khiêm nhìn ra được, tên nhóc này mắt cao hơn đầu, trước kia hai người không hợp mắt nhau vì chuyên dùng lỗ mũi nhìn người, bây giờ ngược lại quá tốt rồi, bằng lòng cúi đầu xuống, nhưng xuyên qua mình nhìn thấy người khác...
Chậm rãi thở ra một hơi, y đút tay trái đang run bần bật vào túi, đốt ngón tay vặn vẹo cuộn lại, gắt gao nắm chặt thành cú đấm.
Bức vẽ chân dung Văn Bân treo ở sau lưng, áo sơmi trắng, ánh tà dương màu vàng ấm áp... thanh thuần xinh đẹp chỉ cần liếc mắt đã trói chặt tim y, bởi vì bức tranh này mà y vừa gặp đã yêu Văn Bân, nhưng bây giờ lại không muốn phá hỏng phần tốt đẹp này ——
Hứa Khiêm quay người rời đi, y không muốn đánh nhau với Nghiêm Mạc ngay trước bức tranh này, đó là một trong số những thứ đáng giá ít ỏi trong quá khứ thảm thương của y, y không muốn ngay cả một chút kỷ niệm của ước mơ cũng không giữ được.
... Về phần giải thích? Giải cmn thích, Nghiêm Mạc tính là cái gì, coi như mình yêu thích thì thế nào chứ? Chẳng lẽ thích một người sẽ phải đem những thứ ngổn ngang trong lòng viết thành lý lịch sơ yếu rồi đưa qua cho hắn?
Hứa Khiêm cũng không dựa vào bán sự thảm hại mà sống, y cũng không cảm thấy mình thảm lắm, có nhiều người còn thảm hơn so với y, vả lại có mấy người có thể ăn sung mặc sướng, nhiều tiền đến có thể đốt chơi giống y bây giờ chứ?
Người cười nhạo y, châm chọc y là cóc muốn ăn thịt thiên nga, kết quả không phải bị y đạp dưới chân đến đầu không ngẩng lên nổi rồi sao!
Nghiêm Mạc tính là cái rắm gì! Nếu không phải ỷ vào mình thích hắn, chắc chắn Hứa Khiêm đã đánh hắn đến nhập viện, sau đó ném xuống một tờ chi phiếu rồi quay người bỏ đi, giống như đối với Bành Nghị vậy...
Hứa Khiêm nghĩ lung tung, trong đầu loạn cào cào, ngực lại nghẹn đến mức khó thở.
Trái tim giống như bị khoét đi một góc, phơi bày chỗ cực kỳ yếu ớt nhất của y giữa ban ngày... Kỳ thật lời như vậy y cũng nghe không ít lần rồi, còn khó nghe hơn nhiều so với nó, nhưng cho tới bây giờ Hứa Khiêm chưa lần nào khó chịu như vậy, y đặt một người ở đầu quả tim mà nâng niu, nhưng người nọ lại không chút do dự đâm y một dao.
Đáng giận nhất là y vẫn không nỡ ra tay —— cách lớp máu thịt xương cốt, y muốn đánh người nọ một đấm, trước tiên phải xé ra từng lớp từng lớp bên ngoài, rồi đưa tay luồn vào, móc ra.
Như vậy mới nhiều đau đớn ah, Hứa Khiêm nghĩ, còn sẽ để lại sẹo.
Hứa Khiêm rất sợ để lại sẹo, y luôn ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, ngay cả tay trái bị thương cũng tìm bệnh viện đặc biệt để chữa lành, về phần vết phỏng lưu lại sau trận hoả hoạn năm đó đã sớm được lớp da non mọc lên che lại. Y mặc quần áo đắt tiền, mang đồng hồ xa hoa, đi xe thể thao phong cách... những thứ này đều để che giấu quá khứ mà y không muốn nhắc đến nữa.
Bản thân của giai đoạn mà khi tôn nghiêm của mình cũng bị giẫm nát ở dưới chân nhưng vẫn tham sống sợ chết... cùng với Hứa tổng đầy sức sống, tuổi trẻ tài cao của hiện tại thật sự không giống nhau.
Tự tôn của Hứa Khiêm không chịu nổi điều này.
Y không sợ đau, y sợ mất thể diện.
Hôm nay ở trước mặt Nghiêm Mạc, vừa đau lại vừa mấtt thể diện, Hứa Khiêm ngồi trong xe, hút một điếu tiếp một điếu thuốc nữa, giam trong buồng xe bít kín,, mặc cho sương trắng ùn ùn bao trùm nuốt chửng lấy y, mỗi một lần hít ra thở vào đều mang theo cay đắng đến sặc mũi.
Đã gần một tháng y không đụng đến thuốc lá, bây giờ liên tục hút trong một giờ, khi người đã hút hơn nửa gói thuốc lá, Giang Thành Vọng gọi điện tới, nghe được giọng khàn khàn của đối phương, sợ hết hồn: "Hứa, Hứa ca, anh sao..."
Hứa Khiêm mở cửa sổ thông khí: "Có chuyện mau nói có rắm mau thả."
Giang Thành Vọng nuốt một ngụm nước bọt, vẫn là nói chuyện chính trước: "Hạng mục kia của C thị, Trình tổng muốn tự anh đích thân qua họp."
"... Đã đặt vé máy bay rồi sao?"
"Đã đặt rồi, theo lần trước anh nói thì lần này em sẽ đi cùng anh."
Hứa Khiêm ngồi thẳng dậy, ép buộc bản thân chuyển dời sự chú ý vào công việc: "Mang thêm vài người, lão hồ ly Trình Quân kia thích nhất là rót rượu cho người khác, mẹ kiếp lần trước tôi bàn chuyện với lão xong suýt nữa nôn ra cả mật."
Y mắng chửi mở điện thoại không dây ra, khởi động xe: "Vé máy bay lúc mấy giờ? Có thể đổi vé hay không, nếu có thể hôm nay chúng ta qua đó luôn, mua trước ít đồ giải rượu chuẩn bị một chút..."
Giang Thành Vọng vừa nghe liền biết đối phương đang kiếm cớ nói đại, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đáp: "Có thể đổi, nhưng mà sẽ hơi trễ... Hứa ca, anh bớt hút thuốc một chút đi, giọng cũng khản cả ra. Em để ít kẹo thông cổ trong xe anh, lúc chờ đèn đỏ anh nhớ ăn một ít."
Hứa Khiêm cười một tiếng: "Cái cậu này, tuổi còn trẻ mà sao giống như bà già vậy, thật dài dòng."
Tiếng cười của y càng về sau càng run rẩy, tay lại bắt đầu run lên, suýt chút nữa không cầm vô-lăng được, đành phải lái xe đến ven đường đậu lại.
Cúp điện thoại xong, Hứa Khiêm lấy một cái kẹo thông họng từ trong hộc nơi ghế trước xe ra, vị bạc hà, ném một viên vào miệng, vừa mát lạnh vừa cay xè.